Chương 72 - Bại lộ

Kyuhyun đem cánh tay mũm mĩm vắt trên cổ Sungmin kéo ra, cúi người đem Jo Bảo Bảo bởi vì bị di chuyển mà muốn tỉnh lại, lại giống như là đang mơ thấy cái gì tốt đẹp nên bật cười bế lên.

Vừa nãy còn ôm Jo Bảo Bảo, hàng mi đang nhắm chặt của Sungmin liền rung động vài cái, đôi mắt mơ màng mở ra, nhìn không thấy rõ là ai, nhưng vì hơi thở vô cùng quen thuộc phả lên mặt, cho nên cậu lại an tâm nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Kyuhyun bế Bảo Bảo đến phòng nhỏ sát bên cạnh, chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, trước khi đóng cửa lại, nhìn thật sâu vào Bảo Bảo đang ngủ bình an trong bóng tối, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khoảnh khắc này, anh thật sự rất muốn ôm lấy Sungmin của anh, anh thật nhớ cơ thể mềm mại trắng mịn của cậu, còn có cái nơi ấm áp chật chội kia cùng những nụ hôn ngọt ngào…

Cậu bị hành động của anh đánh thức, vừa mở mắt liền đón nhận sự cuồng nhiệt của cậu.

“Min, em là của anh là của anh, là của Kyuhyun này —!” Anh vừa nói bằng chất giọng khàn khàn, vừa cắn nhẹ lên người cậu, in lại những dấu hôn trên cơ thể cậu.

Sungmin cơ bản là không biết xảy ra chuyện gì lại làm cho Kyuhyun kích động đến như vậy.

“A a, Hyun, uhm, anh sao vậy?”

Một câu nói trong cơn kích tình của Kyuhyun, cậu nói trong đứt quãng, cánh tay trắng nõn mảnh dẻ vuốt ve làn da đang ướt đẫm mồ hôi của anh, thân người cùng ý thức rất muốn ngủ, nhưng mà bây giờ, cả hai thứ đó đều không có khả năng ngủ tiếp rồi.

“Min, em là của anh!!!”

Sungmin sắp bị bao vây trong sóng tình khó khăn lắm mới giữ lại được một tia thanh tỉnh, đơn giản là giờ phút này anh đang dựa trên người cậu có những hành động rất bất an, cùng một tia phẫn nộ không rõ nguyên nhân, cho nên mối không thể hoàn toàn rơi vào trong biển tình.

Cậu cũng muốn hỏi cho rõ vì sao anh lại thấy bất an, nhưng mà anh lại không có nửa ý muốn trả lời cậu, chỉ ôm siết lấy cậu thật chặt, hôn cậu thật sâu khắp toàn thân, giống như là làm như vậy sẽ giải trừ được cơn bất an trong lòng.

Cậu không hề hỏi anh vì sao lại bất an, cậu vừa ôm lấy lưng anh, hai chân quấn chặt lấy eo anh, dùng giọng nói mang đầy hương vị tình sắc cùng hơi thở gấp gáp nói với anh: “A a… Hyun… Em là của anh.”

Những lời này vừa nói ra, đổi lấy chính là hành động càng thêm kịch liệt của anh, gần như là muốn đem cậu hòa tan vào trong vòng tay anh.

Cậu cảm thấy mình sắp chết chìm trong khoái cảm mà anh mang đến, càng cảm thấy tối nay chắc chắn cậu sẽ bị ngất xỉu.

Tuy nhiên, cậu không có ngăn cản anh, mà mở rộng thân thể, để cho anh “muốn làm gì thì làm” với cậu. Nếu nói làm như vậy là bởi vì anh là chồng cậu, thì vẫn nên nói là cậu yêu người đàn ông đang ở trên người cậu! Chỉ là cậu vẫn không hề biết, vẫn chỉ hành động theo bản năng mà thôi!

