19




[Chàng trai của tôi bắt đầu lớn lên]

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã năm năm trôi qua.

Trong suốt 5 năm, thôn Vạn Hoành đã trải qua hàng loạt thay đổi.

Đầu tiên, trường tiểu học Vạn Hoành đã thay đổi hiệu trưởng.

Vương hiệu trưởng lơ là nhiệm vụ, biển thủ tiền quyên góp, bị Bộ Giáo dục cách chức và khởi tố, đông đảo thôn dân phỉ nhổ. Cha mẹ của những học sinh bị Vương Diễm bắt nạt đã đến nhà cô ta để cãi vã, hiệu trưởng Vương không thể chịu được sự quấy rối, cả gia đình xám xịt mà rời khỏi thôn Vạn Hoành, không còn tin tức gì nữa.

Hiệu trưởng mới là bạn của thầy Hoắc, là một nữ hiệu trưởng, khoảng ngoài 30 tuổi, họ Dương, tính cách điềm tĩnh, có năng lực, thủ đoạn quyết đoán. Trong năm đầu tiên sau khi nhậm chức, cô đã xin vốn đầu tư để xây dựng lại trường tiểu học Vạn Hoành, xây dựng hai tòa nhà giảng dạy, xây dựng một sân thể dục rộng tiêu chuẩn và rất nhiều công trình thể thao khác nhau được xây dựng.

Sau khi đất nước chính thức thực hiện chương trình giáo dục bắt buộc 11 năm, tất cả trẻ em đủ điều kiện đến trường đều được miễn học phí.

Hiệu trưởng Dương huy động toàn bộ giáo viên trong trường đến từng nhà trong thôn để phổ cập lợi ích của giáo dục bắt buộc và thuyết phục các gia đình nghèo cho con đi học.

Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của các thầy cô giáo, trường tiểu học Vạn Hoành có lượng học sinh ổn định và có thể tuyển sinh 3 lớp mỗi năm học.

Ngoài ra, nhiều giáo viên dạy giỏi tình nguyện cũng từ xa mà tới, mang lại chất lượng giảng dạy tiêu chuẩn, kết quả học tập của học sinh được cải thiện vượt bậc.

Tần Lâm đạt điểm tối đa trong kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở và không phụ sự mong đợi của mọi người, y được nhận vào trường trung học số 1, trường trọng điểm của thị trấn, trở thành học sinh đứng đầu của lớp trọng điểm.

Tần Tiểu Du nỗ lực từ đội sổ lao lên top 10 của lớp, trong kỳ thi từ tiểu học đến trung học cơ sở, cậu thể hiện xuất sắc và được nhận vào trường trung học số 1 của thị trấn.

Vương Xuân Lan vui mừng vì hai anh em đều xuất sắc như vậy, về nhà bố mẹ đẻ vào dịp Tết Nguyên đán, trước mặt mợ cả khoe khoang một phen, khiến mợ cả ghen tị đến mức suýt nữa cắn gãy răng.

Điều mang lại sự thay đổi lớn nhất cho thôn Vạn Hoành chính là sự phát triển du lịch ở núi Đại Minh.

Ba năm trước, một du khách giàu có đi ngang qua thôn Vạn Hoành, bị thu hút bởi cảnh đẹp của núi Đại Minh.

Vị khách giàu có này không có sở thích nào khác, thỉnh thoảng thích tổ chức các nhóm đi thám hiểm những vùng núi xa xôi, khi phát hiện non nước nơi đây quá đẹp, ông liên hệ với chính quyền địa phương để hợp tác đầu tư.

Vào ngày ông đến thôn Vạn Hoành, trời vừa mưa, nước suối ở núi Đại Minh rất nhiều, thác Yến Thạch đổ xuống hùng vĩ khiến vị khách giàu có tràn đầy phấn khích.

Khi leo lên một độ cao nhất định trên núi, ông thấy phía trên thác Yến Thạch có sáu thác nước lớn với nhiều hình dạng khác nhau, ông kinh ngạc cảm thán không thôi, lập tức vỗ đùi, quyết định khai phá núi Đại Minh thành khu du lịch.

Tiền đến trước cửa nhà mình, chẳng ai từ chối.

Thôn dân Vạn Hoành cũng không ngoại lệ.

Nơi đây nằm ở vị trí hẻo lánh, giao thông bất tiện, thông tin lạc hậu, mức sống của người dân kém hơn các thị trấn, thành phố khác hơn chục năm, hiện nay khó tìm được người chịu đầu tư nên đương nhiên họ tích cực hợp tác.

Một số thôn dân có khứu giác nhạy bén, hành động nhanh chóng nắm bắt cơ hội kiếm tiền.

