Chương 1: Tình cảnh đáng lo

"Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên. Con tỉnh lại đi!"

"Đứa nhỏ ngốc, con đi rồi một mình di nương biết sống thế nào đây hu hu hu..."

Trương Chân Nguyên còn đang cố gắng cứu người, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc. Hắn sợ đến mức giật mình, còn tưởng bản thân cứu người không thành, nháy mắt bật ngồi dậy. Hắn muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai đang khóc, không ngờ phát hiện người ngồi đối diện hắn lại là một nữ nhân mặc quần áo cổ trang may bằng vải thô.

"Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên con tỉnh rồi?" Người phụ nữ đột nhiên nhào về phía trước, ôm chặt lấy Trương Chân Nguyên đang ngồi trên giường.

"Con... con thật đúng là hù chết vi nương!"

"Chờ đã, chờ một chút! Bà mới vừa nói cái gì?"

Trương Chân Nguyên bị ôm cứng như thế, da gà rụng ào ào, còn có chút đau đầu. Mà càng làm cho hắn sốt ruột chính là xưng hô của người phụ nữ này đối với hắn. Sao lại xưng là "vi nương"?

"Con có thể hù chết vi nương đó. Lần sau đừng bốc đồng như vậy nữa."

Nữ nhân cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt Trương Chân Nguyên, chút nước mắt vừa mới đứt đoạn chưa bao lâu lại bắt đầu rơi xuống: "Nương biết con oan ức, nhưng hai mẫu tử ta vẫn phải nỗ lực sống tiếp a. Con đừng nghĩ chết là thật sự xong hết mọi chuyện, chỉ có sống sót mới có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp."

"Trải qua những ngày tháng... tốt đẹp?"

Nữ nhân trịnh trọng gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Trong nhất thời Trương Chân Nguyên có chút hỗn loạn. Hắn ngơ ngác nhìn người đàn bà không chút giả dối nào trước mắt, sau lại quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, hiện thực khiến hắn có chút ngơ ngác. Mới vừa nãy hắn còn đang ở dưới sông cứu người, không phải là mơ, hắn thật sự nhảy vào trong nước lạnh cứu người, nhưng tại sao khi hắn tỉnh lại thì lại ở nơi này?

Ở đây ánh sáng tối tăm đến mức chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ thì thôi đi, đã vậy còn lạnh nữa chứ. Hít một hơi sâu, bên trong không khí còn vương một chút mùi đất. Trương Chân Nguyên còn đang cảm thấy có chút kinh ngạc, đột nhiên một ít ký ức không thuộc về hắn tràn vào trong đầu.

Phúc Hoa quốc, huyện Ngọc Bình, trấn Đông Bạch, Trương Tiểu Nguyên...

Trương Chân Nguyên, Trương Tiểu Nguyên. (1)

Chỉ kém nhau một chữ, nhưng thân phận lại chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm. Trương Chân Nguyên hắn là một gã quân nhân đã xuất ngũ, năm phút trước còn ở thế giới hiện đại phóng xuống sông cứu người, thế nhưng Trương Tiểu Nguyên lại phải dùng thân nam nhi thay đại tỷ xuất giá, cuối cùng vì áp lực quá lớn mà tự sát. Về phần vị nữ nhân trước mắt này chính là mẹ ruột của Trương Tiểu Nguyên quá cố, Quan Thải Y.

Quan Thải Y thấy con trai từ trong hôn mê tỉnh lại, lại chẳng biết vì sao lông mày cau chặt, lo âu hỏi: "Tiểu Nguyên, con làm sao vậy? Con đừng hù dọa nương a. Hay là con sợ phu nhân đuổi con về Mã gia?"

Trong lòng Trương Chân Nguyên thầm nói đây không phải là chuyện rõ như ban ngày sao? Đương nhiên không phải hắn sợ bị đưa đến Mã gia, mà là sợ hoàn cảnh sống hiện tại a! Chuyện này sao giống xuyên không quá vậy? Trong tiểu thuyết không phải đều viết như thế sao? Trước đây hắn có một đồng nghiệp nữ hay giảng giải chuyện này cho hắn.

Chỉ cần vừa nghĩ tới rất có thể không trở về được nữa Trương Chân Nguyên lập tức tê cả da đầu. Hắn vén chăn lên, nghĩ cũng không thèm nghĩ từ trong nhà chạy ra ngoài.