—

Kyuhyun cảm giác Sungmin trong giấc ngủ đang dần dần “tỉnh” lại, nhưng ngược lại liền rơi vào trong biển tình do anh tạo ra, mở rộng thân thể vì anh, cùng anh một lần lại một lần đón nhận những cơn sóng tình không ngừng dâng cao.

Người nằm bên dưới, bé xinh, gầy gò, lại rất xinh đẹp, rất lương thiện, là người anh yêu, là gia đình của anh.

Cậu cũng đã là vợ của anh rồi, nhưng lại sao lại có nhiều người tơ tưởng đến Min của anh như vậy?! Chẳng lẽ tuyên bố chủ quyền của anh đối với Min còn chưa đủ rõ ràng và bá đạo sao? Hay nói là, anh không có “coi trọng” Sungmin của anh, làm cho Sungmin của anh trong lúc vô tình mà vướng trúng mệnh đào hoa?! Chết tiệt!

Min chỉ có thể là của anh! Đừng mong tơ tưởng đến!

Thật muốn đem Sungmin của anh nhốt lại, không ai có thể gặp được! Như vậy, chẳng ai có thể phát hiện ra được những điểm tốt đẹp của Min!

Nhưng anh yêu cậu, tất cả những chuyện khiến cho cậu khổ sở, anh đều không muốn làm! Mặc dù cậu nhất định sẽ không bao giờ phản đối bất kì quyết định nào của anh!

Chỉ có thể nói, muốn làm một người chồng tốt, một người đàn ông tốt, thì thật là khó khăn!

Hay nói cách khác thì Sungmin của anh rất tốt, cho nên mới có nhiều người yêu thích như vậy. Vấn đề là anh một chút cũng không hề thích người khác yêu thích Min của anh, thế nên anh cứ có cảm giác kích động rất muốn giết người!

Nhưng mà, người yêu thích Sungmin, hết lần này đến lần khác lại là…

Bỏ đi, hay là không nói nữa, anh tin tưởng bọn họ! Bọn họ cũng đã kềm chế thì không có lí nào anh lại đem chuyện xé to ra, cái đó cũng không phải sợ tổn thương tình cảm với họ, mà là sợ cậu nếu biết thì sẽ không có cách nào tiếp tục thân thiết với bọn họ.

Anh thật ra cũng biết bọn họ đối xử với cậu càng lúc càng khác, hay phải nói là, trong mấy ngày anh về nước đón Jo Bảo Bảo đã xảy ra chuyện gì đó anh không biết, mới có thể làm cho tình cảm vốn đã chôn chặt của bọn họ không cẩn thận bị lộ ra ngoài, khiến cho Annie cũng nhận ra, cho nên mới lập ra kế hoạch ác độc một hòn đá ném chết hai con chim này.

Anh thật ra cũng biết tình cảm của Annie dành cho mình, nhưng ah đối với Annie nhiều lắm chỉ là tình cảm dành cho em gái, còn nói những tình cảm khác, xin lỗi, hoàn toàn không có. Loại con gái tâm cơ vừa sâu vừa nặng này, thật sự không phải là khẩu vị của anh. Chỉ có Sungmin của anh mới mục tiêu duy nhất trong cuộc sống.

… Khi Kyuhyun đem mầm mống kích tình bắn ra trong người Sungmin, bao nhiêu khoái cảm mãnh liệt trong đầu đều chuyển thành hạnh phúc vô bờ, bởi vì khoảnh khắc ấy anh nghĩ đến Sungmin là bạn đời của anh! Chỉ là của riêng anh!

—

Buổi sáng, khi Jo Bảo Bảo ngủ dậy, thấy sao bé không có tỉnh dậy ở trong lòng daddy, mà lại là tỉnh dậy trên giường của em bé, bé vừa mở mắt liền gào lên.

