Chap 4: Một lần nữa


Cơ thể đau nhức vì không chịu vận động nằm phịch xuống giường, cảm giác trống rỗng mấy ngày qua khiến Kuroo khó chịu chết mất, anh cũng đã tạm nghỉ việc để ổn định tinh thần.

Ánh trăng tinh nghịch luồn lách qua rèm cửa soi sáng khuôn mặt hốc hác của anh, hôm nay lại phải nhờ người ru anh ngủ nữa rồi. Anh đã tự nhốt mình trong nhà hơn tuần rồi, tồn tại trong căn nhà mà cảm giác như đang ngộp thở giữa đại dương.

Chả thể nghĩ gì đến phía trước, anh cứ cuốn theo dòng chảy ngược của thời gian.

"𝑲𝒖𝒓𝒐𝒐-𝒔𝒂𝒏,  𝒂𝒏𝒉 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒖̛̉ đ𝒊 𝒕𝒊̀𝒎 𝑲𝒆𝒏𝒎𝒂?"

"𝑪𝒐́ 𝒍𝒆̃ 𝒈𝒊𝒐̛̀ 𝒆𝒎 𝒂̂́𝒚 đ𝒂𝒏𝒈 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒕𝒉𝒐𝒂̉𝒊 𝒎𝒂́𝒊 𝒌𝒉𝒊 𝒈𝒊𝒂̉𝒊 𝒕𝒉𝒐𝒂́𝒕 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒌𝒉𝒐̉𝒊 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒈𝒂́𝒏𝒉 𝒏𝒂̣̆𝒏𝒈 𝒏𝒉𝒖̛ 𝒕𝒐̂𝒊 𝒎𝒂̀, đ𝒊 𝒕𝒊̀𝒎 đ𝒆̂̉ 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒆𝒎 𝒂̂́𝒚 𝒏𝒉𝒂̂̃𝒏 𝒕𝒂̂𝒏 𝒃𝒖𝒐̂𝒏𝒈 𝒍𝒐̛̀𝒊 𝒄𝒂𝒚 đ𝒂̆́𝒏𝒈 𝒔𝒂𝒐. 𝑻𝒐̂𝒊 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒖 𝒆𝒎 𝒂̂́𝒚 𝒉𝒐̛𝒏 𝒂𝒊 𝒉𝒆̂́𝒕, 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒌𝒉𝒊 𝒌𝒉𝒐́ 𝒄𝒉𝒊̣𝒖 𝒕𝒉𝒊̀ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒂̣𝒊 𝒏𝒐́𝒊 đ𝒂̂𝒖". 𝑨𝒏𝒉 𝒄𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒌𝒉𝒐̂̉, đ𝒂́𝒑 𝒍𝒂̣𝒊 𝒏𝒉𝒖̛ 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒍𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒉𝒂𝒏 𝒕𝒉𝒐̛̉.

"Đ𝒂̂𝒚 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝑲𝒖𝒓𝒐𝒐-𝒔𝒂𝒏 𝒎𝒂̀ 𝒆𝒎 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕, 𝒂𝒏𝒉 đ𝒂𝒏𝒈 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝑲𝒆𝒏𝒎𝒂".

𝑲𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒉𝒐̂̀𝒊 đ𝒂́𝒑 𝒍𝒂̣𝒊, 𝑨𝒌𝒂𝒂𝒔𝒉𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒈𝒐̃ 𝒍𝒊𝒆̂𝒏 𝒉𝒐̂̀𝒊 𝒗𝒂̀𝒐 𝒄𝒂́𝒏𝒉 𝒄𝒖̛̉𝒂 𝒏𝒖̛̃𝒂. 𝑻𝒂̂𝒎 𝒕𝒓𝒂̣𝒏𝒈 𝒃𝒖𝒐̂̀𝒏 𝒑𝒉𝒊𝒆̂̀𝒏, 𝒃𝒆̂𝒏 𝒏𝒈𝒐𝒂̀𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒄𝒐̀𝒏 𝒃𝒐́𝒏𝒈 𝒅𝒂́𝒏𝒈 𝒄𝒂̣̂𝒖 𝒏𝒖̛̃𝒂, 𝒄𝒖𝒐̂́𝒊 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 đ𝒊 𝒗𝒆̂̀ 𝒏𝒆̂́𝒖 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒂𝒏𝒉 𝒔𝒆̃ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒏𝒉𝒊̣𝒏 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒎𝒂̀ 𝒍𝒂̣𝒊 𝒕𝒉𝒖́𝒕 𝒕𝒉𝒊́𝒕 𝒏𝒉𝒖̛ 𝒎𝒐̣̂𝒕 đ𝒖̛́𝒂 𝒕𝒓𝒆̉ 𝒎𝒂̂́𝒕, 𝒂𝒏𝒉 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒖 𝒓𝒐̃ 𝒃𝒂̉𝒏 𝒕𝒉𝒂̂𝒏 đ𝒂𝒏𝒈 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝒈𝒊̀ 𝒎𝒂̀.

"Một cái viện cớ ngu ngốc cho bản thân"

Cả một tuần qua anh chỉ quanh quẩn trong nhà cho rằng Kenma sẽ thấy phiền nếu mình cứ cố chấp, ngụy tạo rằng tinh thần không ổn định để có thể suy nghĩ cho chuyện tiếp theo. Kuroo đang sợ hãi, anh đang cố chấp, đấu tranh với chính bản thân.

