Chap 10

Nghe được giọng nói quen thuộc cậu liền ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói đó. Nụ cười trên môi tắt lịm đi. Anh đang đứng dưới trời tuyết nhìn cậu còn nở một nụ cười thật ôn nhu. Cậu nhìn anh mà đứng hình luôn rồi.

“Hửm?” Anh thấy cậu nhìn mình bất động liền tỏ ra vẻ mặt khó hiểu.”

Cậu giật mình vì giọng nói của anh, thoát ra khỏi trạng thái đang load dữ liệu. Cậu mếu máo từng giọt nước mắt lăn dài lên trên khuôn mặt hốc hác, ửng đỏ của cậu, buông chiếc áo len xuống ghế cậu chạy đến phóng hẳng lên người anh, hai chân kẹp ngang eo anh. Anh không khỏi bất ngờ trước hành động của cậu, cậu ôm anh cứng ngắt luôn. Anh bật cười một tay đỡ lấy eo, một tay xoa đầu cậu.

“4 tháng không gặp gan của cậu cũng càng ngày càng lớn rồi nhỉ?” Vừa gặp lại đã trêu chọc cậu, miệng anh thì nói vậy chứ trong lòng lại vui vẻ không thôi trước hành động đáng yêu này của cậu.

“Hửm? Sao lại nhẹ đi nhiều như vậy? Cậu ở nhà không chịu ăn phải không?”

“Hức…anh là đồ thất hứa….Mã Gia Kỳ là đồ thất hứa…hức..hức…anh hứa sẽ đưa tôi đi ngắm cây phong thay lá mà, giờ đã là mùa đông luôn rồi anh mới về. Hức…hức…đồ mặt ngựa xấu xa, đồ mặt ngựa thất hứa..hức..hức. Đi lâu đến như vậy.”

“Nhớ tôi sao?”

“Tôi mới không thèm.”

“Tôi xin lỗi tại có công việc đột xuất nên không về đúng kế hoạch được, bận quá cũng chẳng có thời gian gọi cho cậu. Làm cậu lo rồi, xin lỗi. Nín đi, ngoan.” Xoa xoa đầu cậu

“Tôi thật sự rất lo..hức.. sợ anh đi mất..hức… không về nữa, nhà rộng như vậy tôi ở có một mình sợ ma muốn chết luôn..hức..hức.” Cậu vẫn còn nức nở trên vai anh.

“Tôi biết rồi, biết rồi. Ngoan, không khóc nữa, bước xuống đi chúng ta cùng vào nhà ở ngoài đây lạnh quá đi, đứng đây thêm chút nữa sẽ bị nhiễm lạnh đó.”

“Không, tôi không xuống đâu, tôi xuống rồi anh lại đi mất thì sao, không xuống.” Cậu không khóc nữa mà câu chặt lấy cổ anh nhất quyết không chịu xuống.

“Hảo, không xuống, không xuống.”

Một tay ôm cậu tay còn lại kéo vali đi vào nhà. Vào nhà anh đặt cậu xuống sofa rồi ngồi xuống cạnh cậu.

“Cậu ở nhà không chịu ăn uống đàng hoàng có phải không?” Anh nghiêm mặt lại mà hỏi tội cậu.

“Không có anh ở đây nấu nhiều làm chi cho mệt…ừmmm… mỳ gói anh mua cũng rất ngon a.” Vẫn bình thản mà trả lời anh.

“Suốt 4 tháng tôi không ở nhà cậu đều ăn mỳ gói?”

“Không hẳn như vậy có mấy hôm tôi nấu cơm ăn mà.”

“Hừ! Biết như vậy tôi đã không mua mỳ gói cho cậu rồi.”

“Anh không mua thì tôi tự mua.”

“Gan cậu to nhỉ? Hư như vậy có nên phạt không?” Vẻ mặt gian manh nhìn cậu.

“Phạt gì chứ? Tôi… tôi….”

Cậu càng nói anh càng tiến sát lại cậu hơn làm cho cậu sợ muốn rớt trái tim ra ngoài.

“A!” Cậu tự nhiên nhớ ra cái gì đó liền bật người về phía trước không may đập vào đầu của anh.

