8
Kì phát tình của Jaehyun không kéo dài do đã dùng thuốc ức chế, chính bản thân anh cũng thắc mắc vì sao thuốc lần này lại có tác dụng chậm như vậy. Nhìn người đang ngủ say bên cạnh Jaehyun không khỏi thở dài anh và cậu đã phát sinh quan hệ, bọn họ gặp nhau khi Taeyong mới 15 chưa từng nghĩ có thể đi xa đến mức này. Nói ra hơi khốn nạn nhưng Jaehyun cảm thấy may mắn vì cậu là beta ít ra trong lúc mất khống chế anh không cưỡng ép đánh dấu cậu, mối quan hệ chưa được đặt tên nếu tiến hành đánh dấu bọn họ sẽ buột lấy nhau cả đời.
Jaehyun rời giường gọi điện thoại cho bác sĩ riêng anh kể rõ về tình trạng của mình, vị bác sĩ kia trầm giọng cảnh báo Jaehyun trong thời gian này không được dùng thuốc vì bản thân anh đã bắt đầu sinh ra dấu hiệu lờn thuốc. Anh dùng loại thuốc này cũng tròn 5 năm mỗi lần phát tình đều dùng đến hậu quả này không khó để lường trước chỉ là nếu tạm ngưng thuốc đồng nghĩa kì phát tình sẽ diễn ra một cách bình thường nhưng anh không có bạn đồng hành càng không thể để bản thân bị lờn thuốc. Hất tung tấm chăn Jaehyun bực dọc đi ra ngoài anh ghét nhất loại tình huống lùi không được mà tiến cũng không xong.
Taeyong tỉnh dậy kèm theo cơn đau âm ỉ trải dài khắp cơ thể, cậu nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì cũng nhớ bọn họ đã thoác loạn ra sao. Quay người sang phía bên cạnh trống không, Taeyong trân trối nhìn phần giường đó nước mắt không tự chủ chảy dài. Cũng phải là do cậu chủ động trước, bọn họ cũng chẳng phải đôi tình lữ ngọt ngào đợi nhau thức dậy tặng nhau cái hôn buổi sáng nói trắng ra bọn họ chẳng khác gì tình một đêm. Taeyong chán ghét cái cơ thể này vì là beta cậu không thể lưu lại chút gì của người mình yêu càng không có ràng buộc.
Cố lê thân thể đau đớn rời khỏi giường có lẽ Jaehyun không biết đêm qua là lần đầu của cậu, Taeyong qua lại với nhiều người dẫn bọn về nhà nhưng cậu chưa từng làm tình với bất cứ ai. Cũng vì tính tình quái gỡ này mà hết người này đến người kia đều rời bỏ cậu, đương nhiên Taeyong biết bọn họ muốn yêu đương với cậu vì cậu là một beta dù có làm tình bao nhiêu lần cũng chẳng để lại chút gánh nặng nào cả, vui đùa tuổi trẻ sau đó lại tìm cho mình một omega tương xứng có thể sinh con. Cho nên Taeyong đã từng rất kĩ tính trong việc này cho đến khi gặp Jaehyun mọi quy ước cậu đặt cho bản thân trong một giây liền bị anh phá vỡ, khi đối diện với cặp mắt thống khổ của anh cậu chẳng có suy nghĩ gì ngoài việc phải giúp anh.
Nhìn bộ dạng tàn tạ của mình Taeyong bật cười khinh bỉ, chẳng khác gì thứ đĩ điếm rẻ tiền sẵn sàng dâng cơ thể cho đàn ông. Sau mỗi đêm là chiếc giường lạnh ngắt.
Taeyong đi xuống lầu bất ngờ thấy Jaehyun đang tất bật nấu ăn trong bếp, tâm trạng cậu đi từ ngạc nhiên sang thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất anh vẫn cho cậu được nhìn thấy anh, lập tức trở nên vui vẻ. Jaehyun vừa quay ra đúng lúc chạm mắt với một Lee Taeyong đang ngẩn ngơ nhìn mình, anh có chút lúng túng sau một đêm mối quan hệ của bọn liền thay đổi.
Trong mắt cậu Jaehyun là đang ngại ngùng sau chuyện tối qua. Taeyong nhoẻn miệng cười sau đó đi lại gần bàn ăn
- Không định cho em ăn cùng sao?
