Chương 18
Dừng một chút, hắn lại lên tiếng hỏi: "Này — không cần nói cho tôi biết chân cậu không đứng lên được. Vì tôi không có khả năng đỡ cậu lên."
Cậu căn bản là không hề hi vọng Hoàng Kỳ Lâm đỡ cậu dậy nha?! Thở ra một hơi, cậu chống hai tay lên, dùng hết toàn bộ sức lực chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Hoàng Kỳ Lâm chỉ lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt không hề có ý trêu tức, nhìn kỹ thì giống như vực sâu, sau con ngươi còn giấu một tia tức giận. Đúng vậy, hắn đang tức giận.
Tức giận tại sao cậu không cầu xin hắn đỡ cậu dậy. Cậu ngay cả làm nũng cũng không biết sao?
Ngao Tử Dật chậm rãi chống đỡ thân thể, động tác này rất chậm... Vì nếu dùng sức chân sẽ rất đau.
Cuối cùng nhìn thoáng qua Ngao Tử Dật, Hoàng Kỳ Lâm đứng lên. Hơi thở có chút gấp, vì hắn rất tức giận, rất rất tức giận!
'' Ngao Tử Dật, cậu tự mình chậm rãi đứng lên thật giống chó a!" Hắn tốn công sức đứng dậy. Quay người lại đi nhanh ra cửa, đóng cửa thật mạnh, căn phòng lại trở lại tĩnh mịch.
Ngao Tử Dật không hề tức giận, vì Hoàng Kỳ Lâm... chính là loại người không quan tâm đến sự sống chết của người khác khác đi? Cậu phải luôn luôn nhớ hắn là ác ma!
Cánh tay chống thẳng, cậu đã ngồi dậy, nhưng bây giờ lại xảy ra vấn đề lớn hơn. Đó chính là... làm sao để đứng lên!
Đầu bỗng nhiên choáng váng, hiện tại đã bắt đầu hối hận tại sao không nghe lời bác sĩ, phải nghỉ ngơi tốt trước. Nếu vậy đã không xảy ra chuyện gì.
"Rầm — " Truyền đến một thanh âm mở cửa, ngay sau đó có một người bước nhanh tới ngồi xổm trước mặt cậu.
"Ngao Tử Dật, tính cách này của cậu sớm muộn gì cũng hại chết cậu!" Hoàng Kỳ Lâm một tay đỡ cổ cậu, tay kia ôm lấy chân cậu, nhẹ nhàng bế cậu lên giường. Giống như đối xử với bảo bối mình quý nhất.
Cậu ngạc nhiên, Hoàng Kỳ Lâm sao còn quay lại?!
"Không cần nghĩ nhiều!" Như có thể nhìn thấu tâm tư cậu, Hoàng Kỳ Lâm ngồi ở mép giường nói: "Cậu không cần cảm ơn tôi, bổn thiếu gia tôi là vì thẻ tín dụng không thể bị đóng nên mới quay lại."
Ngao Tử Dật nhìn chân mình trầm mặc, cậu cũng không tính cảm ơn hắn nha.
"Vậy nên cậu không nói thật sao?" Hoàng Kỳ Lâm cau mày vẻ mặt hờn giận: "Nói mau!"
Mê mang giương mắt khó hiểu nhìn Hoàng Kỳ Lâm: "Nói cái gì?" Cho đến khi ý thức được Hoàng Kỳ Lâm bắt cậu nói gì, cậu mới đột nhiên cười lớn...
Cậu thề vừa rồi cậu không cố ý hỏi 'nói cái gì'. Chỉ là nhất thời không kịp phản ứng.
"Ngao - Tử - Dật !" Hoàng Kỳ Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, đột nhiên đè cậu xuống hôn lên môi cậu.
Trừng lớn mắt nhìn Hoàng Kỳ Lâm, lúc này cậu mới nhớ là phải đấy hắn ra.
Nhưng cửa đột nhiên mở ra...
"Có phải chúng tôi không nên quấy rầy đến hai người a?" Tiêu Minh Lạc và Từ Hạo Dương ngu ngốc hỏi một câu như vậy liền xoay người rời đi, còn tốt bụng giúp bọn hắn đóng cửa lại.
Hoàng Kỳ Lâm không hề bị ảnh hưởng bởi Tiêu Minh Lạc và Từ Hạo Dương, mà ngược lại càng hôn sâu hơn, giống như muốn đem cậu nuốt hết vào bụng.
