Chương 1: Ký Ức Bị Đánh Mất

Một cơn sóng vỗ mạnh vào bờ, cuốn đi những đợt sóng bạc đầu vào trong màn đêm đen tối. Trước mặt Anastasia Everlyn, là biển cả mênh mông, nơi mà nàng đã từng đứng nhìn từ những năm tháng tuổi thơ, với ánh mắt trong trẻo đầy hy vọng. Nhưng giờ đây, biển chỉ còn là một dòng ký ức đau đớn, những đợt sóng vỗ về như muốn nhấn chìm nàng.

Tại một nơi nào đó, nàng đã chết. Nàng nhớ rất rõ cảm giác cơ thể rã rời, những vết thương không thể cứu chữa, cái lạnh của máu chảy ra từ chính những vết dao đâm vào người. Nàng nhớ rõ cái khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương nhất, người đã từng hứa sẽ bảo vệ nàng đến suốt đời, giờ đây lại là kẻ đầu sỏ dẫn đến cái chết của nàng.

"Nếu ta chết, tất cả sẽ kết thúc..."

Anastasia tựa lưng vào chiếc ghế gỗ nạm vàng, đôi mắt mở to, xuyên qua lớp màn đêm, xuyên qua ký ức. Một cảm giác nghẹt thở dâng lên trong lồng ngực nàng, như thể nàng vừa trút bỏ một gánh nặng khổng lồ, dù chỉ là một phần nhỏ của nó. Sự phẫn uất, sự phản bội, và đau đớn từ kiếp trước như một đám mây đen vẫn bao trùm lấy tâm trí nàng.

Kiếp trước, nàng là một tiểu thư của gia đình quý tộc, không thiếu thốn gì. Cả thế giới bên ngoài nhìn vào đều ngưỡng mộ vẻ đẹp, sự thanh lịch của nàng, nhưng họ không biết, bên trong nàng là một tâm hồn không thể nào yên ổn. Người mà nàng tin tưởng nhất, yêu thương nhất, lại là người đã kết liễu cuộc đời nàng.

Lucas Everbane — một tên phản bội không thể xứng đáng với một giọt nước mắt của nàng. Hắn đã đưa nàng vào một cái bẫy do chính hắn dàn dựng, để những kẻ khác tấn công nàng một cách tàn nhẫn. Những người bạn thân thiết, những người nàng từng gọi là gia đình, cũng không đứng ra bảo vệ, mà lại quay lưng để nàng phải chết dưới tay kẻ thù.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Anastasia không còn là cô gái yếu đuối, dễ dàng bị gạt sang một bên. Nàng đã quay trở lại, vào một cơ thể mới, vào một thân phận mới — nhưng trong lòng nàng, vẫn là ký ức của một kẻ đã chết. Tâm hồn nàng vẫn nguyên vẹn, chỉ có thân xác này là mới mẻ.

Bằng tất cả những gì còn lại, nàng quyết định sẽ không để quá khứ lặp lại. Anastasia Everlyn đã trở lại, và nàng sẽ không tha thứ. Không ai có thể trốn khỏi sự trả thù của nàng.

Nàng chậm rãi đứng dậy, bàn tay vươn ra nắm lấy chiếc gương đồng trong tay, soi vào khuôn mặt mình — một khuôn mặt vẫn còn đượm nét trẻ trung và thanh tú, nhưng giờ đây lại chứa đựng một sự kiên định lạnh lùng. Mái tóc dài bồng bềnh, làn da mịn màng không tì vết, nhưng trong ánh mắt ấy, không còn là sự vô tư của một tiểu thư nữa. Những ngày tháng sống trong sự bảo vệ an toàn đã qua rồi.

"Nếu ta muốn sống, ta phải làm cho họ sợ. Nếu muốn trả thù, ta phải trở thành một cơn cuồng phong."

