ngoại 2: úp rổ để dành yêu

vinh dạo này hay trốn vợ đi chơi bóng.

bóng rổ. tại thiên hạ đồn trai chơi bóng rổ là red flag nên vinh sợ em tiến chê. vinh thèm úp rổ với anh em lắm, nên anh cứ thấy là thôi trốn đi chơi đã rồi về báo cáo em sau. mà anh này biết dụ trẻ con lắm cơ. biết là mình vận động về người đổ mồ hôi bốc mùi, thêm đấy là còn bơ em bồ suốt hai tiếng hơn. kiểu gì gặp lại em cũng tủi thân lắm. nên cứ đứng trước cửa nhà em báo cáo là lại hai tay hai túi bánh kẹo đồ ăn, mồm cười toe:

"bé ơi, hôm nay anh ném ăn quả ba điểm mấy lần luôn đấy!"

nhưng dưới góc nhìn của một trái tim bị bồ bỏ theo bóng suốt hai tiếng đồng hồ, giờ đây đứng trước mặt với mùi mồ hôi và tấm lòng chỉ đáng giá hai túi kẹo đào dẻo. tiến rất không thích. mặt em méo xệ, giận dỗi chu chu cái mỏ lên.

"thôi anh đi về đi. tối ngày chỉ bóng bóng thôi, anh chả thương em nữa đúng không?"

vinh cũng biết lỗi rồi, nên giương cái mặt cún con ra nhìn em nịnh lòng, tay nghiêm chỉnh đưa em túi kẹo đào em thích mà mỗi lần đi siêu thị đều kéo tay anh dẫn vào quầy mua. mà lần này túi kẹo đào không cứu nổi vinh báo, tiến trông thấy là rưng rưng nước mắt, rấm rứt khóc.

"anh cứ cậy mua kẹo cho em thế. có phải cứ mấy cái kẹo này là em vui đâu. có người yêu mà cứ như không ấy. em cũng tổn thương lắm chứ, mà anh cứ dửng dưng như thế." tiến vừa khóc vừa lấy tay chùi lên xuống nước mắt trông thương ơi là thương.

vinh chỉ cần thấy nước mắt em thôi là cũng xót lắm rồi, đây em lại nức nở như thế. anh đặt vội túi kẹo lên xe, kéo em lòng lòng mặc kệ mồ hôi mồ kê nhễ nhại. vinh bưng mặt em, nhìn em đôi mắt đỏ hoe và chóp mũi hồng, ngón cái liên tục xoa xoa gò má lau nước mắt xấu, còn môi thì vào thế chuẩn bị thơm mỏ em tằng tằng để dỗ. mấy tiếng thơm thật kêu cứ vang lên, thơm xong là chỉ thấy em cười khúc khích, tay nhỏ em bấu áo vinh, nắm nhẹ.

"đừng có biết người ta thích là làm tới. em vẫn giận đấy!" mặt em tiến vẫn cau, hai cặp mày nhăn lại, mà em thoải mái hơn nãy rồi. ai bảo tên này biết nịnh quá.

không chỉ biết nịnh vợ, vinh phố cổ còn rất biết yêu vợ nữa.

"thế, tuần sau nhóm anh đấu với bên bách khoa. em ra xem anh đấu nhé. có em á, là mấy thằng kỹ thuật bên bển nép hết, tuổi với anh luôn."

tiến nghe xong là miệng tủm tỉm cười, sao anh vinh này chuẩn bị đầu hai tới nơi mà vẫn trẩu quá, sao mà chả trưởng thành gì, chỉ càng ngày càng thấy đáng yêu thôi. cứ cái đà này thì tiến mê anh chít mất thôi, không cản được.

"anh phải thắng nhá, thắng em còn mượn áo capcut giật giật."

và tối đó chốt lại là cái thơm mũi mà vinh cứ dí mãi dí mãi, như để tranh thủ chạm môi vì cu tiến bảo anh thơm nhiều quá mòn môi xinh.

mãi đến đầu tuần sau, là cái lịch giao hữu trai kỹ thuật và trai kinh tế mà anh vinh đã đề cập, tiến mới chính thức được nhìn thấy anh vinh ra sân. bộ quần áo đỏ mà cái thân lêu nghêu ấy mặc lại đẹp đến lạ, trông anh vinh của em cứ nổi bần bật giữa sân bóng ấy. không phải vì bồ em nên em khen thế đâu, do ảnh đẹp trai thật. các chị ngồi bên cạnh em cứ xuýt xoa anh vinh neu nữa cơ, tiến nghe thấy hết đấy.

