Chương 24: Phía sau lời nói dối.

Sáng hôm sau, từ sớm Đổng Tây đứng đợi trước cổng trại giam. Cô hoang mang đến mức cảm thấy nhịp tim của mình cũng dần bất ổn, tay chân lạnh cóng đi, mồ hôi lại chảy xuống, cảm giác còn hồi hộp hơn lúc thi tốt nghiệp mà chưa có kết quả. Chú gác cổng trông thấy sắc mặt lúng túng của cô thì trêu chọc: "Gặp người yêu nên cháu thấy hồi hộp lắm hả?"

"Chú lại trêu cháu..."

Ông ta xua xua tay cười, cả ông cũng không ngờ cô nhóc hơn năm năm trước đã kiên trì chờ đợi đến tận ngày hôm nay. Đổng Tây vuốt lại tóc mình, cô cũng không biết nên gặp anh trong cách ăn mặc như thế nào mới hợp, sợ sơ sài quá lại khiến anh nghĩ lung tung, sợ trang trọng quá lại không hợp không khí lúc này. Tuy có nói chuyện cùng anh, gặp được anh, nhưng tấm kính trong suốt ấy như rào cản suốt hơn năm năm chín tháng cách ngăn anh và cô. Đổng Tây lấy tay che mặt mình, cô tự nhủ rằng lúc ấy sẽ không khóc, không được khóc, như thế anh Hàn của cô sẽ không vui. Nhưng thật lòng cô rất muốn ôm anh mà khóc, kể hết bao uất ức trong lòng, muốn kể anh nghe tất cả.

"Tiểu... Tây?"

Tiếng gọi đó đánh thức Đổng Tây sau những suy nghĩ, cô bỏ tay xuống nhìn về phía trước. Giây phút bốn mắt chạm nhau, cô cảm thấy hạnh phúc của cuộc đời chỉ đơn giản là như vậy thôi. Anh đứng cách cô không xa, hai người mỉm cười nhìn nhau. Đổng Tây chạy nhào về phía trước, sau đó xà vào lòng ôm chặt lấy anh như thuở trước. Bao nhiêu lâu rồi, hơn năm năm ở trong trại giam, hơn hai năm anh ở Mĩ, gần tám năm, tám năm qua cô không hề được ôm lấy anh thế này. Anh Hàn của cô, cô đã muốn ôm lấy từ rất lâu, hôm nay cuối cùng đã thực hiện được rồi.

"Anh Hàn! Em rất nhớ anh! Em nhớ anh!"

"Tiểu... Tây..." Ngụy Hàn sững sờ trước cái ôm này, còn có cơ thể thiếu nữ trưởng thành này, anh chưa hề hình dung rằng cô sẽ ôm mình như thế, cả hai tay anh đặt lên vai Đổng Tây, muốn ôm cô thật chặt, bỗng thời khắc anh chạm vào vai người đang ôm mình, anh rất nghi ngờ, đây có phải là Tiểu Tây của anh? Vậy nên anh ngớ ngẩn hỏi: "Em là Tiểu Tây thật sao?"

Cô bật khóc, siết tay ôm anh chặt hơn, giọng đầy oán trách: "Sao hả? Không giống sao? Không giống điểm nào? Cả em mà anh còn không nhận ra, anh thật quá đáng mà..."

"Em cao tới ngực anh rồi..."

Đổng Tây buông anh ra, cô dùng ta chạm lên từng góc cạnh trên gương mặt điển trai của người trước mặt, anh gầy đi nhiều quá, da lại ngâm đen hơn trước. Nước mắt cô càng đua nhau chảy xuống nhanh hơn, như để giải tỏa hết bao uất ức trong lòng với người trước mặt. Ngụy Hàn giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đổng Tây, phút giây chạm vào tay cô, anh ngẩn người, vết sẹo trong lòng bàn tay, anh lại cảm nhận rõ ràng đến vậy, anh dùng ngón tay vuốt nhẹ theo vết sẹo, đau lòng hỏi.

