!
Đối với người mà bạn mất đi hứng thú thì bạn đối đãi rất lý tính, lạnh lùng. Nhưng đối với người yêu thì bạn xử trí theo cảm tính.
Tôi kh
ẽ
d
ụ
i m
ắ
t, tr
ầ
n nhà bong tróc th
ườ
ng g
ử
i t
ặ
ng gian phòng nh
ữ
ng b
ụ
i v
ữ
a li ti, v
ươ
ng trên ph
ả
n, trên sàn, trên chi
ế
c b
ế
p gas đ
ơ
n nh
ỏ
xinh, trên cái giá nh
ự
a bày bát đũa g
ọ
n gàng; nh
ư
ng, hôm nay, l
ầ
n đ
ầ
u tr
ầ
n nhà g
ử
i quà vào m
ắ
t, h
ơ
i gai gai, s
ượ
ng s
ượ
ng, tôi đ
ư
a tay d
ụ
i, n
ướ
c m
ắ
t đ
ầ
y
ứ
hòa tan b
ụ
i v
ữ
a, tôi th
ấ
y mình đã đôi chút tho
ả
i mái. Đó có l
ẽ
là l
ầ
n đ
ầ
u tiên sau nhi
ề
u năm tôi th
ấ
y tho
ả
i mái. Ng
ồ
i b
ậ
t d
ậ
y, gi
ữ
a đêm, vít đinh b
ố
n góc t
ườ
ng nhà, l
ấ
y mi
ế
ng vài đã s
ờ
n màu năm tháng bu
ộ
c lên ch
ặ
n l
ạ
i b
ụ
i v
ữ
a. Mi
ế
ng v
ả
i
ấ
y, mua cũng lâu r
ồ
i, nh
ư
ng tôi ch
ẳ
ng bao gi
ờ
có th
ờ
i gian đ
ể
giăng nó lên, che đi nh
ữ
ng v
ế
t bong tróc, ngăn nh
ữ
ng
ướ
c m
ơ
r
ơ
i theo b
ụ
i v
ữ
a.
Đêm nay th
ậ
t l
ạ
, tôi thong th
ả
nhìn lên tr
ầ
n nhà, ng
ắ
m ngía thành qu
ả
, b
ậ
t b
ả
n nh
ạ
c Tr
ị
nh
ư
a thích, pha cho mình m
ộ
t tách cafe và ng
ồ
i hàng gi
ờ
nghĩ ng
ợ
i. “Tôi nay
ở
tr
ọ
tr
ầ
n gian...” đúng ki
ế
p tôi quá. Tôi
ở
tr
ầ
n gian nh
ư
ng
ườ
i
ở
tr
ọ
, nh
ư
chu
ẩ
n b
ị
tr
ướ
c cho m
ộ
t chuy
ế
n đi xa, m
ỗ
i ngày trôi qua, đ
ề
u là s
ự
l
ặ
p l
ạ
i c
ủ
a nh
ữ
ng nhàm chán, bu
ồ
n t
ẻ
. B
ả
y gi
ờ
tôi b
ắ
t đ
ầ
u m
ở
c
ử
a quán cafe, sáu r
ưỡ
i tôi có m
ặ
t
ở
đó, d
ọ
n d
ẹ
p qua loa, bày bi
ệ
n bàn gh
ế
. Ti
ế
c ti
ề
n xăng xe, tôi luôn đ
ạ
p xe t
ừ
năm gi
ờ
đ
ế
n quán. Đ
ấ
y là m
ộ
t quán cafe “x
ư
a”- x
ư
a h
ơ
n c
ả
cái tên c
ủ
a nó, m
ộ
t ngăn t
ủ
ch
ứ
a tivi đen tr
ắ
ng và m
ộ
t bó hoa gi
ả
luôn t
ươ
i c
ườ
i chào khách. Nh
ữ
ng b
ộ
bàn gh
ế
mây x
ế
p ngay ng
ắ
n, g
ọ
n gàng, m
ộ
t đài catset và nh
ữ
ng đĩa băng cũ mèm.
