oneshort 237: phần 2
[...]
Tám giờ sáng, chân trời giờ cũng đã không còn màu hồng đào của bình minh nữa, ánh nắng kia đã treo lơ lửng trên chiếc váy xanh thắm của một ngày mới rồi...
"Ưhmmm..."
Khẽ ngọ nguậy cơ thể mệt mỏi đêm qua, đôi mắt nhỏ vẫn còn đọng lớp bụi mộng mị kia đã mở ra...
" Khải..." – cậu gọi khẽ, đôi tay ôm chặt thứ bên cạnh mình hơn nhưng cảm giác ấm áp này không phải là Tuấn Khải và cho đến khi cậu tỉnh táo hơn thì mới nhận ra chỉ là một chiếc gối ôm.
Ngồi dậy khi tấm lưng và phần hạ bộ kia vẫn ê ẩm đến không chịu được , Thiên Tỉ nhìn xung quanh, căn phòng vẫn còn là một màu tối, có lẽ anh không muốn đánh thức cậu nên đã len lẻn đi ra ngoài... ' Tuấn Khải, anh đâu rồi...?' Con tim kia chợt đập nhanh hơn, anh đã rời đi từ lúc nào mà bỏ lại cậu như vậy, thường thì Tuấn Khải sẽ không bao giờ bỏ đi trước khi Thiên Tỉ tỉnh dậy đâu, dù anh có thức dậy trước bao nhiêu tiếng đồng hồ đi chăng nữa thì vẫn nằm đó, mặc cho cơn đói bữa sáng, anh luôn ủ ấm cho cậu rồi đưa cậu đi tắm, cùng cậu ăn sáng sau khi cậu dậy.
"Mùi gì thơm quá vậy?..."
Vẫn là cái mũi thính và cái bụng đói meo của Thiên Tỉ, hương thơm nào đó từ bên ngoài kia đã lẻn vào phòng làm cậu chẳng cưỡng lại được... Nâng người, cậu định bước xuống giường thì kịp phát hiện chú cá bông nhỏ bên chỗ nằm của anh, cả điện thoại của anh cũng ngay cạnh đó.
'Là của Tuấn Khải mà...' Ngơ ngác cầm chiếc điện thoại lên, cậu tự mình mở khoá, chẳng có bí mật nào của Tuấn Khải mà cậu không biết cả!
' Thiên Tỉ của anh' – những dòng tâm sự dài được anh viết sẵn ngay trước mắt – 'Xin lỗi đã rời đi mà không báo cho em, đêm qua em rất mệt nên anh nghĩ em sẽ dậy rất muộn... Nhưng anh sẽ không tắm hay không dùng bữa sáng mà không có em đâu, đừng lo nhé... Anh chỉ muốn... tự mình làm một bữa sáng cho em, dù không ngon, nhưng đó là tất cả tình cảm của anh. Áo khoác anh đã treo ở ngay cửa, khi em dậy hãy mặc nó vào rồi ra ngoài, anh sẽ chờ, nếu em không thể đi được thì cứ gọi lớn... Anh sẽ vào ngay. Vì hôm nay là bữa sáng của em nên hãy xem anh là người hầu Tuấn Khải nhé, anh sẵn sàng làm theo những gì em muốn... Chờ em đấy!
Anh yêu em nhiều, yêu nhiều lắm!
Chồng yêu của em,
Vương Tuấn Khải!'
Anh thật là, đến cả mấy lời sến súa đó cũng nói ra cho được, đúng làTuấn Khải chỉ giỏi làm tim người ta xao xuyến qua mấy dòng chữ bay bướm trong thư của anh thôi! Chính Thiên Tỉ cũng bị anh làm lung lay mấy lần... Cứ hễ muốn xin lỗi chuyện gì thì gửi tin nhắn cho cậu như thể đang rất cô đơn vậy đấy. ' Khải... Cảm ơn anh...'
Cười mỉm, Thiên Tỉ gượng người đứng dậy, dù cơ thể đang rất đau nhưng cậu không muốn người đang bận bịu bên ngoài kia phải lo cho cậu... Với tay lấy chiếc áo choàng dài anh treo bên cửa, cậu khoác lên người, thắt gút rồi ra ngoài...
"Em dậy rồi hả?" – vừa ra đến thì đã nghe được mùi thức ăn thơm phức rồi, còn anh thì vẫn đang bận bịu gì đó trong bếp – "Có ổn không đó, em đi được không?" – vội bỏ đĩa thức ăn lên bàn, anh chạy đến dìu cậu bé của mình ngồi vào ghế. – "Anh xin lỗi, anh đáng bị phạt lắm..."