"Còn đau không?"

"Không đau... Không đau nữa..."

Cô vừa lắc đầu vừa cười trong nước mắt. Anh đưa tay gạt nước mắt cho cô, việc mà mấy năm qua anh mong muốn thực hiện, hôm nay đã thực hiện được. Đến lượt anh ôm cô vào lòng, gọi một tiếng: "Tiểu Tây!"

"Em nhớ anh, anh Hàn, rất nhớ, nhớ anh đến sắp chết rồi."

"Sau này không rời xa em nữa."

"Anh hứa đấy."

"Miễn em không ghét bỏ anh, anh sẽ ở bên em."

Cô tựa mặt vào bờ ngực vững chắc của anh, gật đầu liên tục như để khẳng định lại hết lần này đến lần khác. Ngụy Hàn thở phào, anh ôm cô, Tiểu Tây của anh, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng ngày hôm nay, bầu trời của tự do. Năm năm chín tháng ròng rã cũng qua đi, anh chờ được ngày này rồi.

Nói lời từ biệt với cảnh sát Chu xong, Đổng Tây và Ngụy Hàn ngồi xe buýt về nhà, lúc đi đến khu chung cư. Chưa để Ngụy Hàn phản ứng thì Đổng Tây đã nhanh miệng nói trước một tiếng: "Em thấy sống một mình nên không muốn lãng phí tiền, chỗ này cũng rất thoáng mát, sạch sẽ, an ninh lại rất tốt nữa."

"Anh có nói gì đâu mà em giải thích nhiều thế?" Anh trông sự bối rối hiện rõ trên mặt Đổng Tây nên phì cười, nụ cười ấy làm cô bớt đi phần căng thẳng. Anh nắm lấy tay Đổng Tây cùng đi, đi về căn nhà của họ.

Cửa mở ra, Ngụy Hàn đặt túi đồ lên cái bàn nhỏ gần đó. Anh nhìn xung quanh nhà của cô, lại quay đầu nhìn gương mặt của Đổng Tây. Cô bị cái nhìn của anh làm hoang mang, cứ như anh đã phát hiện tất cả. Nào ngờ Ngụy Hàn lại thản nhiên đến xoa xoa tóc mái trước trán Đổng Tây: "Mặt mũi em làm sao vậy? Có cần căng thẳng như đón tổng thống không? Anh làm em sợ hả?"'

"Không... không phải. Tại vì gặp anh nên em không biết mình đang mơ hay đang tỉnh, trong mơ em cũng thường thấy cảnh này..." Đổng Tây cúi đầu che đi đôi mắt u buồn. Bất chợt bị anh ôm vào lòng, cô vô cùng kinh ngạc giương to mắt nhìn lên gương mặt anh. Anh cười tự nhiên, rất tự nhiên.

"Cái ôm này có giả không?"

Ấm áp như thế thì làm sao mà giả được, nếu được anh ôm mãi như thế thì có phải tốt lắm không? Đổng Tây tham lam tận hưởng thời khắc hạnh phúc này. Còn người đang ôm cô thì đan xen nhiều suy nghĩ khác nhau. Cảm giác giống như ôm cả thế giới vào lòng, Ngụy Hàn không biết từ bao giờ, thế giới của mình từ lâu chỉ còn là Đổng Tây.

"Anh Hàn!"

"Hở?"

"Anh... anh định ôm em thế luôn sao?" Dù rất muốn được anh ôm nhưng Đổng Tây vẫn còn ý thức được anh và cô còn rất nhiều việc phải làm.

Anh buông cô ra, Đổng Tây lúc này mặt đã đỏ như quả cà chua chín. Cô cúi đầu đến lấy túi đồ của anh đi về phía phòng ngủ, Ngụy Hàn đi theo phía sau, nhưng lúc đến cửa phòng, cô đã quay lại đối diện cùng anh.

