Chương 101
Bạch Lộc trước thấy Tuyết Đoàn nhi không đúng trong lòng đã có phỏng đoán, hiện giờ được xác thức, tuy rằng nàng không có hét lên hoảng loạn như Vương thị và Lý thị nhưng trong lòng cũng kinh hãi, nghĩ mà sợ.
Nhưng trước mặt không phải là lúc sợ hãi, Bạch Lộc mạnh mẽ để bản thân bình tĩnh lại: "Mọi người mau tới nơi trống trải, Tiểu Nam và A Dương chăm sóc tốt cho A Lâm".
Nói chuyện xong, cơn chấn động mãnh liệt kia qua đi chỉ còn rung chấn nhỏ.
Nhưng khi tới đêm khuya, trong lúc ngủ có lẽ cũng không cảm giác được cơn chấn động ngắn như vậy nhưng may là khi Bạch Lộc ra đã tạo ra động tĩnh không nhỏ, đánh thức vài nhà rồi.
Những người này cũng không ngủ được nữa, vào nhà lập tức thu dọn quần áo chạy ra ngoài.
Động tĩnh lớn như vậy rất mau đã đánh thức nhiều người hơn, phát hiện mọi chuyện không đúng, hẻm Trà Hồ dẫn đầu sau rất nhanh liền có người lục tục chạy ra,
Mà lúc này Bạch Lộc đã dẫn mọi người lui tới bãi đất trống.
Mặt đất còn rung liên tục, nàng bắt đầu lo lắng cho bên Tô Như Thị - dù cho chỗ của Tô Như Thị không có nhà dày san sát nhau như hẻm Trà Hồ, bên người bà cũng có vài người hầu hạ nhưng là tình thân, trước thiên tai như vậy, không chính mình xác nhận bà mạnh khỏe, Bạch Lộc vẫn không yên tâm.
Nàng thương lượng với Tiêu Thế Nam, nói muốn qua bên kia xem một chút.
Nếu là ngày thường có đại sự, quyết định sẽ rơi lên người Thái Từ Khôn nhưng hiện tại Thái Từ Khôn không có mặt, Tiêu Thế Nam là người duy nhất biết võ, quyền lên tiếng liền rơi lên đầu hắn.
Hắn trầm ngâm nói: "Bên kia cách nhà chúng ta cũng không xa, bên kia trống trải hơn, ven đường cũng không có tòa nhà nào quá cao, chúng ta đi dọc đường phố đi thôi". Hắn và Sở Hạc Vinh thân như huynh đệ, không đi nhìn một cái cũng không yên tâm.
Chấn cảm liên tục, hai nhà Vương thị và Lý thị đều bị dọa ngốc rồi, lúc phục hồi tinh thần lại, Vương thị nói muốn đi thông báo cho nhà người thân, Lý thị không có người thân, liền nói nàng sẽ đi theo mấy người Bạch Lộc.
Nhóm người chia ra làm hai, Bạch Lộc vừa muốn đi, Tuyết Đoàn nhi dụi vào chân nàng, khiến Bạch Lộc lảo đảo sau, Tuyết Đoàn nhi nằm sấp xuống, ý để Khương Đào ngồi lên người nó.
Tiêu Thế Nam cầm túi bột mì trong tay Bạch Lộc, nói: "Tẩu tử ngồi lên đi, chúng ta hai chân không nhanh bằng bốn chân của nó". Nói xong hắn cũng ôm Bạch Lâm lên, không cho nó tự đi.
Bạch Lộc ngồi trên Tuyết Đoàn nhi, còn lo lắng nó sẽ không đi được – dù sao nó cũng chưa tới hai mươi cân, sau có Sở Hạc Vinh nuôi nó tuy ở cổ đại là mười sáu lượng một cân nhưng tính ra ở hiện đại cũng chỉ có tầm ba mươi cân mà nàng hiện tại cũng phải hơn bốn mươi cân* rồi.
*Một cân của Trung Quốc bằng ½ cân của Việt Nam, ở trên tui đã quy hết về khối lượng Việt rồi, còn cái chỗ mà "một cân là mười sáu lượng", thứ cho tiểu nữ bất tài, toán học quá khó rồi.
Nhưng Tuyết Đoàn nhi lại chẳng dùng bao nhiêu lực mà đứng lên, sau đó chở nàng đi nhanh như bay.