- Không có, đều là nấu cho cậu. Tôi nghĩ cậu cần được tẩm bổ và xin lỗi vì chuyện tối qua
- Không cần xin lỗi là do em tự nguyện
Nói rồi Taeyong cúi đầu ăn thức ăn trong bát không để ý đến đôi lông mày Jaehyun có chút nhíu lại, chỉ một lát sau anh cũng ngồi xuống cùng với cậu.
- À phải rồi. Em đã liên lạc với bên Song Kang nói sẽ xem xét nhân cơ hội Kang có kì nghĩ dưỡng sẽ về nước sẽ bàn bạc kĩ hơn với chúng ta.
- Em cũng hỏi qua lịch trình, chuyến bay sẽ đáp vào đầu giờ trưa. Anh đưa em đến đó nhé?
- Được
Sân bay đông người qua lại Taeyong ngồi trên ghế chờ nhấp nhổm chịu đựng cơn đau, cậu không thể than thở với Jaehyun vì anh phải liên tục giải quyết công việc sau khi lựa chọn cùng cậu đón Kang.
Jaehyun quay lại sau khi nhận cuộc gọi đúng lúc nhìn thấy cậu nhăn mày chịu đau, suýt nữa thì anh đã quên mất việc xảy ra tối qua. Tuy không ai ép ai phải chịu trách nhiệm nhưng anh tự biết mình có nghĩa vụ phải chăm sóc Taeyong
- Cậu đứng dậy một lát được không?
Taeyong ngơ ngác khi bị Jaehyun hỏi nhưng vẫn cố gắng làm theo lời anh, có trời mới biết cậu thật sự không muốn di chuyển lúc này phía dưới đau rát dù đã bôi thuốc và phần hông mỏi nhừ. Cậu đã cố gắng biết bao để lôi cái thân thể rã rời này đến sân bay.
Jaehyun nhẹ nhàng đỡ cậu đứng dậy sau đó cởi áo khoác ngoài gấp lại làm đệm lót ghế cho Taeyong. Toàn bộ hành động của anh khiến cậu ngơ ngác đến khi được anh dìu trở lại ghế cậu mới bừng tỉnh cảm giác trong tim chảy qua một dòng nước ấm, Jaehyun không nói nhưng vẫn để ý những tiểu tiết nhỏ nhặt từng chút từng chút sửa lại mọi thứ để khiến cậu thoải mái nhất có thể. Tựa như lúc trên giường cậu kêu đau anh liền dừng lại ôm lấy cậu an ủi dù bản thân đang bị kì phát tình hành hạ, tựa như lúc này anh ngồi bên cạnh để cậu tựa đầu lên vai thiếp đi vì biết cậu vì anh mà ngủ không đủ giấc.
Chuyến bay gần hạ cánh Taeyong cũng giật mình tỉnh giấc, mặc lời ngăn cản của Jaehyun cậu vẫn tiến đến phía rào đợi người. Quản lý Kang có nói lần trở về này là lịch trình kín cánh báo chí và fan hâm mộ sẽ không xuất hiện, vậy mà dòng người đứng đợi vẫn chật kín. Mãi lát sau khi người trên máy bay có vẻ đã tản đi hết cậu mới nhìn thấy Kang cùng quản lý và một vệ sĩ đi ra. Thật ra là Kang nhìn thấy cậu trước Kang ăn mặt kín bưng, mặt mũi đều che lại Taeyong gần như không nhận ra.
Song Kang hớn hở chạy đến chỗ Taeyong, nhìn cậu bé nhỏ lọt thỏm trong đám đông khiến hắn cười không khép được miệng. Bao lâu rồi Taeyong vẫn đáng yêu như năm cậu 15 tuổi, hắn thả tay khỏi vali chạy đến chỗ Taeyong ôm chặt cậu. Cảm giác thỏa mãn không gì có thể diễn tả nhưng trên người Taeyong có mùi gì đó rất kì lạ là mùi rượu rum đặc trưng của alpha tuy không nồng nhưng khứu giác alpha nhạy bén khiến Kang nghi ngờ có người cố ý để lại trên người Taeyong. Có lẽ vì biết bản thân cậu không thể nhận ra mùi tin tức tố
- Taeyong người cậu có mùi lạ quá
- Sáng nay tớ đi vội không dùng nước hoa, sao thế chê hôi à?