Mà Sungmin ở phòng bên cạnh được Kyuhyun ôm ngủ, cũng theo tiếng òa khóc nức nở kia tỉnh dậy, anh hạ mắt nhìn cậu trong lòng phủ đầy dấu vết ân ái, đôi mắt xanh thẫm liền tối lại, mắt thấy tiếng khóc ầm ĩ ở phòng bên cạnh càng lúc càng to có xu hướng đem Sungmin đã mệt nhoài đánh thức, anh vội vàng nhưng vẫn rất cẩn thận buông tay ra, nhẹ nhàng bước xuống giường.

Cậu không phải không nghe thấy tiếng Bảo Bảo khóc, nhưng mà thân thể trải qua một đêm bây giờ đã đình công rồi, làm sao có thể nhúc nhích được? Ngay cả mí mắt còn không mở ra được, cũng không biết tối qua sau khi cậu bế Bảo Bảo về phòng, anh ở trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì, làm hại cậu phải lãnh đủ!

Trong khi cậu đang nhắm mắt vừa nghĩ vừa giận thì tiếng khóc của jo Bảo Bảo cũng đã ngừng lại, tưởng rằng anh đã bế bé qua bên này, nhưng một giây sau thì một tiếng hét còn kinh khủng hơn cả tiếng gào khóc của Bảo Bảo liền vang lên, đánh thức cả trang viên còn ngái ngủ trong ánh nắng sớm mai.

Cậu không thể không cố mở mắt ra, nhìn anh đang bế Bảo Bảo nước mắt nước mũi đầy mặt đứng ở cửa, muốn hỏi nhưng mà chẳng có tiếng nào thoát ra được khỏi cổ họng.

Mặt cậu xuất hiện đầy hắc tuyến, tối hôm qua anh quá điên cuồng, giống như uống trúng thuốc kích thích không ngừng đem cậu lật qua lật lại làm tới làm lui!

Cậu hung hăng trừng mắt liếc anh, anb vừa bị liếc liền đọc ra được suy nghĩ của cậu, đắc ý cong môi cười, anh thích nhất là tất cả cảm xúc vui buồn giận hờn của cậu đều do anh nắm giữ, bao gồm cả cơ thể của cậu, cảm giác này thật sự rất sướng!

Kyuhyun bước nhanh về phía trước, đem Bảo Bảo đặt xuống bên cạnh cậu, cúi đầu hôn thật sâu lên môi cậu, sau đó mới nói: “Chỉ biết đổ thừa tại vì Min quá ngon lành, làm anh không thể dừng lại được.” Anh kiểu gì cũng chẳng thể nói lí do là bởi vì uống trúng li rượu bị pha thuốc được.

Kyuhyun vừa nói chuyện vừa ngắm Jo Bảo Bảo lủi vào chăn chui vào lòng Sungmin, liền hốt hoảng, vội vàng tóm lấy gáy Bảo Bảo, nhấc lên như nhấc mèo con đặt xuống dưới giường, giỡn hoài, cậu nằm trong chăn chẳng có mặc cái gì. Cho dù là con có ngây thơ chẳng biết gì đi nữa cũng tuyệt đối không được nhìn!

Sau đó anh lại trả lời câu hỏi trong mắt cậu, trong lòng vốn đã rõ là có chuyện gì mới xảy ra, nhưng vẫn nói: “Anh cũng không biết ai hét nữa, Min cũng đừng để ý, ngủ đi, anh bế cục cưng xuống dưới nhà, đợi lát nữa anh đem bữa sáng lên cho.” nói xong liền bế lấy Bảo Bảo đang run rẩy cố đứng trên đôi chân nhỏ bám giường định leo lên.

Cậu nghĩ một chút gật nhẹ đầu đồng ý, cái này cũng là chuyện chẳng còn cách nào khác, cả người vừa mỏi vừa đau, nơi khó nói phía sau cho dù đã được bôi thuốc, nhưng bên cạnh cảm giác mát lạnh vẫn cảm thấy nóng rát đau đớn. Về phần rốt cuộc tối hôm qua anh vì sao bị điên, làm cậu đến ngất xỉu cũng không chịu buông tha, đợi khi nào rời khỏi giường rồi hỏi lại cũng chưa muộn.

