Chương 5

 "Kỳ Lâm, anh đừng như vậy..." Mạc Hân Vi không dám kéo tay Hoàng Kỳ Lâm, chỉ có thể nhỏ giọng nói với hắn.

Hoàng Kỳ Lâm nhắm mắt lại, hắn cảm giác toàn thân mình đều đang run rẩy.

"Là ai đem chậu nước để lên trên cửa?" Âm thanh lạnh lùng tới cực điểm làm cho ai nghe xong cũng không nhịn được mà run một cái: "Đừng để tôi hỏi lại lần thứ hai."

Vài nam sinh liếc nhìn nhau, đi đến trước mặt Hoàng Kỳ Lâm cùng nói: "Là do chúng tôi làm."

"Tại sao phải làm như vậy?" Đây hoàn toàn không phải ngữ khí đang tra hỏi, mà chính là trần thuật. Bình thường hắn chính là dùng khí thế kia làm cho người khác sợ tới mức hồn phách đều bay mất.

"Giáo viên dạy Lịch Sử cũng đã năm, sáu phút rồi chưa tới, chúng tôi vì muốn cho ông ta một bài học nên..." Một trong số các nam sinh càng nói giọng càng nhỏ đi.

Một nam sinh khác dứt khoát tiếp lời: "Nhưng ai biết được giáo viên kia hóa ra đã xin nghỉ, nguyên cả tiết cũng không tới!"

"Càng không nghĩ tới là, nước trong đó lại đổ lên người bạn của thiếu gia..." Bốn, năm người cùng nói.

"Ai là bạn học của Kỳ Lâm! Người kia đã tát Kỳ Lâm vậy mà các người còn nói là 'bạn học của thiếu gia'... Các người là một đám không đầu óc hay là não bị úng nước rồi?!" Vẻ mặt Mạc Hân Vi đầy tức giận, cô không hy vọng lại càng không cho phép Kỳ Lâm gần gũi với ai nào ngoài cô!

"Đủ rồi! Câm miệng hết lại cho tôi!" Hoàng Kỳ Lâm vừa nghe đến hai chữ "cái tát" đầu óc liền bốc hỏa, tiện tay ném một nam sinh trong đám lên tường: "Tất cả các người cút ra ngoài hết cho tôi! Mạc Hân Vi cô cũng cút cho tôi!"

Hắn cần bình tĩnh một chút. Đúng... bình tĩnh một chút. Nếu không hắn nhất định sẽ không khống chế được mà sẽ trực tiếp đi xé nát người kia sau đó đem cho chó ăn!

Không, hắn không thể độc ác như vậy... Không được, đối với cậu ta nếu không độc ác một chút cậu ta sẽ không nể mặt hắn nữa!!

Hoàng Kỳ Lâm lùi về sau mấy bước ngồi trên băng ghế, ngẩng đẩu thì thấy mọi người trong phòng học đã đi hết, chỉ còn Mạc Hân Vi đứng đó tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.

"Không phải tôi bảo cô cũng cút đi sao?" Hắn lại nhăn mặt, phụ nữ đúng là loại phiền toái nhất trong các loại phiền toái, bất luận dùng khoa học cũng không thể giải thích được vì sao lại có một sinh vật phiền toái như vậy!!

"Chính là..."

"Cút!" Hắn nặng nề vỗ xuống bàn, Mạc Hân Vi bị dọa sợ, lúc này mới hốt hoảng chạy ra khỏi phòng học. Nhưng mới vừa chạy được vài bước liền dừng lại.

Người kia có thể làm cho Kỳ Lâm tức giận như vậy, cô rất muốn gặp để dạy cho tên tiểu tử kia một bài học!

"Hoàn Tử!" Lời nói của cô vừa vang lên lập tức có một nữ sinh có mái tóc hình quả anh đào chạy đến.

"Ai da đại tiểu thư của tôi. Hoàng thiếu gia đang nổi nóng, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện."Không nói nhiều lời, cô ta liền kéo Mạc Hân Vi tránh xa phòng học của lớp A năm hai.

"Em đừng làm quá lên như vậy được không?" Ánh mắt Mạc Hân Vi khinh thường liếc một cái: "Kỳ Lâm anh ấy như thế nào cũng không bao giờ nổi giận với chị."

Hoàn Tử nhún vai nhẹ giọng nói: "Nhưng cũng không chắc chắn... Tiểu thư quên người ta gọi anh ấy là gì rồi? Là bạo quân! Bạo quân a!"

"Bạo cái đầu em! Chị hỏi em, người đã tát Kỳ Lâm, nam sinh đó tên gì, học lớp nào khóa mấy?" Hai tay Mạc Hân Vi khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng: 

"Chị muốn làm cho cậu ta hiểu, chọc giận Hoàng Kỳ Lâm sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng!"

"Theo giác quan thứ sáu của em, chuyện này, chị đừng nhúng ta vào thì tốt hơn." Nhưng mới dứt lời, Hoàn Tử lập tức bị đánh một cái: "Được rồi được rồi, để em đưa tiểu thư đi..."  