Mở nhà hàng, kinh doanh nhà nghỉ, làm hướng dẫn viên, bán đồ thêu thùa và các loại trang sức đa dạng thu hút một lượng lớn khách du lịch.

Vương Xuân Lan có tài nấu nướng, hai con trai sống ở ký túc xá trường, bà không có việc gì làm nên mở một quán ăn nhỏ dưới chân núi Đại Minh, chồng bà là Tần Phi Dược cùng giúp đỡ. Vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn, kinh doanh quán cơm phát đạt, cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, mức sống cũng được cải thiện rất nhiều.

Trong năm năm qua, Tần Tiểu Du từ mười tuổi đến mười lăm tuổi, chiều cao tăng lên 1,69 mét, cả người đều cao lên. Cậu cơ thể dong dỏng cao, dáng người gầy gò, làn da trắng hồng khỏe khoắn, tuy trên mặt vẫn còn nét trẻ con nhưng đã lộ ra ngũ quan thanh tú, đặc biệt là đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong veo và sạch sẽ.

Năm lớp ba tiểu học, thầy Hoắc thành lập đội bóng đá trường tiểu học. Tần Tiểu Du, Thạch Đại Hải, Tiểu Hắc và những người khác đều đăng ký tham gia, sau một năm huấn luyện có hệ thống, họ đã thể hiện được kỹ năng của mình. Thầy Hoắc dẫn bọn họ đến thị trấn Vạn Lý để tham gia giải bóng đá cấp tiểu học của thị trấn. Trường tiểu học Vạn Hoành trở thành con hắc mã ngoài dự đoán, giành chức vô địch, vô cùng nổi bật.

Khi Tần Tiểu Du tốt nghiệp tiểu học, công việc giảng dạy tình nguyện của thầy Hoắc cũng chấm dứt. Khi y rời đi, tất cả học sinh đều lưu luyến không rời, còn những đứa trẻ trong đội bóng đều khóc đến sưng đỏ mắt.

Tần Tiểu Du cũng không nỡ rời xa thầy Hoắc.

Từ lớp ba đến lớp năm, thầy Hoắc thường để ý việc học của cậu, khi biết điểm số của mình rối tinh rối mù, sau giờ học hàng ngày thầy đều giúp cậu phụ đạo, sau hai tháng học tập vất vả, cuối cùng cậu cũng vào được top 10 trong lớp.

Tìm thấy niềm vui học tập, Tần Tiểu Du mất kiểm soát, càng thêm nỗ lực, kể từ đó, thành tích của cậu luôn đứng đầu.

Khi vào cấp hai, Tần Tiểu Du nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội chơi bóng, không ngờ thầy Hoắc đã giới thiệu cho cậu một trung tâm huấn luyện bóng đá trẻ để cậu có thể chơi bóng khi rảnh rỗi.

Ông chủ câu lạc bộ Đặng Dật Phàm nhìn thấy tài năng của Tần Tiểu Du, muốn mời cậu tham gia đội bóng mà ông đầu tư nhưng Tần Tiểu Du đã từ chối.

Dù sao cậu vẫn còn trẻ chưa quyết định sẽ làm gì, bóng đá và đàn piano đều là sở thích của cậu nhưng cậu chưa bao giờ coi đó là sự nghiệp cả đời.

Ông chủ đầy tiếc nuối, mỗi lần nhìn Tần Tiểu Du thi đấu trên sân cỏ đều thở dài: Thật là một tài năng trẻ tuyệt vời!

Sau khi bước vào năm thứ ba trung học cơ sở, thời gian rảnh rỗi của cậu giảm đi rất nhiều, Tần Tiểu Du dành hết tâm sức cho việc học và chỉ đến phòng tập luyện một vài lần, ông chủ lui một bước để tiến bước tiếp theo, muốn cậu mỗi tháng tới đây hai lần.

Tần Tiểu Du đồng ý.

*** ****

Thị trấn Vạn Lý·Trung tâm huấn luyện bóng đá Thanh Tường.

Trên sân cỏ, một nhóm nam sinh mười lăm, mười sáu tuổi mặc đồng phục nhiều màu sắc khác nhau truy đuổi nhau, trái bóng dưới chân bị tranh cướp tới rồi đi một cách vô cùng quyết liệt.

Đột nhiên, một thanh niên mặc đồng phục màu xanh duỗi chân thực hiện một cú móc bóng nhanh nhẹn, thành công cướp được quả bóng từ chân đối phương, không đợi đối phương phản ứng, cậu nhanh chóng rê bóng chạy về phía khung thành.

