Chương 7
Cả nhóm cuối cùng cũng đến Tân Cương, cảm giác đầu tiên sau khi bước ra khỏi sân bay chính là trời quá nóng.
Lần này chủ đề ghi hình liên quan đến album mới của Thái Từ Khôn, thời gian phát hành cũng đúng vào sinh nhật của anh.
Nhiệm vụ lần này thiết kế là phải hoàn thành các hạng mục trò chơi mới có thể đến xem trực tiếp sân khấu biểu diễn ca khúc mới Thái Từ Khôn nên Bạch Mộng Nghiên cũng âm thầm cổ vũ cho bản thân, tự nhủ hôm nay phải cố gắng hơn nữa.
Ghi hình đến giữa trưa, Thái Từ Khôn rời đi trước đến địa điểm chỉ định để diễn tập, mặc dù không biết mọi người có thể đến hiện trường như đã hẹn hay không nhưng anh vẫn phải chuẩn bị trước, anh có chút mong đợi, mong cô sẽ đến xem sân khấu của anh, là khán giả đầu tiên nghe anh hát bài hát mới.
Bạch Mộng Nghiên bình thường ăn không quá nhanh, nhưng phần ăn dưa hấu này thực sự rất quan trọng, mặc dù nhiều khi ở trong đoàn phim không thể ăn cơm đúng giờ còn bị bệnh đau dạ dày, nhưng cô nghĩ: Cô muốn vì Thái Từ Khôn mà liều mạng.
Cô không quan tâm đến hình ảnh của mình như thế nào trước ống kính, chỉ nghĩ làm sao có thể ăn nhanh hơn ăn nhiều hơn nữa những miếng dưa hấu này, Châu Thâm ở bên cạnh nhìn Bạch Mộng Nghiên, dù là đang trêu ghẹo cô nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy thương tiếc cho Bạch Mộng Nghiên.
Mặt trời đang dần dần lặn xuống nhưng trận đấu cuối cùng của bọn họ lại đi vào bế tắc, dù họ có cố gắng làm thế nào cũng không thể để bóng rơi vào đúng được.
Trong lòng Bạch Mộng Nghiên biết mình không nên gấp gáp như vậy trước ống kính, nhưng vẫn không nhịn được muốn thúc giục mọi người nhanh lên một chút, cô nghĩ: "Nếu như chúng ta không thể đến thì Thái Từ Khôn sẽ thất vọng biết bao, những điều liên quan đến anh, cô không muốn làm anh thất vọng."
Cô cố gắng hết sức mình hết lần này đến lần khác và cuối cùng cũng đã hoàn thành, lúc đó trái tim cô như rơi muốn vỡ ra làm đôi.
Cô vội thả dây xuống đất, nhanh chân chạy đến phía xe thương vụ.
Hehe ở phía sau gọi cô kêu cô đi chậm lại, nhưng Bạch Mộng Nghiên dường như không có nghe thấy cũng không muốn trả lời.
Nhìn mặt trời đã lặn được một nửa, cô chỉ muốn đến bên anh càng nhanh càng tốt, cô không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Khi mọi người đề nghị lừa gạt Thái Từ Khôn một chút, để anh nghĩ rằng bọn họ không đến được.
Vì vậy, mọi người cử ra Bạch Mộng Nghiên, Lý Thần và Sa Dật ở bên cạnh phụ hoạ, nhìn thấy khuôn mặt Thái Từ Khôn trên màn hình lớn, Bạch Mộng Nghiên cố kìm nén nước mắt của mình, cô khẽ nói với mọi người: "Chúng ta đi đi, đừng lừa anh ấy nữa."
Sau khi tất cả đã đến hiện trường, qua màn hình chúng ta chỉ thấy Bạch Mộng Nghiên nhẹ nhàng ôm eo Thái Từ Khôn, nhưng khung cảnh đó thật ra đã bị cắt bớt, anh ôm cô ghì chặt cô trong ngực mình chừng hai phút. Cô nói với anh: "Em đến rồi, Thái Từ Khôn."
Thái Từ Khôn tựa cằm lên đầu cô nhẹ nhàng nói: "Cuối cùng em cũng đến rồi."
Thì ra cho dù có ám muội đến cỡ nào cũng có thể tìm ra được bằng chứng của tình yêu...
Giữa sa mạc hoang vu này, Thái Từ Khôn đang hát bài hát mới của mình cùng với gió chiều và hoàng hôn, cùng với người con gái mà anh yêu thương, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn về hướng Bạch Mộng Nghiên, người gần anh nhất.
Đây là lần thứ hai Bạch Mộng Nghiên cảm thấy như có hào quang chiếu lên Thái Từ Khôn, cô cảm thấy đôi mắt mình có chút ê ẩm, có lẽ đã bị cát thổi trúng, cũng có thể là bị ánh sáng làm cho chói mắt, khiến cô chỉ muốn khóc.
Trong bữa tối, sau khi ăn được vài miếng, cô gượng cười nói với mọi người: “Em ăn xong rồi, hôm nay trong người có hơi khó chịu, em về nghỉ ngơi trước đây.”