"Vì trong nhà chỉ có một phòng ngủ, trước đây em ngủ một mình một giường, biết anh trở về nên mua thêm một chiếc giường mới đặt cạnh. Anh Hàn... Trước mắt tạm thời như vậy... Anh... ừm... Anh không ngại chứ?"

Nguỵ Hàn nhướng mày, có chút buồn cười xoa xoa đầu Đổng Tây, chẳng biết từ bao giờ cô lại khách sáo với anh như vậy đấy.

"Lúc nhỏ chúng ta còn ngủ chung giường, hiện tại em đã chia giường rồi, anh còn có thể ngại sao?"

Mặt Đổng Tây có chút nóng, cúi đầu không nói gì, mở cửa cùng anh bước vào trong phòng ngủ. Phòng ngủ cũng tính là tương đối rộng rãi, đặt thêm một giường đơn ở một góc cũng không chiếm quá nhiều diện tích, ngược lại mang cảm giác ấm áp hẳn ra.

Phòng Đổng Tây sạch sẽ lại gọn gàng, màu sắc hay các vật dụng đều đơn giản mang lại cảm giác nhẹ nhàng yên tĩnh. Nguỵ Hàn nhớ về căn phòng công chúa của Đổng Tây lúc bé, cô tên 'Tây', lại thích ăn dâu tây nên hầu như các vật dụng lẫn màu sắc trong phòng đều lấy nền trắng điểm đỏ làm chuẩn, nhìn vào chẳng khác nào một quả dâu tây khổng lồ. Thế mà hiện tại, Tiểu Tây của anh xem ra đã đổi phong cách thật rồi.

Nguỵ Hàn nhìn thoáng qua xung quanh một lượt, thấy hai khung ảnh ở đầu giường của cô, tầm mắt anh liền dừng lại.

Một khung là cảnh gia đình của Đổng Tây, còn khung ảnh còn lại là hình của Nguỵ Hàn, thấy chính mình trong khung ảnh đó, lòng Nguỵ Hàn liền dâng lên cảm xúc mãnh liệt. Anh kiềm nén cảm xúc trong tim mình, phát hiện bên gối Đổng Tây có một quyển album khá dày, anh tò mò, muốn cầm lên xem, Đổng Tây lại nhanh một bước, nhào đến cầm lên giấu sau người. Hành động này của cô càng làm anh tò mò, hứng thú hỏi.

"Sao thế Tiểu Tây? Lại có thứ giấu anh?"

"Cái này..."

"Là album ảnh sao? Anh muốn xem! Hiện tại em giấu đi, sau này anh cũng sẽ xem được!"

Thái độ của Nguỵ Hàn không có ý thương lượng, Đổng Tây đành nhượng bộ đưa ra cho anh, trước đó còn nghiêm túc nhắc.

"Em nói trước, anh không được cười đó."

"Sao lại cười?"

"Tóm lại là vậy, anh không được cười em, cũng không được trêu em."

Cô càng như thế làm anh càng tò mò xem bên trong là thứ gì mà lại đáng để cô phải căng thẳng đến thế. Và khi mở quyển album ra, từng trang ảnh đập vào mắt anh, thời gian phút chốc như chảy ngược, xuôi về rất nhiều năm về trước, khoảng thời gian tươi đẹp ấy.

Ảnh gia đình của Đổng Tây ở đầu trang, nhưng càng lật về sau, trong ảnh chỉ là một đối tượng, với các không gian khác nhau. Có tấm ảnh chụp cậu thiếu niên ấy đang mải mê đọc sách bên cửa sổ, có ảnh mặc đồng phục tốt nghiệp đứng phát biểu trên bục, lại có ảnh bóng dáng cao lớn ấy trước ánh hoàng hôn trên bãi biển. Còn có một tấm ảnh giống hệt tấm ảnh mà Đổng Tây đóng khung đặt cạnh giường. Trong ảnh, chàng thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đứng ở bãi biển quen thuộc trong kí ức, quay đầu mỉm cười. Nụ cười ấy rạng rỡ đến mức khiến Nguỵ Hàn có chút xa lạ, người trong ảnh, nụ cười trong ảnh, e là cả cuộc đời này anh vẫn không thể tìm lại được, cái nụ cười sạch sẽ đến thuần khiết của chàng trai tuổi mười tám chỉ biết hy vọng về một tương lai ngập tràn sức sống.