—

Đợi đến khi Sungmin rời khỏi giường được cũng đã đến giờ cơm tối, ngay cả cơm trưa cũng bị bỏ qua vì ngủ.

Kyuhyun bởi vì tối hôm qua được ăn đến no nê nên rất mĩ mãn, lại thêm chuyện xảy ra vào lúc sáng, trên khuôn mặt muôn đời không đổi sắc cũng xuất hiện chút tia đỏ cùng hả hê âm trầm.

Cậu chậm chạp rời giường nói đầy khẳng định: “Hyun, anh đang rất đắc ý.”

“Uh.” Mười ngón tay của anh đang lướt trên bàn phím rất nhanh, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm những dòng chữ không ngừng xuất hiện trên màn hình máy tính, trả lời mà không ngẩng đầu lên.

“Hồi sáng là ai hét vậy? Em thấy hình như là của Annie, cô ấy bị cái gì làm cho giật mình vậy?”

“Đúng thật là Annie. Nhưng đều do cô ta tự chuốc lấy.”

“Hử? Cô ấy lại thấy sâu hả?” Cậu nhớ rõ cái ngày ở trong nhà kính trồng hoa của Iris, Annie nhìn thấy một con sâu xanh mập mạp béo tròn liền sợ đến mức hét lên thành tiếng, lúc ấy cô ta đứng bên cạnh cậu, tiếng hét đó làm cho màng nhĩ của cậu thiếu điều muốn rách luôn, còn tưởng có chuyện gì xảy ra, cũng khiến cho cậu bị giật mình, làm hại mu bàn chân trái của cậu cho tới bây giờ vẫn còn vết bầm nhàn nhạt do bị giày cao gót dẫm trúng.

Anh có đôi khi đối với khả năng tưởng tượng của cậu thật sự không còn gì để nói, có lẽ chỉ có người đơn thuần như vậy mới có thể nghĩ ra kết quả như thế.

Ngón tay sau khi lưu tài liệu, tắt máy, anh gập laptop lại nói: “So với sâu còn đáng sợ hơn.” Giọng điệu này tuyệt đối mang theo sự hả hê.

Cậu càng thêm thắc mắc, còn đáng sợ hơn cả sâu sao, vậy là cái gì ta?

“Vũ đi rửa mặt đi, đợi lát nữa rồi ăn cơm.” Anh nói.

Nghe đến như vậy cậu cũng không hỏi nữa, quay người đi vào phòng tắm.

Đến khi ra khỏi phòng tắm, anh đã bế  Bảo Bảo trên tay. Lí do là vì lúc nãy  Bảo Bảo được bác quản gia Thomas bế ra ngoài chơi.

“A á à a!” Bảo Bảo vừa thấy cậu đến, liền cười toe toét giơ tay ra đòi bế.

Cậu có lòng nhưng chẳng có sức, eo vẫn còn rất mỏi, làm sao có thể bế được cục cưng hoạt bát hiếu động mười phần chứ, chẳng thể làm gì khác hơn là nhón chân lên, hôn lên má Bảo Bảo, an ủi Bảo Bảo: “Cục cưng ngoan, đợi lát nữa daddy bế con nha.”

Giống như là nghe hiểu, Bảo Bảo không nhào đến nữa mà dựa vào vai anh, đôi mắt xanh lam tròn xoe nhìn cậu chằm chằm, chỉ sợ daddy của bé tự nhiên biến mất không chịu bế bé.

—

Khi một nhà ba người vui vui vẻ vẻ đi vào trong phòng ăn, trong phòng bầu không khí quỉ dị đến mức Sungmin dù rất chậm tiêu cũng cảm giác thấy được, bước chân cũng chậm lại, tay cũng vô thức nắm lấy tay Kyuhyun.