“Tôi xin lỗi. Anh đợi tôi một chút.” Nói rồi chạy nhanh ra ngoài. Sau khi lấy được thứ mình muốn thì cậu chạy vào nhà phóng lên sofa ngồi xuống kế bên anh.

“Anh mau mặt vào thử xem có vừa không, đây là áo len tôi đan cho anh đó.”

Anh nhìn chiếc áo len màu xám cậu đang cầm trên tay, có chút cay cay ở cánh mũi, cổ họng nghẹn ứ lại không nói được gì. Anh lại nhớ người bà quá cố của anh rồi, bà mất cũng không còn ai đan áo len cho anh mặc vào mùa đông nữa. Từ khi cậu xuất hiện cậu đã đưa anh từ khung bật cảm xúc này đến khung bật cảm xúc khác, làm cho anh nói nhiều hơn còn biết cười nữa. Anh ôm chầm lấy cậu, nước mắt của anh rơi rồi, một giọt hai giọt rồi anh òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Cậu ôm anh, tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng mà dịu dàng an ủi anh. Trong lúc này anh còn tưởng là bà đang ôm lấy anh mà yêu thương dỗ dành nữa. Anh vì đã thấm mệt sau chuyến bay dài nên được cậu dỗ dành một lúc thì ngủ luôn trên vai cậu. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh khóc, rất bất ngờ cũng rất đáng thương. Anh ngủ trên vai cậu còn nói mớ nữa chứ.

“Bà nội, Gia Kỳ nhớ bà rồi, bà về với cháu đi, bà nội.”

“Anh vất vả rồi.” Cậu ôm lấy anh thủ thỉ vào tai anh, sau đó đỡ anh nằm xuống sofa rồi đi lấy một chiếc chăn bông dày đắp cho anh. Nhẹ nhàng đi đến nhà bếp chuẩn bị bửa chiều. Lúc quay trở lại trên tay cậu cầm theo một mâm thức ăn nóng hổi bóc khói nghi ngúc.Thấy anh vẫn còn ngủ nên đặt thức ăn xuống bàn rồi đi đến ghế sofa nơi anh đang ngủ mà im lặng ngắm nhìn anh một lúc lâu.

“Đẹp không?” Anh nói nhưng mắt vẫn nhắm.

“Rất đẹp a.” Vừa nói xong liền lấy tay bụm miệng mình lại.

“Anh… anh thức từ lúc nào vậy?”

“Lúc cậu còn ở nhà bếp tôi đã dậy rồi chỉ là lười mở mắt, không ngờ lại bắt được một tên biến thái.” Trêu chọc cậu đã trở thành một thú vui tao nhã hằng ngày của anh rồi.

“Anh mới là biến thái ấy. Mau lại ăn cơm đi thức ăn nguội lạnh cả rồi kìa.” Cậu chính là ngại đến đỏ cả mặt rồi.

“Biết rồi.” Anh nhìn thấy cậu bị mình trêu chọc đến đỏ cả mặt thì liền không nhịn nổi mà bật cười một cái.

“Tôi nấu mì hoành thánh cho anh đó còn có cả màn thầu nữa nè mau ăn đi nguội rồi ăn không ngon nữa đâu.”

“Cậu còn ăn mỳ được sao?”

“Sao lại không ăn được chứ? Mỳ này là do tôi tự làm đó không phải mỳ gói đâu. Anh ăn xem có ngon không.”

“Ừm, miễn cưỡng chấp nhận được.” Mặc dù cậu nấu rất ngon chỉ là anh không chọc cậu giận thì anh không chịu được.

“Xì.” Cậu cũng đã quen với cái tính hay châm chọc này của anh nên cũng không muốn tức giận làm gì.

Khi ăn xong thì cậu đi dọn dẹp rửa bát còn anh thì ngồi ở sofa đợi cậu. Anh trong lúc chờ đợi đã đảo mắt qua và nhìn thấy cái áo len cậu tự đan tặng anh. Mỉm cười anh cầm lấy áo len và vali đi lên phòng tắm rửa. Rửa chén xong ra phòng khách không thấy anh ở đó nữa nên cậu cũng về phong tắm rửa. Tắm xong đi xuống thì đã bắt gặp anh đang làm việc trên sofa còn đang mặt chiếc áo len cậu tặng, cậu nở nụ cười thật tươi rồi ra ngoài sân sau chơi tránh phiền anh làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #qixin