2

chắc là thốn lắm nha !

Kim Seokjin mở mắt, liền hiện ra một cảnh tượng xa lạ.

gian phòng này có tuy nhỏ bé nhưng đặc trưng của nó là nét cổ kính của thời xưa, luộm thuộm vài sợi tơ nhện vì không được dọn dẹp thường xuyên. khẽ cử động thân người, Seokjin hoang mang vận hành lại đầu óc, rõ ràng cậu bị xe tải đâm trúng mà, sao lại không có cảm giác đau, chuyện gì đang xảy ra .

" này tiểu thái giám kia, mau đi làm việc ngay"

tiếng kêu làm cậu giật mình và khi nhìn lại bản thân lại khiến tá hỏa, thân ảnh là đang vận đồ cổ trang, toàn thân lục y hai ba lớp thật nóng bức, đai thắt ngang màu xanh lục. đây là nơi nào , có cảm giác hoàn toàn xa lạ không phải cậu đang đóng phim chứ ?

" kêu ngươi đó, không đi còn đứng ngốc ra đó làm gì". tiếng nói lại vang lên, Seokjin định thần lại, thì ra ông ấy đứng ở ngoài cửa. Xem ra, mắt cậu hơi có vấn đề.

Người đàn ông đó cũng đang mặc cổ trang, một thân bố y, tóc vấn cao, bên hông còn giắt một thanh kiếm nhìn cậu vẻ khó chịu.

"Xin hỏi...đây là đâu vậy"? Seokjin ngơ ngác hỏi

" tiểu tử ngươi mất trí rồi hả?" ông ta trừng mắt nhìn cậu " Thành vương phủ ngươi còn không nhớ?"

"wtf! Vậy... tại sao tôi lại ở đây?" bây giờ thì chắc một trăm phần trăm là cậu xuyên không rồi.

"Ngươi là người được quản gia mới mua về phủ mà! định giả vờ để trốn việc sao tên tiểu thử thối này" ngữ khí của ông ta ngày càng bực bội.

"oh"

"Còn làm gì nữa, việc của ngươi bên này, đi mau!

" vâng" tuy còn bán tín bán nghi nhưng hiện tại không biết nên làm thế nào, đành phải nghe lời trước vậy.

....

Công việc ở đây thật là cực khổ.

nhận định đầu tiên của cậu sau một ngày lăn lộn là như vậy. Nào là dọn chuồng ngựa, gánh nước, phụ giúp nhà bếp, canh cổng.., nhưng xem ra, cậu thu hoạch cũng không ít. Cậu nhanh chóng tìm ra những thứ liên quan đến thời đại này. Đây là Nam Quốc, năm thiên hiệu thứ tám. Đương kim thiên tử là Kim Nam Tuấn, năm nay hai mươi lăm, còn Thành vương phủ nơi cậu đang sống là do Hoàng thượng  cấp cho tam đệ Kim Tại Hưởng. Nghe đồn tam vương gia là người thâm trầm khó lường, lãnh khốc tàn bạo. Các nha đầu ở bếp đã kể cho Seokjin nghe không ít "truyền kỳ" về thành vương phủ này. Lại nói thêm, từ giờ phải tạm xa cái tên Kim Seokjin rồi a, ở đây ai ai cũng gọi cậu là Kim Thạc Trân, nghe lạ tai nhưng kệ, tên đẹp là được.

Vốn nơi quyền quý sẽ rất khó sống, nên Thạc Trân chỉ mong được yên bình sống qua ngày, có thể tìm cách trở về thời đại của mình lại càng tốt. nơi đó ngoài việc học hành đam mê của cậu còn có căn nhà của cha mẹ để lại cùng chú chó nhỏ, nhìn lại bản thân trong gương màu đồng, gương mặt thanh tú đẹp trai nhất nhì trường y ấy vậy mà số phận đưa đẩy thật trớ trêu. Chậc, mà trước mắt phải lo làm việc cho tốt đã, bị đuổi đi một cái thì làm sao đây, haizz...

Luật của thành vương phủ, chưa được vương gia cho phép, không được tự ý lại gần thư phòng, không được tự ý mang thai, nếu có, phải bỏ ngay.thị thiếp sau khi được vương gia cho thị tấm đều phải uống "tĩnh tâm dược" vương gia cũng chưa từng qua đêm tại tẩm phòng của bất cứ thị thiếp nào.

Thạc Trân nghĩ, "tĩnh tâm dược" kia kì thực là thuốc tránh thai, cậu đoán mọi người có lẽ ai cũng biết, có điều vương gia đáng sợ như vậy nên không dám nói ra. Hơn nữa, có nhiều phi tần cung nữ muốn mang thai với vương gia để tranh sủng , thật rắc rối đi, uống "tĩnh tâm dược" lại chả đúng. Cậu chỉ thương cảm cho các phi làm ấm giường xong lại bị vương gia bỏ mặc, bất quá không liên quan đến cậu, lại càng không có hứng thú nhòm ngó xem mặt vị vương tròn méo ra sao, cậu đi phụ bếp a. Cũng là vì ở một mình nên có chút tài nấu nướng, cậu được giao cho công việc chính là phụ bếp cùng các thẩm thẩm, công việc coi như nhẹ đi một nửa.

Tới đây vỏn vẹn cũng được năm ngày rồi, vẫn chưa từng chạm mặt vương gia, xem như số cậu còn chút may mắn .