Những âm thanh của sự sống ngoài kia dường như không hề khuấy động tâm trí nàng. Mọi thứ đang trôi qua rất nhanh, nhưng Anastasia không hề vội vã. Nàng cần phải lên kế hoạch tỉ mỉ. Mỗi bước đi phải thật sự chính xác. Những kẻ đã phản bội nàng sẽ phải trả giá, và không ai có thể thoát khỏi sự trừng phạt.

Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên cổ tay, vết sẹo vẫn còn đó, không phai mờ theo thời gian. Đó chính là dấu vết của cái chết, nhưng cũng là lời nhắc nhở về sự sống lại.

"Mình sẽ khiến chúng phải trả giá."

Anastasia hít một hơi thật sâu. Mọi âm mưu, mọi thủ đoạn nàng đã học được trong kiếp trước giờ đây sẽ trở thành công cụ cho sự trả thù. Nàng sẽ lấy lại mọi thứ đã mất, sẽ không có bất kỳ ai được phép sống sót qua những ngày tháng mà nàng sẽ tạo ra.

Và điều quan trọng nhất — nàng sẽ khiến Lucas Everbane hiểu được một điều, rằng không phải lúc nào sự phản bội cũng mang lại chiến thắng. Và khi bóng tối chiếm lĩnh, ánh sáng của sự trả thù sẽ tỏa sáng như những ngọn đèn rực rỡ, xé toạc màn đêm.

Một sự trả thù không chỉ vì bản thân nàng, mà còn vì tất cả những ai đã phải chịu đựng như nàng.

Nàng sẽ không bao giờ quên được nỗi đau đó.

Và nàng sẽ khiến chúng phải trả giá.

Màn đêm bao trùm lấy cả căn phòng, chỉ còn lại tiếng thở dài của Anastasia Everlyn vọng lại trong không gian tĩnh lặng. Nàng bước ra khỏi phòng, đôi chân thoăn thoắt, ánh mắt như rực sáng trong bóng tối. Mỗi bước đi, sự lạnh lùng trong nàng lại thêm một phần dâng lên, mạch máu trong người như chảy theo nhịp của kế hoạch trả thù đã được tính toán tỉ mỉ.

Cảnh vật xung quanh nàng không còn là sự quen thuộc của một tiểu thư quyền quý nữa. Đó là một nơi cũ kỹ, có lẽ do thời gian đã vùi dập và lãng quên. Mọi thứ đã thay đổi, và Anastasia cũng vậy. Từng ngóc ngách trong lâu đài hoang tàn này giờ đây gợi nhớ lại những ký ức không thể nào quên.

Nàng đứng đối diện với một chiếc cửa sổ lớn, nơi ánh trăng chiếu sáng lấp lánh trên mặt biển xa xăm, một cảnh tượng mà trong kiếp trước nàng vẫn thường đứng đây ngắm nhìn, cùng với người mà nàng tưởng sẽ ở bên nàng mãi mãi.

"Lucas..." Tên hắn vang lên nhẹ nhàng trong đôi môi nàng, như một câu thần chú. Mỗi lần nghĩ về hắn, nàng lại cảm nhận rõ ràng nỗi đau xâm chiếm toàn bộ trái tim. Hắn — kẻ đã từng thề sẽ yêu thương nàng, sẽ bảo vệ nàng — chính là người đã khiến cuộc đời nàng tan vỡ. Hắn đã cắm dao vào trái tim nàng mà không chút do dự, và giờ, nàng sẽ khiến hắn phải trả giá.

Chỉ cần nàng nhìn lại ký ức của mình, mọi thứ lại hiện lên rõ ràng. Những ngày tháng ấy, tình yêu trong mắt hắn, sự trìu mến trong mỗi cử chỉ, đều là những lớp mặt nạ tinh vi. Không ai trong số họ nhận ra, rằng đằng sau những lời thề hứa là sự phản bội tàn nhẫn, một âm mưu mà nàng không bao giờ ngờ đến.

Nhưng không sao. Anastasia đã chết rồi, và giờ đây, nàng sẽ sống lại. Không phải để yêu thương hay hy vọng, mà là để trả thù.