Bên ngoài đã sắp đến hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ vàng chiếu rọi lên khung cảnh cũ nát chung quanh, liếc mắt một cái là rõ mồn một. Thì ra nơi hắn tỉnh dậy là một căn phòng chứa củi.

"Ai dô, tỉnh rồi?"

Từ cửa viện truyền đến một giọng nói quái gở. Một người đàn bà thoạt nhìn ước chừng năm mươi tuổi, mặc áo váy màu đỏ tím, đầu cài hai cây trâm bạc, dáng dấp như đang xem kịch vui đi tới.

Bà ta nhìn Trương Chân Nguyên, nói: "Thứ hạ tiện mà mệnh cứng ghê nha. Sao? Không nỡ chết à?"

"Phu nhân."

Trương Chân Nguyên còn chưa lên tiếng thì Quan Thải Y đã kéo hắn ra sau lưng che chở, khẽ cúi đầu, đôi tay vì bị lạnh mà nứt nẻ khẩn trương nắm góc áo, hiện rõ ba phần căng thẳng. Bà nói: "Tiểu Nguyên không hiểu chuyện. Ngài yên tâm, chờ thêm một lát tôi nhất định đưa nó về Mã gia. Ngài đại nhân đại lượng, xin đừng trách nó."

"Ngươi nói không trách thì sẽ không trách sao?" Giọng nói của nữ nhân trong nháy mắt cất cao. "Vậy chẳng phải nó sẽ lật tung trời!"

"Không dám không dám." Quan Thải Y liên tục xua tay. "Lần này quay lại nó nhất định sẽ nghe lời."

"Nghe lời? Tốt, vậy ngươi nói cho nó biết, lần tới muốn chết thì đừng có chết ở Trương gia! Nó không chê phiền nhưng ta ngại xúi quẩy!" Vị nữ nhân kia lạnh mắt đem Trương Chân Nguyên đánh giá từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi lên mặt hắn.

"Hồ ly tinh đê tiện, nếu như lần sau còn dám một mình chạy về đây, xem ta thu thập hai mẫu tử các ngươi như thế nào!" Quan Thải Y nghe vậy run lên một chút, không dám nói tiếp nữa. Trương Chân Nguyên thấy người đàn bà kia hài lòng cười một tiếng, vênh váo đắc ý rời đi, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Gặp quỷ, đây là chỗ rách nát đến chim cũng không thèm ị gì đây a. Xú yêu bà!

Quan Thải Y thấy con trai ngửa đầu, tưởng hắn muốn khóc, an ủi nói: "Tiểu Nguyên, con đừng cho rằng nương nhẫn tâm. Nếu hiện tại chúng ta không nghe phu nhân sợ rằng ngày sau sẽ càng không có đường sống. Phụ thân con mất rồi, hiện tại mọi việc của Trương gia đều do phu nhân định đoạt. Nương của con không có tài cán gì, trước mắt không bảo vệ được con, con có thể..."

Trương Tiểu Nguyên nhíu nhíu mày: "Được, con quay trở về."

Không trở về cũng không được. Bà thím dữ như mẹ chồng vừa mới đi kia là chính thê của Trương lão gia quá cố, Trương Hùng thị Hùng Kim Bình. Nữ nhân này độc ác cực kì, khi Trương lão gia còn sống bà ta đã nhìn người thiếp thất Quan Thải Y này không lọt mắt, gây khó khăn đủ đường. Hiện tại Trương lão gia chết rồi, bà ta càng không cho Quan Thải Y sắc mặt tốt. Chỉ đáng thương Trương Tiểu Nguyên từ nhỏ chưa từng được trải qua ngày nào tốt đẹp.

Cũng may Trương Tiểu Nguyên coi như đã trả hết nợ kiếp này, hy vọng cậu ta có thể đến nơi bình yên nào đó mà hưởng phúc. Nhưng hắn thì sao?

Trương Chân Nguyên đột nhiên cảm thấy bàn chân lành lạnh, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên chân chỉ kéo lê một đôi giày vải rách. Giày này hơi nhỏ, hai bên bị thủng lỗ, hẳn không phải là giày của hắn. Đôi giày nát hoàn toàn không chống nổi gió lạnh tháng hai phương Bắc, có mang cũng như không. Trương Chân Nguyên hừ lạnh một tiếng, quay người đi về hướng phòng chứa củi.