Ảnh gia đình, ảnh của anh, còn có ảnh của anh và cô. Dường như chỉ trong một quyển album ảnh này chứa đựng tất cả những gì tốt đẹp nhất của Đổng Tây.

"Em chụp được nhiều ảnh thế sao?"

"Đương nhiên rồi, lúc bố mua máy ảnh cho em, em liền mang theo bên người, có dịp là chụp. Anh đừng xem quyển album ảnh này trông đơn giản nhé, nó rất quý giá với em đấy, những năm không có anh ở bên, mỗi ngày em đều lật qua xem từng ảnh từng ảnh, vừa hồi tưởng vừa có thể vơi đi nỗi nhớ, xem xong liền không thấy cô đơn nữa." Cô không có việc gì làm, liền lấy quần áo của anh ra xếp.

Anh khép quyển album lại, nhìn cô.

Thì ra, trong thế giới của cô luôn có anh, vậy nên, vĩnh viễn sau này, thế giới của anh, không thể thiếu cô.

Đổng Tây đã dọn xong đồ của anh vào tủ, lúc nhìn anh, lại bắt gặp cái nhíu mày như phân vân, cũng như đang trách móc, lại pha chút xót xa. Cô đến gần mà Ngụy Hàn vẫn không hay, Đổng Tây rất muốn biết anh đang nghĩ gì, vẫn tưởng anh sẽ bật cười lớn mà trêu chọc cô làm trò trẻ con, nào ngờ anh lại thành ra như thế. Cô lo lắng kéo kéo tay anh: "Anh sao vậy? Anh Hàn?"

Giọng nói ấm áp của cô kéo anh về thực tại, anh ngẩn người nhìn người trước mặt mình, ánh nắng của buổi sớm chiếu vào rèm cửa, soi vào mái tóc đen dài óng ánh của cô.

"Tiểu Tây!" Ngụy Hàn lại gọi tên cô, anh muốn khẳng định lại lần nữa, rốt cuộc đây có phải là Tiểu Tây của anh, là cô nhóc ngày nào cũng bắt anh cõng trên lưng, là cô nhóc tinh nghịch thích chạy sang phòng anh chiếm giường của anh. Sao mới đây thôi, cô đã lớn thế này?

"Anh Hàn!"

"Em... thật là Tiểu Tây?" Không biết vì sao anh lại hỏi câu hỏi mà cả bản thân anh cũng thừa biết rằng nó vô cùng ngớ ngẩn. Đổng Tây bị anh nhìn đến ngại ngùng, giờ anh lại hỏi câu hỏi đó lần thứ hai, cô thảng thốt không biết mình thay đổi bao nhiêu mà cả anh cũng không nhận ra thế, chỉ là tóc dài ra thôi mà. Đổng Tây túm lấy tay Ngụy Hàn, nhẹ giọng nói: "Anh Hàn, anh làm sao thế? Nếu em không phải là Tiểu Tây thì là ai đây? Nhìn em đây này, coi này..." Cô áp mặt đến gần anh hơn, dùng tay chỉ vào nốt ruồi xoan đỏ dưới mí mắt trái: "Cái này chắc không nhầm chứ? Anh xem đi!"

