iv
người là sự ngoan cố cuối cùng của tôi.
miệng lưỡi đời vốn thêm độc địa,
tàn phá cái hồn thơ mộng.
nhớ rằng vẫn luôn có tôi ở đây
với toàn niềm tin,
vào cái tình trong trẻo tựa gió chiều hạ.
rằng người là vầng nguyệt dịu hiền,
là mây trời khẽ trôi,
là làn thu thuỷ lặng thinh.
tấm trân tình đẹp đẽ
người lặng hiến dâng cho đời
đổi lấy chỉ toàn đớn đau giả dối.
kể về người,
về cái hồn thi vị
ấy mà bị dày vò
để rồi lạnh lẽo hoá sắc u huyền.
mặc đời,
tôi sẽ mãi coi người là dàng buộc sống còn,
là đi tới cùng hoặc đối mặt với cái chết.
cho người,
ánh trăng tàn ngày xuân u sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top