Ở
x
ư
a
ấ
y nh
ữ
ng th
ứ
đ
ồ
trang trí
ấ
y đ
ề
u đã h
ỏ
ng c
ả
, đ
ế
n b
ả
n thân tôi, ng
ườ
i duy nh
ấ
t
ở
đó, cũng gi
ố
ng nh
ư
nh
ữ
ng đ
ồ
v
ậ
t kia, ng
ự
trong quán cafe c
ườ
i n
ụ
c
ườ
i r
ấ
t gi
ả
, nói nh
ữ
ng chuy
ệ
n cũng gi
ả
, nh
ư
ng quán thu ti
ề
n th
ậ
t. T
ấ
t nhiên, ch
ủ
quán tuy ch
ẳ
ng m
ặ
n mà h
ỏ
i han chuy
ệ
n kinh doanh quán xá, nh
ư
ng v
ẫ
n đ
ế
n thu ti
ề
n đ
ề
u đ
ề
u vào cu
ố
i m
ỗ
i ngày, ki
ể
m tra nguyên li
ệ
u còn l
ạ
i và so sánh v
ớ
i danh sách bán ra mà tôi ghi ch
ư
a đ
ầ
y m
ộ
t m
ặ
t gi
ấ
y s
ổ
, nhanh nh
ư
máy, th
ấ
y chênh nhau không bõ bèn gì thì m
ỉ
m c
ườ
i nh
ậ
n ti
ề
n, d
ặ
n tôi d
ọ
n d
ẹ
p, khóa quán c
ẩ
n th
ậ
n r
ồ
i v
ề
. Tôi v
ề
, lóc cóc đ
ạ
p xe c
ả
ch
ụ
c cây s
ố
v
ề
nhà tr
ọ
. Tr
ờ
i t
ố
i, lúc nào tôi đi cũng nhanh h
ơ
n ban sáng. M
ườ
i gi
ờ
t
ừ
quán cafe v
ề
thì đúng m
ườ
i m
ộ
t gi
ờ
tôi l
ậ
t đ
ậ
t n
ấ
u c
ơ
m, h
ấ
p bát m
ắ
m tép, g
ắ
p ít d
ư
a cà. B
ữ
a c
ơ
m m
ườ
i lăm phút là đ
ượ
c n
ấ
u xong, m
ườ
i phút thì tôi ăn xong, năm phút thì r
ử
a bát. M
ườ
i m
ộ
t r
ưỡ
i tôi t
ộ
i đ
ầ
u, đ
ọ
c báo ch
ờ
tóc khô. M
ườ
i hai gi
ờ
m
ớ
i đ
ượ
c t
ắ
m r
ử
a, xong thì lăn quay ra ng
ủ
. Sáng mai, năm gi
ờ
d
ậ
y, b
ắ
t đ
ầ
u l
ạ
i ngày hôm nay.
Tôi ch
ẳ
ng nh
ớ
đã làm
ở
đây bao lâu, tôi không bi
ế
t mình đã có bao nhiêu ngày hôm nay, nh
ư
ng hôm nào cũng là hôm nay. Tôi không có th
ờ
i gian đ
ể
nh
ớ
v
ề
quá kh
ứ
hay suy nghĩ t
ớ
i t
ươ
ng lai, tôi ch
ỉ
có hôm nay, ngày đ
ạ
p xe hai ti
ế
ng r
ưỡ
i,
ở
quán m
ườ
i năm ti
ế
ng r
ưỡ
i, ng
ủ
năm ti
ế
ng. M
ệ
t l
ắ
m ,nh
ư
ng tôi ch
ẳ
ng mu
ố
n b
ỏ
quán này, tôi s
ợ
đi tìm vi
ệ
c. M
ấ
y năm tr
ướ
c, tôi ch
ẳ
ng rõ, khi v
ừ
a t
ố
t nghi
ệ
p đ
ạ
i h
ọ
c, v
ề
quê không xin đ
ượ
c vi
ệ
c, tôi tr
ở
l
ạ
i Hà N
ộ
i mong ki
ế
m đ
ượ
c vi
ệ
c gì đó đúng ngành ngh
ề
, không thành. Tìm đ
ế
n trung tâm môi gi
ớ
i vi
ệ
c làm, b
ị
l
ừ
a hai l
ầ
n, đi r
ử
a bát thuê, làm b
ồ
i bàn m
ộ
t th
ờ
i gian thì b
ị
đu
ổ
i. Quán này là n
ơ
i ch
ứ
a đ
