Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Hướng về sân trường nào! Lần này muốn xem cp thanh xuân vườn trường yêu đương nha~~

----------------------

6h30 buổi sáng đầu xuân, trời mới chỉ le lói chút ánh sáng, chắc do chưa thích nghi hoàn toàn với môi trường nơi ở mới nên Bạch Mộng Nghiên hôm nay tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày, cô trở mình với lấy điện thoại ở đầu giường, mở WeChat có ghi chú là [Làm đồ ngọt siêu ngon Hehe đại nhân] gửi một cái tin nhắn.

[Bluemy] Hôm nay có một niềm vui bất ngờ dành cho cậu đó nha (〃╹⁠▽⁠╹〃⁠)

Vì ba cô phải chuyển công tác nên ba ngày trước gia đình Bạch Mộng Nghiên đã từ Vân huyện chuyển đến Lộc thành, cô và Hà Hạm Đan lớn lên cùng nhau trong một khu, năm lớp 7, khách sạn do ba mẹ Hà Hạm Đan kinh doanh có khởi sắc nên họ đã chuyển đến Lộc Thành, lúc đó cả hai còn khóc suốt một ngày trời vì sắp phải chia tay nhau. Hà Hạm Đan đã cảnh cáo Bạch Mộng Nghiên không được phép có bạn thân tốt hơn mình, cho nên cứ đến ngày nghỉ lễ Hà Hạm Đan lại quay về "kiểm tra". Sau này khi có điện thoại rồi, hầu như ngày nào hai người cũng chia sẻ cuộc sống hàng ngày cho nhau, mặc dù bây giờ cả hai đều đang học lớp 10 nhưng cảm giác hai người chưa cách xa nhau lâu lắm.

Nghĩ đến hôm nay Hà Hạm Đan nhìn thấy mình xuất hiện với biểu cảm kinh ngạc đến ngây người, Bạch Mộng Nghiên nhịn không được liền cười rộ lên. Cô nghĩ lúc này Hà Hạm Đan nhất định vẫn chưa rời giường, nên Bạch Mộng Nghiên không có đợi cô ấy trả lời, liền đi vào phòng bếp xem hôm nay mẹ cô làm món gì ngon đây.

Bà Hạ Ý là người đẹp nhất trong lòng Bạch Mộng Nghiên, tuy đã 42 tuổi nhưng khuôn mặt bà không nhìn ra có dấu vết của tuổi tác, bà là giáo viên dạy múa ba lê, khi còn trẻ có rất nhiều người ngưỡng mộ màn trình diễn của bà. Sau khi có Bạch Mộng Nghiên, bà Hạ cũng dần dần không còn biểu diễn nữa, ba cô cũng bảo mẹ cô hãy làm những gì mà mình thích, đừng vì gia đình mà quên mất bản thân, tuy nhiên bà Hạ vẫn từ chối rất nhiều lời mời từ các đoàn kịch, đoàn múa. Đem toàn bộ sức lực dành cho gia đình, bởi vì bà cảm thấy sự trưởng thành của con gái mình quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Mặc dù bà đã từng dẫn dắt đoàn múa ba lê nhỏ ở trường tiểu học Vân huyện và giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng Bạch Mộng Nghiên luôn cảm thấy mẹ mình không nên chỉ giới hạn ở điều này, cô đã xem qua những bức ảnh và video khiêu vũ của mẹ, xinh đẹp lộng lẫy giống như một con thiên nga trắng vậy, vẻ đẹp đó khiến Bạch Mộng Nghiên không biết làm sao để hình dung.

Lần này khi đến Lộc thành, bà Hạ sẽ làm việc cho một studio khiêu vũ có tên là <Dream>, studio này dạy nhiều loại vũ đạo khác nhau và đã đào tạo ra được rất nhiều vũ công xuất sắc. Cô còn nhớ rõ hình ảnh vui mừng của mẹ cô khi nhận được lời mời từ <Dream>, ánh sáng trong mắt khi ấy không thể so sánh với tất cả tình yêu mà cô và ba dành cho được.