Cái nốt ruồi xoan đỏ này là anh nhìn thấy đầu tiên, làm sao mà Ngụy Hàn không nhớ. Lúc ấy Đổng Tây mới sinh, đứa trẻ này thật yên tĩnh, mở mắt nhìn quang, không khóc cũng không la như những đứa trẻ khác, tình trạng đó làm ông Đổng phải chạy khắp nơi tìm bác sĩ, thật sự con gái đầu lòng của mình bị ngốc bẩm sinh. Ngụy Hàn cùng Ngụy Dân đến bệnh viện xem cô tiểu thư nhỏ của nhà họ Đổng, vừa vào phòng đã thấy bà Đổng ôm đứa trẻ khóc không ra tiếng, Ngụy Dân hỏi thăm mới biết tình hình, càng lo lắng hơn. Chỉ có Ngụy Hàn là đến gần nhìn thật rõ, ấn tượng đầu tiên anh nhìn thấy là một nốt ruồi xoan đỏ dưới mí mắt trái nổi bật bởi làn da bông tuyết, anh vô thức chạm tay vào mặt em bé, lúc đó anh còn nhỏ, lực tay cũng không có khống chế tốt, ngón trỏ chạm có chút mạnh, đứa bé gái ấy khẽ động, tiểu Đổng Tây nhìn anh trân trân, thế là bốn mắt nhìn nhau, chưa đầy năm giây, anh hoảng sợ rút tay về như bị bỏng, đứa trẻ ngoan cố lúc này mới nhoẻn miệng cười, bàn tay còn giơ về phía anh. Nhờ cái chạm tay ấy, mọi người mới thoát khỏi một phen hoảng sợ.

Đoạn kí ức ấy thoáng qua làm Ngụy Hàn càng chắc chắn đây là Đổng Tây, anh nắm lấy tay cô, vẫn phải hỏi một câu: "Em chụp lén anh từ bao giờ mà nhiều thế?"

"Từ năm tám tuổi bố đã dạy em dùng máy ảnh."

"Vậy là lúc anh mười sáu tuổi đã bị chụp lén?"

"Không phải chụp lén mà..."

"Vậy chụp trộm?"

Cô bật cười rồi đầu hàng anh: "Được được, là em chụp trộm, anh đẹp trai chứ thế còn không cho em chụp à?" Anh lại dùng tay nhéo nhẹ lên má cô thay cho câu trả lời, Đổng Tây hưởng thụ chút cảm giác này, nắm lấy tay anh bảo: "Anh tắm đi rồi ra ăn mì giò heo."

"Em nấu?"

"Đương nhiên rồi."

Trong tiềm thức của Ngụy Hàn, Tiểu Tây không thích việc nội trợ, năm cô mười hai tuổi, Cao Thụy Nghiêng đòi dạy cô nấu ăn, cô đã chạy đến trốn sau lưng anh và tránh né. Sau này lúc ở trại giam, anh có nghe nói cô học nấu ăn, chỉ nghĩ là cô nhất thời hứng thú. Anh nhìn bóng dáng Đổng Tây rời khỏi phòng ngủ, anh lại nhìn lại căn phòng ấm áp này một lần nữa.

Lúc tắm xong, Ngụy Hàn đi ra nhà bếp. Đổng Tây đang đeo tạp dề thái hành rất tỉ mỉ, như đã rất thuần thục công việc này, anh nhìn cô mà thơ thẩn. Đổng Tây xoay qua đã trông thấy Ngụy Hàn đứng nhìn mình, trông dáng vẻ mới tắm xong của anh, cô liền ngẩn người, râu ở cằm được cạo sạch sẽ, gương mặt vốn điển trai lại càng trông sáng sủa phóng khoáng hơn hẳn, nét quyến rũ kiểu đàn ông này, Đổng Tây nhìn một lúc liền đỏ mặt, cô hắn giọng đưa mắt đi nơi khác nói.

"Anh... Anh ngồi đi, em nấu sắp xong rồi."

Nguỵ Hàn kéo ghế ngồi xuống, mắt vẫn không rời khỏi cô. Đổng Tây đặt hai bát mì lên bàn, đưa thìa và đũa cho anh, sau đó mới yên tâm ngồi xuống ghế: "Anh ăn thử xem có ngon không?"