"Em ổn mà, Tuấn Khải ngốc nghếch... Cơ mà, hôm nay anh bị gì thế!?" – cậu đánh khẽ lên vai anh khi nhìn thấy chiếc tạp dề đỏ anh mang là mảnh vải che thân duy nhất, rồi đến cái nơ đen anh mang trên cổ nữa...
"Hôm nay anh là người hầu của em mà, dù là phục vụ em hay để em hành hạ anh cũng cam lòng..." – anh cười rồi tháo tung luôn chiếc tạp dề.
"Đồ ngốc, đừng có đứng nữa, anh ngồi xuống ăn đi chứ..." – cậu chỉ cười rồi kéo anh ngồi xuống, nhưng với sức lực yếu ớt đó thì dễ gì làm được.
"Đây là những hình thức hành hạ anh nghĩ ra... Đầu tiên là chậu nước đá, nếu anh có nói điều gì làm em giận, chỉ cần em ra lệnh, anh sẽ lập tức để Khải bé vào chậu nước để tạ lỗi... Thứ hai, Khải bé của anh sẽ làm việc vô điều kiện vì em hôm nay, như anh đã nói, bất kể hình phạt nào đi chăng nữa... Và thứ ba... Ưmmm..."
Chưa kịp nói xong thì môi anh đã bị cậu chiếm dụng rồi.
"Em không cho anh nói nữa, em chỉ muốn anh dùng bữa sáng cùng em, đưa em đi tắm như hằng ngay anh vẫn làm thôi... Khải à..." – cậu ôm chặt anh, đặt cằm lên bờ vai kia rồi thì thầm.
"Uhm, anh hiểu rồi, nhưng cả ngày hôm nay em vẫn có quyền hành hạ anh đó... Còn bây giờ thì cùng nhau dùng bữa nhé..." – anh cũng cười, nụ cười đầy hạnh phúc và mãn nguyện... Tim anh chợt ấm lên trông thấy.
"Uhm..." – Tuấn Khảingồi vào bàn, anh kéo ghế đến sát bên cậu rồi khẽ hôn Thiên Tỉ thật nhẹ lên má. – "Chào buổi sáng, cậu bé của anh..." – anh thì thầm, cái chất giọng trầm ấm kia khiến người bên canh không được yên, cơ mà yên sao được khi cơ thể anh phơi bày trước mặt cậu 100% như thế, còn cả phần mồ hôi vẫn còn đẫm bóng loáng cả da thịt nữa.
"Đồ ngốc, ưhmmm..." – và như rằng, Thiên Tỉ lại đưa mình vào khoái cảm nữa rồi. Cậu hôn anh, nhưng lần này Thiên Tỉ hoàn toàn chiếm thế thượng phong, cậu ôm anh vào lòng, hai tay kéo tay anh về phía sau ghế, giữ chặt và bắt đầu mò mẫm cả cơ thể kia.
"Ưhmmm... Thiên Tỉ ah~~" – anh rên trầm khi đôi môi kia lại quấn lấy ngay phần đầu ngực sưng tấy của mình, nhưng cảm giác đau nhức đó chỉ thoáng qua mỗi khi Thiên Tỉ cắn mạnh mà thôi, ấy mà hễ cắn anh thì cậu lại dùng lưỡi xoa xoa lại phần đau đớn đó... Thiên Tỉ cũng yêu và xót cơ thể anh lắm.
Tiếp tục mút má cả cơ thể cường tráng kia, dường như Thiên Tỉ có thể mút bờ ngực anh cả ngày luôn ấy, còn hai bàn tay liên tục xoa lên cả phần da thịt đẫm mồ hôi vì mệt mỏi làm bữa sáng cho cậu kia rồi nhéo khẽ...
"Arrrhh... hành hạ anh đi... Thiên Tỉ của anh~" – anh rên trầm, đôi tay vẫn giữ nguyên về phía sau, anh không phản kháng cũng chẳng làm cụt hứng Thiên Tỉ, Tuấn Khải ngồi im, cười, và chỉ khẽ chịu đựng thôi. Anh đã dùng cậu suốt một đêm dài rồi, cơ thể cậu đau nhức cũng là vì anh, nếu anh không vứt bỏ một tí sĩ diện để Thiên Tỉ được vui thì làm bạn trai cậu còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Trong lúc anh chỉ ngửa mặt lên mà rên, tay Thiên Tỉ đã cầm hẳn ly nước đá mà anh đặt trên bàn và đặt khẽ chiều dài cậu nhóc của anh vào phần ly đó.
"Arrhhh... Harrhh... Thiên Tỉ..." – cú tấn công bất ngờ kia khiến anh không chịu nổi mà rên lớn, cả phần thân dưới của Tuấn Khải dường như đã tê cứng vì đá lạnh rồi... 'Anh đáng bị phạt lắm, đúng không Thiên Tỉ của anh?...'
" Khải..." – cậu run run, bàn tay rút ly đá lạnh kia ra khỏi anh, chỉ nhìn thôi Thiên Tỉ cũng hiểu được nó khó chịu đến mức nào rồi.
"Anh xin lỗi... Thiên Tỉ... Anh chịu được, nếu em muốn phạt, anh sẽ không trách đâu..." – anh thở dốc nhưng đôi môi đã kịp ngăn bờ môi hồng run run kia rồi.
"Ưhmm... Anh là đồ ngốc, lạnh lắm đúng không!? Anh chịu đựng tất cả chỉ vì em thôi, anh đúng là ngốc mà!" – Cậu đấm mạnh lên ngực anh, nhưng anh không thấy đau, nhưng tim anh chỉ quặn thắt khi dòng nước mắt của ai kia rơi xuống vai mình.
"Anh xin lỗi... Nhưng anh lạnh lắm Thiên Tỉ à... xin em đó..."
" Khải..." – cậu nhìn cậu nhóc bé kia đã cứng lên hết cỡ, chỉ chạm vào thôi cũng thấy được cái lạnh đáng sợ hình phạt ấy ra sao... Không chần chừ, cậu đặt cả cậu bé đó vào bên trong miệng mình rồi mút mát cả thanh kẹo của anh...
Ấm và ấm dần hơn, con tim cậu cũng bớt thôi thúc, dường như việc này không còn là một điều đáng sợ hay kinh tởm gì nữa... Bởi vì hiện tại và quá khứ vẫn như thế, anh là tất cả, là tất của cậu...
"Arrhhh... Thiên Tỉ..." – anh rên trầm, cơ thể dù cố giữ lại niềm khoái cảm đang đến kia nhưng có lẽ anh không thể giữ nó lâu hơn được nữa – " Thiên Tỉ anh sắp... Arrhhh..." – dù đã cảnh báo trước nhưng cậu vẫn giữ thật chặt anh, rồi nhẹ nhàng với những lượt mút kế tiếp và cái đánh lưỡi cuối cùng trên phần rãnh đỏ hồng kia... – "Arrhh... Harrrrhhhhh... Thiên Tỉ ah~~" – anh giải phóng tất cả trong miệng cậu sau tiếng rên dài. – " Thiên Tỉ..."
Anh nhẹ ôm lấy cậu, chỉ khẽ ôm vào lòng thôi, bàn tay đã đặt sẵn bên mờ môi mấy mấy với phần dịch trắng của anh tràn trong cả khoang miệng.
"Nhả ra đi, anh xin em đó..." – anh chỉ thì thầm và y như thế, Thiên Tỉ mở đôi môi và để phần dịch kia tràn ra bàn tay anh... Nhớp nháp và hoà đặc cùng nước bọt của cậu...
" Khải... em yêu anh nhiều lắm..." – cậu ôm choàng tay qua cổ anh, rồi hôn khẽ lên môi anh nhưng lại bị anh kéo vào một nụ hôn khác...
"Anh cũng vậy..." – anh đặt cậu lên vai mình, với lấy cuộn khăn giấy gần đó để lau đi phần tinh dịch lúc nãy Thiên Tỉ nhả ra trên tay rồi nhìn sang cậu mà cười... Có lẽ cậu cũng quên mất những giọt nước mắt kia rồi... 'Kể từ thời điểm này, Thiên Tỉ... Em sẽ là chàng trai hạnh phúc nhất quả đất này...' – "Anh đút em ăn nhé?..."
"Em tự ăn được mà, định trói em nữa phải không?" – cậu phụng phịu, dù nói vậy chứ đã đưa hai tay ra cho anh rồi.
"Không, anh chỉ muốn đút em thôi... Nhẻ?"
"Uhm..."
"Vậy nói a đi nào cậu nhóc~" – anh đặt muỗng thức ăn trước miệng cậu...
"Ưhmm..." – cậu giữ chặt môi rồi lắc đầu.
"Vậy anh tự phạt anh đó." – vừa chộp lấy ly nước đá thì cậu đã cản ngay.
"Em ăn mà... AAAA..." – cậu há to để anh đút.
"Ngon không Thiên Tỉ của anh~?" – anh véo má cậu.
"Uhm~ Khải nấu ngon quá!" – cậu nhai ngon lành
"Được rồi, sau khi ăn sáng anh sẽ đưa em đi tắm, và... hôm nay là của em đó Thiên Tỉ ạ..." – anh xoa đầu cậu. 'Cảm ơn em đã mang đến cho anh thứ hạnh phúc mà anh không thể nào tìm được ở một ai khác... Như một cơn mưa tắm mát mùa hè nóng nực vậy...'
'Dù chúng ta có chia xa...
Thì nơi đây vẫn mãi là kỷ niệm và là tương lai của anh và em...
Ngôi nhà của mưa...'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top