ượ
c tôi lâu nh
ấ
t. Có l
ẽ
vì v
ớ
i b
ố
n tri
ệ
u ti
ề
n l
ươ
ng, ch
ị
ch
ủ
ch
ẳ
ng thuê n
ổ
i ai làm vi
ệ
c m
ườ
i năm ti
ế
ng r
ưỡ
i
ở
Hà N
ộ
i mà l
ạ
i có th
ể
gi
ấ
u nh
ẹ
m cái tôi tr
ướ
c khách và ch
ủ
nh
ư
tôi. Cũng ph
ả
i, đ
ể
quên đi n
ỗ
i m
ặ
c c
ả
m làm ph
ụ
c v
ụ
quán xá (nó bao g
ồ
m c
ả
r
ử
a b
ắ
t thuê, b
ồ
i bàn, thu ngân, lao công...), quên đi lòng t
ự
tr
ọ
ng khi b
ị
khách bông đùa hay ch
ủ
c
ử
a hàng la m
ắ
ng, tôi cũng b
ị
đu
ổ
i t
ậ
n m
ấ
y l
ầ
n. Ch
ị
ch
ủ
ch
ắ
c cũng không tìm đ
ượ
c ai có v
ẻ
th
ậ
t thà nh
ư
tôi, nh
ậ
p và bán đ
ề
u t
ự
làm l
ấ
y nh
ư
ng ch
ư
a t
ơ
hào đ
ượ
c m
ộ
t đ
ồ
ng nào. Nói th
ậ
t, tôi h
ơ
i ngu, tôi đã nghĩ t
ớ
i chuy
ệ
n bòn rút không d
ướ
i m
ộ
t l
ầ
n, nh
ư
ng không có cách, cũng ch
ẳ
ng có gan. Th
ế
là ti
ề
n c
ủ
a ch
ị
ch
ủ
đ
ượ
c b
ả
o toàn. Ch
ị
ấ
y c
ầ
n tôi, cũng nh
ư
tôi c
ầ
n ch
ị
ấ
y. S
ẽ
ch
ẳ
ng có quán nào nh
ậ
n m
ộ
t đ
ứ
a ch
ậ
m m
ồ
m, ch
ậ
m mi
ệ
ng nh
ư
tôi. Ch
ỉ
có quán này, m
ọ
i th
ứ
đ
ề
u x
ư
a, nên cái ít nói, cái c
ườ
i tr
ừ
c
ủ
a tôi l
ạ
i thành ra m
ộ
t cô bán quán “x
ư
a”. Cũng ch
ỉ
có quán này khi m
ọ
i v
ị
khách đ
ế
n đ
ề
u ng
ồ
i m
ộ
t ch
ỗ
, nhâm nhi t
ờ
báo, l
ắ
ng nghe nh
ạ
c Tr
ị
nh.
Ở
x
ư
a, ng
ườ
i ta không c
ặ
m c
ụ
i đi
ệ
n tho
ạ
i hay máy tính b
ả
ng nh
ư
ng ng
ườ
i ta cũng không rôm r
ả
trò chuy
ệ
n v
ớ
i nhau. M
ỗ
i ng
ườ
i m
ộ
t vi
ệ
c, có ng
ườ
i đ
ọ
c báo, có ng
ườ
i đan len, có ng
ườ
i nh
ư
không thích nh
ạ
c Tr
ị
nh, đeo tai nghe và ôm m
ộ
t cu
ố
n sách, có ng
ườ
i, th
ậ
m chí ch
ẳ
ng làm gì c
ả
. Ai cũng yên l
ặ
ng, thành ra m
ộ
t đ
ứ
a yên l
ặ
ng nh
ư
tôi l
ạ
i d
ễ
hòa nh
ậ
p. M
ộ
t đi
ể
m r
ấ
t
ư
ng
ở
x
ư
a là ch
ỉ
có m
ộ
t mình tôi, b
ở
i th
ế
tôi có th
ể
nh
ị
n b
ữ
a tr
ư
a mà không có đ
ồ
ng nghi
ệ
p th
ắ
c m
ắ
c hay r
ủ
rê, cũng ch
ẳ
ng có ai bày đ
ồ
ăn tr
ư
a ra cho tôi thèm thu
ồ
ng. Tôi đ
ỡ
ng
ạ
i ng
ầ
n khi th
ỉ
nh tho
ả
ng th
ưở
ng cho mình m
ộ
t b
ữ
a tr
ư
a b
ằ
ng gói mì hay cái bánh. Tôi v
ẫ
n nh
ư
th
ế
.