Sungnin không thể nào mô tả được bầu không khí ở đây kì lạ ra sao, rõ ràng là những người ngồi xung quanh bàn ăn vẫn là những người mình đã biết, nhưng mà, khuôn mặt cùng ánh mắt của mọi người ai cũng mang theo sự phức tạp cùng mâu thuẫn bên trong.

Cậu cảm thấy đây cũng là lần đầu tiên không hề nhìn thấy nụ cười thường trực trên khóe miệng của Jude mà thay vào đó là ánh mắt trầm mặc buồn bã, làm cho cậu cũng phải lo lắng cho anh ta.

Khóe miệng cậu giật giật, định cất tiếng chào nhưng vừa rơi vào trong bầu không khí này cũng không dám cất tiếng nói, chỉ hơi nhìn thoáng qua khuôn mặt ba người Jude, rồi đảo qua khuôn mặt nặng trịch của Annie, cùng anh đi đến bên cạnh Iris im lặng ngồi xuống.

Iris ra hiệu với Thomas, nói bác có thể đưa thức ăn lên, nhưng ngoài miệng vẫn nói chuyện rất tự nhiên với Sungnin: “Sungnin, tối nay là thức ăn Hàn Quốc đó, là Jo dặn nhà bếp làm, con ăn nhiều một chút.”

Cậu cười với Iris một chút, dạ nhỏ, sau đó ngẩng đầu giữ cánh tay mũm mĩm của Bảo Bảo đang tính bốc đồ ăn trên bàn, nhưng lại vô tình nhìn thấy ánh mắt oán độc của Annie đang trừng trừng nhìn cậu, đang lúc cậu định nhìn lại cho rõ một chút thì trên khuôn mặt nặng nề của Annie đã nở ra một nụ cười quái đản, nói: “Sungmin, mặt của cậu nhìn dễ chịu nhỉ.”

—

Bầu không khí quỉ dị lại đông đặc, Iris cũng cau mày nhìn Annie, nhưng mà nghĩ đến tiếng gào thét buổi sáng, Iris muốn nói nhưng cũng chẳng có sức để mà nói, người già đối với chuyện của tuổi trẻ thì bà cũng chẳng có sức để trông nom nữa, vốn bà còn định nói vài chuyện bâng quơ để cho qua chuyện hồi sáng, nhưng mà hình như có người không biết ơn, thành ra, Iris không nói nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Tối ngày hôm qua, bà sau khi cắt bánh kem, nhảy hai bản thì cũng đã mệt, để bữa tiệc lại cho Kyuhyun cùng mấy người Annie làm chủ, còn bà thì về phòng ngủ sớm.

Điều làm cho Iris tuyệt đối không thể ngờ tới được chính là Annie lại đi bỏ thuốc, mà đối tượng bị bỏ thuốc thì không chỉ có một mình Kyuhyun, ngay cả ba người Jude cũng bị dính thuốc, Sungnib bởi vì uống sữa bị pha thuốc sau khi ăn một miếng bánh kem về phòng liền ngủ ngay, mà ngay cả Annie cũng cố tình uống rượu có pha thuốc, nghĩ có thể cùng Kyuhyun sau khi uống rượu hồ đồ một trận…

Chỉ tiếc, Annie không thể được như mong muốn, ngược lại sau khi tỉnh lại vào buổi sáng, người cùng nằm trên giường với cô ta lại là Jude.

Cho nên, tiếng hét muốn điếc tai hồi sáng là do Annie quá sợ mà hét lên.

Đây chính là điển hình của chuyện đi ăn trộm gà mà còn bị mất luôn nắm gạo! Đó chính là dùng để nói những người như Annie.

Tất nhiên, cụ thể mọi chuyện như thế nào thì Iris cũng không rõ lắm.

Kết quả này vốn là do Annie tự mình làm ra, kẻ mà cô ta nên oán hận nhất chính là bản thân cô ta, nếu không phả vì sự tham lam của mình, cô ta có thể gặp chuyện trời xui đất khiến thế này sao?