Trận đấu kéo dài hơn một giờ, những thiếu niên khác đều có dấu hiệu kiệt sức, nhưng cậu vẫn tràn đầy năng lượng, giống như một con báo phi nước đại trên thảo nguyên, cậu nhanh chóng và linh hoạt vượt qua hàng phòng thủ chặt chẽ của đối thủ, chạy nước rút không ai đuổi kịp, khi đến khu vực gôn, không chút do dự nhấc chân đá một phát.

Bóng lao về phía khung thành như tia chớp, thủ môn phản ứng chậm một nhịp, không đỡ được.

"Bụp——"

Sút bóng thành công!

Các chàng trai đội xanh hào hứng ôm nhau, ôm đồng đội đã sút rất mạnh vào gôn chúc mừng chiến thắng.

"Đó là ai? Tên là gì?"

Trên khán đài, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đặt may cao cấp màu xám nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ trên sân và hỏi ý kiến ​​chủ trung tâm huấn luyện.

"Ai?" Ông chủ Đặng Dật Phàm ngẩng đầu, cố ý hỏi.

Người đàn ông trung niên không hề chê trách kỹ năng diễn xuất vụng về của ông, điềm tĩnh nói: "Cầu thủ số 10 của đội xanh."

"Ồ..." Đặng Dật Phàm tựa hồ chợt nhận ra, sờ sờ chiếc cằm bóng loáng của mình: "Cậu ấy tên là Tần Tiểu Du, mười lăm tuổi, có sở thích chơi bóng đá được năm năm rồi."

Người đàn ông trung niên nhướng mày: "Không phải là sự nghiệp sao?".

Đặng Dật Phàm buông tay thở dài: "Tôi thật ra đã khuyên rất nhiều rồi, nhưng cậu ấy là học sinh của trường trung học cơ sở số 1 thị trấn, một tháng đến đây hai lần cũng tốt lắm rồi."

Trường trung học cơ sở số 1 của thị trấn là trường cấp hai trọng điểm của thị trấn Vạn Lý, học sinh theo học đều là học sinh đứng đầu, có tương lai tươi sáng, rõ ràng không có khả năng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.

Người đàn ông trung niên trầm ngâm: "Thì ra là vậy. Sức chịu đựng, phản ứng, thể lực và trí lực của cậu ấy không ai sánh bằng. Tài năng như vậy mà không theo sự nghiệp cầu thủ thật là đáng tiếc".

"Đúng vậy!" Đặng Dật Phàm đồng ý: "Tên nhóc đó chí hướng không ở nơi này, khuyên cũng chẳng được".

"Sao ông không đến tìm cha mẹ cậu ta?" Người đàn ông trung niên hỏi.

"Tôi đã tìm rồi, sao lại không tìm chứ?" Đặng Dật Phàm cau mày. Khi Tần Tiểu Du lần đầu tiên đến trung tâm huấn luyện, ông đã đích thân đến thôn Vạn Hoành để tìm bố mẹ cậu, nhưng bố mẹ cậu đã từ chối ông.

"Cầu thủ chuyên nghiệp? Cái này cũng chẳng học hành tử tế, chỉ chơi bóng, sau này sẽ trở thành người mù chữ! Không được, con nhà chúng tôi sau này muốn vào đại học!"

Đặng Dật Phàm chân thành khuyên nhủ, nói đá bóng cũng có thể vào đại học được.

Mẹ của Tần Tiểu Du, Vương Xuân Lan khịt mũi cười lạnh: "Ông cho rằng chúng tôi là dân quê chưa hiểu sự đời, cái gì cũng không hiểu sao?"

Không học hành đàng hoàng có được vào đại học không? Ngay cả khi được nhận vào học thì đó cũng không phải là một trường đại học tốt.

Không thể làm công tác tư tưởng cho cha mẹ cậu, Đặng Dật Phàm bất lực mà trở về.

Người đàn ông trung niên nghe xong lời này, trong lòng trầm ngâm.

Gã là nhà đầu tư của một câu lạc bộ bóng đá nổi tiếng ở nước Sùng Hạ, họ Khổng, tên Thịnh Hoa, khoảng bốn mươi tuổi, đã làm việc trong ngành bóng đá này được 20 năm, thích tìm kiếm những tài năng bóng đá trẻ. Ở thị trấn hạng ba này hiếm có hạt giống nào tốt như vậy, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Chàng trai tên Tần Tiểu Du này sức chịu đựng rất tốt, là hạt giống tốt nhất mà gã từng gặp qua.

Là cộng sự lâu năm của gã, Đặng Dật Phàm làm sao có thể không nhìn ra gã đang suy nghĩ gì, nhếch khóe miệng cười nói: "Nếu Khổng tiên sinh thật sự thích đứa nhỏ này, vậy không ngại gặp cậu ấy nói chuyện một chút?"

