30




[Tiểu Du đi học!]

—–o0o—–

Hiệu trưởng Blair của Học viện thánh Grail đã đích thân đến lâu đài để đưa thư mời học cho bé con huyết tộc, có thể thấy đối phương vô cùng coi trọng cậu.

Tần Tiểu Du biết ngày mai đi học, vui buồn lẫn lộn.

Cậu rất vui vì có thể quay lại trường để tiếp tục học, nhưng lại buồn vì kế hoạch đi biển của mình đã bị phá hỏng.

La quản gia tận tình chuẩn bị đồ cho cậu đến trường, chưa đến nửa ngày, tất cả đều được chuyển đến phòng Tần Tiểu Du, đặt ngay ngắn trên bàn.

Hai bộ đồng phục của học viện thánh Crail, một cặp sách màu xanh lam, một hộp bút chì, một bình giữ nhiệt để đựng túi máu, một thẻ trường, huy hiệu của học viện thánh Grail và một chiếc đồng hồ cơ.

Tần Tiểu Du nhìn đồ vật nhiều như vậy, bội phục sự chu đáo của La quản gia.

Cậu cầm tấm thẻ trường lên nhìn, phát hiện trên đó có một tấm ảnh của cậu.

Chẳng trách hôm qua Lý tiên sinh bảo La quản gia chụp ảnh, hóa ra là để dùng ở chỗ này.

Huy hiệu của học viện thánh Grail được làm bằng vàng nguyên chất, ở giữa có đính một ngôi sao chín cánh, viên kim cương sáng lấp lánh, vô cùng đẹp.

Đồng hồ cơ có hai màu đen và vàng, mặt số hơi lớn và được phủ một lớp kim loại trong mờ, kim giờ bên trong tạm thời nhìn không thấy.

Tần Tiểu Du ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích chiếc đồng hồ cơ này, nhìn trái nhìn phải, cậu không biết mình chạm vào thứ gì, kim loại trong suốt đột nhiên bị đẩy ra, xuất hiện mặt đồng hồ.

Cậu giật mình, những ngón tay lơ lửng giữa không trung, không làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Sau khi mặt kim loại biến mất, mặt đồng hồ là màn hình cảm ứng hình tròn có vòng vân tay nhấp nháy trên màn hình.

"Đây là cái gì?" Tần Tiểu Du nghi hoặc hỏi La quản gia.

La quản gia mỉm cười: "Thiếu gia, đây là điện thoại thông minh mới nhất do Công ty công nghệ MCK sản xuất."

"Điện thoại thông minh?" Tần Tiểu Du chớp mắt, tỏ vẻ hoài nghi.

Không cần lừa trẻ nhỏ thiếu kiến thức chứ.

Dù cậu chỉ là đứa trẻ ở nông thôn, nhưng khi còn học cấp 2 trên thị trấn, cậu đã thấy người khác sử dụng điện thoại thông minh.

Điện thoại thông minh rõ ràng là sản phẩm điện tử hình chữ nhật, ngoài chức năng gọi và nhận cuộc gọi, chúng còn có những chức năng thú vị khác. Vì đắt tiền, được coi là hàng xa xỉ phẩm nên hầu hết người dân trong thôn đều không đủ tiền mua.

Một người bạn cùng lớp con nhà giàu ở thị trấn từng mang điện thoại thông minh đến trường khoe khoang, thu hút các học sinh khác đến xem nhưng bị giáo viên tịch thu.

Học sinh trung học cơ sở bị cấm mang điện thoại di động vào trường.

Sau đó, người bạn cùng lớp ấy đã viết một lá thư xin lỗi dài và có thái độ tốt nhận lỗi, mới lấy được điện thoại từ tay giáo viên, ngoan ngoãn giao cho bố mẹ cất giữ.

Giờ đây, cậu lại có một chiếc smartphone trông giống như một chiếc đồng hồ cơ mới lạ, lại cảm khái trong lòng.

"Thiếu gia, đặt ngón tay lên màn hình và thử xem." La quản gia làm mẫu: "Như thế này."