Ch
ẳ
ng hi
ể
u hôm nay có đi
ề
u gì l
ạ
th
ế
, tôi v
ẫ
n m
ệ
t l
ử
khi đ
ạ
p xem v
ề
t
ớ
i nhà, th
ế
mà tôi trang trí cái tr
ầ
n nhà xong còn ng
ồ
i đây nghĩ ng
ợ
i mông lung. Tôi ng
ắ
m khói cafe nghi ngút bay lên nh
ớ
ngày sinh viên có đ
ứ
a b
ạ
n bi
ế
t th
ổ
i b
ọ
t cafe thành hình trái tim, nh
ớ
cái th
ờ
i ngông cu
ồ
ng s
ứ
c tr
ẻ
. Th
ưở
ấ
y, tôi cũng làm thêm
ở
quán cafe, quán nh
ộ
n nh
ị
p và đông đúc, ki
ế
m đ
ượ
c đôi tri
ệ
u m
ộ
t tháng thì xin ngh
ỉ
, b
ỏ
h
ọ
c h
ẳ
n m
ộ
t tu
ầ
n đ
ể
tham gia m
ộ
t nhóm ph
ượ
t. Tôi lên t
ậ
n Hà Giang đ
ể
lên đ
ỉ
nh Lũng Cú, có tháng hè làm thêm đ
ượ
c nhi
ề
u, tôi vào t
ậ
n bi
ể
n Vũng Tàu nghe n
ắ
ng. Ngày
ấ
y, hôm nào cũng là t
ươ
ng lai. B
ạ
n bè g
ọ
i tôi luôn hôi hôm này, hôm này mày b
ậ
n không? Có đi đâu không? Bây gi
ờ
, đi
ệ
n tho
ạ
i ch
ẳ
ng bao gi
ờ
reo n
ữ
a, b
ạ
n bè bi
ế
t ph
ả
i tìm tôi
ở
đâu nh
ư
ng cũng ch
ẳ
ng bu
ồ
n tìm, ai cũng quá rõ, tôi còn không có th
ờ
i gian cho mình. Ra tr
ườ
ng, tôi th
ấ
y mình già l
ắ
m, già đ
ế
n m
ứ
c ch
ẳ
ng dám ngông cu
ồ
ng n
ữ
a, tôi yên
ổ
n
ở
x
ư
a. Yên
ổ
n nh
ậ
n ra v
ớ
i b
ố
n tri
ệ
u ti
ề
n l
ươ
ng, m
ộ
t tri
ệ
u thuê phòng tr
ọ
, ba trăm ti
ề
n đi
ệ
n n
ướ
c, b
ả
y trăm ti
ề
n ăn, hai tri
ệ
u đ
ể
dành lúc đám c
ướ
i đám xin hay
ố
m đau b
ệ
nh t
ậ
t, có l
ẽ
không bao gi
ờ
tôi có m
ộ
t quán cafe c
ủ
a riêng mình. H
ồ
i hai m
ươ
i tu
ổ
i, tôi mu
ố
n mua qu
ầ
n áo
ở
ch
ợ
sinh viên v
ề
quê bán, qu
ầ
n áo
ở
đây nhi
ề
u m
ẫ
u mã mà r
ẻ
ố
i, nh
ư
ng đ
ấ
y là khi ti
ề
n đi v
ề
còn đ
ượ
c ông và m
ẹ
cho. Tôi bây gi
ờ
, không còn cái máu me kinh doanh đi l
ạ
i
ấ
y n
ữ
a. Tôi c
ứ
nghĩ s
ẽ
c
ố
g
ắ
ng tích cóp m
ở
m
ộ
t c
ử
a hàng cafe đ
ể
có cái gì đó c
ủ
a riêng mình. Bây gi
ờ
, trong t
ủ
qu
ầ
n áo c
ủ
a tôi là nh
ữ
ng b
ộ
đ
ồ
t
ừ
th
ờ
i sinh viên mua b
ằ
ng ti
ề