Khổng Thịnh Hoa bình tĩnh nói: "Vậy làm phiền ông chủ Đặng."

"Không có gì." Đặng Dật Phàm liên tục đáp lời.

Sau buổi huấn luyện bóng đá, các thiếu niên ướt đẫm mồ hôi lần lượt trở lại phòng thay đồ để tắm và thay quần áo.

Tần Tiểu Du cởi bộ đồng phục ướt sũng, sau lưng đột nhiên bị một đập.

"Bang ——"

Cậu thiếu chút nữa chúi người xuống, giận dữ quay lại, trừng mắt nhìn chàng trai cường tráng cao hơn mình nửa cái đầu.

"Làm gì?" Tần Tiểu Du tức giận hỏi. Cái đập này có thể giết chết bao nhiêu tế bào chứ?

Chàng trai trẻ cường tráng tên là Mạnh Vi Kỳ, mười lăm tuổi, là người trấn Vạn Lý, bắt đầu chơi bóng từ năm sáu tuổi, đã chơi được mười năm, quyết tâm trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp.

Thấy Tần Tiểu Du đang nhìn mình chằm chằm, y cười "hehe" rồi đánh giá bờ vai gầy gò của Tần Tiểu Du: "Trên người cậu thoạt nhìn không có bao nhiêu thịt, nhưng lại đá bóng mạnh đến nỗi tôi suýt chút nữa bị quả bóng của cậu làm cho nội thương."

Y là thủ môn của đội đỏ, trong trận đấu, để ngăn cản Tần Tiểu Du sút vào gôn, bẩy lần thì y chỉ thành công chặn được hai lần. Chỉ hai lần này thôi, toàn thân y đau nhức vì bị bóng đập vào.

Điều này cho thấy sức mạnh của đôi chân Tần Tiểu Du đáng sợ đến mức nào.

Y nghĩ không ra, Tần Tiểu Du một tháng chỉ tập luyện hai lần, thân hình gầy gò, cơ bắp cũng không có mấy, sức mạnh ở đâu ra lớn như vậy?

Tần Tiểu Du lấy đồ vệ sinh cá nhân trong tủ ra, nhe răng: "Chơi bóng dựa vào kỹ thuật chứ không phải sức mạnh. Cậu vẫn nên luyện tập nhiều hơn."

Không đợi Mạnh Vi Kỳ trả lời, cậu vắt chiếc khăn tắm lên vai rồi đi dép lê vào phòng tắm đi tắm.

Phòng tắm ở sân tập có vách ngăn và cửa, Tần Tiểu Du sau khi vào liền cởi quần rồi tắm nhanh.

Dòng nước ấm từ vòi hoa sen phun ra làm giãn nở mọi lỗ chân lông trên cơ thể, vô số giọt nước trong suốt rơi xuống tấm lưng trắng nõn của chàng trai, dòng nước theo đường cong đi xuống dưới.

Tần Tiểu Du ngẩng đầu, để nước ấm làm ướt tóc mình, xối một lúc mới lau mặt đi, vén tóc mái ra sau, lộ ra vầng trán trơn bóng.

Thanh thiếu niên ở độ tuổi này đang ở độ tuổi dậy thì, thường bị nổi mụn trên mặt, trường hợp nặng phải đến bệnh viện để điều trị.

Khuôn mặt của Tần Tiểu Du mịn màng tinh tế, không có một cái mụn nào.

Có lẽ do cậu lớn lên ở một thôn miền núi, thường ăn rau và trái cây, sinh hoạt nghỉ ngơi có quy luật, chú ý vệ sinh cá nhân và tập thể dục nhiều, nên cậu có một cơ thể khỏe mạnh, chưa bao giờ có mụn trên mặt, khiến bạn bè cùng trang lứa hâm mộ ghen tị vô cùng.

Tắm rửa xong, cậu tắt vòi sen, lau khô người, quấn khăn tắm quanh thân dưới rồi quay trở lại phòng thay đồ.

Lúc này có rất nhiều đồng đội tắm xong đang ở phòng thay đồ, so với dáng người của họ, Tần Tiểu Du quả thực không bằng, nhưng nếu nhận định cậu chỉ là gà luộc thì sai rồi.

Cậu chỉ không luyện tập cơ thể thành to con, cơ chân và cơ bụng cũng có nhưng không lộ rõ.

Vừa mới mặc quần áo thể thao vào, có tiếng gõ cửa phòng thay đồ, giọng nói của Đặng Dật Phàm từ bên ngoài truyền đến.

"Tiểu Du tắm xong chưa?"

Tần Tiểu Du kéo khóa áo khoác, lớn tiếng đáp: "Xong rồi đây."