Rời khỏi lớp A năm hai, Ngao Tử Dật dừng lại ở một nơi yên tĩnh, vì chạy quá nhiều nên chân cậu đã mỏi nhừ.

Cậu trực tiếp ngồi xuống đất, vừa cởi giày vừa khóc nói: "Trường học chết tiệt này, xây lớn như vậy để làm gì? Chết tiệt chết tiệt, tất cả mọi thứ ở đây đều đáng chết!"

"Tất cả mọi thứ ở đây bao gồm cả anh sao?" Một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến từ sau lưng cậu, cậu suy nghĩ vài giây mới nhớ ra đây là thanh âm của công tử đào hoa Tiêu Minh Lạc.

"Anh đi theo tôi làm gì?" Cậu mang giày vào rồi đứng lên, trong mắn tràn đầy sự cảnh giác với anh ta.

Tiêu Minh Lạc nhếch khóe miệng, đây là người này  không hề bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh.

"Anh sợ em làm chuyện gì ngu ngốc a." Anh hồn nhiên nháy mắt, cúi đầu tìm trong túi thứ gì đó. Một lúc lâu sau mới lấy ra một cái khăn tay đưa cho Ngao Tử Dật.

Cậu do dự không biết mình có nên nhận không, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy khăn tay: " Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng Tiêu sư huynh, anh bảo tôi dùng nó để lau nước mũi sao? Tôi không có bị cảm a."

Lau... Lau nước mũi... Câu trả lời như vậy, dường như đã phá vỡ hoàn toàn thế giới quan của anh. Anh đoán rằng cậu cảm động đến rơi nước mắt mà nói tiếng cám ơn, hoặc là trực tiếp dựa vào ngực anh kể khổ, mà không phải là... lau nước mũi!

Bình tĩnh lại một chút, Tiêu Minh Lạc cố gắng ôn hoà nói: "Đây là đưa cho em lau nước trên người đó. Toàn thân em đều ướt đẫm."

Cậu lập tức dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn Tiêu Minh Lạc.

Chậc chậc chậc, thật là đáng tiếc a... Còn trẻ mà đầu óc liền ngu ngốc. Biết rằng toàn thân cậu đều ướt đẫm, lại chỉ đưa cho cậu một chiếc khăn tay nhỏ bảo cậu lau khô.

"Làm sao vậy?" Tiêu Minh Lạc bị cậu nhìn bằng ánh mắt kỳ quái toàn thân cũng không tự chủ được.

Ngao Tử Dật vội lắc đầu cười gượng: "Không, không có gì! Cám ơn anh, mặt trời lớn như vậy, chúng ta cũng nên về lớp thôi."

Không thể ngay trước mặt lại nói người ta bị bệnh thần kinh a Ngao Tử Dật, mày làm như vậy sẽ rất thất lễ! Trong lòng cậu tự nhủ.

Nếu Tiêu đại thiếu gia biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhất định sẽ hận không thể tìm cục gạch đánh chết cậu!

Sự thật đã chứng minh, mùa hạ đã bắt đầu nắng chói chang, hơi nước bốc hơi rất nhanh. Cậu trở về phòng học mất mười mắy phút đồng hồ, quần áo và tóc đã khô gần hết, chỉ còn phần đuôi tóc vẫn hơi ẩm ướt một chút, có thể nói hoàn toàn không để lại dấu vết gì là bị ướt cả.

Tại phòng học của lớp A năm nhất.

"Đại tiểu thư hỏi cô, người ngồi cùng bàn với cô đi đâu rồi tại sao không trả lời? Con nhỏ xấu xí này..." Hoàn Tử hỏi Phỉ Lệ Á, Ngao Tử Dật đi đâu, kết quả chính là Phỉ Lệ Á ngơ ngác nhìn cô ta, không trả lời.

Bởi vì cô căn bản không biết Ngao Tử Dật đi đâu a. Cô ta còn cứ cố tình hỏi... Vì vậy liền bị đánh.

"Con nhỏ chết tiệt kia cư nhiên còn không nói lời nào! Quả thực là không đem tôi để vào mắt!" Mạc Hân Vi đè nén sự tức giận, vớ lấy quyển sách của Phỉ Lệ Á ở trên bàn liền đập lên đầu cô.

Trong lớp mọi người đều nhìn không vừa mắt, nhưng không ai dám đứng lên giúp đỡ. Dù sao Mạc Hân Vi chính là người của Hoàng thiếu gia, bọn họ không dám đắc tội.

"Không được đánh..." Phỉ Lệ Á khóc lấy tay che đầu. Thế nhưng giây tiếp theo tóc cô đã bị Hoàn Tử túm chắc lại, dùng sức kéo về phía sau.

"Không được đánh? Vậy hiện tại có thể nói? Con nhỏ xấu xí, con mẹ nó mày kéo cái gì mà kéo!"

"Tất cả dừng tay lại cho tôi!"  

-------------

- Tặng Nhi nhé .

- Ủng ộ truyện nhé. Yêu <3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kỳ-dật