19. Cảm giác này là gì?
Những ngày nằm nhà chịu trận cũng xảy ra không ít chuyên thú vị.
Tối chủ nhật, Nam Dương vẫn trải nềm nằm dưới sàn, vẫn đọc tài liệu, nhớ lại chuyện lúc sáng quay sang hỏi cô nhỏ:
- Sáng nay em khóc?
- Bị ngã rất đau.
- Anh không nói lúc em bức hôn anh, sau đó kìa. - Anh ám chỉ chuyện mẹ khóc cô cũng vội khóc theo. Gương mặt Nắng lúc ấy còn nguyên vẹn nét hốt hoảng, không giống cô con gái nhỏ làm nũng với mẹ vì đau.
Cô im lặng hồi lâu, bỏ qua vấn đề bức hôn rồi bắt đầu kể chuyện baba nhiều năm trước ngoại tình, mang về một đứa trẻ. Mẹ cô khóc đến chết đi sống lại, con nhỏ nguyện trong lòng cả đời này cũng không muốn thấy mẹ khóc thêm lần nào nữa. Mọi trúc trắc ân chứa bấy lâu nay đều giải bày với anh. Cô không hận baba, vì dẫu sao ông cũng đem đứa con riêng ấy đi rồi, lại quay về với mẹ đến nay vẫn chung thủy. Một chữ yêu thôi cũng quá đủ để bà tha thứ cho ông. Nắng cũng không hận đứa trẻ kia, mẹ cô nhiều lần nói trẻ con sinh ra không có tội, tội đều là do người lớn. Đứa trẻ ấy lại sớm mất mẹ, giờ cũng chẳng được gần cha, thật sự rất bất hạnh. Tuy thương cảm, nhưng đối với lỗi lầm của cha, mẹ cô không cách nào chấp nhận được đứa trẻ con riêng kia hiển hiện trước mặt như nỗi đau thành hình. Lớn hơn một chút, cô hỏi mẹ có hận người đàn bà kia không, mẹ chỉ thở dài "Người chết là hết hận để làm gì?" Cuối cùng cũng chỉ còn lại mẹ con nhỏ ôm hết nỗi đau vào lòng.
Anh nghe xong thở dài trầm ngâm:
- Anh không hứa trước được điều gì, nhưng nếu có một ngày muốn cùng người phụ nữ khác bước tiếp, chắc chắn anh sẽ nói với em, trả em tự do. Không khiến em đau khổ như thế!
- Chuyện anh muốn đi vốn đã làm em đau khổ thì sao? - Nắng hỏi vặn lại anh.
- Vậy thì anh ngoan ngoãn không gặp người phụ nữ nào khác nữa, có điều giả thuyết này từ đầu đã sai... - Anh lại trầm ngâm - Chẳng phải em không yêu anh hay sao? Không yêu sẽ không đau khổ!
Nắng im lặng, Nam Dương cũng im lặng, đã quá một giờ sáng.
Sáng ngày thứ hai, Nam Dương có ý định xin nghỉ phép ở nhà chăm vợ, lại bị cô nhỏ xổ một tràng đại loại chấn thương một chút không phải bệnh nan y, ngoài việc phải nằm một chỗ ra không cần có người chăm sóc. Anh cười nham hiểm rồi thay quần áo đi làm. Trước khi đi đặt một chai nước lớn ở đầu giường cạnh hộp đựng thuốc. Cô nhỏ chỉ cần với tay một chút là lấy được.
Đến trưa, vừa nghe tiếng anh mở cửa, bên trong phòng ngủ đã nghe thấy tiếng cô gọi anh kèm theo tiếng khóc nức nở. Anh thản nhiên đứng tựa cửa nhìn vào, con nhỏ mếu máo:
- Em muốn đi tè, anh giúp em với! Huhuhu...
- Sáng nay em bảo em không bị bệnh nan y, có thể tự chăm sóc mà? - Mặt anh chỉ còn lại thái độ đắt ý nhìn cô.
- Em sai rồi, em cần anh chăm sóc, huhuhu... Em sắp nhịn hết nổi rồi!
