Chương 8

Hoàng Kỳ Lâm hừ lạnh một tiếng tiếp tục nói:
"Có ai như cậu ta không?"

"Nhưng như thế nào cũng không thể..."

"Từ từ, Minh Lạc!" Từ Hạo Dương vuốt cằm thong thả đi đến phía trước Hoàng Kỳ Lâm, hết nhìn Hoàng Kỳ Lâm lại nhìn Ngao Tử Dật, hồi lâu mới mở miệng nói:
"Theo như suy luận logic bình thường, Ngao Tử Dật hiện tại đã mất mạng mới phải."

Hắn rốt cuộc đang nói cái gì a? Ngao Tử Dật không hiểu nổi, cậu thầm nghĩ mình mau tránh xa nơi này, không bao giờ... muốn nhìn thấy bản mặt chán ghét kia của Hoàng Kỳ Lâm nữa!

"Tiêu sư huynh, xin anh buông ra được không? Tôi phải quay về lớp học." Tay cậu vẫn bị Tiêu Minh Lạc giữ chặt.

"Thật xin lỗi." Tiêu Minh Lạc buông tay cậu ra, xấu hổ gãi đầu.

Không đợi Ngao Tử Dật trả lời, Hoàng Kỳ Lâm bước lên vài bước cản đường cậu: "Đánh người xong liền muốn đi sao? Có phải mẹ cậu không dạy cậu thế nào là lễ phép sao?"

Cậu nhếch khóe miệng cười cười, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Hoàng thiếu gia, chờ lúc anh học được lễ phép là gì đi đã, rồi sau đó mới đến hỏi tôi mẹ tôi có dạy tôi lễ phép là gì đi!"

Chết tiệt! Thằng nhóc này chẳng lẽ không biết sợ là gì?

Hắn dừng lại, nhưng rốt cục nhịn không được vươn tay chế trụ cằm Ngao Tử Dật, gằn từng tiếng nói với cậu: "Xin lỗi về những hành động và lời nói vừa rồi của cậu!"

Đây là hắn đang cho cậu cơ hội chịu thua, cũng là cơ hội cuối cùng. Ai biết được rằng cậu vẫn ngang ngược nhìn ánh mắt của hắn, không hề sợ hãi nói: "Tôi không nói gì sai, tại sao phải xin lỗi?"

"Được lắm... Ngao Tử Dật, cậu sẽ phải trả giá đắt. Nhất định!" Hoàng Kỳ Lâm bỏ Ngao Tử Dật ra, thanh âm u ám giống như đang nguyền rủa ai đó, làm cho người ta không rét mà run.

Ngao Tử Dật cắn chặt răng, vòng qua Hoàng Kỳ Lâm đi ra khỏi phòng âm nhạc. Cậu thật không ngờ, bắt đầu giấc mơ đi học tại Tư Đế Lan lại tồi tệ đến vậy. Một buổi sáng chưa từng có! Cậu cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Những ngày tháng sau này, phải làm sao bây giờ? Cậu mơ màng nhìn lên bầu trời mùa hè, bầu trời vẫn xanh thẳm không có chút tạp chất. Mẹ à, mẹ đang phù hộ cho con sao?

Trong phòng âm nhạc, không khí thật lạnh lẽo. Rõ ràng trời cũng đã vào hè, không biết tại sao Tiêu Minh Lạc và Từ Hạo Dương đều cảm thấy lạnh thấu xương.

"Hạo Dương, cậu vừa rồi tại sao lai nó Ngao Tử Dật muốn mất mạng? Những lời này ý tứ tôi nghe không hiểu." Tiêu Minh Lạc là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc này. Nên biết rằng, hắn là người không thích yên lặng.

Nghe Tiêu Minh Lạc hỏi, Từ Hạo Dương đập đầu nhăn mặt nói: "Mới vừa rồi bị cắt ngang, cậu không nói tôi cũng quên mất... Cái kia, theo phong cách của Kỳ Lâm, cậu bé kia đánh hắn nhiều như vậy còn tát hắn, đã sớm bị hắn xé nát vứt cho chó ăn. Làm sao có thể còn sống... A! Cái kia... Ngao Tử Dật không phải là ma đi?"

"Ma cái đầu cậu!" Tiêu Minh Lạc ném cho hắn một ánh mắt 'cậu thật hết thuốc chữa'.

"Chẳng lẽ cậu không thấy tôi phân tích rất chính xác sao? Cậu nghĩ lại xem lần trước có một nữ sinh, không phải là không cẩn thận làm dơ giày hắn sao? Người ta là không cẩn thận làm dơ, kết quả là hắn liền trực tiếp đem nữ sinh đó ném từ lầu ba ném xuống. Nữ sinh kia cho đến bây giờ vẫn đang còn nằm trong bệnh viện đi?"

Tiêu Minh Lạc suy nghĩ rồi nhìn Hoàng Kỳ Lâm gật đầu: "Đừng nói nữa, cậu phân tích nghe cũng có lý!"

"Lấy chỉ số thông minh của cậu đến bây giờ có thể phân tích được đã rất thần kỳ." Từ Hạo Dương không quên mỉa mai Tiêu Minh Lạc, lập tức bị Tiêu Minh Lạc đá một cước.

"Cút mẹ cậu đi!" Tiêu Minh Lạc biểu tình không thoải mái, cái gì là với chỉ số thông minh của anh? Chỉ số thông minh của anh rõ ràng... không phải rất thấp!