Đặng Dật Phàm nói: "Mau ra ngoài, đến văn phòng của tôi."

"Ồ, được rồi." Tần Tiểu Du vẻ mặt hoang mang, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang giày thể thao, đeo ba lô rồi rời khỏi phòng thay đồ.

"Ai da, người với người thật khác nhau." Một chàng trai cao lớn với mái tóc vàng chua chát nói.

"Sao người với người lại không giống nhau?" Mạnh Vi Kỳ không hiểu.

"Chuyện này cậu không biết phải không?" Chàng trai cao lớn hạ giọng, thần bí nói: "Tôi nghe nói nhà đầu tư của câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên đã đến chỗ của chúng ta."

"Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên?" Những người khác há hốc mồm vì kinh ngạc.

Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên là một trong những câu lạc bộ bóng đá hàng đầu ở Sùng Hạ, các cầu thủ được ký hợp đồng đều là những ngôi sao nổi tiếng thế giới, mỗi người có giá trị hàng trăm triệu.

Hàng năm, ban lãnh đạo Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên đều đến Trung tâm Đào tạo thanh thiếu niên quốc gia để tìm kiếm những hạt giống tốt, những người được chọn có thể trở thành thành viên chính thức của câu lạc bộ chỉ cần vượt qua vòng đánh giá, sau khi tập trung đào tạo sẽ có cơ hội được tham gia giải bóng đá thế giới.

Thanh niên cao lớn nhìn cánh cửa đóng kín, giọng hâm mộ hỏi: "Cậu nói ông chủ Đặng đặc biệt gọi Tần Tiểu Du tới, có phải là vì nhà đầu tư của câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên thích cậu ấy không?"

Những người khác đều sửng sốt, đều có những suy nghĩ khác nhau.

Một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi đã có ý nghĩ và chủ kiến của riêng mình.

Trong số 24 cầu thủ trẻ trên sân tập, chủ đầu tư chỉ chọn một cầu thủ nghiệp dư.

Đúng vậy, Tần Tiểu Du có thành tích học tập khá tốt, là học sinh của trường cấp hai trọng điểm của thị trấn, chơi bóng đá thuần túy là một sở thích. Mà bọn họ, từ nhỏ đã hướng tới mục tiêu trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, chăm chỉ luyện tập hàng ngày nhưng lại không lọt vào mắt xanh của các nhà đầu tư.

Chẳng lẽ tài năng thật sự quan trọng như vậy sao?

Trong lúc nhất thời, phòng thay đồ im lặng, có người lộ ra ánh mắt ghen tị.

Mạnh Vi Kỳ cười nhạo một tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Tưởng cái gì, các cậu nghĩ đi đâu thế? Cho dù Tần Tiểu Du được chọn thì cậu ấy cũng có bản lĩnh. Thay vì ở đây ghen tị, thà luyện tập nhiều hơn đi."

Mấy thanh niên bị vạch trần tâm tư đều đỏ mặt, tiếp tục mặc quần áo vào như muốn che giấu, chỉ có chàng trai cao lớn vẻ mặt không tốt, hét lên với Mạnh Vi Kỳ: "Ai ghen tị? Tôi ăn ngay nói thật, thế nào lại thành ghen tị?".

Mạnh Vi Kỳ không sợ gã lớn tiếng, đào đào lỗ tai, thái độ lười biếng, cũng chẳng chấp nhặt gã: "Được rồi được rồi, là cậu hâm mộ chứ không phải ghen tị."

Chàng trai cao lớn nắm chặt tay, hít một hơi, mạnh mẽ mở cửa phòng thay đồ rồi tức giận đi ra ngoài, những mấy thiếu niên còn lại hai mặt nhìn nhau.

Mạnh Vi Kỳ cười lạnh: "Thái độ như vậy, còn muốn làm cầu thủ chuyên nghiệp?"

Trong hành lang rộng rãi, Tần Tiểu Du không hề biết mấy thiếu niên trong phòng thay đồ đang vì mình mà xảy ra mâu thuẫn, đi đến cửa phòng làm việc của Đặng Dật Phàm, thở ra một hơi, giơ tay gõ cửa.

"Mời vào."

Giọng nói của Đặng Dật Phàm từ bên trong truyền đến.

Tần Tiểu Du đẩy cửa ra, khách khí hỏi: "Chú Đặng, chú tìm cháu có việc sao?"

Ông không phải là thành viên của trung tâm đào tạo mà tự bỏ tiền ra để huấn luyện, vì vậy cậu vẫn luôn gọi là chú Đặng.

Đặng Dật Phàm nhìn thanh niên tươi tắn, thoải mái sau khi tắm xong, cười vẫy vẫy tay: "Mau tới đây, tôi giới thiệu cho cậu một người."