"Này, ngươi bày điểm tâm ra đĩa đi"

Là thẩm thẩm đứng bếp gọi cậu, hơi ngạc nhiên chút vì trước giờ việc này do nha hoàn phụ trách, sao hôm nay lại gọi cậu vậy.

" tâm trạng vương gia đang không tốt, đám nha hoàn kia không dám.." thẩm thẩm ái ngại nhìn cậu với ý nghĩ rằng cậu đem điểm tâm lên cho vương sẽ bớt ngứa mắt hơn bọn họ. nha hoàn chính xác là đang đùn đẩy cái chết cho cậu, còn thẩm thẩm tuy thô kệch nhưng là người tốt. Dù sao cũng phải đem lên , cậu đành nở nụ cười thật tươi trước khi rời khỏi bếp.

May sao lúc Thạc Trân tới vương gia không ở thư phòng.

Giờ tý hai khắc, Thạc Trân đang ngủ thì bị gọi dậy hóa ra cậu bị gọi đi phụ sắc "Tĩnh tâm dược"

thật rắc rối, có vậy mà cũng gọi cậu dậy

"Thạc Trân, ngươi đem bát dược để lên khay đi" thẩm thẩm lui cui bên ấm dược khác gọi cậu

" tại sao lại phải sắc tận 2 bát" đừng nói tên vương gia kia thị tẩm tận hai người chứ 

"phòng các nàng đem đổ đi"

thật là, các nàng có điên không vậy, đã không cho phép tự ý mang thai mà vẫn cố muốn sao.

Đông cung là nơi vương gia thị tẩm thị thiếp, còn nơi vương gia nghỉ ngơi là Dưỡng thần điện và thư phòng. Sau thị tẩm vương gia sẽ ở lại Đông cung, chưa từng lưu lại thị tẩm nào đến sáng.

Đông cung...

Âm thanh ám muội vừa dứt, chỉ còn tiếng nữ tử thở dốc, khuôn mặt thỏa mãn. Kim Tại Hưởng nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt đang cười quyến rũ, biểu cảm lạnh lùng. Nàng ta cố bày ra tư thế kiều diễm nhất với ý định sẽ được ở lại, nhưng Kim Tại Hưởng đã đứng dậy. Tỳ nữ nhanh chóng mặc áo vào cho hắn, bỏ mặc Nhiễm Lam xinh đẹp trên giường.

tức giận ngồi dậy, Nhiễm Lam biết lại để vụt mất cơ hội, ai bảo Kim Tại Hưởng hắn quá tuấn mĩ, ai bảo hắn quá quyền lực, tâm nàng đã trao cho hắn giờ muốn quay lại cũng đã quá trễ. Vậy nên chỉ còn cách làm cho hắn coi trọng nàng thôi. Xem như, nàng đã sai lầm

"vương gia, nô tỳ mang tĩnh tâm dược đến"

Lạc Lạc, nha hoàn thiếp thân của Nhiễm Lam lên tiếng.

"Vào!"

Thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên, Thạc Trân khẽ rùng mình, xem ra tin đồn về hắn là sự thật. có khi nào, hắn nổi hứng đem cậu chém làm hai? dù sao, chém một hán tử đẹp trai như cậu thật rất uổng phí ,cảm thấy nữ nhân cổ đại thật không có trọng lượng, bị ép uống tận ba chén thuốc, e là vô sinh mất thôi. mà kể sau này hắn muốn có con thì chỉ cần nạp phi, thêm thiếp. Thạc Trân thấy may mắn vì là nam hán tử

"Phu nhân, thỉnh dùng tĩnh tâm dược"

Nhiễm Lam có vẻ hơi bất ngờ khi nhìn thấy cậu, xem ra bộ dáng cậu ăn khách đấy chứ chẳng qua trước giờ người trong phủ chưa gặp được người như cậu mà thôi.

"Vương gia, dược rất đắng...thiếp không muốn uống a"

âm thanh nũng nịu của Nhiễm Lam vang lên, Thạc Trân nổi cả da gà, lại nhớ bọn con gái lớp cậu cũng chưa từng dùng giọng điệu này bao giờ 

"Uống!"

Kim Tại Hưởng lạnh lùng thốt ra một câu, Nhiễm Lam cứng họng cầm lấy chén uống một hơi. Các nha hoàn khác vây xung quanh lau người cho nàng

Thạc Trân bưng khay đựng dược trước sau vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên

Kim Tại Hưởng lạnh lùng nhìn đám nha hoàn lau người rồi mặc y phục cho Nhiễm Lam mặt không chút biểu cảm. Nữ nhân vĩnh viễn như vậy, hạ đẳng, không bao giờ làm được chuyện gì lớn lao...Xong xuôi, Nhiễm Lam cúi đầu chào vương gia rồi bước ra, theo sau là đám nha hoàn lúc nãy, Thạc Trân cũng thu dọn bát đựng dược, lui ra sau cùng.

Lúc trở ra, cậu vô tình lướt qua Kim Tại Hưởng, mùi hương dịu dàng từ cơ thể cậu được hắn thu vào hết. Cảm giác dễ chịu vô cùng. Mùi hương khác xa mùi son phấn, đây là hương thơm tự nhiên sao? lại có ở một tiểu tử ...Tâm hắn có một trận xao động...




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top