Kéo Taeyong ra khỏi cái ôm hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó mới phát hiện bên cạnh Taeyong còn có người. Cái mùi kinh tởm này hóa ra là của tên đó, Kang liếc qua Jaehyun hai mắt đối chọi nhau đầy sự thù địch việc alpha ghét nhất trên đời này là bị alpha khác xâm phạm lãnh thổ. Từ khi quen biết Taeyong hắn đã luôn kề cận để đảm bảo không một alpha nào tiếp cận được cậu, bản thân Taeyong cũng không thích alpha trước nay chỉ chơi cùng beta và omega khiến hắn phần nào an tâm. Vậy mà lần này quay về trên người Taeyong đã lưu mùi hương của alpha khác
- Không có, nhưng mà cậu hư nhé sao lại uống rượu vào buổi sáng trên người còn vương mùi đây này. Nhớ tớ đã bảo gì không?
- Tớ biết rồi, không động vào bia rượu chỉ uống khi không có cậu bên cạnh.
Jaehyun ngồi phía trước cùng quản lý của Kang, vệ sĩ lái xe theo sau còn Kang thì bám dính lấy cậu hồ hởi luyên thuyên đủ thứ trên đời. Hai người biết nhau đã lâu Taeyong sớm đã quen với tính cách Kang nhưng cậu không thể tập trung vào câu chuyện của hắn mà ánh mắt liên tục đảo về phía ghế lái. Tại sao Jaehyun không hề thắc mắc về quan hệ của bọn họ, càng không hề để tâm những hành động lấn lướt Kang làm ra. Cậu lắc đầu xua đi những suy nghĩ linh tinh có thể do anh và cậu chưa làm rõ sau chuyện đêm qua nên Jaehyun mới không bộc lộ cảm xúc quá nhiều
- À phải rồi, cậu đang sống một mình mà đúng không, cho tớ ở cùng với đợt này tớ định ở lại lâu mà thuê khách sạn tốn kém lắm! Nha nha nha Taeyongieee
Song Kang vừa nói vừa dụi đầu liên tục lên bả vai cậu khiến Taeyong hốt hoảng mà đẩy hắn ra ngay lập tức. Ba người còn lại trên xe đều bất ngờ với hành động vừa rồi ngay cả cậu cũng không tin mình sẽ làm vậy, Kang sống thoáng Taeyong cũng thế từ trước nay dù hắn làm gì cậu cũng sẽ không phản ứng dù họ là alpha và beta vì cậu biết Kang có điểm dừng sẽ không làm cậu khó chịu. Chỉ là trong xe còn có Jaehyun...
- Xin lỗi Kang, tớ quen sống một mình..
- Trước đây cậu không như thế mà? Cậu sẽ không ngủ được khi ở nơi lạ-
- Đủ rồi Kang! Nếu cậu muốn tớ sẽ tìm cho cậu một căn hộ gần chỗ tớ. Chuyện này đến đây thôi!
Hắn sững sờ trước lời nói của Taeyong, cậu trước đây không như thế, không lớn tiếng, không phản ứng quá khích đó mới là Taeyong mà Kang biết. Còn Taeyong hiện tại e là đã bị người khác làm thay đổi, Kang liếc lên phía ghế lái nơi tên khốn alpha đã để lại mùi trên người Taeyong.
Jaehyun theo Taeyong về nhà quãng đường về hai người hoàn toàn không có giao tiếp, sau khi đưa Song Kang đến khách sạn Taeyong cũng không nán lại phần vì chuyện xảy ra trên xe, phần khác vì cậu gấp giải thích cho anh. Nhưng hai ba lần định mở miệng nói Taeyong lại phải nuốt ngược vào trong, cậu thật sự không biết phải giải thích từ đâu.
- Jaehyun, em xin lỗi vì chuyện ở trên xe. Tính cách Song Kang có phần hơi thoáng em cũng không có cách nào khác và xin lỗi vì chuyện đã giấu anh việc bọn em là bạn bè.
- Sao em phải xin lỗi? Chúng ta từng học chung một trường việc em và Song Kang có quen biết là việc bình thường mà.
Taeyong buông thỏng hai vai khi nghe câu trả lời của anh, cảm giác hoang mang hiện rõ trên ánh mắt cậu mà dường như người kia không để ý tới. Đúng là bọn họ từng học chung một trường nhưng Song Kang cách cậu 3 tuổi có nghĩa là năm cậu vừa nhập học vừa vặn Song Kang vừa tốt nghiệp. Là Jaehyun bao dung hay anh không hề để tâm đến.
- Em nghỉ ngơi sớm đi, mai anh sẽ đến đón!_ Sau đó Jaehyun đóng cửa ra về
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top