Bạch Lộc sợ nó đưa mình tới ngoài thành luôn, nhanh ôm lấy cổ nó, vừa nói: "Chúng ta đi tìm Tiểu Vinh".
Tuyết Đoàn nhi tuy không quá thân với Sở Hạc Vinh nhưng dù sao mỗi lần Sở Hạc Vinh tới đều mang đồ ăn ngon cho nó, còn có hai lần tới Tô trạch cùng Sở Hạc Vinh, ở đó càng là ăn uống thoải mái nhưng nó ở không quen, ăn uống no đủ sau nửa đêm lén chạy về hẻm Trà Hồ.
Lúc này, Tuyết Đoàn nhi phát huy công lực, vốn dĩ là lộ trình mười lăm phút mà nó chạy chỉ còn một phần ba.
Chờ tới khi Bạch Lộc tới, cách lần cường chấn đầu tiên là mười lăm phút.
Vệ trạch và Tô trạch cũng có rất nhiều người đứng ngoài, đặc biệt là cả nhà Vệ Thường Khiêm, tính cả hạ nhân cũng đã chỉnh chỉnh tề tề, còn có nhiều đồ vật ở bên ngoài, thật giống như sớm đã có chuẩn bị.
Tô Như Thị cũng đã mang người ra bên ngoài, tuy vậy bọn họ cũng chưa có chuẩn bị, trên mặt vẫn còn sợ hãi, quần áo ăn mặc có chút lộn xộn, đầu tóc hơi loạn nhưng hẳn là cũng ra trước tiên, hơn nữa, cũng giống như đã bình tĩnh hơn, trong tay cầm dù, quần áo chuẩn bị xong, không giống bọn Bạch Lộc vì tới đây mà trên người có ít hơi nước.
Tô Như Thị thấy Bạch Lộc và Tuyết Đoàn nhi liền xông lên trước, khẩn trương nói: "May mà Vệ gia sớm phái người tới gõ cửa, bằng không hiện tại sợ là còn đang ngủ, ta đang muốn đi tìm con".
Bạch Lộc thấy bà không có việc gì cũng thở dài một hơi, đi xuống khỏi người Tuyết Đoàn nhi, nói: "Nhà con là do Tuyết Đoàn nhi phát hiện có chút không đúng cho nên kéo cả nhà ra. Nhưng khi đó chưa xác định, chờ tới khi có địa chấn mới tới tìm ngài".
Không lâu sau, nhóm cùa Tiêu Thế Nam và Bạch Dương cũng đi tới.
Cũng may là lượng mưa to nhiều ngày thay bằng lượng mưa bình thường, không thì chỉ đứng ở bãi đất trống không thôi cũng đủ để ướt người.
Chấn cảm vẫn còn nhưng là trong phạm vi tiếp thu được, kiến trúc chung quanh có lay động nhưng nhiều nhất chỉ là sập bảng hiệu.
Lại qua hơn ba mươi phút, chấn cảm dần giảm bớt, cơ hồ là không phát hiện ra, không ít người lá gan lớn thì thấy không có việc gì, lục tục chạy về nhà, dù sao tư vị hứng mưa gió này cũng không dễ chịu.
"Có thể trở về chưa?'. Bạch Lộc thấy không đúng, bèn thương lượng với Tuyết Đoàn nhi.
Tuyết Đoàn nhi ướt cả người, còn đang nhỏ nước nhưng nghe Bạch Lộc nói nó không nhúc nhích, ngược lại cắn vạt áo nàng, không cho nàng dịch chân.
"Đều đừng nhúc nhích!". Bên cạnh Vệ Thường Khiêm, có một lão giả mặc áo tơi, đội đấu lạp trầm giọng nói: "Còn chưa kết thúc đâu!".
Đây là Vệ gia lão thái gia, luôn cáo ốm, ru rú ở trong nhà, trừ dạy tôn tử học thì chưa bao giờ lộ mặt trước người ngoài.
Cũng đúng là do ông phân phó nên người Vệ gia sớm đã chuẩn bị xong.
Tuy vậy người khác lại không tin phục Vệ gia như vậy, căn bản không ai để ý tới.
Bạch Lộc chưa từng giao tế qua với Vệ lão thái gia nhưng nàng tin tưởng Tuyết Đoàn nhi, cũng không nhúc nhích.
Mắt thấy người trên đường lại đi về, trong lòng nàng sốt ruột không có biện pháp, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Tuyết Đoàn nhi.