Nam Dương cần thận bế vợ lên, mang vào phòng tắm. Giương mắt nhìn con nhỏ phất cờ giải phóng. Nắng ngượng đỏ mặt, tối qua cô không đi vệ sinh, sáng nay còn hùng hồn, anh đoán biết trước, nghỉ trưa vội chạy về nhà. Nam Dương đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải thay nệm mới, drap gối mới luôn rồi. Cũng may là con nhỏ có sức chịu đựng tốt.
- Anh đừng nhìn em nữa, đi ra ngoài đi! - Nắng gằn giọng xua đuổi. - Em muốn...đi nặng.
Anh cười cười bỏ ra ngoài. Nỗi nhục này cô ghi lòng tạc dạ.
Buổi chiều ngày hôm đó anh gọi điện đến bệnh viện xin nghỉ. Leo lên giường năm đọc sách, mặc cho cô phản đối, anh vẫn thản nhiên đọc sách.
- Đây là giường của anh, nhường cho em mấy ngày thì nó thành của em hả? Cô lấy quyền gì mà đuổi tôi đây?
Lưu manh, anh đích thị lưu manh trơ tráo. Nắng vớ lấy điện thoại ở đầu giường mở hoạt hình ra xem, con nhỏ thích xem phim hoạt hình và manga Nhật. Nhất là mấy phim kiểu lãng mạn, phong cảnh thì cứ bay bay. Thiếu mỗi khoản nghiện game nữa cô nhỏ sẽ tự nhận mình là otaku(*) chính hiệu luôn rồi. Con nhỏ mở loa to hết cỡ, cố ý muốn làm phiền anh đọc sách, đuổi anh ra ngoài. Được một lúc tự nhiên thấy vai nóng nóng. Người nào đó đã chồm qua chăm chú xem ké, thấy mình bị phát hiện chuyển sang xem công khai còn bình luận rất nhiệt tình. Nói nhiều đến nỗi con nhỏ phát bực, định tắt điện thoại. Nào ngờ chàng ta dày mặt cướp luôn, hùng hồn tuyên bố "Em không xem thì để anh xem." Nắng bị làm phiền đến uất ức.
-Anh bao nhiêu tuổi rồi còn xem hoạt hình?
- Xem hoạt hình không cần phân biệt tuổi tác, em cũng đâu còn nhỏ.
- Nhưng cái này là shouju cho phái nữ, anh xem mấy thứ sến rện này làm gì?
- Em nghĩ kinh nghiệm tán gái đầy mình của anh ở đâu ra?
- Da mặt anh dày như da bò! - Trước mặt cô mà anh khoe khoan kinh nghiệm cua gái hùng hồn thật không thể chịu nổi - Kinh nghiệm cua gái đầy mình mà bị chị An Nhiên từ chối?
- ... - Đụng chạm nổi đau mất ba giây, anh lại điềm nhiên - An Nhiên bị Niên Thành cướp, cô ấy chưa từng từ chối anh! Không tin em cứ hỏi cô ấy.
Khi nào gặp, chắc chắn cô sẽ hỏi, anh tưởng cô sợ anh chắc. Uống thuốc xong một lúc con nhỏ lại có nhu cầu xả nước cứu thân, Nam Dương nhiệt tình phục vụ, lần này lại tựa cửa nhìn chằm chằm. Nắng chỉ ước gì mình chết luôn trong nhà vệ sinh cho rồi. Đêm đó cô nằm trằn trọc suy nghĩ cách thoát khỏi tình trạng trớ trêu, cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Ngày thứ ba, Nắng lớn tiếng gọi anh dậy đi làm như gọi đò bên kia sông. Ai đó thức trắng đêm dành điện thoại xem một lần hết cả bộ phim hoạt hình hai mươi bốn tập, ỏng ẹo "Anh không đi làm, anh ở nhà chăm vợ." Lần này đến lượt Nắng cười đắt ý.