Anh cầm ăn một đũa mì vừa đủ, lấy thìa húp nước súp. Cái vị thanh ngọt mà đậm đà của bát mì này khiến anh cảm giác như mình trở về như trước đây, trở về Ngụy Hàn của năm năm trước, không dơ bẩn một chút nào. Đổng Tây hồi hộp chắp hai tay vào nhau quan sát từng cử chỉ, biểu hiện của anh: "Sao rồi anh? Không ngon hả?"

"Anh thấy sau này chúng ta có thể mở một quán mì." Ngụy Hàn ngước mặt nhìn Đổng Tây vẫn đang tiêu hoá câu nói của mình, anh lấy thìa gõ vào thật nhẹ vào bát mì của cô: "Không ăn thì một lát đừng trách ăn dành mất phần của em. Anh đói lắm đấy."

"Ngon sao? Ngon thật sao?"

"Đây là bát mì ngon nhất anh từng ăn."

Được anh khen như thế đã làm Đổng Tây sung sướng đến mức muốn nhào qua ôm anh, nhưng tiếc rằng cái suy nghĩ ấy mau chóng bị dập tắt. Cô gắp thêm thịt và giò heo vào bát anh: "Anh ăn nhiều vào."

Bữa ăn đầu tiên trùng phùng sau bao năm cách trở chỉ là hai bát mì đoàn viên nhưng đủ khiến Đổng Tây xoá tan hết mọi đau khổ đã qua, khiến Ngụy Hàn muốn trở lại làm Ngụy Hàn của quá khứ.

Bình yên, giản dị.

Đến tối, hai người trở về phòng ngủ. Đổng Tây có chút lúng túng, Nguỵ Hàn ngược lại rất tự nhiên. Cả hai đều chúc đối phương ngủ ngon, cảm giác cứ như lúc nhỏ vậy, cảm giác một chút cũng không thay đổi.

Trong phòng chỉ để lại đèn ngủ, Đổng Tây trèo lên giường kéo chăn, quay lưng về phía anh. Được khoảng hơn mười phút, cô âm thầm trở mình, nằm nghiêng người về hướng giường bên cạnh để ngắm anh, hai chiếc giường cách nhau tầm hai mét, anh nằm trên giường mắt đã nhắm lại, hơi thở đều đều, hẳn đã vào giấc ngủ.

Cô biết mình tham lam lắm, tự dưng lại muốn lẻn qua nằm trong lòng anh, như thế có được không? Anh có cho phép không? Đổng Tây cũng không biết, thôi đành nhìn anh ở khoảng cách này vậy, như thế cũng đã quá đủ rồi, cô không tham lam, cô thề đấy.

"Có muốn qua đây nằm không?" Người nào đó nhắm mắt mà vẫn có thể phát hiện ra hai con mắt to tròn kia đang dính chặt trên mặt mình. Đổng Tây giật mình lấy chăn chùm kín đầu. Anh đúng là anh, bao lâu rồi mà vẫn không hề thay đổi, sao lúc nào cũng biết cô đang quan sát anh hết là sao? Đổng Tây chột dạ, chẳng dám lên tiếng cũng không dám mở chăn ra nữa.

Đợi một lúc vẫn không nghe anh nói gì nữa, Đổng Tây tò mò từ từ kéo chăn ra, mở một bên mắt mà nhìn sang giường bên cạnh, trong thấy chiếc giường trống không có bóng người, cô hốt hoảng liền ngồi bật dậy, lập tức chạm ngay gương mặt của Nguỵ Hàn ở khoảng cách gần nhất.

"Anh... anh... qua đây ngồi từ khi nào vậy?" Cô cố lùi người lại, nếu không ở khoảng cách gần như thế, tim cô sẽ nhảy vọt ra ngoài mất thôi. Ngụy Hàn xoa xoa mái tóc Đổng Tây, dịu dàng vô cùng: "Sao không ngủ?"

"Em... em cứ sợ mở mắt ra không thấy anh."

"Ngốc! Anh đã hứa sẽ ở bên em rồi mà."