Bạch Lộc lại ngồi lên người Tuyết Đoàn nhi, nói: "Ta chạy dọc con phố kêu mọi người".
Vừa dứt lời, Tuyết Đoàn nhi lại chạy như bay.
Bạch Lộc cũng không dám đi xa, nàng vừa đi vừa gào, gọi mọi người ra, lại nói với Tuyết Đoàn nhi chỉ đi những chỗ trống trải, chỗ nhà cửa dày đặc thì nàng không dám đi.
Càng đi thì người càng dính nhiều nước mưa, Bạch Lộc đi ngược gió cũng không dùng dù được, dứt khoát để về một bên, hít một bụng gió lạnh, cổ họng cũng đã khàn.
Nhưng trừ những người ở đất trống không đi, căn bản không ai để ý tới nàng.
Cảm giác vô lực quét qua trong lòng Bạch Lộc, cuối cùng nàng nói không ra tiến, Tuyết Đoàn nhi thay nàng gào lên.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lộc được nghe tiếng gầm uy phong lẫm liệt của Tuyết Đoàn nhi, mang theo khí thế nhờ gió lan xa.
Tối nay đầu tiên là địa chấn, sau là hổ gầm không dứt, lúc này đúng là không ai dám nghỉ ngơi.
Tiểu huyện này xác thật vô cùng nhỏ, nhờ năng lực của Tuyết Đoàn nhi, không tới ba mươi phút Bạch Lộc đã đi hết các đường chính, trở về hội họp với Tô Như Thị.
Nàng ướt từ đầu tới chân, giọng nói cũng nghẹn lại, môi lạnh tới trắng bệch nhưng cũng không hối hận, nếu là biết rõ động đất chưa dừng mà lại trơ mắt nhìn mọi người đi về, mới là khiến bản thân ân hận không thôi. Hiện tại, nàng đã tận lực cảnh tỉnh bọn họ, cũng coi như là không thẹn với lương tâm.
Tô Như Thị chạy nhanh tới bung dù cho nàng, đau lòng nói: "Lạnh không?". Cũng không đợi nàng trả lời, Tô Như Thị không màng quần áo nàng ướt đẫm mà ôm chặt nàng.
Vệ Thường Khiêm ở bên cạnh nhìn thấy, lẩm bẩm với Vệ lão gia tử: "Cha, một tiểu nương tử còn làm được vậy. Chúng ta mặc kệ tất cả có phải không tốt lắm không?".
Vệ lão thái gia hừ một tiếng nói: "Địa chấn tới chúng ta quản cái gì? Không thấy vừa rồi ta kêu mấy người kia đừng về không phải họ không để ý tới sao?".
Vệ gia không có trân thú như Tuyết Đoàn nhi báo động, có thể sớm chuẩn bị trước vẫn là do mấy ngày nay Vệ lão thái gia không yên lòng, lại lật xem sách cổ trước đó, lúc này mới đặt ra kết luận là có khả năng có địa chấn.
Nhưng ông cũng không nắm chắc, có nói ra cũng không ai tin. Hơn nữa, tương truyền địa long xoay người là do người cầm quyền đã chọc giận các vị thần, là hình phạt do trời giáng xuống. Nếu ông nói ra ngoài trước, chưa nói có chuyện thật hay không, thể nào cũng phải gánh tội danh "Yêu ngôn hoặc chúng, vu khống đương kim".
Cho nên Vệ lão gia đã sai người chuẩn bị nhiều ngày, cũng không có lộ ra bên ngoài.
Đạo lý thì là như vậy nhưng Vệ Thường Khiêm vẫn cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu.
"Ngây ra đó làm gì! Cởϊ áσ tơi của ngươi ra, đưa cho người ta đi!".
"A?".
"Sao? Còn để người già như ta cởϊ áσ tơi dính mưa hả?'.
Vệ Thường Khiêm không dám lên tiếng, lập tức đem áo tơi của mình cho Bạch Lộc.
Bạch Lộc thực sự rất lạnh, vừa nói cảm tạ vừa nhận lấy.
Đúng lúc này, mặt đất truyền tới chấn động mãnh liệt chưa từng có... Trong nháy mắt, nhà cửa sụp xuống, mặt đất nứt ra, tiếng khóc, tiếng la, tiếng thét xen lẫn vào mưa gió phiêu đãng ở huyện thành.
Nhiều năm sau, đây là buổi tối mà Bạch Lộc không bao giờ muốn nhớ lại nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top