CHƯƠNG 19: ĐẠI THẮNG MINH HOÀNG ĐẾ (1)
"Vậy còn loạn mười hai sứ quân thì sao?"
Dương lên tiếng làm tụi nó tạm thời dứt ra khỏi lịch sử xa xưa.
"Gì cơ?"
Tuấn hỏi lại, Dương lặp lại câu hỏi, nghe xong Tuấn "à" lên một cái rồi bảo tụi nó.
"Muốn biết về loạn mười hai sứ quân thì trước hết phải biết về Đinh Tiên Hoàng trước đã, vì Đinh Tiên Hoàng là người có công dẹp loạn mười hai sứ quân xong lên ngôi Hoàng Đế, đóng đô tại Hoa Lư và đó cũng là mở đầu của triều đại nhà Đinh."
"Mày biết hả?"
Bảo hỏi. Tuấn gật đầu.
"Ừ, tao tuy học ban A nhưng có tìm hiểu về lịch sử mà. Đây tao kể cho."
Tụi nó đồng tình với đề nghị của Tuấn. Rồi Tuấn ngồi giữa, năm đứa tụi nó xúm lại ngồi xung quanh Tuấn, mưa bắt đầu rơi tí tách bên ngoài khung cửa sổ.
"Vua Đinh, tên Bộ Lĩnh, người làng Đại Hoàng, động Hoa Lư. Thân phụ vua là Công Trứ, mẹ họ Đàm, nằm mộng thấy có một người lớn tay cầm cái ấn vua đến xin làm con, bèn có mang mà sinh ra vua, được ít lâu thì thân phụ dắt vào ở trong động, chơi với trẻ chăn trâu, lũ trẻ tôn làm đàn anh.
Mỗi khi chơi đùa, giao tay nhau cho vua ngồi lên, khiêng đi làm xe, lấy bông lao làm cờ, dàn ra hai bên, rước đi làm như nghị vệ nhà vua. Trong nhà nuôi được con lợn, nhân lúc mẹ đi vắng, vua mổ lợn khao bọn trẻ rồi di cư đến Đào Úc Sách. Bà mẹ sợ, mang chuyện ấy nói với chú Đinh Dự.
Dự cầm dao đi tìm, đuổi đến bờ sông, vua chạy sa vào bùn lầy, thấy có con rồng vàng, đỡ hai bên vua sang qua sông. Ông chú sợ bỏ về, vua bèn theo bọn ngư hộ làm nghề đánh cá, bắt được ngọc huê lớn để vào đáy giỏ. Đến đêm vào chùa ngủ trọ, nhà sư thấy trong cái giỏ có tia sáng tròn, hỏi cớ sao, và nói rằng:
"Anh này ngày sau cao quý không thể nói được."
Sau đến nương nhờ Trần Minh Công, làm chỉ huy của quân Trần đánh đâu được đấy, gọi là Vạn Thắng Vương. Quần thần tôn hiệu là Đại Thắng Minh Hoàng đế."
Tuấn tiếp tục. Mưa vẫn đang rơi ở ngoài cửa sổ, trong phòng tụi nó đang ngồi rúc vào nhau, hơi máy lạnh phả ra lạnh buốt.
"Khi con trai Ngô Quyền là Ngô Xương Văn truất bỏ Dương Tam Kha, tự lập làm vương, xưng là Nam Sách vương, rước anh là Ngô Xương Ngập trở về lập làm Thiên Sách vương.
Đinh Bộ Lĩnh lúc ấy cậy có khe núi Hoa Lư hiểm trở, không chịu làm tôi. Hai vương muốn cất quân đi đánh, Bộ Lĩnh sợ, sai con là Đinh Liễn vào triều làm con tin để ngăn chặn việc xuất quân. Đinh Liễn đến, hai vương trách tội Bộ Lĩnh không đến chầu, rồi bắt giữ Liễn đem theo đi đánh.
Hai bên đánh nhau hơn một tháng không phân thắng bại, hai vương bèn treo Liễn lên ngọn sào, sai người bảo Bộ Lĩnh, nếu không chịu ra hàng thì giết Đinh Liễn. Đinh Bộ Lĩnh tức giận nói:
"Đại trượng phu chỉ mong lập được công danh, há lại bắt chước thói đàn bà xót con hay sao."
Liền sai hơn mười tay nỏ nhắm Đinh Liễn mà bắn, hai vương kinh sợ:
"Ta treo con nó lên là muốn để nó đoái tiếc con mà ra hàng cho chóng. Nó tàn nhẫn như thế, còn treo con nó làm gì."
Bèn không giết Đinh Liễn mà đem quân về."
Câu nói kết thúc, Tuấn nở một nụ cười với cả đám tụi nó đang xúm lại xung quanh Tuấn, đứa nào đứa nấy đang chăm chú lắng nghe, mặc kệ tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, tiếng sấm ầm ầm như bom nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top