Chapter 5
Tống Á Hiên run rẩy cầm đôi đũa, tùy tiện gắp một chút thức ăn đưa lên miệng, đầu lưỡi cảm nhận rõ ràng hương vị cay nồng dần lan tỏa khắp cả khuôn miệng.
Cậu từ lúc nhỏ đến khi lớn đều không ăn được món cay, những đồ ăn có liên quan đến ớt cậu đều cật lực tránh né, hoàn toàn không dám đụng đến.
Ấy vậy mà từ khi chung sống với Mã Gia Kỳ, cậu không biết từ khi nào đã sớm thích nghi được với sự hiện diện của nó, trong tiềm thức của Tống Á Hiên thì không có một bữa ăn nào mà không có ít nhất một món cay cả. Dù cho nó có khó ăn cách mấy cậu cũng phải tự mình tìm cách nuốt trôi, thậm chí đã không ít lần cậu chọn nhịn đói để không phải đụng đến thứ này, nhưng cách giải quyết này làm sao có thể lâu dài, ngoại trừ miễn cưỡng nuốt chúng xuống dạ dày thì cậu có thể làm gì khác sao?
Và ngày hôm nay cũng không phải ngoại lệ, những món ăn được bày biện tinh xảo đầy màu sắc trên bàn đến 80% là các món liên quan đến ớt. Tống Á Hiên cố gắng nuốt xuống miếng thịt trong miệng, mùi hương cay nồng sộc thẳng vào khứu giác và nhanh chóng được truyền lên não bộ khiến cậu vô cùng khó chịu, cảm giác cổ họng như bị một đốm lửa li ti liên tục tấn công, mãnh liệt giày vò cậu.
-"Á Hiên, anh thật khéo nha, lại có thể biết được tất cả các món em thích mà cất công chuẩn bị như thế này!"
Tống Hạo Hiên cầm đôi đũa lên gắp từng tiếng thịt đưa vào miệng, vẻ mặt rạng ngời thưởng thức hương vị yêu thích của bản thân. Luôn miệng khen Tống Á Hiên trù nghệ thật cao!
Tống Á Hiên bị nội dung câu nói vừa rồi ảnh hưởng không ít đến suy nghĩ, cậu đưa cái nhìn đầy nghi hoặc về phía Mã Gia Kỳ :"Không phải đây toàn bộ đều là những món anh thích sao? Em chuẩn bị chúng là vì anh"
Tống Hạo Hiên nhíu mày, y kéo chiếc ghế thu hẹp lại khoảng cách với Mã Gia Kỳ, đôi đũa không biết từ lúc nào đã được buông xuống, thanh âm phát ra có chút oán giận :"Anh biết ăn cay lúc nào vậy? Chẳng phải từ trước đến nay anh đều không thể ăn sao?"
Từ trước đến nay đều không ăn?
Vậy tại sao anh còn nói thích những món ăn có mùi vị như vậy?
Phải chăng là vì cậu ấy thích... nên anh cũng thích?
Mã Gia Kỳ đối diện với đôi con ngươi đỏ ửng của Tống Á Hiên, bất giác trái tim như bị một tảng đá nặng trĩu đè xuống, anh thực muốn đưa tay lên chống đỡ, ấy vậy mà vẫn không xoay chuyển được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ngang nhiên giày xéo tâm can của chính mình.
Hai từ "giải thích" liên tục tấn công não bộ của anh, anh kỳ thực rất muốn nói rõ ràng với cậu, bởi lẽ nhìn Tống Á Hiên thương tâm như vậy anh thừa nhận bản thân rất không cam lòng. Nhưng anh sợ, sợ khi bản thân mở miệng ra, thay vì "giải thích" thì sẽ là "thừa nhận".
Đôi con ngươi thoáng qua tia đau lòng, bất quá nó đến thực nhanh và rời đi cũng quá mức vội vàng. Nhanh đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng không hề phát giác được cái nhìn đầy thâm tình ấy.
-"Kỳ, anh ăn đi. Không phải Á Hiên nói anh thích chúng sao?"
Tống Hạo Hiên gắp chút thức ăn bỏ vào chén cơm của anh, không ngừng lên tiếng thúc giục.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của y, Mã Gia Kỳ không hề đụng đũa một chút nào.
Y kéo nhẹ khóe môi, đưa cái nhìn đầy trào phúng về phía Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên trong mắt hiện tại chỉ còn hiện hữu thân ảnh của Mã Gia Kỳ, biểu tình khinh bỉ ghét bỏ của Tống Hạo Hiên một chút cũng không lọt vào trong tầm mắt cậu.
Cậu nhìn anh rất lâu, cho đến khi phát giác được gò má của bản thân đang bị thứ nước trong suốt xâm chiếm mới chịu di chuyển tầm mắt, miễn cưỡng tiếp tục ăn nốt phần cơm của mình, cố gắng cúi đầu thật thấp hòng mong mái tóc dài sẽ có thể che đi gương mặt thương tâm đến khó coi. Hy vọng sẽ phần nào vớt vát được chút ít tự tôn cuối cùng của bản thân.