Tần Tiểu Du nghi hoặc làm theo sự chỉ dẫn của La quản gia, đột nhiên, giọng nói của một cậu bé dễ thương vang lên từ đồng hồ.

"Đang lấy dấu vân tay... Xin chờ một chút... Dấu vân tay đã được nhập, chương trình bắt đầu khởi động... Xin chào, tôi là Tiểu Trí, rất vui được phục vụ ngài. Vui lòng nhập số căn cước của ngài vào..."

Ngay sau đó, một tia sáng nhảy ra khỏi chiếc đồng hồ cơ, tạo thành một màn hình ảo cỡ lòng bàn tay, lơ lửng giữa không trung.

Tần Tiểu Du mở to mắt ngạc nhiên.

Công nghệ bây giờ tiên tiến quá vậy? Không cần phải dựa vào màn hình thật mà lại dựa vào màn hình ánh sáng.

Công nghệ quả thực rất kì diệu, không biết sau khi trở thành huyết tộc, liệu cậu có cơ hội theo học tại Đại học khoa học và công nghệ hay không.

Cậu cẩn thận dùng ngón tay chọc vào màn hình ảo, Tiểu Trí lập tức nói: "Xin đừng trêu chọc Tiểu Trí."

Tần Tiểu Du:......

Cậu xấu hổ mà nhìn Lý tiên sinh đang ngồi bên cạnh uống trà, rồi nhìn sang La quản gia, ánh mắt chứa đầy ý cười.

Ngày nay trí thông minh có nhân tính đến vậy sao?

Lý tiên sinh đặt tách trà xuống, mỉm cười với cậu: "Căn cước của em vẫn có thể sử dụng được."

Tần Tiểu Du "Ồ" một tiếng.

Cậu quá ngạc nhiên trước sự thông minh của "điện thoại di động" đến mức thực sự quên mất căn cước của mình có dùng được hay không.

Nói thật, một giấc ngủ ba mươi năm cũng không khác gì chỉ ngủ một đêm.

Dưới sự hướng dẫn của La quản gia, cậu vụng về nhập số căn cước của mình, trên màn hình hiện ra thông tin về thân phận của cậu.

Tần Tiểu Du kiểm tra cẩn thận, thấy có thêm một số mục trong cột thông tin.

Chủng tộc: Huyết tộc.

Họ tên gia tộc: Scarlett·Odner·Lý·Gros

Cấp bậc dị năng: Không rõ.

Thuộc tính dị năng: Không rõ.

Khi nào những điều này được thêm vào?

La quản gia ân cần mà giải thích những nghi vấn của câu: "Sau khi thiếu gia thức tỉnh, chủ nhân liền gửi thông tin của ngài đến Cục quản lý dị năng."

Về nguyên tắc, huyết tộc cũng bị ràng buộc bởi Cục quản lý dị năng nhưng do tính đặc thù của chủng tộc, huyết tộc lại độc lập với Cục quản lý dị năng, cho nên hiện tại mối quan hệ giữa hai bên chính là hợp tác.

Tần Tiểu Du gật đầu, liếc nhìn ngày sinh trên căn cước.

Lịch Nhã kỷ thế ngày 25 tháng 7 năm 3978

Bây giờ là năm 4023 của lịch Nhã kỷ thế giáo, trừ đi năm sinh của cậu, cậu hiện tại 45 tuổi.

Tần Tiểu Du hoảng hốt.

Bất tri bất giác, cậu đã bước vào tuổi trung niên. =)))))

Tuy rằng thể chất và tinh thần cậu vẫn dừng ở mười lăm tuổi, nhưng ngủ đông ba mươi năm, cậu quả thực đã bốn mươi lăm tuổi.

Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, quá không chân thực.

Tiểu Trí: "Thông tin thân phận đã được nhập thành công, chủ nhân có thể tùy ý sử dụng Tiểu Trí."

Âm thanh của đồng hồ thông minh cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, Tần Tiểu Du phục hồi tinh thần, hỏi: "Cậu có những chức năng gì?"

Tiểu Trí nghiêm túc trả lời: "Tôi có thể gọi điện, duyệt web, trò chuyện, chơi game, dự báo thời tiết, xem tin tức, chụp ảnh quay phim, định vị vệ tinh..."