"Nhưng em vẫn sợ... Em..." Định nói thêm cái yêu cầu quá đáng kia nhưng Đổng Tây đã cố kìm nén lại: "Em sẽ không nhìn anh nữa, anh ngủ đi!" Trước đây cô cứ lo rằng ở cái giường sắt kia anh sẽ cảm thấy không quen, giờ lại lo cái ga giường không êm, để mua được loại tốt nhất, Đổng Tây chỉ ăn mì gói suốt hơn cả tháng.

Ngụy Hàn ngồi lên lớp nệm này mới như giác ngộ, anh sờ lên cái ga giường đã cũ, không biết lại nghĩ gì, sau đó kéo chăn nằm xuống bên cạnh Đổng Tây. Giường cô là tuy là giường đôi, nhưng chỉ là kích thước trung bình, với thân hình một mét tám cao lớn của anh, cùng cô nằm trên một chiếc giường thế này, để không ngã xuống nên hai người chỉ có thể tay kề tay, chân chạm chân. Đổng Tây có nghĩ cũng không nghĩ tới anh hành động như vậy, giật mình nhìn anh: "Anh ngủ ở đây sao?" Vậy là, ngủ chung với em à?

"Anh thấy cái nệm bên kia rất khó chịu, bên đây êm hơn, chắc sẽ ngủ ngon hơn."

Khó chịu sao? Đổng Tây quay đầu nhìn cái giường mình phải tốn bao vất vả mới mua được. Rồi vỗ vỗ lên giường mình, rõ ràng bên đây cứng như vậy mà anh nói êm là thế nào. Định hỏi anh nhưng chưa nói được đã bị anh kéo xuống, cô nằm phịch xuống gối mình, giương to hai mắt viên bi mà nhìn anh, như tìm đáp án. Ngụy Hàn nằm ngay lại: "Ngủ đi!"

Sau đó anh nhắm mắt, đặt hai tay lên bụng rồi không nói gì nữa, để lại cho Đổng Tây hàng đống câu hỏi chưa kịp hỏi. Có lẽ anh sẽ rất mệt, Đổng Tây tự nhủ rồi yên phận nằm nghiêng người về phía anh, vẫn mở mắt nhìn anh. Đợi khoảng một lát sau, cô gọi khẽ: "Anh Hàn... Anh Hàn..." Anh không trả lời, hẳn là đã ngủ. Đổng Tây rút tay mình ra khỏi chăn, sau đó kéo chăn cao lên, đắp ngang người anh, cô cố làm động tác thật nhẹ, đặt tay mình lên bàn tay anh. Cứ như là đi trộm báu vật, rất cẩn trọng. Lúc bàn tay đặt lên tay anh, anh vẫn ngủ say, Đổng Tây thở phào rồi mỉm cười. Sau đó mới yên tâm nhắm mắt mà ngủ. Trong giấc ngủ ấy, cô đâu thấy được ánh mắt đang nhìn cô. Nhìn rất lâu.

Sáng tỉnh dậy, Đổng Tây vươn vai như mọi khi, nhìn lên trần nhà mới nhớ rằng hôm qua anh Hàn của cô đã ra tù, anh còn ôm cô, ăn mì cùng cô, và... ngủ chung giường với cô. Đổng Tây liền quay sang nở nụ cười thật tươi: "Anh..." Bên kia giường trống trơn, cô thu lại nụ cười và chữ 'Hàn' chưa nói hết, rồi đưa tay chạm xuống bề mặt giường, đập đập lên lên sau đó mới hoảng hốt ngồi dậy chạy ra ngoài: "Anh Hàn! Anh Hàn!"

"Chuyện gì vậy Tiểu Tây?"

Thấy anh ngồi ở ghế tại phòng khách, Đổng Tây mới thở phào nhẹ nhõm: "Em cứ sợ..."

Thái độ của cô lại làm anh phải đắn đo, rốt cuộc thứ cô sợ là gì? Ngụy Hàn bỏ cốc nước trên tay xuống, nhìn lên đồng hồ rồi đứng dậy vuốt mái tóc rối bù của cô: "Em không chuẩn bị đi học sao?"