Mọi người cũng nhìn ra hôm nay tâm trạng cô không ổn, Baby nói: "Lộc, vậy em nghỉ ngơi trước đi, bọn chị ăn xong sẽ về sau." Bạch Mộng Nghiên gật đầu, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Trở về phòng, Hehe nhìn thấy Bạch Mộng Nghiên như vậy, lo lắng hỏi: "Cậu sao thế?"
Bạch Mộng Nghiên cố kìm nén lại cảm xúc đang sụp đổ trong lòng, nói với Hehe: "Tớ muốn uống đồ ngọt, cậu mua hộ tớ ly trà sữa được không?" Hehe biết cô muốn yên tĩnh một mình, liền sờ đầu cô nói: "Vậy cậu đi tắm trước đi, giờ tớ đi mua cho.” Sau đó liển nhẹ nhàng đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Bạch Mộng Nghiên nghe lời Hehe, trước liền đi tắm. Sau khi ra ngoài cô nhìn thấy bên ngoài trời đã tối rồi, cô không có mở đèn, nhìn ánh trăng hắt từ bên ngoài ban công len lỏi chiếu vào trong phòng những tia sáng yếu ớt.
Cô lấy điện thoại phát bài "Phim câm" của anh, Bạch Mộng Nghiên đã xem sân khấu này của Thái Từ Khôn nhiều lần, giờ khắc này cô tưởng tượng mình là vũ công, nhắm mắt lại chậm rãi nhún nhảy theo điệu nhạc trong phòng.
Khi Hehe mở cửa ra thì thấy Bạch Mộng Nghiên đang khiêu vũ, do tiếng nhạc nên cô không để ý có người, Hehe cũng không làm phiền cô, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Bạch Mộng Nghiên hoàn thành điệu nhảy.
Sau khi âm nhạc dừng lại, Bạch Mộng Nghiên từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong gối bật khóc.
Bởi vì lo lắng cho Bạch Mộng Nghiên nên Thái Từ Khôn đến tìm cô, vừa mới bước ra khỏi thanh máy anh nhìn thấy Hehe đang xách túi trà sữa về phòng, lúc này anh đứng ở phía sau Hehe nhìn chú mèo con đáng yêu của mình đang ngồi dưới đất gục đầu xuống khóc.
"Anh về trước đi, cô ấy nhất định không muốn anh nhìn thấy mình như vậy đâu, đợi cô ấy ngủ tôi sẽ nói cho anh biết." Hehe quay đầu nói với Thái Từ Khôn, đồng thời cũng nhìn thấy một giọt nước mắt đang rơi xuống khỏi mắt anh.
"Được, cảm ơn." Thái Từ Khôn gật đầu với Hehe, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại cho cô.
Hehe đặt đồ trên tay xuống, chạy đến bên cạnh cô, quỳ xuống đất ôm chặt lấy Bạch Mộng Nghiên, nhẹ giọng nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc được ra là tốt."
"Hehe, hôm nay lần đầu tiên tớ cảm thấy bất lực như vậy, tớ sợ tớ không theo kịp được anh ấy, sau đó lúc anh ấy hướng tới hát cho tớ nghe, ta muốn bắt lấy anh ấy nhưng thế nào cũng không bắt được, tớ đến cùng phải làm sao đây, làm sao có thể đáp lại tình yêu của anh ấy đây." Bạch Mộng Nghiên giờ khắc này đã khóc khản cả tiếng, đứt quãng từng lời từng lời khóc nói ra.
"Bạch Mộng Nghiên, chỉ cần cậu cần thì tớ vẫn sẽ luôn ở đây cùng cậu, cùng cậu đi đến vùng đất cao mà cậu muốn, cậu có thể dũng cảm một chút, hoặc là không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cậu đã mệt mỏi nhiều rồi, hãy nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Cậu yêu anh ấy, anh ấy yêu cậu, đó là một điều tốt đẹp, không phải lúc nào hai con người cũng có thể hướng về phía nhau, từng chút một tiến lại gần nhau đúng không?" Hehe vỗ vỗ lưng Bạch Mộng Nghiên, kiên nhẫn nói với cô.
Khi tâm trạng của Bạch Mộng Nghiên dần bình tĩnh lại, Hehe lấy máy ảnh ra cho Bạch Mộng Nghiên xem những bức ảnh mà cô đã bí mật chụp cho họ mấy ngày nay, một số tấm là ở công viên trò chơi, một số tấm là của ngày hôm nay, trong đó có nhiều bức hình Bạch Mộng Nghiên chưa từng xem qua.
"Đợi một thời gian nữa đi, cho tớ chút thời gian đuổi kịp anh ấy, sau đó có bao nhiêu lời đồn đoán nữa tớ cũng chịu được, chỉ cần đừng làm anh ấy tổn thương là được." Bạch Mộng Nghiên lật nhìn những bức ảnh trong máy, hướng Hehe nói.
Trong mỗi bức ảnh có anh, cô đều nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh dành cho cô đều chứa đựng tràn đầy tình yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top