- Đi làm đi, em tự lo! Anh mua cho em một cái bô em bé để dưới giường là được. - Nhìn anh u ám như linh hồn vất vưỡn lồm cồm bò dậy, con nhỏ nói tiếp - Giúp em lau mặt, đánh răng đi! Trước khi đi anh thoa thuốc cho em nhé!
Nam Dương đi làm trễ ba mươi phút, cũng may hôm nay không có ca mổ nào. Nói đúng hơn là lịch mổ của anh đều được hoãn hoặc chuyển cho người khác trong vòng một tuần. Gặp ai anh cũng cau có như người ta nợ tiền nguyên cả dòng họ Nguyễn Hoàng, Niên Thành đưa An Nhiên đến khám thai châm thêm ngòi lửa uất hận.
- Sao em không đến khoa phụ sản mà đến chỗ anh hoài vậy?
- Tao thích! - Niên Thành đáp. - Mày là bạn tao, cống hiến cho bạn bè là trách nhiệm, ok?
- Hôm nay anh Dương có chuyện gì không vui sao? - An Nhiên cười trừ - Nếu anh thấy phiền thì lần sau em đến khoa sản.
- Không cần! Chỉ cần em đừng để thằng Thành đưa đi, anh không cảm thấy phiền! - Nam Dương quay sang lảm nhảm một mình - Không phải em từ chối anh, chỉ là bị thằng bạn khốn nạn cướp thôi!
- Em thông cảm đi, vợ nó đang bị thương ở nhà mà còn không cần nó chăm sóc, nên nổi máu động vật ấy mà. - Niên Thành bình thường dịu dàng là thế, nhưng cứ đụng Nam Dương là miệng mồm nhảy như tép.
Sau khi về nhà, làm vệ sinh cho Nắng xong, ai đó nằm bẹp xuống giường khóc lóc "Anh đi làm bị người ta ăn hiếp, ở nhà bị vợ cho ngủ dưới đất, anh quá đáng thương mà!" Khóc lóc xong lại ôm tivi cày game cả đêm, hôm sau Nắng lại gọi người như gọi đò. Tư chất bác sĩ của anh không biết từ đâu chui ra được nữa.
Tối ngày thứ tư, Nam Dương về nhà khá muộn. Hôm nay bé vợ đã đỡ đau, có thể tựa gối ngồi xem tivi, vừa thấy anh về đã la toán lên thông báo phát hiện một sự thật vô cùng to lớn.
- Anh Dương, anh Dương, anh có biết bạn thân anh làm nghề gì không?
- Biết! - Anh trả lời ngắn gọn dứt khoát - Minh tinh điện ảnh cũng đã tới gặp em rồi!
Thì ra hôm nay anh về trễ chính là vì phải ghé mua thức ăn đãi Niên Thành và An Nhiên bữa tối. Họ đến đây thăm Nắng, bình thường Nắng chỉ học bài, đọc truyện tranh, xem phim hoạt hình, hôm nay buồn chán mở tivi mới phát hiện ra Niên Thành chính là một diễn viên có tiếng trong showbiz. Thay vì cảm ơn quà thăm bệnh, cảm thản của cô nhỏ hết sức độc đáo.
- Chị An Nhiên, em không ngờ chị lại là vợ diễn viên nổi tiếng nha! Hèn chi anh Dương nhà em học được kỹ năng diễn xuất giỏi như vậy, thầy tốt nhất chính là bạn bè quả không sai.
- Anh Thành ở nhà không diễn. - An Nhiên cười hì hì.
- Sao em biết anh không diễn? - Anh ta cười gian xảo, lại thoáng thấy nụ cười đó khá giống Nam Dương. Đích thị là có sự giáo dục ở đây.
Hai cô gái mặt đờ ra, kết luận: đàn ông là loài động vật không thể đặt niềm tin. Nắng nhớ lại chuyện trước đây, hỏi An Nhiên xem có phải Nam Dương bị chị từ chối hay không.
- Không, chị không từ chối anh ấy. - Mặt Niên Thành sa sầm lại, Nam Dương cười đắt ý, Nắng cảm thấy không hài lòng, nhưng chị ta lại nói tiếp - Anh ấy bảo chị không cần trả lời, nên chị cảm thấy không cần thiết.