"Đi học?" Hai từ này sao mà xa lạ quá. Cô phải đi học à? Đổng Tây suy nghĩ một lát mới giật mình la lên: "Á..." Đổng Tây nhìn Nguỵ Hàn trân trân, hai tay nắm chặt, lời muốn nói lại nghẹn ở cổ họng, không cách nói thốt ra được.

"Sao thế?" Biểu hiện này của cô càng làm anh lo lắng, không nghe cô trả lời, lại còn giật mình nhìn anh với vẻ mặt đó, anh nghi ngờ, lại gọi: "Tiểu Tây?"

"Đúng rồi, em còn phải đi học, đúng rồi..." Cô cười như kẻ điên rồi bỏ chạy vào phòng, tìm kiếm đồ trong tủ. Ngụy Hàn đứng ở cửa phòng: "Tủ đồ đó là của anh."

"Ớ... Em quên mất." Bấy giờ Đổng Tây mới phát hiện mình toàn lục lọi đồ trong tủ anh, cô kéo cánh cửa tủ bên cạnh tìm ra một bộ đồ rồi chạy vào nhà vệ sinh. Lúc cánh cửa nhà vệ sinh vừa khép, Đổng Tây thở dốc vỗ vỗ ngực mình. Cô định sẽ nói thật với anh về việc mình không còn đi học, nhưng khi thấy anh nhìn cô, cô lại không đủ dũng cảm đó. Thật sự không thể mở lời. Nghĩ chờ thời cơ thích hợp vậy.

Ngày hôm đó Đổng Tây chạy đến bệnh viện ở với Từ Tâm Di suốt. Cô không có nơi nào để dung thân, chỉ có thể đến đó trốn mà viện cớ là đi học. Từ Tâm Di nghe Đổng Tây kể tình hình cụ thể, kể cái tâm trạng đứng trước Ngụy Hàn nói sự thật. Cô ấy chỉ thở dài: "Cậu đấy, giấu được bao lâu mà giấu, cậu nói anh Ngụy rất tinh ý mà, mình đoán chắc với cái thái độ của cậu, trước sau gì anh ấy cũng biết cho xem, vấn đề là thời gian."

"Di Di. Mình không nói được, ánh mắt anh ấy nhìn mình đầy hy vọng, mình không thể phụ lòng anh Hàn được, sao đây? Làm sao đây?"

"Mình không biết, cậu... cậu... biết có ngày hôm nay thì ban đầu nên nói thật là được rồi... Có phải cậu cố tình không đi thi đâu, cũng tại ông trời không cho cậu cơ hội thôi."

Đổng Tây tựa đầu vào vai Từ Tâm Di, thở dài: "Chết chắc rồi... chết chắc rồi..."

"Mà Tiểu Tây! Nếu cậu mà không đi tìm việc khác làm, anh Ngụy lại nghi sang việc cậu giấu anh ấy cậu vẫn còn là tiểu thư có tiền tiêu như nước đấy."

"Hở? Mình... sao giờ? Mình đã đi xin việc rồi, họ nói mình không có bằng cấp gì cả nên không nhận, xin làm phục vụ thì phải làm theo giờ, anh Hàn cũng sẽ nghi ngờ, không lẽ mình trở về Kyl làm cho xong!"

"Cái đó còn nghiêm trọng hơn. Anh ấy mà biết cậu lừa anh ấy đến bar làm, thì thôi rồi..." Từ Tâm Di lắc đầu rồi kéo Đổng Tây ngồi dậy: "Hay là thú tội một lượt đi!"

Nghe đến thú tội, Đổng Tây rùng mình. Cô có thể sao? Dũng khí để làm chuyện đó hoàn toàn chưa đến một phần trăm. Cô sợ anh sẽ tức giận mà không thèm nhìn đến cô nữa. Đành che giấu đến cùng thôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top