"Bắt đầu từ đâu đây..." Nàng tự nhủ, mắt nhìn vào cơn sóng biển đen kịt. Những ký ức hỗn loạn từ kiếp trước cứ kéo đến như từng cơn sóng cuốn lấy tâm trí nàng. Nàng đã có được cơ thể này, nhưng cũng đã mang theo những bí mật mà nàng phải tìm cách dùng để xây dựng lại thế lực đã mất.

Từng quyết định, từng bước đi, sẽ là những cánh cửa mở ra cho nàng.

"Lâu đài Pairve, gia tộc Vinosht, và... Lucas Everbane." Mỗi cái tên như một nhát dao sắc nhọn cắt sâu vào ký ức của nàng. Chúng là những kẻ đã tước đoạt tất cả của nàng. Đúng vậy, Lucas chính là một trong những kẻ chủ mưu. Nhưng không chỉ có hắn.

Lâu đài Pairve, nơi nàng từng sinh sống, giờ đây là dấu vết của những ân oán không thể xóa nhòa. Gia tộc Vinosht, những kẻ đã tạo dựng quyền lực từ những tội ác, những âm mưu chính trị tăm tối. Anastasia biết rõ, nếu nàng muốn trả thù, phải tìm ra tất cả những kẻ đã tham gia vào âm mưu đó, kể cả những kẻ trong gia đình nàng, những kẻ mà nàng từng gọi là thân thiết.

"Ta không chỉ báo thù vì mình..." Anastasia ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, ánh mắt nàng không còn sự mềm yếu của trước kia. "Mà ta sẽ trả thù cho những ai đã từng phải chịu đau khổ vì chúng. Một cuộc trả thù không khoan nhượng."

Và nàng sẽ bắt đầu với cái tên đầu tiên — gia tộc Vinosht.

Nàng quay lại căn phòng chính, nơi mà mọi kế hoạch sẽ được vạch ra. Trong khi bước đi, bàn tay nàng lướt qua những bức tranh treo trên tường — những bức tranh vẽ cảnh gia đình đoàn tụ, những khoảnh khắc vui vẻ mà nàng từng nghĩ là thật, giờ chỉ còn là sự lừa dối.

Một chiếc bàn lớn bằng gỗ mun bóng loáng, những cuốn sách dày cộp, những bản đồ cũ, tất cả đều có mặt. Anastasia ngồi xuống, mắt chăm chú vào những bản đồ và tài liệu chứa đựng bao bí mật. Mỗi kế hoạch nàng nghĩ ra đều phải chặt chẽ và tinh vi. Không có chỗ cho sai sót, không có chỗ cho sự do dự.

Nàng lấy ra một cây bút lông, ngón tay lướt nhẹ lên giấy, vẽ ra những đường nét như thể muốn khắc chúng vào trí nhớ. Mỗi lần cầm bút, mỗi lần ngẫm nghĩ, nàng đều cảm nhận rõ sự quyết tâm mới mẻ trong lòng. Lần này, không có gì có thể cản trở nàng.

"Lucas... Chỉ cần ngươi xuất hiện, ta sẽ không bao giờ để ngươi thoát." Giọng nàng lạnh lùng, không có chút tình cảm nào. Mọi thứ, kể cả tình yêu, đã chết từ kiếp trước.

Một kế hoạch trả thù đang dần hình thành. Anastasia sẽ xây dựng lại thế lực của riêng mình, từ những mối quan hệ cũ và những kẻ còn sống sót trong cuộc chiến năm xưa. Nhưng nàng sẽ không chỉ chiến đấu đơn giản để giành lại quyền lực hay danh vọng.

Nàng sẽ chiến đấu để hủy diệt tất cả những gì đã làm hại nàng. Và Lucas Everbane, kẻ phản bội, sẽ là người đầu tiên phải trả giá.