Trong bếp, bà Hạ tùy ý buộc lại mái tóc xoăn dài ra sau, mặc bộ quần áo ở nhà bằng lụa màu xanh ngọc, đang quay lưng về phía Bạch Mộng Nghiên khuấy cháo trong nồi, bất luận là trong mắt Bạch Mộng Nghiên hay là người ngoài, mẹ cô làm cái gì mọi thứ cũng đều thật là ưu nhã.

"Mẹ, hôm nay mẹ nấu món gì thơm vậy nha!" Bạch Mộng Nghiên nháy nháy mắt nhìn bà Hạ Ý.

"Cục cưng, có phải mẹ làm ồn đến con rồi không?" Bà Hạ nhìn con gái bảo bối dậy sớm như thế, tưởng rằng mình nấu ăn âm thanh quá lớn, xoa xoa đầu Bạch Mộng Nghiên hỏi.

"Không có đâu, là Hạ phu nhân nấu ăn quá thơm, con ngửi được mùi thơm nên tỉnh dậy đó! Cho con xem một chút mẹ đang nấu món gì ngon mà thơm như thế." Bạch Mộng Nghiên đi đến ôm lấy mẹ cô làm nũng, sau đó lại thừa cơ lẻn vào phòng bếp.

"Trứng ốp la, cháo gạo đen, bánh trứng đều là món con thích! Mẹ, mẹ cho nhiều đường vào cháo cho con nha."

"Rồi rồi, nhanh đi rửa mặt đi, sáng sớm ba con ra ngoài chạy bộ cũng sắp về rồi đó." Bà Hạ cưng chiều đối với Bạch Mộng Nghiên nói.

"Vâng!"

Sau khi rửa mặt đánh răng xong, cô chọn một chiếc váy cotton dài đến đầu gối trong tủ quần áo, kết hợp nó với một chiếc áo đan len ngắn màu xanh kem, chọn lấy một đôi tất màu trắng xếp chồng lên nhau, rồi buộc mái tóc dài ngang vai thành một búi nhỏ. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Bạch Mộng Nghiên soi mình trong gương, trong lòng thầm khen: Mình thật xứng đáng là cao thủ ăn mặc mà!

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ đúng lúc liền gặp được ba cô đang từ cửa đi vào, "Lão ba, buổi sáng tốt lành!" "Không hổ là con gái của ba, rất xinh đẹp."Ông Bạch chưa bao giờ keo kiệt lời khen đối với con gái của mình. "Nhanh đi rửa tay đi còn ăn sáng nữa, đã hơn bảy giờ rồi." Bà Hạ từ phòng bếp bưng điểm tâm đi ra, cười nói với chồng mình. "Được." Ông Bạch một bên vừa nói vừa tiếp nhận nồi cháo trong tay bà Hạ đặt lên bàn ăn, sau đó liền đi vào nhà vệ sinh.

"Nhuận Sinh, lát nữa anh đi làm thì đưa Nghiên Nghiên đến trường luôn nhé. Hôm nay là ngày đầu tiên con gái tới trường mới, mặc dù không xa nhưng vẫn cần phải biết đường." Bà Hạ ở bên cạnh múc cháo dặn dò chồng mình, vì thời gian làm việc của hai người so với Nghiên Nghiên sẽ muộn hơn một chút.

"Ý Ý, không cần chuyện gì em cũng phải lo lắng, em chỉ cần phụ trách vui vẻ là được rồi." Ông Bạch vừa nói vừa nắm tay bà Hạ để bà ngồi xuống.

"Đúng vậy, mẹ, ba và con không phải trẻ con." Bạch Mộng Nghiên miệng vừa cắn một miếng trứng rán, mơ hồ nói.

Bà Hạ dùng ngón tay chọc chọc đầu Bạch Mộng Nghiên, cười nói: "Ba con thì không phải, nhưng con phải."

"Đúng rồi Nghiên Nghiên, Đan Đan có biết con đến Lộc thành chưa? Hai ngày nay ba mẹ cũng bận rộn, chưa kịp chào hỏi ba mẹ con bé." Bà Hạ hỏi.