Tần Tiểu Du nhìn người đàn ông trung niên xa lạ đang ngồi trên ghế sô pha da. Gã mặc một bộ âu phục màu xám cao cấp, tóc vuốt ngược ra sau, bóng mượt, đôi mắt sâu thẳm sắc bén mà đánh giá người khác, chẳng khác gì đánh giá cá trên thớt, khiến toàn thân cậu cảm thấy khó chịu.

Đặng Dật Phàm nhìn thấy thanh niên đến gần liền giới thiệu: "Đây là Khổng giám đốc của câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên."

Khổng Thịnh Hoa ngồi yên không nhúc nhích, thản nhiên gật đầu.

"Xin chào, quản lý Khổng." Tần Tiểu Du bình tĩnh và hào phóng chào hỏi, khi nghe thấy hai chữ "Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên", khuôn mặt thanh tú của cậu không hề thay đổi: "Tôi là Tần Tiểu Du, rất vui được gặp ngài".

Đặng Dật Phàm mỉm cười hài lòng.

Ông thích điều này ở Tần Tiểu Du. Dù gặp ai, cậu vẫn luôn lịch sự và điềm tĩnh, như thể người kia chỉ là một người bình thường.

Tuy nhiên, sẽ là sai lầm lớn nếu cho rằng Tần Tiểu Du là một thanh niên ngoan ngoãn.

Đứa trẻ này một khi bị chọc giận sẽ hung dữ giống như sói con, tuyệt đối không chịu thua thiệt.

Có đứa trẻ trong thị trấn từng liên hợp lại bắt nạt cậu, gọi cậu là đồ nhà quê, cố tình làm hỏng giày đá bóng của cậu, Tần Tiểu Du tức giận đẩy nó xuống đất, đánh đến khi mặt mũi thâm tím sưng vù.

Từ đó trở đi không ai dám cười nhạo cậu nữa.

Khổng Thịnh Hoa đánh giá đủ rồi, thu hồi ánh mắt dò xét, hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu Tần, cậu có muốn gia nhập câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên không?"

Tần Tiểu Du chớp mắt, cậu dùng ánh mắt trong sáng từ chối thẳng thừng mà không cần suy nghĩ: "Không có hứng thú."

Khổng Thịnh Hoa cau mày, nghiêm túc hỏi: "Cậu chắc chắn?"

Vậy mà có người từ chối lời mời từ câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên!

Vừa rồi khi trò chuyện với Đặng Dật Phàm, gã được biết được thiếu niên mà gã để ý đến từ một ngôi làng miền núi xa xôi, cứ tưởng cậu là một chàng trai quê mộc mạc. Cho đến khi chàng trai trẻ mở cửa bước vào, dung mạo tuấn tú cùng khí chất sạch sẽ sảng khoái lập tức đảo lộn suy nghĩ của gã, gã chỉ cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên quá đẹp trai.

Cậu không giống một cậu bé thô kệch chơi bóng mà giống một văn nghệ sĩ chơi nhạc, đặc biệt là đôi bàn tay thon dài trắng nõn, rất thích hợp để chơi piano.

Tuy nhiên, khi thiếu niên thẳng thừng nói "Không có hứng thú", Khổng Thịnh Hoa lại cảm thấy không vui.

Đúng như dự đoán, cậu chỉ là một chàng trai nhà quê không có kiến ​​thức gì cả.

"Vâng." Tần Tiểu Du nghiêm túc gật đầu: "Mục tiêu của tôi là vào đại học."

Từ khi bắt đầu chơi bóng ở phòng tập, cậu thường xuyên được những người được gọi là quản lý câu lạc bộ tiếp cận, dù họ có nói những lời hay ý đẹp hay đưa ra những điều kiện hấp dẫn gì thì cậu đều từ chối từng người một.

Khổng Thịnh Hoa hiển nhiên không phải là người thường xuyên bị từ chối, gã quay đầu nhìn Đặng Dật Phàm, Đặng Dật Phàm hiểu ý, cười nói: "Tiểu Du đứa nhỏ này tương đối có chủ kiến, có mục tiêu rõ ràng."

Có rất nhiều quản lý câu lạc bộ bóng đá quan tâm đến Tần Tiểu Du, trước khi gặp cậu đều tỏ ra tự tin, khi trao đổi vài câu với Tần Tiểu Du, họ đều lộ ra vẻ mặt không hài lòng giống như Khổng Thịnh Hoa.

Tất cả họ đều là vẻ mặt không tin nổi chàng trai trẻ sẽ từ chối họ không chút do dự.