Là con gái của một gia tộc quyền quý, Anastasia Everlyn từng sống trong những cung điện tráng lệ, nơi ánh nến lung linh chiếu rọi lên những chiếc bàn gỗ quý giá, nơi các cô gái được dạy dỗ cách đứng đắn và dịu dàng. Nhưng bây giờ, nàng không còn là cô tiểu thư ngây thơ đó nữa. Khi hồi tưởng lại về kiếp trước, trong những ngày tháng hạnh phúc đã qua, Anastasia nhớ về bản thân mình một cách mơ hồ — một cô gái yếu đuối và dễ bị tổn thương, một cô gái mà người khác có thể vùi dập mà không hề e ngại.

Giờ đây, trong cơ thể này, nàng không còn giữ lại chút gì của sự yếu đuối đó. Nhưng sâu trong tận cùng tâm hồn, một phần của nàng vẫn không thể thoát khỏi sự dịu dàng, sự mềm mại mà nàng từng có. Chính là sự dịu dàng ấy, đã khiến nàng tin vào tình yêu, đã khiến nàng trao trọn trái tim cho kẻ phản bội. Và giờ, chính sự dịu dàng đó lại là mảnh vỡ cuối cùng trong trái tim nàng mà nàng không thể nào chữa lành được.

Anastasia ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua lớp rèm nhung, chiếu lên đôi mắt nàng như một vầng sáng lạnh lẽo. Cảnh vật bên ngoài đẹp đến mê mẩn, nhưng nó lại không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng nàng. Vẫn là bầu trời trong trẻo ấy, vẫn là ánh trăng trắng bạc như những ký ức trong trẻo của nàng. Và nàng, giờ đây không còn là một cô gái đơn thuần chỉ biết yêu thương, nàng đã là một người khác — mạnh mẽ và quyết đoán. Nhưng có một điều nàng không thể phủ nhận: sự căm hận, sự đau đớn vẫn luôn hiện hữu trong trái tim nàng, ngay cả khi nàng cố gắng gạt chúng đi.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ môi nàng.

Nàng đã quay lại để trả thù, nhưng trái tim nàng có còn đủ sức mạnh để thực hiện những quyết định đầy lạnh lùng? Hay nàng sẽ phải đối mặt với những cám dỗ mà tình yêu mang lại một lần nữa? Nàng không thể phủ nhận rằng, sâu thẳm trong những đêm tối tĩnh mịch, khi nàng một mình đối diện với những suy tư, nàng vẫn mơ về những ngày tháng xưa. Mơ về những buổi chiều tà, khi nàng cùng Lucas Everbane ngồi bên bờ hồ, tay trong tay, trò chuyện về những điều nhỏ bé trong cuộc sống, về những hy vọng tương lai.

Nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã kết thúc, nàng lại thấy mình không chỉ đối diện với quá khứ mà còn đối diện với chính bản thân. Anastasia không thể quay lại, không thể để những xúc cảm đó điều khiển nàng thêm lần nào nữa. Những gì nàng đã từng yêu thương, đã từng quý trọng, tất cả giờ đây chỉ còn là một ảo mộng vụn vỡ.

"Không... Ta không thể yếu đuối thêm một lần nào nữa," nàng thầm nói với chính mình, nhưng đôi mắt nàng lại đượm buồn, không thể thoát khỏi hình ảnh của Lucas. Cả khi quyết tâm trả thù tràn ngập trong nàng, nàng vẫn nhớ về những giây phút ấm áp bên cạnh hắn, vẫn nhớ về nụ cười của hắn như một làn gió thoảng qua. Chính tình yêu đó đã khiến nàng chết đi, và chính nó cũng sẽ là lý do nàng sống lại.

Vì vậy, dù có muốn hay không, sự dịu dàng, tình yêu ấy vẫn còn tồn tại trong nàng, không thể nào dứt bỏ. Nhưng nàng sẽ không để tình cảm ấy làm mờ đi con đường báo thù.