Mỗi khi nhắc đến một chức năng, màn hình lại hiện ra một hình ảnh ảo, lần lượt xếp thành một vòng, gần như bao quanh Tần Tiểu Du.

"Dừng, dừng, dừng, tôi hiểu rồi." Tần Tiểu Du vội vàng ngăn lại: "Cậu có thể cất nó đi."

Tiểu Trí: "Vâng ~ Chủ nhân!"

Trong nháy mắt, tất cả màn hình đều biến thành ánh sao và biến mất không dấu vết.

Tần Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm: "Xin vui lòng mở lại giao diện gọi và nhận cuộc gọi."

Tiểu Trí: "Được, chủ nhân."

Với một tiếng "Click", màn sáng khác hiện lên trong không trung.

Tần Tiểu Du đè nén sự kích động trong lòng, ánh mắt sáng ngời nhìn Lý tiên sinh, thấp thỏm hỏi: "Lý tiên sinh, em... gọi cho cha mẹ được không?"

Trước khi nhìn thấy điện thoại di động, cậu quên mất còn có cách là gọi điện này.

Kỳ thật cậu mới thức tỉnh mấy ngày, hiện tại hiểu biết cùng nhận thức đều đã dừng ở ba mươi năm trước, nếu như Lý tiên sinh cùng La quản gia không nhắc nhở, cậu sẽ hoàn toàn không để ý tới.

Khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động, cậu lập tức bừng tỉnh.

Nếu không thể gặp được cha mẹ mình, thì có thể gọi điện cho hai người báo bình an.

Lý tiên sinh cầm tách trà lên, chậm rãi uống một ngụm, Tần Tiểu Du tưởng hắn sẽ đồng ý giống như trước đây, lại nhìn thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải bây giờ."

"A?" Tần Tiểu Du sửng sốt: "Tại sao?"

Cậu trong lòng vô cùng sốt ruột.

Nếu không thể gặp mặt trực tiếp, tại sao không thể gọi điện thoại chứ?

Lý tiên sinh đặt tách  trà xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, xoa xoa mái tóc bạc của cậu, trầm giọng hỏi: "Em xem xong truyền thừa chưa?"

Huyết tộc truyền thừa tương đương với một cuốn sách, ngày cậu tỉnh lại, Lý tiên sinh trực tiếp gửi vào trong đầu cậu, mấy ngày nay cậu đều cẩn thận nghiên cứu.

Thấy thanh niên gật đầu, Lý tiên sinh lại hỏi: "Về phần sức mạnh khi thức tỉnh, em hiểu thế nào?"

Tần Tiểu Du suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Mỗi một huyết tộc đều có siêu năng lực cường đại, phải thông qua huấn luyện có thể kích phát. Chỉ cần thức tỉnh thành công, dựa theo thực lực, có thể đạt được tước vị tương ứng."

Lý tiên sinh chăm chú nhìn thiếu niên: "Nếu thức tỉnh thất bại thì sao?"

Tần Tiểu Du sửng sốt.

Thức tỉnh...thất bại?

Nhìn thiếu niên ngơ ngác, biết cậu nghiên cứu truyền thừa còn chưa đủ thấu đáo, Lý tiên sinh nói: "Việc thức tỉnh sức mạnh đối với huyết tộc mà nói rất quan trọng, là một cuộc khảo nghiệm sinh tử vô cùng gian nan, nhất định phải có sự nghị lực mạnh mẽ cùng ý chí kiên cường. Thức tỉnh thành công, có được siêu năng lực trời cao ưu ái, nếu thức tỉnh thất bại, sẽ... tan thành tro bụi."

Bốn chữ cuối cùng khiến Tần Tiểu Du toàn thân run rẩy, đồng tử lập tức giãn ra.

Cậu thực sự đã bỏ qua những thông tin quan trọng, chỉ tập trung vào phần thức tỉnh thành công.

Có lẽ là do cậu sùng bái Lý tiên sinh một cách mù quáng, cậu cho rằng mình sẽ có sức mạnh cường đại, không hề cân nhắc đến hậu quả của việc thức tỉnh thất bại.