Thời gian vốn dĩ không thích chờ đợi bố con thằng nào.

"𝑲𝒆𝒏𝒎𝒂, 𝒄𝒉𝒐 𝒂𝒏𝒉 𝒗𝒂̀𝒐 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈?"

"𝑬𝒎 𝒏𝒉𝒐̛́ 𝒎𝒆̣".  𝑲𝒆𝒏𝒎𝒂 𝒕𝒉𝒆̂̀𝒖 𝒕𝒉𝒂̀𝒐 𝒕𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒖̛̃ 𝒏𝒐́𝒊 𝒗𝒐̛́𝒊 𝑲𝒖𝒓𝒐𝒐 𝒏𝒈𝒐𝒂̀𝒊 𝒄𝒂́𝒏𝒉 𝒄𝒖̛̉𝒂, 𝒍𝒂̀ 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒕𝒉𝒖̛́ 𝒃𝒂𝒐 𝒏𝒉𝒊𝒆̂𝒖 𝒌𝒆̂̉ 𝒕𝒖̛̀ 𝒌𝒉𝒊 𝒎𝒆̣ 𝒆𝒎 đ𝒊 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒏𝒉𝒊̉?

Thương em lắm, anh nhớ thân ảnh bé nhỏ một mình dầm mưa trước ngôi mộ, cậu xua đuổi tất cả những người xung quanh để bản thân ở bên cạnh mẹ. Khi biết mẹ Kenma đột ngột mất lòng anh cũng hoang mang lắm. Nước mưa, khe khuất nước mắt của một đứa trẻ chỉ vừa mới ngày nào còn tươi cười, lòng ngực bỗng chốc nhói lên khi ấy chỉ biết lẳng lặng đứng nhìn.

Từ đó ngày ngày sau giờ học anh luôn trên tay cầm món bánh yêu thích của em đứng trước cửa phòng. Chỉ mới là một đứa trẻ, sao mà giỏi dỗ dành, nhìn thấy những vết xước bị nhiễm trùng ấy anh sợ lắm, đã thế gương mặt khô khốc cứ nhìn chằm chằm anh như tìm một hơi ấm. Kenma đôi khi còn đánh anh mất kiểm soát, chửi bới anh ra ngoài.

Xoa nhè nhẹ tâm lưng bé nhỏ, vỗ vỗ một cách vụng về, băng bó cẩn thận để em không đau, bên cạnh Kenma mọi lúc như lời an ủi mà những đứa trẻ thường làm. Kuroo nhớ những lúc nụ cười em nở rộ giữa ánh bình minh, ghét những giọt nước mắt vương vấn trên gò má.

Trong thời gian khó khăn ấy anh trở thành một người chăm sóc em từng chút một cho dù có hơi vụng, thật may vì mọi thứ đều chuyển biến tốt.

"𝑨𝒏𝒉 𝒉𝒖̛́𝒂 𝒔𝒆̃ 𝒃𝒂̉𝒐 𝒗𝒆̣̂ 𝒆𝒎"

"Đ𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒌𝒉𝒐́𝒄 𝒏𝒖̛̃𝒂 𝒏𝒉𝒆́, 𝑲𝒖𝒓𝒐𝒐 𝒔𝒐́𝒕 𝒍𝒂̆́𝒎"

"𝑹𝒐̂̀𝒊 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒃𝒆́ 𝒎𝒆̀𝒐 𝒄𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒊́ đ𝒊 𝒂𝒏𝒉 𝒄𝒉𝒐 𝒕𝒉𝒆̂𝒎 𝒃𝒂́𝒏𝒉"

"Kuroo à, mày thảm hại thật". Lời hứa hồi còn bé ai cũng dễ quên vậy sao, cứ hứa xong thề rồi lại nguyện, vốn dĩ lời nói non nớt ấy vô tình bỏ tai hay gì.

Trông anh giờ chả bằng một đứa trẻ

Trải qua bao thăng trầm với nhau cớ sao lại kết thúc dễ dàng như thế được. Ta đi bên nhau đã bao lâu rồi?

Em giờ ở đâu nhỉ? Chắc anh đã ngờ ngợ ra nhiều nơi nhưng lại quá sợ hãi nhiều điều, nếu giờ Kenma ở đây chắc cười Kuroo mất.

Xin lỗi em, không một lần ích kỉ sao biết người thật sự ra sao.

Hạnh phúc nhất là khi có em, khi được nói yêu em mỗi ngày, khi có thể lau nước mắt mỗi khi em buồn, cạnh bên khi em cười, tặng những thứ em thích, đặt anh là người quan trọng nhất.

Anh sợ viễn cảnh của ngày hôm ấy lắm, không muốn em rơi lệ lần nào nữa.

Mái ấm này không thể thiếu vắng hình bóng người.

Muốn dấu chân em mãi hiện hữu trên con đường này đến cuối cùng anh.

Sẽ luôn có anh ở đằng sau chở che.

Đường tình ta mang vạn lời hứa hẹn, vạn lời đường mật lẫn đau thương,...

Kuroo Tetsurou này cần Kozume Kenma.

Bình minh sắp lên...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top