Anastasia đứng dậy, đi lại gần bàn viết, mở một cuốn sách cũ, lật từng trang giấy như một cách để lặng lẽ tìm kiếm sự an ủi. Mỗi dòng chữ như một lời nhắc nhở về những giá trị đã mất, về những gì nàng phải đánh đổi. Nhưng giữa những dòng chữ, nàng chợt nhận ra một điều: chính nàng cũng có thể tạo ra những thay đổi, chính nàng có thể xây dựng lại cuộc sống mới từ những đổ vỡ của quá khứ.

Chỉ cần nàng không quên đi những gì đã xảy ra.

Tình yêu, dù đau đớn, nhưng chính nó cũng dạy nàng sức mạnh. Từ nỗi đau ấy, nàng sẽ trưởng thành, sẽ trở thành người không chỉ tìm thấy sự trả thù, mà còn tìm thấy sự tự do trong lòng mình. Đó là điều mà nàng phải nắm bắt, dù rằng khi thực hiện kế hoạch trả thù này, nàng sẽ phải đánh đổi phần nào của chính mình.

Ánh trăng vẫn chiếu xuống, ánh sáng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyến rũ, như một dấu hiệu rằng mọi thứ chưa kết thúc. Chỉ có điều, bây giờ, Anastasia không còn là cô gái chỉ biết trông chờ vào sự dịu dàng của tình yêu. Nàng đã học được cách dùng chính những cảm xúc đó, ngay cả khi đau đớn, để thúc đẩy bản thân tiến về phía trước. Và trên con đường này, nàng sẽ không chỉ là một cô gái yếu đuối, mà sẽ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, không còn sợ hãi khi đối mặt với sự trả thù.

Nhưng vào đêm nay, một cảm giác lạ kỳ lại xâm chiếm nàng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự dịu dàng trong nàng không còn là một phần yếu đuối, mà là một điểm tựa vững chắc. Có phải chính điều này sẽ giúp nàng giữ vững lý trí, hay rồi nàng sẽ bị cuốn đi trong dòng chảy của những ký ức xưa cũ?

Không.

Anastasia nhìn vào gương, ánh mắt rực sáng. Cảm xúc đã biến thành một ngọn lửa trong tim nàng, nhưng không phải là lửa của thù hận. Nó là ngọn lửa của sự quyết tâm, của những ngày tháng nàng sẽ không còn lùi bước nữa. Và mặc dù tình yêu đã từng khiến nàng tổn thương, giờ đây, nó sẽ trở thành sức mạnh giúp nàng đứng vững trên con đường đầy khó khăn này.

"Ta sẽ không để nó chiếm lấy ta thêm lần nào nữa."

Giữa ánh trăng lấp lánh, Anastasia như một nữ thần kiên cường, nhưng trong sâu thẳm trái tim, nàng vẫn là cô gái dịu dàng, đầy hi vọng và một chút yêu thương. Cái gọi là sự căm hận, tuy hiện diện trong nàng, nhưng chỉ là một phần trong hành trình dài phía trước. Nàng sẽ không đánh mất bản thân, nàng sẽ chỉ trở thành phiên bản mạnh mẽ hơn của chính mình, một người không bao giờ để tình yêu làm mờ mắt.

Và lần này, sự trả thù sẽ là ngọt ngào.

Tiếng chuông đồng hồ cổ ngân nga vang lên, âm thanh trong trẻo vọng khắp căn phòng. Anastasia đứng lặng, đôi mắt nàng ánh lên vẻ kiên quyết nhưng ẩn sâu trong đó là một nỗi đau đớn khó giấu. Tiếng chuông như gõ nhịp thời gian vào tim nàng, nhắc nhở rằng từng giây phút trôi qua đều quý giá và không thể để lãng phí vào những hoài niệm vô ích.

Bên cạnh khung cửa sổ, ánh sáng bạc của trăng hắt lên khuôn mặt nàng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp nhưng lạnh lẽo. Chiếc gương lớn đặt gần đó phản chiếu hình ảnh của nàng — một thiếu nữ mang dáng vẻ mong manh nhưng chứa đựng sức mạnh âm thầm. Làn da trắng tựa như sứ, đôi mắt xanh biếc lấp lánh nhưng đầy vẻ thâm trầm, mái tóc bạch kim dài buông lơi, tất cả như hòa quyện tạo nên một vẻ đẹp vừa thanh thoát vừa xa cách.