-"Em no rồi, hai người dùng bữa vui vẻ". Tống Á Hiên run rẩy đặt đôi đũa xuống, nhàn nhạt nói, thanh âm không biết từ lúc nào đã trở nên khàn đặc.
Loại thời điểm này cậu ngược lại không cảm thấy có chút nào tức giận, chỉ là vẫn không ngăn được chính mình bị cảm giác chua xót cùng đau lòng lấn át. Hàng mi cong dài nhẹ cụp, trước mắt cậu hiện tại là một mảng tối đen vô cùng tịch mịch, tàn nhẫn nghiền nát trái tim non nớt đang không ngừng đập mạnh.
Tống Á Hiên cảm giác mọi thứ hiện tại giống như chỉ hận không thể nuốt chửng được cậu vậy!
[…]
Sau khi dùng xong bữa tối, Mã Gia Kỳ hiển nhiên lại cắm đầu vào đống tài liệu trong thư phòng.
Tống Hạo Hiên xuống phòng ăn pha chút sữa đồng thời mang lên thư phòng ép anh uống bằng sạch, sau đó mang theo tâm tình thoải mái mà đi thẳng đến phòng của Tống Á Hiên.
-"Á Hiên, anh mở cửa!"
Tống Á Hiên đang trong phòng tắm, hoàn toàn không ý thức được tiếng gõ cửa liên tục phía bên ngoài.
Tống Hạo Hiên nghi hoặc ngừng lại hành động của bản thân, y áp sát tai vào bề mặt cánh cửa, đến khi phát giác được tiếng nước chảy rì rào mới thỏa mãn mà kéo nhẹ khóe môi. Y vịn chặt vào tay nắm cửa, mở chốt sau đó ngang nhiên đẩy cửa bước vào.
Cửa phòng tắm được đẩy ra, hơi nước ẩm ướt cũng từ đó mà lan tỏa khắp bốn phía của căn phòng.
Tống Á Hiên cầm chiếc khăn tắm, bàn tay đang lau tóc bỗng như được đình trệ. Gương mặt từ kinh ngạc chuyển sang có điểm không hài lòng.
Tống Hạo Hiên? Y tại sao lại ở trong phòng của cậu?
Cậu nhíu mày di chuyển đến vị trí y đang đứng, nhàn nhạt nói :"Em tự tiện vào phòng của anh!"
Tống Hạo Hiên vểnh môi quét mắt nhìn cậu, biểu tình bình thản mà ngồi xuống giường, hoàn toàn không để lời nói của cậu có cơ hội lọt vào tai. Không mảy may ý thức được hành động này của bản thân chính là đang xâm phạm đời tư cá nhân của người khác.
-"Không được sao?"
Tống Á Hiên vốn tưởng rằng nếu nhìn thấy mình y sẽ sợ hãi một chút, hoảng loạn một chút, ngượng ngùng một chút. Bởi lẽ dù sao đây cũng là căn phòng của cậu và Mã Gia Kỳ, tự tiện mở cửa đi vào không phải rất vô duyên hay sao? Lại không ngờ rằng hiện thực nằm ngoài sự tưởng tượng của cậu, Tống Hạo Hiên không những không có nửa điểm hổ thẹn, y còn ngang nhiên dùng cái thái độ méo mó như vậy để đối diện với cậu.
Cậu có chút khó chịu nhíu mày, quyết định ngó lơ sự tồn tại của y mà tiếp tục việc làm còn đang dang dở
-"Thật không ngờ nha, anh có nhiều sở thích tương đồng với em thật đấy!".
-"Anh thích ăn đồ cay nóng giống em"
-"Ngay cả trang phục cũng chính là các mẫu thiết kế em thường mặc"
-"Chúng ta còn có họ và tên hệt nhau, anh nói xem có khi nào chúng ta là anh em thất lạc không?"
Lời nói phát ra tưởng chừng vô cùng nhẹ nhàng đơn giản, ấy vậy mà khiến trái tim Tống Á Hiên bất giác hẫng đi một nhịp. Biểu tình trên mặt cũng đột nhiên lạnh xuống, tròng mắt màu đen tất thảy đều là sự kinh ngạc cùng sợ hãi đen xen.
Cậu có cảm giác trước mắt là một mảng mờ mịt, nhíu mày hỏi lại, thanh âm có chút run rẩy :"Cái gì?"
-"Giờ mới để ý nha, chiếc áo anh đang mặc cũng có thiết kế giống với áo của em lắm đó. Anh có thể đợi ở đây, em liền về phòng đem nó ra cho anh xem"
Trong đầu Tống Á Hiên hiện tại phi thường trống rỗng, cậu cúi đầu, chiếc áo thun này là của Mã Gia Kỳ mua tặng cậu vào dịp sinh nhật năm ngoái. Cố gắng kiềm chế thân thể đang không ngừng phát run, cậu nắm chặt góc áo, đè nén xúc cảm muốn bộc phát của bản thân, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên hỗn loạn.