"Con cố ý không có nói cho cô ấy biết, hôm nay đến trường làm cô ấy bất ngờ." Bạch Mộng Nghiên vui vẻ nói.

"Con đó nha! Mau ăn đi."

"Nghiên Nghiên, bố xuống dưới lái xe ra trước, con chuẩn bị xong thì xuống nha!" Sau khi bữa sáng kết thúc, ba Bạch mặc xong quần áo đứng ở cửa chính hô.

"Vâng ạ!"

"Ý Ý, anh đi trước." Nói xong liền hôn lên trán bà Hạ một cái, kết hôn 18 năm, con gái cũng đã 16 tuổi rồi, nhưng mỗi lần ra ngoài ông Bạch vẫn luôn duy trì thói quen như vậy.

Bạch Mộng Nghiên sắp xếp xong cặp sách, từ trong phòng ngủ đi ra "Mẹ, con đi học đây!"

"Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, giữ tâm trạng tốt nhé!" Bà Hạ lấy ra một chiếc kẹp tóc màu xanh lá đưa cho Bạch Mộng Nghiên, đây là món quà nhỏ bà chuẩn bị cho con gái nhập học trường mới.

"Mẹ, mẹ hiểu con nhất, mẹ giúp con cài lên đi." Bạch Mộng Nghiên kéo lấy tay bà Hạ làm nũng. Sau khi cài xong, cô thay một đôi giày da nhỏ, xoay người vẫy tay với bà Hạ rồi mới đi xuống lầu.

Xuống dưới lầu, ông Bạch vẫn chưa lái xe ra, Bạch Mộng Nghiên bèn đứng trước cửa gara đợi ba, 7:30 buổi sáng đầu xuân, mặt trời cũng đã mọc, bên cạnh cánh cửa đơn ở phía trước, cô nhìn thấy một cậu thiếu niên đang ngồi trên xe đạp, một chân thì chống trên mặt đất, hình như đang đợi ai đó.

Anh mặc một bộ đồng phục bên trong là áo sơ mi, bên ngoài là một chiếc áo len dệt kim cổ chữ V màu xám, mái tóc tùy tiện buông rủ trước trán, trông có vẻ mềm mại. Bạch Mộng Nghiên đã từng nhìn thấy bộ đồng phục này trước đây, đó là bộ đồng phục mà Đan Đan đã từng gửi hình cho cô xem, đồng phục của học sinh trường trung học số 1 Lộc thành.

Bạch Mộng Nghiên thầm nghĩ: Cậu ấy cũng là học sinh trường trung học số 1 Lộc thành sao.

"Tôi cho cậu thêm một phút." Cô nhìn cậu thiếu niên kia bấm điện thoại, nói xong một câu liền lập tức dập máy. Còn chưa kịp nhìn xem người mà cậu ấy đang đợi là ai, thì ông Bạch đã lái xe đi ra.

Trên đường đến trường Bạch Mộng Nghiên nhìn thấy có rất nhiều học sinh, người thì đạp xe đạp, người thì đi bộ.

"Chờ thêm mấy ngày nữa quen đường, ba cũng sẽ mua cho Nghiên Nghiên một chiếc xe đạp." Ông Bạch nói.

"Ba, ba biết, con không biết đi xe đạp mà." Bạch Mộng Nghiên cảm thấy ba cô nhất định là cố ý trêu cô. Gần đến cổng trường học, Bạch Mộng Nghiên bảo ba dừng lại, vì phía trước có chút tắc đường, dừng xe ở đó không tiện cho lắm.

"Ba, con đi học đây, hôm nay ba cũng là ngày đầu tiên nhậm chức ba cố gắng nha!"

"Được, đi học vui vẻ nhé con gái, lúc nào tan học thì liên lạc với ba." Ông Bạch nói xong liền khởi động xe, đi về phía cơ quan. Bạch Mộng Nghiên cũng bước nhanh chân hơn về phía cổng trường.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top