ngay từ lúc ra sân chào đội bạn, em đã biết tại sao anh vinh suốt ngày phải giấu em đi chơi bóng rồi. người ta đồn trai bóng rổ red flag quả không sai. quý vinh lên sân có khác gì cái cờ đỏ không cơ chứ, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. mấy chị bắt đầu hú hét vì mấy lần đội bạn hớ hênh để át chủ bài đội neu úp rổ ăn điểm. mà con át chủ bài ấy là ai? là người yêu em chứ còn ai nữa. em còn đang nhẩm hay để anh vinh đi chơi một tuần hai lần thôi. chứ cứ cái đà này mà để anh lên sân, tiến sợ các chị sẽ mất ăn mất ngủ tiếc hùi hụi vì anh vinh neu có bồ rồi mất. anh vinh là cái cờ đỏ ấy, nhưng mà là cờ đỏ với những người còn độc thân. vì ngoài cái em trai áo đồng phục việt đức bịt khẩu trang hồng trên khán đài kia, thì vinh neu có mê thêm ai đâu.

nhiệt của trận đấu càng lúc càng trở nên cao hơn do sự lội ngược dòng đến hú hồn của mấy anh bên bách khoa. tới những phút cuối của trận đấu mà hai đội đang có số bằng điểm nhau. mấy anh trai áo đỏ bên neu đều đã vã vợi mồ hôi rồi. vinh lúc này cũng đã quá mệt vì chạy đi chạy lại quanh sân gần cả tiếng đồng hồ. anh cúi người thở dốc, tranh thủ lia mắt dọc lên khán đài tìm kiếm cái bóng dáng em bé.

vinh bắt gặp ánh mắt của tiến vẫn đang nhìn anh. mắt em to, tròn và còn như là đang sáng lên khi thấy anh nhìn lại mình. em vẫy vẫy tay, rồi làm một loạt liền tù tì những kí hiệu mà anh cho là từ cái trend nào đấy trên tiktok em quay gần đây. vinh đã hơi đần, cho đến khi nhận ra mấy động tác này quen lắm.

"vì mình quá thích cậu rồi, phải làm sao, phải làm sao…"

à, hôm qua vinh ra nhà em nấu cơm ăn cơm. xem ti vi đúng 8 giờ trên vtv có phim hàn quốc. đến cái đoạn anh diễn viên lồng tiếng hát thì anh trên màn hình cũng đang múa múa giống tiến bây giờ đấy. lúc đó em bảo mong là đội anh vinh thắng lắm. anh mà thắng, em gọi anh là chồng iu.

eo, dễ thương thế.

tự nhiên vinh hiểu ra liền, tự nhiên thấy xung quanh không có thứ gì có thể cho anh nhiều động lực tới vậy luôn. hơn cả đống caffein trong cốc đen đá thằng quốc pha cho, giờ trong người vinh sôi sục ham muốn chiến thắng.

anh đánh bạo, ngay khi giành được bóng đã tiến thẳng về đến sân mình, giữ bóng đến 20 giây cuối của trận. lúc này vinh mới trở người, lao nhanh về đến sân bạn và ném quả ba điểm cuối cùng. bóng bay bật lên, đi qua trong sự nín lặng của cả nhà thi đấu. quả bóng lăn trên rổ như chờ trực giữa ranh giới vào - ra. vinh nghé lên nhìn em tiến, cũng đúng lúc em chuyển tầm nhìn từ quả bóng về phía anh. em ra kí hiệu, gật gù (như một ông cụ non) nhưng mà vinh không dám nói đâu tại sợ em dỗi.

"anh làm tốt lắm rồi!"

ngay lúc ấy, không khí xung quanh bỗng rộ lên. bóng ụp vào rổ, ghi bàn.

kết lại chung cuộc, trai kinh tế giành phần thắng với tỉ số 60-57. ngay khi hai bên bắt tay lần cuối để có ảnh kéo tương tác cho hai page câu lạc bộ, thì vinh cũng tranh thủ kéo tiến xuống làm vài con ảnh kỉ niệm luôn. mà cu tiến hay ngại, không cho anh ôm hôn ở chỗ công khai gì gì, cu tiến bắt anh tạo dáng boy bóng đá khoác vai giơ ngón cái. làm cho các chị cứ tưởng hai anh em, các chị khen em thằng vinh sao xinh trai thế, trông ngoan ngoãn lễ phép chứ có báo nổ giống anh vinh neu đâu.

mà cũng hài, vì chả ai ở đó biết hai người là một đôi. nên có chị còn chạy ra xin số điện thoại anh vinh, báo hại tối đấy anh phải dỗ cu tiến đến tận lúc ra tận bãi đỗ xe rồi em vẫn còn buồn anh vinh. đi xe anh vinh đèo còn cố tình bật nhạc "yêu một người vô tâm" của cô bảo anh, làm vinh khóc trong lòng. rõ ràng anh có cho đâu, đó giờ người duy nhất xin mà anh cho thì chỉ có em nào bên việt đức mắng anh ngay giữa đường thôi, mà giờ hình như ẻm cũng mắng anh ngay giữa đường ấy chứ…

~~~
bonus =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top