Chương 14
Trên đường chạy của sân thể dục, ngoài Ngao Tử Dật đang chạy bộ ra thì không còn ai cả.
"Sao cậu ta càng chạy càng chậm rồi!" Mạc Hân Vi mang theo dù che đứng bên cạnh sân thể dục không kiên nhẫn kêu Ngao Tử Dật.
Hoàn Tử đã đói bụng đến không chịu được nữa, đi đến chỗ Mạc Hân Vi thấp giọng nói: "Đại tiểu thư, đứng lâu như vậy rồi chị không đói, không khát cũng không nóng ư?"
Mạc Hân Vi nhếch khóe miệng, giơ chai nước khoáng trong tay lên: "Khát không phải có nước rồi sao? Nóng? Chị đang cầm dù che thì sao nóng được? Còn mệt... chị cũng không phải là người được nuông chiều, mới đứng một chút đã than mệt a? Đói... nhìn bộ dáng chật vật chạy của Ngao Tử Dật, chị mười ngày không ăn cơm cũng không thấy đói!"
"Trời ạ..." Mặt Hoàn Tử đen lại, cô cuối cùng cũng hiểu thế nào là thảm khốc.
Lần sau phải đổi cách chỉnh Ngao Tử Dật, nếu không chỉ cần một lời nói, cô cũng có thể bị đói chết trước mất a?
"Chạy nhanh một chút!" Mạc Hân Vi đắc ý hét to.
Hoàn Tử đột nhiên vỗ vai Mạc Hân Vi vẻ mặt khẩn trương nói: "Đại tiểu thư... Hân Vi..."
"Kêu la cái gì?! Đã nói là chị không đói bụng mà!" Mạc Hân Vi không kiên nhẫn trả lời. Ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái.
Đột nhiên có một bàn tay to đặt lên vai cô, cô không kiên nhẫn quay đầu nói: "Sao nữa?'
Quay đầu nhìn thấy bộ mặt không thể lạnh lùng hơn của Hoàng Kỳ Lâm, trong lòng giật mình hồi hộp. Nhìn qua Hoàn Tử, cô ta đã bị Tiêu Minh Lạc túm cổ áo, còn những nữ sinh lúc nãy đi theo Mạc Hân Vi không biết đã đi từ bao giờ.
"Đang làm gì?" Hoàng Kỳ Lâm nghiêng đầu, nắm được áo mạc Hân Vi: "Nói! Chuyện này là sao? Sao cậu ấy lại phải chạy?"
"Cậu ấy? Cậu ấy là ai?" Mạc Hân Vi bắt đầu giả ngu. Nếu lúc này thừa nhận cô hãm hại Ngao Tử Dật, hại cậu ta bị phạt chạy, cô ngay cả chết như thế nào cô cũng không biết.
Cắn chặt răng, con ngươi Hoàng Kỳ Lâm càng thêm lạnh như băng: "Cho cô một cơ hội cuối cùng, nói rõ ràng rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra!"
Mạc Hân Vi cắn chặt môi, không nói lời nào.
Vì bị lỏng giày mà bị bỏ lại sau, Từ Hạo Dương chạy tới, nhìn thấy Ngao Tử Dật đang chạy bộ sững sờ một chút, lập tức đến trước mặt Hoàng Kỳ Lâm.
"Kỳ Lâm, bây giờ không phải là lúc hỏi chuyện này. Cậu nhìn Tử Dật đi, chắc chắn là đã chạy rất lâu, mau kêu cậu ấy dừng lại. Nếu không thế nào cũng chết vì mất nước."
"Đúng vậy Kỳ Lâm, cậu nhanh đi kéo Tử Dật lại, ở đây..." Anh nhìn qua một lượt thấy Hoàn Tử không dám nói gì tiếp tục nói: "Ở đây yên tâm giao cho bọn tôi!"
Hoàng Kỳ Lâm đẩy Mạc Hân Vi ra, hướng Ngao Tử Dật chạy tới.
Vẻ mặt Từ Hạo Dương đầy ý cười, kéo cánh tay Mạc Hân Vi: "Hoa khôi tiểu thư, cô không nghĩ là nên giải thích cho chúng tôi về mọi chuyện xảy ra sao? Nếu bây giờ không nói, cô sẽ phải chịu khổ nhiều a."
Hắn cười vô hại, nhưng lời nói lại rất có trọng lượng.
Mạc Hân Vi lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi về phía Ngao Tử Dật, không quan tâm đến Từ Hạo Dương.
Ngao Tử Dật chỉ lo chạy, miệng nhớ kỹ: "Còn một vòng cuối cùng, Ngao Tử Dật, mày nhất định làm được..."
"Ngao Tử Dật!!" Thanh âm của Hoàng Kỳ Lâm bỗng vang lên, hắn chạy rất nhanh đến trước mặt Ngao Tử Dật ngăn cậu lại: "Không cần chạy nữa, đi theo tôi!"
Là ảo giác sao? Trước mắt tự nhiên lại thấy hai cái bóng của Hoàng Kỳ Lâm.
"Cậu làm sao vậy? Cậu có nghe tôi nói gì không? Chết tiệt! Con mẹ nó rốt cuộc cậu chạy được bao nhiêu vòng rồi!?"