Thanh âm đóng cửa lại kích thích đến đại não của Ngao Tử Dật, cậu dùng toàn bộ sức lực đẩy Hoàng Kỳ Lâm ra. Đưa tay tát hắn một cái.
Đây là lần thứ mấy cậu bị cưỡng hôn, lại là lần thứ mấy tát Hoàng Kỳ Lâm cậu cũng không nhớ rõ. Hơn nữa là không muốn nhớ...
Đặt tay lên môi mình, biểu tình vô cùng chán ghét. Ngao Tử Dật ôm đầu gối khóc nức nở, lúc đầu chỉ là nhỏ giọng khóc, nhưng đến cuối cùng lại giống như bị bệnh tâm thần gào khóc.
" Ngao Tử Dật.'' Hoàng Kỳ Lâm nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đầu cậu, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ: "Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ quan hệ chán ghét này từng bước tiến lên."
Thân thể cậu cứng đờ, ngừng khóc, nhưng không ngẩng đầu.
"Đương nhiên, bổn thiếu gia không có ý thích cậu. Bổn thiếu gia chỉ là... Thương hại cậu. Âm mưu tính toán để trở thành vị hôn thê của tôi, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu một lần. Có lẽ chúng ta có thể... thử tìm hiểu xem?"
Những lời này Hoàng Kỳ Lâm chưa từng nói cho ai khác, còn ăn nói nhẹ nhàng như vậy. Mặc dù nội dung lời nói của hắn hơi khó nghe. Nhưng điểm chính là câu cuối cùng 'có lẽ chúng ta có thể thử tìm hiểu xem'.
Trầm mặc vài giây, Ngao Tử Dật ngẩng đầu, mặt cậu toàn là nước mắt, con ngươi bình tĩnh làm cho người ta không biết cậu đang nghĩ gì.
Thật lâu sau, cậu mở miệng, phun ra một chữ.
"Cút!"
Cậu cảm thấy ý tứ trong lời Hoàng Kỳ Lâm nói với cậu chính là sỉ nhục, cậu trong mắt Hoàng Kỳ Lâm chỉ là một con rối, lúc vui vẻ thì hôn vài cái, mất hứng liền đá đi.
Lời nói của Ngao Tử Dật cũng làm cho Hoàng Kỳ Lâm vô cùng khó chịu, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng bị tát, chưa từng bị người ta quát 'cút'?
Cắn chặt hàm răng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngao Tử Dật, bổn thiếu gia chính là cho cậu cơ hội cuối cùng. Lạt mềm buộc chặt cũng không cần đùa quá mức, có chừng có mực mới là người tôi thích."
"Tôi kêu anh cút ra!" Cậu xoay người cầm gối ném Hoàng Kỳ Lâm: "Tên ác ma này, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa!"
Hoàng Kỳ Lâm nhẹ nhàng bắt lấy cái gối kia, nắm chặt tay, cuối cùng hắn ném mạnh gối xuống đất.
" Ngao Tử Dật, tất cả chuyện này là do cậu tự chuốc lấy!"
" — Rầm!" Sau tiếng bước chân dồn dập là tiếng đóng cửa thật lớn. Nếu không phải cửa rất dày, sớm đã bị Hoàng Kỳ Lâm biến thành hình dạng khác.
Tay phải gắt gao cầm lấy ra giường, cậu lại gào khóc. Mẹ à, vì sao cuối cùng con lại là người bị hiểu lầm?
Đúng là cậu nghèo, nhưng cậu không phải là loại người ngay cả lòng tự tôn cũng không cần!
Cậu cũng không hiểu vì sao Hoàng Kỳ Lâm không buông tha bất cứ cơ hội nào làm cậu nhục nhã, cậu chỉ hiểu... Cô hận hắn!
Dưới lầu phòng khách.
"A, Kỳ Lâm thiếu gia sao lại mất hứng rồi?" Từ Hạo Dương bắt chéo chân vẻ mặt đầy ý cười: "Không phải vì hai chúng tôi quấy rầy đi? Được rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau."
Từ Hạo Dương ngốc không hề phát hiện ra có chuyện gì không bình thường, vẫn là Tiêu Minh Lạc tâm tư kín đáo, liếc mắt một cái liếc mắt một cái liền thấy Hoàng Kỳ Lâm không bình thường.
"Kỳ Lâm, xảy ra chuyện gì sắc mặt của cậu... Không giống như bình thường."
Hoàng Kỳ Lâm không trả lời Tiêu Minh Lạc, cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm, lạnh lùng hỏi: "Mẹ tôi đâu?"