"Hai cậu im miệng hết cho tôi!" Hoàng Kỳ Lâm lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá trực tiếp hướng bọn họ ném qua. Nhưng tiếc là... hai người đều ung dung né.

Tiêu Minh Lạc xoay người nhặt hộp thuốc lá trên mặt đất, cợt nhả đi đến trước mặt Hoàng Kỳ Lâm đưa cho hắn: "Kỳ Lâm, cậu cứ thừa nhận đi? Có phải hay không đã có hứng thú với cậu nhóc kia?"

Hắn chậm rãi giương mắt cao thấp liếc Tiêu Minh Lạc một cái, trong con ngươi tràn đầy sự khinh thường.

"Mẹ cậu ta đã cứu cha tôi, tôi không thể xuống tay với cậu ấy. Nếu không đã sớm bóp chết cậu ta!!" Nói tới đây hắn nhắm mắt lại bình tĩnh một chút rồi tiếp tục nói:

"Bất quá, tôi sẽ không để cho cậu ta sống thoải mái ở Tư Đế Lan này.

Từ Hạo Dương nghiêng đầu lại bắt đầu phân tích. Với tính cách của Kỳ Lâm, cho dù là ân nhân cứu mạng cha hắn, chỉ cần chọc giận hắn, hắn đều dùng mọi thủ đoạn loại bỏ người đó, Ngao Tử Dật cũng vẫn là không có khả năng sống đến bây giờ. Vây nên những phân tích chứng minh trên... Kỳ Lâm đối với Ngao Tử Dật, đều không giống bọn người kia.

Có lẽ chính hắn còn không phát hiện ra đi? Nghĩ đến đây, Từ Hạo Dương nhếch khóe miệng lên trêu tức nói: "Nhưng chuyện này có gì đó không đúng, làm gì có người nào đối xử với ân nhân cứu mạng của cha mình và đối xử với kẻ thù của mình giống nhau."

"Cậu thì biết cái gì?! Người kia giở trò để trở thành vị hôn thê của tôi!" Cả đời Hoàng Kỳ Lâm cho dù tức giận cũng không dám đem chuyện này nói ra, vậy mà...

Không khí xung quanh lập tức đông cứng. Cả Từ Hạo Dương và Tiêu Minh Lạc đều biểu tình giống như bị sét đánh ngang tai trừng mắt to nhìn Hoàng Kỳ Lâm khiếp sợ.

Hắn khẽ thở dài: "Vậy hiện tại các cậu biết vì sao tôi chán ghét Ngao Tử Dật đi? Cũng hiểu được vì sao tôi chán ghét nhưng không thể trực tiếp xử lý cậu ta đi? Mẹ nó! Tất cả chuyện này đều phải giữ bí mật cho tôi! Nếu để lộ ra ngoài... tôi sẽ cho hai người ăn không hết* ngẩng cao đầu!"

"Cái kia, Kỳ Lâm a... là không thể* mới đúng." Từ Hạo Dương tốt bụng nhắc nhở, nhưng lập tức nhận được ánh mắt giết người của Hoàng Kỳ Lâm.*Do hai từ này đồng âm nên dễ nhầm lẫn

"Hạo Dương, chúng ta vẫn là ngu ngốc a. Đi thôi..." Tiêu Minh Lạc lôi kéo Từ Hạo Dương chạy thoát thân khỏi phòng âm nhạc.

Hoàng Kỳ Lâm chậm rãi đi đến bên cửa sổ, qua kính cửa sổ có thể thấy rõ vòng tròn trên sân thể dục. Vài lớp đang xếp hàng thành hình vuông dưới cái nắng chói chang mà điểm số.

Đúng lúc Ngao Tử Dật tới lớp.

"Cám ơn cậu, Phỉ Lệ Á."Ngao Tử Dật nhỏ giọng xếp hàng bên phía tay trái Phỉ Lệ Á nói. Nếu không nhờ Phỉ Lệ Á xin thầy thể dục nói cậu bị đau bụng, có lẽ bây giờ cậu đã bị phạt chạy.

"Không cần cám ơn mình, cậu không phải cũng đã giúp mình sao?" Phỉ Lệ Á cười thân thiện với Ngao Tử Dật.

"Các động tác thầy vừa làm các em phải nhớ kỹ, cuối kỳ kiểm tra có thể là bài này. Bây giờ xếp thành hai hàng, chạy hai vòng sân sau đó chơi tự do." Thầy thể dục huýt còi, cả lớp lập tức xếp thành hai hàng chỉnh tề bắt đầu chạy.

Chạy xa khỏi tầm nhìn của thầy thể dục, cả lớp ríu ra ríu rít nói chuyện.

"Tử Dật, cậu thật là! Vừa mới chuyển tới ngày đầu tiên đã cướp mất Hoàng thiếu gia của người ta rồi." Những lời nói của các nữ sinh đều có phần kính nể, nhưng cậu vẫn không thể tiếp thu được.

"Thật ra không phải như thế." Vừa chạy vừa nói có chút hơi khó thở, cậu nuốt nước miếng tiếp tục nói: "Tôi ở nhờ nhà của hắn..."

"Ngao Tử Dật!"
--------------
• Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé 😘😘
• Ủng hộ Hyy nha 💋❤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kỳ-dật