Ngao Tử Dật chỉ cảm thấy cả người đều mê man, nhưng trong đầu vẫn giữ được một ý thức rõ ràng.
Chính là...
"Còn một vòng, còn một vòng thôi là chạy xong rồi." Cậu nói vô cùng nhỏ, bởi vì mệt chết đi được, cậu dường như cảm giác được chân mình không tự chủ được mà run lên.
Tuy Ngao Tử Dật nói vô cùng nhỏ, nhưng Hoàng Kỳ Lâm nửa chữ cũng không lọt ra ngoài, nghe được toàn bộ. Trong lòng tức giận, tên nhóc này rốt cuộc ăn gì để lớn vậy, cư nhiên cố chấp như thế.
Rõ ràng là đã sắp chống cự không nổi rồi, lại muốn gắng gượng chạy hết. Chẳng lẽ cậu không biết tự thương yêu bản thân mình một chút sao?
Đúng lúc Hoàng Kỳ Lâm đang nhăn mặt, Ngao Tử Dật vòng qua Hoàng Kỳ Lâm, bước chân chậm một chút lại tiếp tục chạy. Mặc dù tốc độ của cậu bây giờ so với tốc độ của người đi bộ không chênh lệch gì mấy.
"Này!" Hoàng Kỳ Lâm từ trước đến nay chỉ tỏ ra kiêu ngạo, nếu bây giờ trước mặt hắn là người khác nhất định hắn sẽ quay đầu bước đi. Nhưng là Ngao Tử Dật... Hắn không biết mình bị gì nữa. Hắn biết mình chán ghét Ngao Tử Dật, thậm chí là hận cậu, vì cậu đã nhiều lần làm hắn mất mặt.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ hy vọng làm cho cậu dừng lại. Được rồi, coi như hôm nay hắn làm việc tốt vậy...
Trong lòng tự nói với mình như vậy, Hoàng Kỳ Lâm bước vài bước đến trước mặt Ngao Tử Dật, lần này trực tiếp giữ khuỷu tay cậu, giữ mạnh cậu ở đối diện hắn.
"Ngao Tử Dật, tôi mặc kệ ai bắt cậu chạy bộ, bây giờ tôi ở đây, tôi nói cậu không cần chạy thì cậu không cần phải chạy." Thanh âm hắn cứng ngắc, mang theo chút xấu hổ không nên lời bá đạo nói.
Ngao Tử Dật nheo mắt lại nhìn người trước mặt, hai ảnh chậm rãi trùng lại thành một người Người trước mặt là người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất - Hoàng Kỳ Lâm
Cậu cố chấp chuẩn bị chạy, giật giật môi, lạnh lùng nói: "Cám ơn ý tốt của anh, tôi chỉ còn chạy một vòng nữa là xong rồi, hy vọng anh đừng làm phiền tôi."
Hắn sao lại làm thế này? Không phải rất chán ghét cậu sao? Bây giờ ở đây giả vờ mèo khóc chuột cái gì!
"Cậu nhất định phải cố chấp như thế này sao? Đừng có không biết đúng sai!" Hắn lập tức không khống chế được mình, cơn tức lập tức trào lên.
Theo đạo lý, cậu hiện tại phải là đang mang ơn hắn mới đúng. Vậy biểu tình bây giờ của cậu là sao?
"Đúng, tôi không biết đúng sai, vậy nên xin anh không cần phân cao thấp với người không biết đúng sai như tôi đâu." Hoàng Kỳ Lâm cầm khuỷu tay cậu không chặt lắm, nên cậu rất dễ dàng giãy ra, xoay người dọc theo đường băng chạy tiếp.
Cậu cho tới giờ không cần bất cứ ai bố thí!
Nhìn bóng lưng ngang ngược của Ngao Tử Dật, Hoàng Kỳ Lâm mở miệng hít thở để ổn định lại mình.
Không được tức giận, sau này tuyệt đối không được tức giận với cậu! Vì... vì thẻ tín dụng của mình không thể bị đóng được!
Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, hắn mở to mắt đáy mắt đã không còn chút tức giận. Nhấc chân chạy đuổi theo Ngao Tử Dật.
"Ngao Tử Dât." Hắn không ngại kêu to tên cậu.
"Tôi nói anh không cần giả bộ!" Cậu dùng toàn bộ sức lực cuối cùng hướng Hoàng Kỳ Lâm hét to.
Giả bộ? Nói hắn sao? Hoàng Kỳ Lâm hơi lặng người đi một chút, lập tức nhếch khóe miệng lên bước lại gần cậu.
"Cậu nhất định muốn chạy hết phải không?" Thanh âm Hoàng Kỳ Lâm bình thản tới mức làm cho Ngao Tử Dật không nhận ra được ý gì khác, há miệng thở dốc, cuối cùng nhắm mắt lại, gật đầu một cái.
Nhìn Ngao Tử Dật xinh đẹp kia bây giờ lại lộ vẻ mặt đầy mồ hôi, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu nhất định phải chạy hết không? Đừng hiểu lầm, tôi không có ý cười nhạo cậu, chỉ là... mẹ tôi đang chờ tôi đón cậu về ăn cơm. Cậu có biết vì tìm cậu nên đã trễ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top