Nói trắng ra, Tần Tiểu Du quá không biết điều, đều từ chối tất cả, nhưng cậu rất kiên quyết, sẽ không vì bất cứ điều kiện thuận lợi nào mà lay chuyển. Sau nhiều lần, Đặng Dật Phàm không khỏi khâm phục ý chí quyết tâm của chàng trai trẻ.

Có một số điều kiện mà ngay cả người lớn như ông ấy cũng không khỏi động tâm, cậu ấy dù chỉ là trẻ vị thành niên nhưng bản lĩnh đủ vững vàng, quả thực rất đáng khen ngợi.

Nhìn thấy Đặng Dật Phàm cười, Khổng Thịnh Hoa hơi nheo mắt lại, có phần ngạo mạn nói với Tần Tiểu Du: "Tốt nghiệp đại học tìm việc làm có kiếm được nhiều tiền như một ngôi sao bóng đá không? Hoàng Thiên của chúng tôi là một trong những câu lạc bộ bóng đá giỏi nhất, đã từng bốn lần quán quân giải thế giới. Nếu bỏ lỡ lần này, cậu sẽ không có cơ hội bước vào nữa."

Tần Tiểu Du mím môi dưới, đôi mắt trong veo sáng ngời, không có chút tạp chất: "Mục tiêu của tôi là trúng tuyển vào Đại học Khoa học và Công nghệ Sùng Hạ."

"Cái...cái gì?" Khổng Thịnh Hoa sửng sốt, cho rằng mình gặp ảo giác.

Đại học Khoa học và Công nghệ Sùng Hạ?

Trường đại học nổi tiếng số một thế giới đã đào tạo ra nhiều nhà khoa học hàng đầu, mỗi sinh viên tốt nghiệp đều là báu vật mà các công ty lớn cạnh tranh nhau với mức lương cao.

Chàng trai trẻ trước mặt gã chỉ mới mười lăm tuổi, lại có thể ngông cuồng nói rằng cậu muốn trúng tuyển vào Đại học Khoa học và Công nghệ Sùng Hạ!

Không thể phủ nhận, trường trung học cơ sở số 1 trên thị trấn là trường cấp hai tốt nhất ở thị trấn Vạn Lý, nhưng xét cả nước thì thậm chí còn không được xếp hạng một trăm.

Đúng là một đứa trẻ chẳng hiểu sự đời.

Tần Tiểu Du không quan tâm đối phương nghĩ gì, dù sao mỗi người khi nghe mục tiêu của cậu đều là ánh mắt kỳ quái, cuối cùng là khinh thường nhìn cậu.

Chẳng có phong thái gì cả.

"Chú Đặng, nếu không có việc gì khác thì tôi về trước." Giờ cũng đã muộn, cậu còn có việc khác phải làm, không có thời gian chậm trễ.

Đặng Dật Phàm ho nhẹ hai tiếng, gật đầu: "Được rồi, trên đường chú ý an toàn."

"Tạm biệt chú Đặng, tạm biệt Khổng giám đốc."

Chàng trai trẻ thỏa đáng mà rời khỏi văn phòng.

Cậu vừa rời đi, Khổng Thịnh Hoa hừ lạnh một tiếng: "Đúng là không biết điều!"

Đặng Dật Phàm cau mày.

Khổng Thịnh Hoa là người sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, ông thực sự không biết việc giới thiệu Tiểu Du cho gã là đúng hay sai.

*****

Tần Tiểu Du rời khỏi trung tâm huấn luyện Thanh Tường, đi thẳng đến bãi đậu xe đạp công cộng gần đó, may mắn thay, vẫn còn một chiếc xe đạp ở bãi đậu xe. Cậu lấy trong túi ra một chiếc thẻ từ, đè lên trụ khóa xe đạp bằng kim loại, trụ kim loại đọc thông tin rồi tự động mở khóa.

Cậu cất thẻ từ, đẩy xe đạp ra và đạp xe một cách thuần thục.

Trung tâm huấn luyện bóng đá Thanh Tường nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất của thị trấn Vạn Lý, được bao quanh bởi các tòa nhà cao tầng, dãy cửa hàng rực rỡ và xe cộ qua lại liên tục trên đường.

Tần Tiểu Du thong thả đạp xe trên làn đường dành cho người đi bộ, ngắm nhìn phong cảnh ven đường.

Lần đầu tiên cậu đến thị trấn Vạn Lý là vào năm lớp 4 tiểu học.

Khi đó, thầy Hoắc thuê một chiếc Minibus (1) chở hơn chục đứa trẻ nông thôn vượt hơn 100 km đường núi để tham gia trận bóng đá cấp tiểu học của thị trấn.