n b
ố
m
ẹ
, ch
ư
a s
ờ
n mép rách ch
ỉ
nh
ư
ng r
ộ
ng l
ắ
m v
ớ
i thân hình
ố
m o c
ủ
a mình. Nhà tr
ọ
thì ch
ậ
t, nóng, xa ch
ỗ
làm, và t
ấ
t nhiên là c
ủ
a ng
ườ
i ta. Ngoài cái xe đ
ạ
p, tôi không có gì là c
ủ
a mình. M
ỗ
i ngày ăn m
ộ
t b
ữ
a c
ơ
m, c
ơ
m lúc nào cũng ch
ỉ
có m
ắ
m tép và cà mu
ố
i, ho
ặ
c d
ư
a mu
ố
i thay nhau. Lóc cóc đ
ạ
p xe, lóc cóc ch
ị
u đ
ự
ng ch
ẳ
ng qua vì tôi nghĩ mình s
ẽ
có m
ộ
t quán cafe, quán c
ủ
a riêng tôi, tôi làm ch
ủ
. Nó có th
ể
nh
ỏ
, x
ậ
p x
ệ
v
ắ
ng khách nh
ư
ng tôi có th
ể
t
ự
hào là c
ủ
a tôi. L
ầ
n g
ầ
n đây nh
ấ
t, tôi nh
ớ
ni
ề
m an
ủ
i
ấ
y là khi nào, nh
ấ
p m
ộ
t ng
ụ
m cafe tôi t
ự
h
ỏ
i. Bây gi
ờ
, tôi v
ẫ
n s
ố
ng t
ằ
n ti
ệ
n nh
ư
th
ế
nh
ư
ng ch
ẳ
ng còn nh
ớ
cái
ướ
c m
ơ
kia n
ữ
a, ti
ề
n m
ỗ
i tháng v
ẫ
n c
ấ
t vào hòm nh
ư
ng vì quen, lúc nào l
ươ
ng c
ủ
a tôi cũng hai tri
ệ
u vào ví, hai tri
ệ
u vào hòm. V
ậ
y thôi. Ch
ư
a k
ể
b
ạ
n bè c
ướ
i xin, mua quà t
ế
t cho b
ố
m
ẹ
, ti
ề
n trong hòm l
ạ
i đ
ượ
c l
ấ
y ra. Quán c
ủ
a tôi
ở
xa l
ắ
m. Tôi quên m
ấ
t r
ồ
i. Th
ế
mà đêm nay cái gì xui tôi nh
ớ
? Tôi khóc ròng, l
ặ
ng l
ẽ
m
ộ
t mình, còn đâu m
ộ
t tôi m
ơ
m
ộ
ng, coi ti
ề
n nh
ẹ
b
ẫ
ng, đâu n
ữ
a m
ộ
t tôi t
ự
do, phóng khoáng, đâu r
ồ
i m
ộ
t tôi v
ố
n không tin cái chuy
ệ
n áo c
ơ
m ghì sát đ
ấ
t, đêm nay, th
ứ
tôi nghĩ đ
ế
n nhi
ề
u nh
ấ
t ch
ẳ
ng ph
ả
i ti
ề
n đó sao? “
Ở
tr
ọ
” l
ặ
p l
ạ
i l
ầ
n th
ứ
m
ấ
y, tôi cũng không rõ, câu hát l
ạ
i
ậ
p vào ngay khi tôi v
ừ
a đ
ể
ý “tôi nay
ở
tr
ọ
tr
ầ
n gian...”. Nh
ế
ch mép c
ườ
i, tôi đang nghe gì đây? Là nh
ạ
c Tr
ị
nh mà,,, tôi ch
ẳ
ng t
ừ
ng quá s
ợ
hãi khi nghe đ
ế
n nh
ạ
c Tr
ị
nh
ạ
, cũng t
ừ
ng nói v
ớ
i b
ạ
n bè đó là th
ứ
nh
ạ
c cho nh
ữ
ng ng
ườ
i già. Bây gi
ờ
tôi đã già ch
ư
a? Hay ch
ỉ
đang suy ng
ẫ
m, chiêm nghi
ệ
m mà thôi.