"Ta phải bắt đầu..." Anastasia thì thầm, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ đều như mang trọng lượng của cả thế giới.

Trong một ngăn kéo bí mật dưới bàn, nàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ đã cũ, gáy da màu đen có những vết xước mờ nhạt. Đây là vật duy nhất còn sót lại từ kiếp trước — một bằng chứng sống động nhắc nhở nàng về những đau khổ đã trải qua và mục tiêu không thể quên. Mở từng trang, nét chữ tinh tế hiện lên, nhưng giờ đây không còn là lời tâm sự của một cô gái ngây thơ nữa, mà là những ghi chép chứa đầy sự căm hận.

Nàng đặt bút, nét chữ đầu tiên trên trang giấy mới hiện lên với một sự quyết tâm mạnh mẽ:
"Kẻ đầu tiên ta phải khiến trả giá chính là Eleanor Delavine."

Tên đó vang lên trong đầu nàng như một lời nguyền. Eleanor, người mà nàng từng coi là chị em thân thiết nhất, lại chính là người đầu tiên phản bội nàng, kề vai sát cánh với những kẻ âm mưu lật đổ gia tộc Everlyn. Anastasia không bao giờ quên ánh mắt Eleanor khi nàng sụp đổ — ánh mắt lạnh lẽo, khinh thường như thể mọi lời hứa năm xưa chưa từng tồn tại.

Nhưng Eleanor không phải kẻ duy nhất trong danh sách của nàng.

"Armand Belmont..."

Cái tên này được viết xuống với một vết mực mạnh hơn, sâu hơn. Armand từng là kẻ trung thành của gia tộc nàng, nhưng sự tham lam đã khiến hắn phản bội, bán đứng nàng cho những kẻ thù không đội trời chung. Hắn không chỉ gián tiếp dẫn đến cái chết của nàng mà còn khiến danh dự gia tộc Everlyn bị vấy bẩn.

Hơi thở của Anastasia trở nên nặng nề hơn khi nàng tiếp tục viết những cái tên khác. Mỗi cái tên là một vết cắt sâu trong lòng, nhưng cũng là một ngọn lửa cháy bỏng thắp sáng con đường báo thù của nàng.

Khi liệt kê xong danh sách, nàng đặt bút xuống, đôi bàn tay run lên nhẹ nhàng. Không phải vì sợ hãi, mà vì sự hồi hộp khi hình dung ra những kế hoạch nàng sẽ thực hiện. Mỗi kẻ trong danh sách này, từng người một, sẽ phải trả giá.

Đó là một buổi chiều mùa xuân, hoa nở rộ trên những hàng cây anh đào trong khuôn viên trang viên Everlyn. Anastasia khi đó chỉ mới mười tám tuổi, tràn đầy sức sống và niềm tin vào cuộc đời. Nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh lục nhạt, nhẹ nhàng như chính tâm hồn nàng lúc bấy giờ. Eleanor đứng bên cạnh, cười tươi, ánh mắt thân thiện như một người chị em ruột thịt.

"Anastasia, ngày mai ta sẽ tới dự buổi vũ hội ở lâu đài Delavine. Ngươi đi cùng ta nhé?" Eleanor nói, giọng ngọt ngào như mật ong.

Anastasia khi ấy hoàn toàn không nghi ngờ gì, nụ cười trên môi nàng tỏa sáng như ánh dương:
"Dĩ nhiên rồi, Eleanor. Ta luôn muốn đi cùng ngươi mà."