Đến cũng đã đến, so với gào trời khóc đất còn không bằng ra sức giết địch. À không, hẳn là nỗ lực sáng tạo kỳ tích, nói không chừng còn có thể trở lại.

Quan Thải Y mắt thấy nhi tử vừa tỉnh, nhưng cách nói chuyện lại giống như đổi thành một người khác, chần chờ một chút mới theo sau. Bà nói: "Tiểu Nguyên, về sau... Về sau con đừng nghĩ quẩn nữa a. Tuy rằng..." Hai mắt Quan Thải Y lại bắt đầu đỏ lên.

"Tuy rằng nương biết con ở Mã gia chịu oan ức, nhưng tốt xấu gì con cũng không cần nhìn sắc mặt phu nhân và Đại thiếu gia. Chỉ cần con có thể bình an sống sót nương đã thấy đủ."

Trương Chân Nguyên không hé răng. Hắn sợ nói nhiều sẽ khiến người khác hoài nghi.

Nguyên chủ tính tình ôn hòa, là người ngại ngùng lương thiện, nhưng hắn thì lại cực kỳ hoang dã. Trước đây bạn bè thường tóm tắt một câu thế này: Tiểu tử này đời trước chắc là một con ngựa hoang, tính tình khó thuần như vậy, tương lai phải tìm một cô vợ nhỏ thật lợi hại mới có thể kiềm chế.

Cái rắm! Hắn đây căn bản không thích phụ nữ a.

Bất quá lại nói, dù không thích phụ nữ thì hắn cũng không thích tình cảnh bây giờ. Mặc dù bây giờ hắn thật sự kết hôn với một nam nhân, thế nhưng nam nhân kia thấy hắn còn chưa từng thấy, hơn nữa tất cả mọi người đều nói người kia đã chết, chết ở trên chiến trường.

Nói đến đây không thể không giới thiệu một chút tình huống đại khái của Trương gia.

Trương lão gia quá cố có một chính thê, chính là Hùng Kim Bình vừa mới rời khỏi, còn có một người thiếp, chính là Quan Thải Y. Hùng Kim Bình có một trai một gái, mà Quan Thải Y thì chỉ có một con trai.

Hai đứa con của chính thê Hùng Kim Bình này đều ngang ngược không biết lý lẽ, ngược lại con trai của Quan Thải Y tuy không có học thức gì nhưng lại rất hiểu chuyện. Trương lão gia khi còn tại thế rất yêu thích con trai Trương Tiểu Nguyên do thiếp sinh. Đáng tiếc khi còn sống ông ta đã là người không thể dựa vào được. Yêu thích thì yêu thích, nhưng chẳng cấp chút phúc lợi thực tế nào cho mẫu tử hai người, ngược lại còn khiến Hùng Kim Bình sinh lòng đố kỵ, mài dao soàn soạt muốn chém chết Quan Thải Y.

Quan Thải Y cũng là người xui xẻo, lúc trước ở cùng Trương lão gia căn bản không biết ông ta đã có thê thất. Thôn của bà gặp thiên tai, năm đó chạy nạn gặp được Trương lão gia xuất môn bàn chuyện làm ăn. Trương lão gia giúp đỡ bà, bà liền đi theo Trương lão gia. Lúc đó Trương lão gia nói rất xuôi tai, bảo rằng chỉ có một thân một mình, ai biết khi bà lớn bụng đột nhiên chính thê nháo tới cửa. Hóa ra Trương lão gia chẳng những đã có thê thất, đã vậy con cái cũng đã sinh được hai người.

Ở cổ đại, một người phụ nữ không chồng mà có mang chắc chắn sẽ bị người đời chửi mắng. Quan Thải Y không còn nhà để về, hết cách rồi, chỉ có thể tiếp tục đi theo Trương lão gia.

Mặc dù Trương lão gia không thể nói là giàu có, nhưng khi đó ông vừa mới chuyển tới trên trấn buôn bán, trong nhà nhiều thêm hai miệng cơm cũng không lo, ngược lại đáng để lo chính là quan hệ giữa thê thiếp. Ban đầu Hùng Kim Bình nháo không ngừng, sau đó phát hiện có nháo cũng vô dụng thì bà ta không lộn xộn nữa, đổi thành gây khó dễ đủ điều cho thiếp thất. Trương lão gia còn tại thế đã dám sai khiến Quan Thải Y và Trương Tiểu Nguyên như người hầu, làm việc nặng mệt sống mệt chết. Trương lão gia tạ thế, bà ta liền bắt Trương Tiểu Nguyên gả cho Mã gia.