Tần Tiểu Du và những người bạn khác hưng phấn suốt chặng đường, ghé vào cửa kính ô tô, mở to mắt nhìn đường phố bên ngoài.

Rất nhiều tòa nhà, rất nhiều xe, rất nhiều người.

Đây là ấn tượng đầu tiên của cậu về thị trấn.

Nó hoàn toàn khác với những vùng nông thôn lạc hậu và nghèo khó, ở đây đường phố chằng chịt, chợ phiên nhộn nhịp, các bảng quảng cáo rực rỡ.

Sau khi được nhận vào cấp hai và rời nhà lên thị trấn học hai năm rưỡi, Tần Tiểu Du cuối cùng cũng quen dần.

Chẳng trách anh trai cậu luôn thích đi thị trấn mua sách.

Thì ra thị trấn phồn hoa như vậy, có vô số món ăn ngon và thú vui để làm khiến người ta lưu luyến không quên.

Tuy nhiên, anh trai cậu là người có ý chí kiên định, tiền trên người ngoài việc mua sách, tuyệt đối không dùng thêm một xu. Mỗi lần về nhà, số tiền còn lại y đều đưa cho mẹ.

Nghĩ đến anh trai mình, Tần Tiểu Du phồng má.

Sau khi anh trai được nhận vào trường trung học trọng điểm trong thị trấn, y tập trung hoàn toàn vào việc học, số lần về nhà đếm trên đầu ngón tay, lần cuối cậu gặp anh mình là hai tháng trước.

Không biết Trung thu năm nay anh ấy có về nhà không.

Cơn gió chiều thổi qua, hất tung mái tóc ngắn thoải mái của chàng trai, ánh nắng chiều chiếu lên người cậu, phủ một tầng ánh sáng vàng.

Một thiếu niên khỏe mạnh, tràn đầy sức sống luôn thu hút sự chú ý.

Tần Tiểu Du chăm chú lái xe suốt chặng đường mà không biết tỷ lệ quay đầu của người đi đường là 100%.

Nửa giờ sau, cậu đạp xe đến nơi, tìm một chỗ đỗ xe đạp công cộng gần đó rồi đỗ xe.

Sau khi trả hai tệ bằng thẻ từ, cậu xách ba lô bước nhẹ về phía tiểu khu cao cấp cách đó một trăm mét.

Đây là tiểu khu tốt nhất ở thị trấn Vạn Lý, cảnh đẹp, cơ sở vật chất đầy đủ, quản lý tài sản có trách nhiệm và an ninh tận tâm, là sự lựa chọn tốt nhất cho những người giàu có.

Lý tiên sinh có một căn hộ ở đây.

Sau khi Tần Tiểu Du được nhận vào trường trung học cơ sở số 1 thị trấn, điều đáng buồn duy nhất là cậu là không thể hàng ngày đến biệt thự bên kia sông để học ngôn ngữ Ciro và piano từ Lý tiến sinh như hồi tiểu học nữa.

Một ngày trước khi đến trường nhập học, cậu lưu luyến không rời nói lời chia tay với Lý tiên sinh, mắt ngấn nước nói với hắn có kỳ nghỉ sẽ lập tức về thôn.

Lý tiên sinh xoa đầu, cười dịu dàng: "Ta có một căn hộ ở thị trấn, em có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào em muốn."

Những giọt nước mắt của Tần Tiểu Du muốn rơi xuống, đột nhiên dừng lại.

Vì vậy, khi vào cấp hai, chỉ cần được nghỉ cậu sẽ đến nơi này tìm Lý tiên sinh.

Hai người đã ở bên nhau sáu năm, mối quan hệ của họ ngày càng sâu sắc, đối với Tần Tiểu Du, Lý tiên sinh vừa là người thân, vừa là thầy, vừa là bạn, vì cậu mà mở ra con đường không giống người thường.

Cậu cầm trên tay thẻ ra vào do Lý tiên sinh đưa, rất dễ dàng vào tiểu khu, quen cửa nèo mà tìm được tòa nhà, tiến vào, lấy chìa khóa ra và mở cửa chống trộm ở tầng một.

Sau khi mở cửa, cậu xỏ đôi dép đặc biệt của mình ở lối vào, bước vào phòng khách, theo thói quen nhìn chiếc ghế sô pha trước cửa sổ sát đất, vừa định mở miệng liền ngây ngẩn cả người.

Lý tiên sinh mặc một đồ nhàn nhã rộng rãi, tao nhã ngồi trên ghế sô pha bọc da kiểu phương Tây, trên tay cầm tách cà phê, vẻ mặt lạnh lùng. Ngồi đối diện hắn ở sô pha đơn là người đàn ông anh tuấn vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Thầy Hoắc?"

Tần Tiểu Du buột miệng thốt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: