39
Nam Quốc, kinh thành....
Người ta nói, kinh thành phồn vinh đắt đỏ, hoa lệ và phú quý.
Kim Nam Tuấn cùng lão đệ của mình ngồi bàn rượu.
"Đệ thế nào? Lại bị Minh Nguyệt bám theo sao?" Kim Nam Tuấn bỡn cợt nói
"Rất phiền phức, biết thế lần trước sẽ không mở miệng bắt chuyện với nàng ta." Kim Mẫn Nhi buồn bực uống rượu
"Haha, ai bảo cửu đệ của ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đâu?! Kinh thành tam mỹ, chẳng phải đều nhớ thương đệ sao?" Nam Tuấn hắc hắc cười, khuôn mặt tràn đầy ý hồ ly.
"Nữ nhân rất phiền phức" Kim Mẫn Nhi mệt mỏi nói.
"Ha, phiền phức sao?" Kim Nam Tuấn nhếch mép, "Vậy... cửu đệ có muốn nhìn thấy một người rất đặc biệt không?"
"Đặc biệt?"
"Hắn là nam nhân. Trẫm đảm bảo, cửu đệ sẽ rất có hứng thú!" Nam Tuấn vẻ mặt thần bí.
"Là ai?" Hắn cũng rất muốn biết, là người nào khiến cho người cao cao tại thượng này cũng phải khen thú vị. Hừ, hậu cung ba ngàn giai lệ, chẳng phải hắn rất ghét nam nhân sao?
"Là..." Kim Nam Tuấn vừa mới mở miệng, bên ngoài một trận ồn ào khiến hắn ngừng lại, cau mày nhìn ra.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng..." Một thái giám chạy vội vào, bộ dạng vô cùng vội vàng, hoảng hốt.
Kim Nam Tuấn cùng Kim Mẫn Nhi liếc nhìn nhau, sau đó ngạc nhiên nhìn gã thái giám mới vào. Bọn họ nhận ra, đó là Hạ công công, thái giám của mẫu hậu.
"Chuyện gì?" Kim Nam Tuấn trầm giọng nói, cả người tỏa ra khí thế lẫm liệt của bậc đế vương, làm sao có nửa điểm ngả ngớn khi nãy?
"Hoàng thượng, không xong... Thái Hậu..."
"Mẫu hậu có chuyện gì?" Kim Mẫn Nhi cau mày.
"Thái Hậu... Thái Hậu ngất xỉu!"
_______________
Trong tẩm cung, một nữ nhân phục trang hoa lệ đang nằm yên lặng. Tuổi chừng 45, 46 tuổi. Nhưng bảo dưỡng thỏa đáng, khiến người ta chỉ nhìn ra ba mươi mấy tuổi phụ nhân. Dung mạo xinh đẹp, rất dễ nhìn ra khi trẻ là một đại mỹ nhân. Nhưng lúc này, đôi mắt nhắm nghiền, giống như đang an nhàn ngủ say.
Bên cạnh, hai nam nhân đang còn trẻ, một người là hoàng thượng khoác hoàng bào sáng chói, khuôn mặt âm trầm giận dữ. Mà một người, bạch y phiêu dật, hắn không có tức giận như hoàng thượng, nhưng xung quanh hắn không khí như muốn đóng thành băng, đủ biết người này so với nam tử kia càng không dễ chọc. Dưới đất, năm sáu trung niên nam tử quỳ đầy, trên trán đầy mồ hôi, sợ hãi nhìn hai nam tử trước mặt.
"Thái y viện không phải tự phụ y thuật rất cao sao? Bây giờ mẫu hậu trẫm ngã bệnh như thế nào cũng không biết, sống làm gì nữa?!"
"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!" Một đám lão gia dập đầu, trong lòng tim đập cuồng loạn. Thật sự Thái Hậu vì sao hôn mê, bọn họ cũng không thể đoán ra, rất quái dị.
"Tha mạng? Nực cười!" Kim Nam Tuấn tức giận "Cút về lục tung sách thuốc cho trẫm, nếu mẫu hậu có việc gì, các ngươi chôn cùng!"
Đám thái y tạ ơn, sau đó rối rít kéo nhau ra khỏi cung.
"Thật là vô dụng!"
"Thái y viện đúng là rất tốn cơm! Kim Mẫn Nhi nhàn nhạt nói một câu.
Hạ công công một bên run như cầy sấy, quỳ ở bên giường.
"Hồi hoàng thượng, Thái Hậu hôm nay vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng đến khi các vị nương nương vấn an xong, bỗng dưng ngất xỉu."
Kim Nam Tuấn và Kim Mẫn Nhi hai mặt nhìn nhau, sau đó cả hai đều tự chìm vào suy nghĩ của riêng mình...
"Hoàng huynh, việc cần thiết bây giờ là phải chữa trị cho mẫu hậu." Kim Mẫn Nhi liếc nhìn người trên giường, ánh mắt xẹt qua một tia đau lòng
"Trẫm biết, nhưng thái y viện...!" Đột nhiên, tinh quang chợt lóe. Trong đầu hắn xuất hiện một khuôn mặt "Tam đệ, tam đệ nhất định sẽ có cách cứu mẫu hậu!"
"Tam ca?" Kim Mẫn Nhi tò mò hỏi
"Tam ca từ khi nào thì biết y thuật? Chẳng phải chỉ biết triều chính đánh giặc thôi sao?
"Không phải là tam đệ!" Kim Nam Tuấn nhếch miệng "Là quân sư riêng của tam đệ, y thuật rất cao!"
"Quân sư riêng? Tam ca có quân sư?" Kim Mẫn Nhi mơ hồ
Đúng lúc đó, trong tẩm cung xuất hiện mấy bóng đen. Đúng là Phong, Lôi, Thiểm, ba ám vệ của Kim Thái Hanh.
"Hoàng thượng, có biến!" Phong vội vã kêu lên
"Chuyện gì?" Kim Nam Tuấn cau mày, dạo này rất nhiều chuyện xảy ra. Sắp tới, Nam Quốc không còn yên bình nữa rồi.
"Gia bị người tập kích!"
Kim Nam Tuấn cùng Kim Mẫn Nhi hít ngụm khí lạnh. Bị tập kích? Xem ra, mọi chuyện không ổn rồi
"Mau điều động ám vệ đến tiếp viện cho Tam đệ!" Kim Nam Tuấn trầm giọng nói. Ngay lập tức, trong phòng lại nhiều thêm mấy hắc y nhân.
"Tuân mệnh, Hoàng thượng!"
Một cái chớp mắt, tẩm cung còn lại hai người Kim Nam Tuấn và Kim Mẫn Nhi
...
"Mau tìm xung quanh, chắc chắc chỉ có ở gần đây thôi!"
Bên ngoài, vô số hắc y nhân đang tìm kiếm khắp nơi. Mà mục tiêu của bọn họ, lúc này đang yên vị ở một chỗ cách đó rất xa.
Trong hang động, Thạc Trân và Kim Thái Hanh yên lặng nép vào nhau, theo dõi tình hình bên ngoài.
Hang động này không lớn, ngồi hai người có điểm chật chội, nhưng vẫn miễn cưỡng được. Ngoài cửa động là một tầng thật dày cỏ cây che lấp, nên hai người lúc này tạm thời an toàn.
Thạc Trân mặt đỏ, tai đỏ, như quả táo chín. Cậu biết không phải lúc, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt. Trời ơi, nụ hôn đầu tiên của cậu! Hai mươi năm qua, đó là nụ hôn đầu tiên của cậu. Không ngờ lại bị cướp mất trong tình huống như thế này. Mà cậu lại còn hưởng thụ nữa chứ! Quỷ thần thiên địa ơi...
Nhưng Thạc Trân nhanh chóng liếc nhìn vết thương tràn đầy trên cách tay Kim Thái Hanh, trong lòng cậu khẽ nhói. Vết thương... chẳng lẽ là do cậu sao...?
Kim Thái Hanh chợt thấy không thích hợp, liền quay sang nhìn cậu.
"Làm sao vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi
"Vết thương trên người ngươi..." cậu ngập ngừng nhìn hắn.
"Không có gì, ngoại thương thôi."
Kim Thái Hanh không để ý nói. Hắn tuyệt đối sẽ không cho cậu biết là cậu làm hắn bị thương.
"Phải chữa trị, nếu không sẽ bị nhiễm trùng!" Thạc Trân chợt nghiêm giọng nói. Nhưng cậu nhìn quanh, trong đây chẳng có gì có thể chữa trị cả. Thạc Trân buồn bực sờ thắt lưng, như thế nào lại rơi vào hoàn cảnh thế này???
Đột nhiên đụng trúng cái bình nhỏ trên lưng, Thạc Trân mừng rỡ tháo xuống. Đúng là quan tâm sẽ bị loạn, cậu làm sao lại quên mất thứ này!
Thạc Trân đổ thuốc ra, lấy tay bóp nát, rắc vào vết thương cho Kim Thái Hanh. Sau đó lấy đai lưng của mình, đem băng bó lại cho hắn. Nếu người trên giang hồ biết cậu dùng thuốc giải độc cực phẩm này chỉ để sát trùng vết thương, chắc chắn sẽ tức hộc máu đến chết.
Kim Thái Hanh rất là thưởng thức Thạc Trân tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho mình, trong lòng càng thêm chắc chắn. Cuộc đời này, hắn chỉ cần có cậu là đủ. Vì vậy, dù trời có sập, hắn cũng tuyệt đối không buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top