Chủ nhà muốn cầm dao giết tình cũ.
Đến ngày thứ sáu, tình trạng đã khá hơn. Nắng có thể cắn răng chịu đau đi lại quanh nhà, nhưng vẫn rất hạn chế. Nam Dương đi làm bình thường,giờ nghỉ trưa tranh thủ chạy về mua thức ăn, nhắc cô uống thuốc, tối vẫn trải mền bông ngủ dưới sàn. Hôm nay thấy anh ho mấy tiếng, con nhỏ có chút xót, dặn anh uống thuốc. Nào ngờ bị phản kích "Anh là bác sĩ, em không phải lo." Tối kêu anh lên giường nằm cho khỏi lạnh, anh vẫn câu nói đó "Anh là bác sĩ, em không phải lo." Không lo thì không lo, Mấy ngày dành thời gian cho nhau nhiều như vậy, hiểu nhau thêm một chút, con nhỏ muốn quan tâm anh, anh lại không cần. Nắng mặt kệ chẳng thèm nói nữa.
Ngày thứ bảy anh không đi làm, nhưng đến trưa lại nhận được điện thoại phải chạy đến bệnh viện. Vừa hay Trúc Chi ghé sang thăm Nắng, anh vui vẻ đi. Nào ngờ đến lúc về mặt mũi như vừa bị ai ám quẻ.
- Tối nay anh lên máy bay đi dự hội thảo bên Singapore. Em có ổn không?
- Hội thảo không phải thông báo trước cả tháng sao? Tự nhiên đi gấp như vậy?
- Vốn không phải là anh đi, người được cử đi bất ngờ gia đình có tang. Tuần qua anh không nhận ca mổ, lại hay đi trễ về sớm, nên bị đùn đẩy trách nhiệm. - Nam Dương nhúc nhích cặp lông mày, giữa ấn đường hiện rõ nét nhấp nhô. - Nếu em không đồng ý, anh sẽ nhờ ông già giúp. Để quái thai như em ở nhà một mình anh cũng không yên tâm.
- Em tự lo được! - con nhỏ hạ giọng rít qua kẻ răng, anh vừa gọi cô là quái thai. - Không cần lo cho em!
-Anh không lo cho em, anh lo cho căn nhà của anh!
Lưng đau không dùn dằn được, lung đau không đi nhanh được, lưng đau không cử động mạnh được. Nếu không phải lưng đau, coi nhỏ sẽ vật anh một phát, dậm chân vài cái lên sàn nhà hoặc lên người anh rồi chà đạp, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng khóa cửa.
Tối hôm đó Nam Dương tự soạn quần áo rồi chuẩn bị ra sân bay. Anh lại ho vài tiếng, lúc sau lại ho thêm vài tiếng, trước khi rời khỏi nhà vẫn để lại vài tiếng ho. Nắng cằn nhằn "Bệnh nó chẳng chừa mặt ai", anh phản biện "Anh là bác sĩ, bệnh cũng tự biết lo"
Lịch đi dự hội thảo kéo dài ba ngày, nhưng năm ngày liền anh vẫn không về nhà. Mỗi sáng và tối chỉ gọi điện thoại cho cô nhỏ một lần, nói anh có chút việc cần ở lại Singapore. Nắng tự mình đến bệnh viện lấy thuốc và tái khám, vô tình lại gặp anh bạn đồng nghiệp trực cấp cứu hôm nọ. Cô không biết mặt anh, nhưng anh ta nhớ mặt cô, gọi lại hỏi thăm. Anh còn nói bé vợ đang không khỏe, Nam Dương nằm lại bệnh viện bênh Singapore không về được, dặn cô tự chăm sóc bản thân.
Con nhỏ tái mặt, anh ở bên Singapore phải nhập viện? Một câu cũng không nói cho cô biết! "Anh coi em là gì đây?" Một cảm giác không tên len lỏi trong từng tế bào của cô gái nhỏ.
<Còn tiếp>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top