Tám gi
ờ
sáng, tôi gi
ậ
t mình t
ỉ
nh d
ậ
y, h
ố
t ho
ả
ng đ
ạ
p nh
ư
điên t
ớ
i c
ử
a ti
ệ
m cafe nh
ư
ng quán đã m
ở
, ch
ị
ch
ủ
đ
ứ
ng đó, t
ươ
i c
ườ
i: “Hôm nay ngày tr
ả
l
ươ
ng cho em, ch
ị
qua s
ớ
m nh
ư
ng th
ấ
y em ch
ư
a t
ớ
i, ch
ị
m
ở
c
ử
a luôn, ch
ắ
c hôm nào em cũng th
ế
nh
ỉ
. Theo th
ỏ
a thu
ậ
n thì em b
ị
đu
ổ
i vi
ệ
c, đáng lí không có l
ươ
ng đâu, nh
ư
ng em làm cho ch
ị
cũng g
ầ
n ba năm r
ồ
i còn gì, tình c
ả
m, ch
ỗ
ch
ị
em, ch
ị
g
ử
i em hai tri
ệ
u”. Ch
ị
ch
ủ
l
ạ
i c
ườ
i thân thi
ệ
n, dúi hai tri
ệ
u vào tay tôi nh
ư
s
ợ
tôi không c
ầ
m, b
ả
o: “Thôi em v
ề
đi cho ch
ị
bán hàng”. Tôi th
ẫ
n th
ờ
d
ắ
t xe đi lang thang. Tôi c
ủ
a tr
ướ
c đây s
ố
ng d
ậ
y làm gì đ
ể
tôi c
ủ
a hôm nay m
ấ
t vi
ệ
c. N
ế
u là tr
ướ
c đây, tôi s
ẽ
ch
ẳ
ng c
ầ
m hai tri
ệ
u này, s
ẽ
bi
ế
t t
ự
ái tr
ướ
c cái n
ụ
c
ườ
i thân thi
ệ
n kia, bây gi
ờ
, tôi ch
ỉ
đang c
ầ
m m
ồ
hôi n
ướ
c m
ắ
t c
ủ
a mình. N
ướ
c m
ắ
t kh
ẽ
r
ơ
i, đi làm và đi h
ọ
c khác nhau nhi
ề
u th
ế
mà l
ạ
i cùng cho ta bài h
ọ
c b
ấ
t ng
ờ
. Và r
ồ
i đôi m
ắ
t tinh h
ơ
n, nhìn đ
ờ
i sâu h
ơ
n. Không ph
ả
i tôi b
ị
đu
ổ
i vi
ệ
c mà tôi đ
ượ
c trao cho m
ộ
t c
ơ
hôi, c
ơ
h
ộ
i đ
ể
th
ự
c hi
ệ
n cái gì đó c
ủ
a mình, m
ở
m
ộ
t quán cóc ven đ
ườ
ng, nói c
ườ
i rôm r
ả
cùng khách, tôi s
ẽ
k
ể
l
ể
và than vãn nh
ữ
ng câu chuy
ệ
n đ
ờ
i. Khó nh
ọ
c, v
ấ
t v
ả
nh
ư
ng đ
ầ
y thanh âm và s
ẽ
r
ấ
t th
ậ
t. Vì cu
ộ
c s
ố
ng cho tôi c
ơ
h
ộ
i.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top