Mã gia cùng Trương gia hơi có chút ngọn nguồn. Mã lão gia khi còn sống là bằng hữu vô cùng tốt của Trương lão gia. Bọn họ đều ở cùng một thôn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, một ngày đẹp trời hẹn ước kết thông gia. Như vậy con trai độc nhất của Mã gia Mã Gia Kỳ cùng con gái duy nhất của Trương gia Trương Nhiễu Âm được định hôn từ bé.

Theo lý mà nói đây là mối lương duyên tốt đẹp, không ngờ sau đó Trương gia giàu lên, chuyển lên trên trấn, không còn để Mã gia vào trong mắt nữa. Ít nhất Hùng Kim Bình là như thế, bà ta cảm thấy Mã Gia Kỳ không xứng với con gái mình. Lúc Trương lão gia còn sống không ít lần bà ta nói muốn tìm một mối hôn sự khác cho nữ nhi, thế nhưng có nói thế nào Trương lão gia cũng không đồng ý, vì vậy việc kết thân vẫn kéo dài tới khi Trương lão gia chết cũng không được thực hiện.

Sau đó Mã Gia Kỳ lớn lên, Mã gia đến hỏi thăm. Trương Nhiễu Âm chết sống không chịu gả, Hùng Kim Bình nghĩ nếu không thì hối hôn cũng được. Ngay thời điểm đó chiến sự nổ ra, bên trên đến đây tuyển quân, Mã Gia Kỳ bị bắt đi tòng quân đánh giặc.

Lúc đó Hùng Kim Bình nghĩ có cách hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà rồi, nhưng không ngờ con trai bà ta Trương Đại Phú đưa ra một chủ ý. Hắn bắt Trương Tiểu Nguyên cải trang thành Trương Nhiễu Âm xuất giá, gả cho Mã Gia Kỳ. Nguyên nhân là: Mã Gia Kỳ đi đánh giặc không có ở nhà, Mã lão thái bị mù, có thể đưa Trương Tiểu Nguyên qua đó thay thế. Như vậy vừa không thất ước, trong nhà còn bớt được một miệng ăn. Mã Gia Kỳ đánh giặc xong trở lại, nếu thật sự lập được công trạng gì thì cứ đem đổi lại thành Trương Nhiễu Âm thật, còn lời được cái danh phận phu nhân nhà quan.

Dĩ nhiên, nếu như Mã Gia Kỳ chết trên chiến trường không trở về, vậy cũng không liên quan, bởi vì khoảng thời gian này Trương Nhiễu Âm cũng sẽ không rảnh rỗi ở nhà. Ả sẽ dùng thân phận Trương Tiểu Nguyên đến nhà cữu cữu tá túc.

Nhà cữu cữu Trương Nhiễu Âm rất giàu có, trong nhà còn có một biểu ca tài giỏi, Trương Nhiễu Âm để tâm biểu ca rất lâu. Ả đã nghĩ xong, nếu như Mã Gia Kỳ chết ở bên ngoài không trở lại ả liền cùng biểu ca thành đôi. Nếu như Mã Gia Kỳ trở lại, vậy thì tùy tình huống. Biểu ca vẫn luôn tốt với ả thì ả sẽ bảo ca ca giết chết Trương Tiểu Nguyên, ả tiếp tục cùng biểu ca sánh đôi. Biểu ca đối xử với ả không tốt, ả liền đến Mã gia xem sao. Một vấn đề đơn giản, mặc kệ thế nào đều là chính thất bên ả được lợi.

Chính thất gian xảo độc ác bày mưu tính kế, quả thực hầm Trương Tiểu Nguyên đến nhừ xương. Nguyên thân vốn nhát gan, hơn nữa nhớ tới an nguy của mẫu thân, không dám nói bậy khắp nơi, mỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ. Một mặt nam cải nữ trang đề phòng mẹ chồng phát hiện, một mặt sầu lo tìm kế sinh nhai cho nhà chồng.

Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân cuối cùng khiến nguyên thân tự sát. Dù sao cậu ta vẫn còn mẫu thân, có khổ đến đâu cũng không muốn chết. Mãi đến tận tối hôm qua, có người đẩy cậu ta vào tuyệt cảnh.

Quan Thải Y còn đang nói liên miên khuyên bảo Trương Chân Nguyên phải nghĩ thoáng thì cửa phòng đột nhiên ầm một tiếng bị đá văng. Cái tên đưa ra chủ ý xấu xa bắt Trương Tiểu Nguyên gả tới Mã gia, còn gây chuyện hại cậu ta tự sát, Đại công tử Trương gia Trương Đại Phú đến. Trương Đại Phú mặt đầy mỡ xuất hiện từ sau cánh cửa, bên cạnh có một tên lưu manh đang cầm gậy. Hắn không có ý tốt cười cười nhìn về phía Trương Chân Nguyên nói: "Tiểu Hổ, mau, lôi tiểu tiện chủng kia ra đây cho ta!"

Tên lưu manh nghe lệnh làm việc, tóm Trương Chân Nguyên lôi ra sân. Quan Thải Y vừa mới bình tĩnh được một chút, lần này bị dọa cho phát sợ.

"Đại thiếu gia! Ngài, ngài làm cái gì vậy?" Quan Thải Y theo bản năng chạy ra ôm lấy nhi tử.

"Làm cái gì? Hừ! Chuyện này còn cần phải hỏi sao?" Ánh mắt Trương Đại Phú không có ý tốt nhìn khuôn mặt Trương Chân Nguyên.

"Đương nhiên là đưa đệ đệ ngoan của ta... À không không, phải là muội muội ngoan, đương nhiên là đưa nó về nhà chồng. Đã là người được gả đi, không có chuyện gì lại chạy về nhà mẹ đẻ, không phải là khiến cho người ta chê cười sao?"

"Đúng, đúng thế. Nhưng nó vừa mới tỉnh lại, để cho nó ở thêm một chốc có được không thiếu gia? Chờ trời tối... Trước khi trời tối tôi nhất định bảo nó trở lại."

Quan Thải Y không chút do dự mà quỳ xuống: "Đại thiếu gia, xin Đại thiếu gia thông cảm một chút, đã hơn nửa năm nó không có về nhà rồi."

"Thông cảm cái rắm!" Trương Đại Phú vừa nói vừa vung tay tát lên mặt Quan Thải Y.

"Con mụ đê tiện! Tối hôm qua mụ dám giấu nó, hại ta tìm lâu như vậy ta còn chưa tính sổ với mụ kìa, mụ tránh ra cho ta!"

"Không được đâu, Đại thiếu gia! Van cầu ngài để Tiểu Nguyên ở nhà thêm mấy ngày đi, van cầu... A!!!"

Trương Đại Phú đá Quan Thải Y một cước, làm đầu bà đập vào khung cửa, Quan Thải Y hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Trương Chân Nguyên nắm chặt tay, nhìn thẳng vào mắt Trương Đại Phú trong tích tắc rồi cúi đầu thấp xuống, như đang sợ hãi. Hắn thối lui ra sau, học ngữ khí của Trương Tiểu Nguyên nói: "Đừng, đừng đánh bà. Tôi, tôi trở về."

Lúc này Trương Đại Phú mới nói: "Vậy là được rồi. Nói sớm không phải sẽ tốt sao? Tiểu Hổ, đưa nó đi theo ta!"

Người được gọi là "Tiểu Hổ" này tuy xấu xí nhưng sức lực không nhỏ. Hắn nắm lấy một cánh tay Trương Chân Nguyên, dùng sức kéo Trương Chân Nguyên, thô bạo lôi người đến cửa sau nhét vào xe ngựa. Trương Đại Phú cũng ngồi vào. Hắn cười nói: "Tiểu Nguyên, đừng sợ. Đêm nay ca sẽ đưa ngươi đến một chỗ rất tốt, đảm bảo ngươi sẽ rất hưởng thụ, còn có thể kiếm được bạc đó nha."

Trương Chân Nguyên vẫn cúi đầu như trước, dáng vẻ rất nhút nhát, thế nhưng bên môi lại nhanh chóng lướt qua một nụ cười. Tay hắn ở trong bóng tối làm động tác như đang quắp lấy thứ gì đó, nhỏ giọng thì thầm: "Được a."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top