Cậu cúi đầu xuống, vì chính mình mà ảo não.

Bé con vẻ mặt uể oải, hắn với tư cách là người dẫn đường, lại không thể mềm lòng.

Lý tiên sinh nghiêm túc nói: "Trước khi thức tỉnh sức mạnh, mọi thứ đều chưa biết trước. Ngay cả là ta cũng có thời điểm bất lực".

La quản gia nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi của chủ nhân, thở dài trong lòng.

Con người biến thành huyết tộc, vô cùng khó khăn.

Không phải ai cũng thích hợp để được sơ ủng, không phải ai cũng có thể chịu đựng được khi vượt qua cửa ải khó khăn thức tỉnh sức mạnh.

Cấp bậc huyết tộc càng cao, càng không dễ dàng sơ ủng con người bình thường, bởi vì sức mạnh quá cường đại, nên bé con còn chưa hoàn toàn thức tỉnh đã không chịu đựng nổi mà chết đi.

Nếu được lựa chọn, chủ nhân thà là chính mình chứ không muốn Du thiếu gia phải chịu đựng.

Nhưng mà, hắn không thể.

Đây là bài kiểm tra cá nhân dành cho Du thiếu gia.

Tần Tiểu Du cắn chặt răng, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, kiên định đón nhận ánh mắt nghiêm nghị của Lý tiên sinh.

"Em sẽ thành công." Thanh âm rõ ràng mà nói.

Lý tiên sinh đã đúng khi không cho cậu liên lạc với người nhà vào lúc này.

Nếu cậu thức tỉnh thất bại, chết đi, đối với cha mẹ sẽ là sự đả kích gấp đôi.

Thay vì làm điều này, tốt hơn là đợi cho đến khi cậu có thể thức tỉnh.

Thành công, báo bình an cho cha mẹ, cả nhà đều vui.

Nếu thất bại, họ không biết chuyện gì, có thể giữ lại một chút tưởng niệm.

Tất nhiên, cậu sẽ không bao giờ cho phép mình thất bại.

Không chỉ không thể thất bại mà còn phải thức tỉnh càng sớm càng tốt, sau khi có được sức mạnh, cậu trong diện mạo mới có thể đoàn tụ với gia đình.

Thiếu niên mắt sáng như đuốc, giống như một con sư tử con dũng cảm, Lý tiên sinh lộ ra nụ cười tán thưởng.

"Tốt lắm." Hắn nhẹ nhàng nói.

Tần Tiểu Du ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tóc vàng với vẻ ngưỡng mộ, âm thầm thề rằng cậu sẽ không bôi nhọ uy danh của một thế hệ vương huyết tộc.

***** ******* *****

Sáng sớm hôm sau, Tần Tiểu Du mặc bộ đồng phục vest trắng của học viện thánh Grail, đeo cặp màu xanh lam, trên cổ tay đeo đồng hồ cơ, ngồi trên chiếc ô tô màu đen, khiêm tốn rời khỏi lâu đài.

Qua cửa sổ xe, cậu tò mò nhìn khung cảnh bên ngoài.

Chiếc xe rời khỏi cổng lâu đài, lái vào một con đường bằng phẳng xuyên qua một khu rừng rậm rạp nhìn không thấy điểm cuối.

Trong rừng ngoại trừ cây cối còn có các loài động vật nhỏ.

Tần Tiểu Du phát hiện ra một con nai đang nhảy vui vẻ, hai con sóc đang ngồi xổm trên cành tranh giành hạt và một con chim xinh đẹp không sao tả xiết.

"Trong rừng có sói không?" Cậu hỏi Lý tiên sinh ngồi bên cạnh.

"Có." Lý tiên sinh nói: "Ngoài chó sói, còn có gấu, lợn rừng và linh miêu."

Tần Tiểu Du rất ngạc nhiên.

Chẳng trách Lý tiên sinh không để cậu một mình rời khỏi lâu đài, hóa ra bên ngoài nguy hiểm như vậy. Bé con huyết tộc vừa mới thức tỉnh không có sức mạnh, chẳng khác gì một con mồi.

Cho nên, sau này mỗi lần cậu đi học, đều phải có người lớn trong nhà đưa đón sao?

Lý tiên sinh hình như rất bận rộn, việc đưa đón hàng ngày có làm phiền công việc của ngài ấy không?

Tần Tiểu Du do dự muốn nói, Lý tiên sinh nhìn ra sự lo lắng của cậu, cười nói: "Chuyện của em là quan trọng nhất."

"Ồ..." Cảm nhận được sự quan tâm của bậc cha chú, Tần Tiểu Du hưng phấn, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Xe chạy hơn mười phút, rời khỏi khu rừng, hướng về thành phố phía trước.

Đảo Hodzel là một hòn đảo lớn, ngoài lâu đài của thế hệ vương cùng khu rừng rậm, trên đảo còn có một thành phố khá lớn.

Có rất nhiều tòa nhà cao tầng trong thành phố, cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh, môi trường trong sạch và thoải mái, có nhiều huyết tộc và người dị năng sinh sống ở đó.

Tần Tiểu Du ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, liên tục cảm thán.

Hãy tha thứ cho cậu vì chưa hiểu chuyện đời, cậu cả đời chỉ đi tới trấn Vạn Lý. Trấn Vạn Lý so với thành phố phồn hoa trước mặt vô cùng tầm thường.

Giống như đột nhiên được chuyển đến một thế giới khoa học viễn tưởng.

—— Có lẽ thế giới ba mươi năm sau sẽ chính là thế giới của khoa học viễn tưởng.

Mặt Tần Tiểu Du muốn dán vào cửa kính ô tô, Lý tiên sinh vỗ nhẹ vào vai cậu: "Cuối tuần được nghỉ, ta sẽ đưa em đi dạo trong thành phố."

"Được!" Tần Tiểu Du quay người lại, cười rạng rỡ.

Ánh mắt Lý tiên sinh thật dịu dàng.

"Chủ nhân, thiếu gia, học viện thánh Grail ở ngay trước mặt." La quản gia, người ngồi ở ghế trước làm tài xế, nhắc nhở.

Tần Tiểu Du nhìn ra ngoài, thấy cánh cổng uy nghiêm của học viện.

Ôi——

Đây là học viện sao?

Phong cách kiến ​​trúc phương Tây lộng lẫy, những bức phù điêu tinh xảo đầy tính nghệ thuật và ngọn tháp cao chót vót đều làm nổi bật sự tráng lệ của nó.

"Trừ khi cần thiết, phụ huynh không được phép vào học viện." La quản gia xuống xe, mở cửa cho cậu, cẩn thận dặn dò: "Sau khi thiếu gia đi vào, trước tiên hãy lên tầng ba của tòa nhà văn phòng, tìm cô Quý Thuần là chủ nhiệm lớp C. Cô ấy sẽ giúp ngài làm thủ tục nhập học."

"Biết rồi ạ." Tần Tiểu Du gật đầu.

Khi còn ở lâu đài, La quản gia đã giải thích chi tiết mọi chuyện.

"Vậy em...đi học." Cậu nói với Lý tiên sinh.

Bé con lưu luyến không muốn rời đi, Lý tiên sinh bấm vào chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay cậu: "Có việc cứ gọi điện thoại cho ta."

"Vâng!" Tần Tiểu Du vẫy tay, đeo cặp xuống xe, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía cổng học viện.

Lúc này, còn hơn nửa tiếng nữa mới chính thức bắt đầu giờ học, ngoài cổng trường cũng không có bao nhiêu học sinh, Tần Tiểu Du xuất hiện cũng không khiến nhiều người chú ý.

Cậu làm theo hành động của các học sinh khác, quẹt thẻ vào máy ở cổng, thuận lợi đi qua.

Trên xe, Lý tiên sinh đợi cậu vào cổng trường mới để La quản gia lái xe đi.

Chạy được một đoạn đường, La quản gia không khỏi hỏi: "Tại sao chủ nhân không tự mình kích hoạt dị năng của Du thiếu gia?"