Nhưng nàng không thể ngờ rằng, chỉ vài ngày sau buổi vũ hội đó, chính Eleanor lại là người dẫn dắt những kẻ thù vào trang viên Everlyn, phá tan tất cả những gì nàng từng yêu quý. Đêm hôm đó, trang viên chìm trong biển lửa. Nàng nhớ rõ từng tiếng thét đau đớn của gia nhân, từng ánh lửa đỏ rực phản chiếu lên bầu trời đêm, từng giây phút nàng bị bắt đi như một tù nhân không còn giá trị.

Ký ức đó vẫn như một nhát dao cứa vào tâm trí nàng mỗi khi nghĩ đến. Nhưng giờ đây, thay vì nước mắt, chỉ còn lại sự quyết tâm.

"Anastasia, giờ ngươi đã thay đổi," nàng thầm nhủ, ánh mắt nhìn vào bóng mình trong gương. Đúng vậy, nàng không còn là thiếu nữ ngây thơ, tin tưởng vô điều kiện vào những người nàng yêu thương. Nàng giờ là một người phụ nữ với trái tim thép và sự kiên định không gì lay chuyển.

Ánh trăng chiếu rọi căn phòng như một lời khích lệ. Anastasia đứng dậy, bước đến bên giá treo áo, chọn lấy một chiếc váy đen đơn giản nhưng đầy quyền uy. "Sự dịu dàng không thể bảo vệ ta, nhưng sự thông minh và toan tính sẽ giúp ta tồn tại."

Nàng đặt tay lên cổ, chạm vào mặt dây chuyền nhỏ hình giọt nước. Đây là vật duy nhất cha mẹ nàng để lại trước khi mất — một dấu hiệu của sự bảo hộ và tình yêu. Anastasia thầm thề rằng sẽ bảo vệ ký ức về gia tộc Everlyn bằng mọi giá.

"Mọi thứ chỉ mới bắt đầu," nàng thì thầm, giọng nói vang vọng như một lời nguyền định mệnh.

Bước ra khỏi căn phòng, ánh sáng từ hành lang soi rõ bóng dáng cao ngạo của nàng. Một lần nữa, Anastasia Everlyn đã sống lại, không phải để yêu thương hay tha thứ, mà để giành lại công lý cho chính mình.

Ánh sáng mờ nhạt của những ngọn nến cuối cùng hắt lên khuôn mặt của Anastasia, phản chiếu sự tĩnh lặng mà chỉ nàng mới hiểu. Căn phòng chìm trong yên ắng, chỉ còn tiếng gió rì rào từ khu rừng xa vọng lại, như khẽ hòa vào dòng suy tư đang cuồn cuộn trong tâm trí nàng.

Mặc dù đã lên kế hoạch bước đầu, Anastasia vẫn cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Nàng biết rằng sự hận thù có thể là nguồn sức mạnh, nhưng cũng là vực thẳm sâu thẳm kéo con người xuống.

"Nếu để nó nuốt chửng ta... liệu ta có khác gì những kẻ mà ta căm ghét không?"

Dường như, sự dịu dàng vốn là bản chất của nàng vẫn còn sót lại đâu đó trong lòng, dù bị chôn vùi dưới lớp lớp căm hận. Nàng nhớ lại đôi tay run rẩy của chính mình khi lần đầu bị trói gô trong kiếp trước, đôi mắt rưng rưng khi nhìn gia nhân trung thành ngã xuống vì bảo vệ nàng.

"Ta từng tha thứ. Ta từng hy vọng..." Anastasia thì thầm. Nhưng trong ánh mắt nàng giờ đây là một vẻ sắc lạnh, kiên định.

"Ta sẽ không yếu đuối nữa. Lần này, ta phải đứng vững để bảo vệ bản thân, bảo vệ lý tưởng của mình."

Mỏi mệt, Anastasia rời khỏi bàn làm việc và nằm xuống chiếc giường lớn phủ vải nhung tím. Giấc ngủ đến với nàng không hề yên bình.

Nàng thấy mình đứng giữa biển lửa, những ngọn lửa đỏ rực vây quanh, cháy lên điên cuồng. Trước mắt nàng là Eleanor, khoác chiếc váy trắng như tuyết, vẻ đẹp hoàn mỹ đến không thực. Cô ta mỉm cười, nhưng nụ cười ấy ngạo nghễ và tàn nhẫn.