Trong trang viên của mình xảy ra chuyện như thế này, Iris cảm thấy rất đau đầu, nhưng cũng thấy rất buồn cười, cũng may là sau mười giờ tối ngày hôm qua, những khách đến dự sinh nhật của bà đều đã về hết, không có ai ngủ lại.

Iris cũng rất phục Jude, sau khi bị tiếng hét kinh khủng của Annie đánh thức, vẫn bình tĩnh nói sẽ chịu trách nhiệm với Annie, ngay dưới ánh mắt của mọi người đang vây ngoài cửa phòng xem có chuyện gì quơ lấy drap trải giường quấn vào người đi vào phòng tắm, chừa lại một mình Annie với khuôn mặt vặn vẹo méo mó đầy tức giận ở trên giường.

—

Sungmin không biết trong lời nói của Annie mang theo châm chọc cùng ganh ghét, trên mặt ửng đỏ đơn giản là vì nhớ đến nguyên nhân khiến mình phải nằm cả ngày, thành ra chỉ biết cười cười xấu hổ, cố gắng thay đổi đề tài: “Cô Annie, sáng nay cô bị sao vậy?”

Sắc mặt Annie thoáng cái liền tối sầm, cảm thấy cậu nhất định là đang cố tình hỏi như vậy, nụ cười quái đản trên mặt cũng tăng thêm, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cậu!”

Sungmin sửng sốt, không rõ vì sao Annie lại tự nhiên giận dữ, ngước mắt nhìn sang Kyuhyun.

Anh lạnh lẽo liếc Annie một cái, khi quay về nhìn cậu ánh mắt lại trở nên dịu dàng cùng chiều chuộng, nói: “Min, ăn cơm đi, em chỉ cần để ý đến anh là được rồi.”

Annie nghe xong thiếu điều muốn bẻ gãy đôi đũa vốn đã dùng không quen trong tay. Cô ta thật không thể hiểu được, rõ ràng tốt hôm qua cô ta đã cùng Kyuhyun đi vào trong phòng ngủ, mà người đi vào phòng Sungmin chính là Jude, tại sao sáng nay cô ta ngủ dậy thì người bên cạnh lại là Jude!

Chuyến này bị lật thuyền trong mương, cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu, cô ta nhất định sẽ đòi lại tất cả!

—

Hai ngày sau, Jude đưa Annie về nhà, còn nói với Sungmin, đợi sắp xếp xong hết thì sẽ gọi cho cậu và Kyuhyun đến tham dự hôn lễ của hai người.

Annie ngoan ngoãn theo Jude về ra mắt gia đình, ngoại trừ chuyện cô ta mua chuộc người giúp việc bị phát hiện mà khó có thể xử lí cho khéo, thì còn vì cô ta cũng muốn lợi dụng chuyện kết hôn với Jude để chui vào giữa bọn họ, lập kế hoạch phá hoại cặp đôi Kyuhyun cùng Sungmin.

Sungmin đối với chuyện Jude cùng Annie tự nhiên trở thành một cặp chuẩn bị làm đám cưới thì đầu óc liền mù mờ, chỉ cảm thấy hai người đó vốn là trai tài gái sắc, thật sự là duyên trời ban, khi tiễn hai người ra khỏi trang viên liền cười chúc mừng hạnh phúc cho cả hai.

Nhưng cậu còn không biết, Jude cùng Annie đến với nhau, là chuyện họ hàng nhà anh ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng, với lại ngay cả chính Jude cũng sợ không kiềm giữ được khiến cho mình càng lúc càng lún sâu vào chuyện tình cảm với cậu chẳng thể khống chế được rồi làm tổn thương tình cảm giữa mọi người, tiện thể đem Annie không hề biết an phận “cột” lại bên cạnh để coi chừng, không để cho cô ta làm Sungmin bị tổn thương. Đây cũng là cách mà Jude yêu cậu – âm thầm bảo vệ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top