Lý tiên sinh thả lỏng dựa vào sô pha bọc da, hai tay đặt ở trên đùi, thờ ơ nhìn những tòa nhà bên đường, biểu tình nhàn nhạt.

"Đối với em ấy, ta không thể xuống tay tàn nhẫn được."

La quản gia sửng sốt, không hỏi thêm câu nào nữa.

Sau khi Tần Tiểu Du bước vào cổng học viện, cậu do dự một chút, đứng ở quảng trường rộng lớn nhìn xung quanh.

Học viện này cũng thật... quá... lớn!

Liếc mắt một cái, không thể thấy hết được!

Mỗi tòa nhà trông giống nhau và nếu không có bản đồ hướng dẫn, cậu nhất thời không tìm được tòa nhà văn phòng của giáo viên.

Cẩn thận mấy cũng có sai sót.

La quản gia giải thích nhiều như vậy, chắc hẳn anh ấy không biết mình sẽ gặp rắc rối ngay ở cửa thứ nhất.

Gãi gãi sau đầu, cậu nhớ tới chức năng của chiếc đồng hồ.

"Tiểu Trí, cậu có bản đồ dẫn đường không?"

"Có, chủ nhân." Đồng hồ kêu một tiếng, giữa không trung lập tức hiện ra một bản đồ ảo, thấy rõ ràng bố cục của học viện không sót thứ gì.

Tần Tiểu Du cảm thấy yên tâm.

"Tôi muốn đến tòa nhà văn phòng của giáo viên, xin hãy tìm lộ trình."

"Chủ nhân, chờ một chút... Lộ trình đã được lên kế hoạch. Có ba tuyến đường. Xin chủ nhân chọn." Ba đường màu đỏ xuất hiện trên bản đồ, tượng trưng cho ba con đường.

Tần Tiểu Du so sánh chúng và chọn một trong số đó.

Con đường này có khoảng cách ngắn nhất và tốn ít thời gian nhất, chỉ cần đi qua vành đai xanh là được.

Với sự hướng dẫn của Tiểu Trí, cậu một đường xuyên suốt đi đến trước khu dạy học.

Trên đường thỉnh thoảng cậu sẽ gặp huyết tộc khác, bọn họ tuổi tác chênh lệch rất lớn, có người mười mấy tuổi, có người hai mươi mấy tuổi, có người ba mươi, bốn mươi, đều đẹp trai, lịch lãm, ăn mặc đẹp đẽ.

Tần Tiểu Du không thể biết họ là học sinh hay giáo viên, tuổi thật của huyết tộc không giống với ngoại hình của họ. Cậu đã gặp một "bà cố nội" mười tuổi trong lâu đài, lần đầu tiên gặp bà, thiếu chút nữa cậu đã gọi họ là em gái.

Huyết tộc là chủng tộc kiêu hãnh, xét theo sức mạnh, khi gặp đồng loại trên đường, dưới tình huống không quen biết đối phương, họ thường sẽ giữ khoảng cách an toàn.

Dọc đường Tần Tiểu Du đi, không có huyết tộc nào tiến tới bắt chuyện với cậu. Cậu rất vui vẻ và thoải mái, đi theo lộ trình trên bản đồ và tận hưởng khung cảnh khuôn viên trường.

Khi cậu đi ngang qua vành đai xanh, một tiếng hét đột nhiên vang lên từ khu rừng gần đó. Cậu giật mình, dừng lại, nghi hoặc nhìn sang.

​​Có...có người bị thương?

Đang lúc cậu mải suy nghĩ, tiếng hét lại vang lên, còn lớn hơn trước.

Tần Tiểu Du không chút do dự đi về phía rừng cây.

Tiểu Trí nhắc nhở: "Chủ nhân, ngài đã đi chệch đường."

Tần Tiểu Du nói: "Có thể có người cần giúp đỡ, tôi đi xem."

Rất nhanh, cậu đi vào rừng cây nhỏ, đi được bốn năm mét thì đột nhiên có một tiếng "ầm" lớn và "thứ gì đó" đánh vào cậu, cậu nhanh nhẹn nhảy lùi về sau, nhanh chóng tránh được.