"Anastasia," Eleanor gọi tên nàng, giọng nói ngọt ngào nhưng chứa đầy độc dược. "Ngươi không phải là đối thủ của ta. Kể cả khi ngươi trở về từ cõi chết, ngươi cũng chỉ là một con búp bê yếu đuối, dễ dàng bị phá vỡ."

Cảm giác bất lực tràn đến, đôi chân nàng như bị ghìm chặt. Ngọn lửa mỗi lúc một gần, khiến da thịt nàng rát bỏng. Nhưng đúng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng gọi vang lên từ đâu đó xa xôi, âm thanh trong trẻo nhưng đầy uy lực.

"Đứng dậy, Anastasia. Ngươi là ai? Ngươi là người sẽ cúi đầu hay là kẻ sẽ đứng lên đạp đổ tất cả?"

Tiếng nói ấy như một cơn gió thổi bay ngọn lửa quanh nàng. Trong giấc mơ, nàng mở mắt, đôi tay nàng giờ đây không còn run rẩy. "Eleanor, ta sẽ không sợ ngươi nữa."

Ánh bình minh rọi vào căn phòng, xua tan bóng tối bao trùm đêm qua. Anastasia tỉnh dậy, hơi thở nhẹ nhàng hơn. Nàng đứng dậy, bước đến bàn trang điểm và nhìn vào gương.

Đôi mắt nàng vẫn là đôi mắt xanh biếc ấy, nhưng trong đó không còn sự ngây thơ yếu đuối. Mái tóc bạch kim xõa dài như suối chảy, nhưng giờ đây toát lên khí chất cương nghị của một người phụ nữ đã hiểu rõ thế giới đầy hiểm ác.

Anastasia khoác lên mình một chiếc váy màu xám tro đơn giản nhưng tao nhã. Nàng buộc cao mái tóc, để lộ chiếc cổ thon dài, toát lên vẻ thanh cao mà mạnh mẽ.

Nàng rời khỏi lâu đài cũ kỹ, nơi từng là nơi giam cầm ký ức đau khổ, và tiến thẳng ra khu rừng phía trước. Từng bước chân nàng dẫm lên lá khô, tạo nên âm thanh giòn tan như khắc sâu từng lời thề.

Trong ánh sáng mờ nhạt xuyên qua những tán cây, nàng dừng lại trước một gốc cổ thụ lớn. Bên dưới lớp đất là nơi cha nàng từng chôn giấu một chiếc hộp gỗ — vật gia truyền chứa đựng bí mật mà chỉ người đứng đầu gia tộc Everlyn mới biết.

Anastasia quỳ xuống, dùng tay đào bới lớp đất mềm. Những ngón tay nàng dính đầy đất, nhưng không hề chùn bước. Cuối cùng, nàng tìm thấy chiếc hộp gỗ.

Bên trong là một thanh kiếm nhỏ với chuôi khảm ngọc lục bảo — thanh kiếm từng thuộc về Công tước Edward, biểu tượng cho quyền uy và sức mạnh của gia tộc Everlyn.

"Cha," nàng thì thầm, nắm chặt thanh kiếm trong tay. "Con sẽ không để tên tuổi của gia tộc chúng ta bị lãng quên. Con thề."

Ánh nắng ban mai rọi lên lưỡi kiếm, phản chiếu tia sáng lấp lánh tựa như vầng hào quang của một ngọn lửa đang bùng cháy. Anastasia đứng dậy, đôi mắt nàng tràn đầy quyết tâm.

"Cuộc hành trình của ta bắt đầu từ đây."

Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương vị tự do. Và giữa lòng khu rừng im lặng, Anastasia Everlyn đã chính thức khởi đầu một chương mới trong cuộc đời mình — chương của sự trả thù và chuộc lại danh dự đã mất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top