Tống Hạo Hiên nhìn bộ dáng ngây ngốc thất thần của cậu, nhướng mày đầy trào phúng, cười như không cười hỏi :"Sao vậy? Anh không tin à?"
Tuyến lệ hoạt động khiến mắt cậu nhòe đi, thanh âm khàn đặc :"Ra ngoài đi!"
-"Tôi bảo cậu ra ngoài, cậu có nghe thấy không?"
Y trân trân nhìn Tống Á Hiên gào lên, có chút bất ngờ vì phản ứng của cậu, đôi con ngươi to tròn trừng lớn. Thật không ngờ nha, khả năng kiềm chế thật tệ hại, chưa gì đã không nhịn được mà bộc phát như thế này rồi!
Tống Hạo Hiên chống nạng đi đến gần Tống Á Hiên, y vừa vặn có thể nhìn thấy giọt nước trong suốt đang chảy xuống chiếc cằm nhỏ nhắn của người đối diện. Đôi môi hồng nhuận vô thức kéo lên thành một đường vòng cung xinh đẹp, đáy mắt không biết từ khi nào trở thành một mảng thâm trầm không rõ.
Y đột nhiên vươn tay ra, gắt gao túm chặt lấy áo của Tống Á Hiên, thanh âm có chút ủy khuất :"Vừa hay chiếc áo của em bị rách rồi, nếu không em đã mặc nó, mặc nó vào rồi hai người chúng ta sẽ đặc biệt giống nhau đó! Thật đáng tiếc a!"
Tống Á Hiên nắm chặt tay, trước mắt dần nhòe đi thành một mảng mơ hồ. Mỗi lời nói của Tống Hạo Hiên đều giống như mũi kim sắc nhọn đâm mạnh vào lồng ngực cậu, giày xéo trái tim non nớt đang co thắt dữ dội, khiến nó giống như muốn rời khỏi tầm kiểm soát của cậu mà phóng thích ra bên ngoài.
-"Tôi hiện tại muốn nghỉ ngơi, cậu về phòng đi". Tống Á Hiên khẽ cụp mi, cậu hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng của bản thân sau đó gỡ bàn tay yên vị trên áo của mình ra, lùi lại một bước bảo trì khoảng cách với y.
-"À quên nói anh biết, tối nay Kỳ sẽ ngủ bên phòng của em nên là anh cứ ngủ trước, không cần phải đợi anh ấy!"
Tống Hạo Hiên bặm môi, hướng cậu bày ra ý tứ thương hại. Khoảnh khắc y quay lưng rời đi, gương mặt sớm đã không nhịn được thỏa mãn mà mỉm cười.
Thời điểm cánh cửa được khép lại, Tống Á Hiên hệt như cái xác không hồn di chuyển đến phía chiếc giường, vô lực ngả người xuống.
Cậu co người nằm trọn một góc trên chiếc giường rộng lớn, cánh tay mảnh khảnh vươn ra phía cửa sổ đang mở, từng đợt gió liên tục lùa vào khiến Tống Á Hiên cảm nhận triệt để sự lạnh lẽo rơi xuống các đầu ngón tay, nó lạnh dần, rồi cuối cùng là chạm đến trái tim non nớt của cậu.
Tống Á Hiên có chút rùng mình rụt tay lại, lạnh quá!
Mã Gia Kỳ không ở đây, cậu sợ mình sẽ cứ như thế này lạnh đến chết mất. Bởi vì anh ấy chính là ánh dương, là ngọn lửa ấm áp của cậu, không có anh thì trái tim này làm sao có thể được sưởi ấm đây? Nó sẽ cứ mãi như thế này, lạnh đến mức ăn mòn tâm can sao?
Cậu cụp mắt, hàng mi như cánh bướm run rẩy không ngừng.
Bàn tay nhỏ nhắn gắt gao túm chặt lấy tấm chăn mỏng tanh hi vọng chút nào sưởi ấm được trái tim sớm đã lạnh băng. Hàng loạt hình ảnh như một thước phim quay chậm lướt qua đầu cậu, vô thức trở thành một đống hỗn độn. Từng chút, từng chút hóa thành những nỗi lo sợ vô hình tàn nhẫn đè nát trái tim đang không ngừng co thắt.
Căn phòng dần chìm vào sự tĩnh lặng tưởng chừng như vô tận, ngọn gió ngoài kia vẫn thổi, kim đồng hồ vẫn quay tíc tắc.
Tống Á Hiên ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy khung ảnh cưới của cậu và Mã Gia Kỳ được đóng khung treo yên vị trên tường. Cậu bất giác ngây người, sau đó mỉm cười, tuyến lệ bắt đầu hoạt động, dòng nước ấm nóng bên khóe mắt im lặng chảy ra.
--- end chap 5 ---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top