Từ Hạo Dương bĩu môi nói: "Đón tác giả hội liên hiệp gì gì đó, vội vàng cầm điện thoại ra ngoài rồi. Đúng rồi, lúc đi còn nói tôi chuyển lời tới cậu, nói cậu phải đối xử tốt với Tiểu Dật của bác ấy. Nếu không cậu chờ chết đi..."
Tay cầm chén trà nắm chặt, chén trà trong tay hắn đương nhiên vỡ nát. Nữ giúp việc bên cạnh đi nhanh đến thu dọn mảnh vỡ.
"Không cần dọn, cút hết xuống cho tôi!" Hoàng Kỳ Lâm lại cầm một cái nữa ném mạnh, vỡ vụn thành vô số mảnh thủy tinh nhỏ.
Chuyện này là sao vậy? Tiêu Minh Lạc và Từ Hạo Dương trao đổi ánh mắt, lắc đầu tỏ vẻ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau một lúc lâu, bộ mặt cứng ngắc của Hoàng Kỳ Lâm mới dịu đi một chút, đứng lên.
"Vị soái ca này, sắc mặt khó coi như vậy, chẳng lẽ là... Tiểu Dật nhà cậu không hài lòng với kĩ thuật hôn ư?" Tiêu Minh Lạc không đoán được có chuyện nghiêm trọng xảy ra, không sợ chết mà nói đùa.
Chính là câu nói đùa đó lại đem sự tức giận của Hoàng Kỳ Lâm khơi ra.
" Con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi!" Hoàng Kỳ Lâm rống giận làm cho Tiêu Minh Lạc không khỏi sửng sốt. Từ Hạo Dương sợ tới mức chạy ra sau lưng Tiêu Minh Lạc. Hoàng Kỳ Lâm tức giận, đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Nên biết rằng... quý trọng mạng sống, tránh xa Kỳ Lâm a!
Trải qua một lúc Hoàng Kỳ Lâm rống như vậy, Tiêu Minh Lạc nghiêm túc đứng lên. Đẩy Từ Hạo Dương đang ôm chặt mình ra đi đến trước mặt Hoàng Kỳ Lâm, một tay khoác lên vai hắn, cong khuỷu tay ôm lấy cổ hắn.
"Người anh em a, chúng ta mới sinh ra đã cùng nhau chơi đùa, nhiều năm như vậy trôi qua... còn có chuyện gì giấu nhau sao? Có chuyện gì không vui cứ nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết." Lời nói này của Tiêu Minh Lạc tương đối thành khẩn, nên biết rằng anh rất ít khi thành khẩn như vậy.
Từ Hạo Dương ngước mắt nhìn, phụ họa nói: "Đúng vậy! Kỳ Lâm, chúng tôi không thể cứ trơ mắt nhìn!"
Cúi đầu trầm mặc vài giây, vẻ mặt Hpàng Kỳ Lâm đột nhiên thoải mái. Đưa tay bỏ tay Tiêu Minh Lạc đặt trên vai hắn, tùy tiện nhìn cầu thang, bắt đầu nói: "Thật ra, cũng không có chuyện gì lớn."
Tiêu Minh Lạc và Từ Hạo Dương không nháy mắt, chờ Hoàng Kỳ Lâm tiếp tục nói.
Hắn như cố ý để bọn họ hứng thú một chút, rót trà vào cái ly còn lại trên bàn sao đó nói...
" Quên đi vẫn là không nên nói với các cậu. Không phải lúc nào cũng có chuyện ghê gớm." Giương tay lên, hắn đặt mông ngồi trên sô pha vẻ mặt tự nhiên.
Vẻ mặt hắn đúng là tự nhiên, nhưng Tiêu Minh Lạc và Từ Hạo Dương vừa rồi ngừng thở nghe Hoàng Kỳ Lâm nói phát cái gì đó, kết quả hắn nói được nửa câu... Không, không đến một nửa câu, còn lại không nói gì cả!
Hai người thiếu chút nữa chết ngạt mất!
" Không phải... Kỳ Lâm, cậu không được như vậy! Cố ý gợi lửa lên, kết quả chẳng những không dập tắt lửa ngược lại đổ thêm dầu vào lửa. Cậu ngang nhiên làm tổn thương dân thường!" Từ Hạo Dương đi qua đặt mông ngồi bên cạnh ngồi vào Hoàng Kỳ Lâm căm giận nói: "Nếu hôm nay cậu không nói, tôi thực sự sẽ không rời đi! Không đi!!"
"Vậy được rồi, tôi nói..." Hoàng Kỳ Lâm hạ mắt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top