"Ai a——"

Người bị ném xuống đất là một người —— chính xác là huyết tộc.

Y cuộn tròn nằm nghiêng trên bãi cỏ, lấy tay che bụng, trong miệng kêu rên, trên bộ đồng phục học sinh màu trắng có rất nhiều dấu chân giày da, gần như đã chuyển sang màu xám.

Tần Tiểu Du kinh ngạc, nhìn huyết tộc bị đánh đập trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn ba tên huyết tộc cách đó không xa cũng mặc đồng phục học sinh màu trắng.

Ba tên huyết tộc vênh váo tự đắc, ngạo mạn, đối với sự xuất hiện của Tần Tiểu Du, lộ ra vẻ mặt ác ý.

"Này, ở đâu ra con thỏ trắng này vậy? Nhìn lạ mặt thật!" Thiếu niên tóc nâu cao lớn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du im lặng cau mày.

Không cần đoán cũng biết trước mắt chính là chuyện bắt nạt trong trường học.

"William, đừng gây thêm rắc rối." Thiếu niên tóc đen dựa vào thân cây thờ ơ nói.

Thiếu niên tóc nâu tên William buông tay, bước về phía huyết tộc đang nằm co ro trên bãi cỏ: "Được rồi, cho cậu định đoạt, nhưng con thỏ nhỏ này nhìn rất hợp khẩu vị của tôi."

Vừa nói, gã vừa liếm khóe môi, ý tứ không rõ mà nhìn Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du cảm giác như mình đang bị rắn độc nhìn chằm chằm, nháy mắt dựng tóc gáy.

"William, nếu cậu không ra tay, Tô Phảng sẽ không vui." Người nói chuyện là một cô gái tóc xoăn đứng cạnh thiếu niên tóc đen, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo, ánh tím trong mắt lập lòe ánh sáng giễu cợt.

"Chậc, chê tôi chậm, sao cậu không tới?" William bĩu môi.

"Tôi là con gái, con gái không làm việc nặng nhọc." Cô gái tóc xoăn vẩy vẩy chiếc khăn tay ren.

William thấp giọng chửi rủa, cúi xuống, thô bạo túm tóc tên huyết tộc trên mặt đất, kéo y lên, để lộ khuôn mặt bầm tím.

"Này, tên họ Thạch kia, mày tốt nhất nên quỳ xuống xin lỗi Tô Phảng, nếu không — hôm nay cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi trường."

Huyết tộc họ Thạch bị gọi tên, bướng bỉnh trừng mắt nhìn gã, nghiến răng nghiến lợi: "Mày... nằm mơ!"

William tức giận trước thái độ bướng bỉnh của y, ném mạnh y xuống đất, nhấc chân liền đá.

"Bùm——"

Động tác đá đột nhiên dừng lại, hai chân va vào nhau, cơ bắp đau đớn, gã không thể tin quay đầu nhìn thiếu niên gầy gò có mái tóc bạc với đôi mắt đỏ.

Tần Tiểu Du dùng chân đá văng chân của thiếu niên tóc nâu, nhìn huyết tộc đang nằm trên mặt đất.

Đó là một thanh niên nhìn khoảng hai mươi tuổi, tóc đen mắt đen, dáng vẻ thuần túy là người Sùng Hạ, tuy mũi bị bầm tím và mặt sưng tấy nhưng vẫn có thể nhìn thấy được nét đẹp trai.

Tuy nhiên, điều khiến Tần Tiểu Du nghi hoặc là khuôn mặt này cậu dường như đã gặp qua ở đâu đó, trùng lặp với một người trong trí nhớ.

Tuy nhiên, người này chỉ mười hai mười ba tuổi, trông trẻ con hơn người này rất nhiều.

Y là......

Lúc cậu còn đang nghi ngờ, thanh niên nằm dưới đất mở miệng trước, giọng điệu tràn đầy sự không chắc chắn: "Cậu là... Tiểu Du?"

Tần Tiểu Du mở lớn đôi mắt, kinh ngạc thốt lên: "Thạch Đại Hải?!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: