oneshort 194(T)

"...Có một hôm đang đi ngoài mưa trên phố vắng

Đôi tay lạnh run, em rất buồn

Chỉ có em mà thôi..."

Trời mưa. Mưa to, rất to. Đèn đường vẫn hắt những tia sáng yếu ớt, xuyên qua màn mưa mà rọi xuống con đường vắng vẻ không ai qua lại những hình thù kì quái.

 Thiên khẽ cười, quần áo và tóc bết lại vì nước mưa. Con phố thường ngày vẫn đông đúc người này, bây giờ lại vắng lặng đến nhường này. Mà có lẽ cũng chỉ có mình cậu, nửa đêm mưa to gió lớn mới mò ra đây, chứ làm gì còn ai điên như vậy nữa chứ.

Mưa lớn, rất lớn, từng giọt từng giọt nước lạnh buốt thấm qua lớp vải mỏng, lan đến từng ngóc ngách trong tâm hồn.

Cơn mưa trắng xám giăng đầy bầu trời. Vô tận.

Giơ tay ra với. Nhưng cuối cùng lại không chạm đến thứ gì.

Chỉ cảm thấy những hạt mưa rơi qua kẽ tay, chạm vào nền đất lạnh, nảy lên một chút, rồi hòa lẫn vào hàng ngàn hàng vạn những giọt mưa khác.

 Thiên đột nhiên nghĩ tới người ấy. Ngày cậu gặp người ấy lần đầu tiên, cũng là một ngày mưa như thế này. Cũng là một cơn mưa rất lớn, rất lạnh như thế này. Cũng là cậu, một mình giữa màn đêm vô tận, lang thang trên con phố vắng như thế này. Cũng là... cũng là...

Những mảnh kí ức rời rạc và lộn xộn lướt nhanh qua tâm trí. Những mảnh kí ức mù mờ và không đáng để nhớ. Nhưng chúng là những gì đọng lại sau cùng, và cũng là những gì lâu bền nhất.

Cô độc và lẻ loi. Không tiếng động, đầy ám ảnh và nặng trĩu những nhớ nhung.

Tuổi thơ của  Thiên là một bức tranh màu xám. Xám đến lạnh lùng thờ ơ. Xám đến xót xa rỉ máu. Xám đến đặc quánh lại. Nhưng chúng vẫn là những màu xám. Xám, chứ không phải đen.

Giống như cơn mưa này. Trắng xám cả bầu trời.

Thế giới của cậu chỉ bừng sáng từ khi gặp người ấy. Nhưng cuối cùng chính người ấy lại rời bỏ cậu. Lại lần nữa, khiến bức tranh của cậu, độc một màu xám.

Cậu đã từng ở tận cùng của hạnh phúc. Đó là những khi trời mưa, cậu ngồi dưới mái hiên, và người ấy đưa cho một tách cacao nóng. Đó là những khi cậu ngủ quên trên bàn làm việc, tỉnh dậy thấy vai mình đắp hờ một tấm chăn. Đó là những khi chỉ cần nhìn thấy người ấy, cậu bất giác cũng tự mỉm cười.

Nhưng, khi đã ở tận cùng của hạnh phúc rồi, cậu mới nhận ra một điều.

Rằng, tận cùng của hạnh phúc, lại chính là đau thương.

Đôi bàn tay khẽ run lên vì lạnh. Buốt đến tận xương tủy.

Bức tranh của cậu, chỉ có mình một màu xám.

Và nơi này, giờ khắc này, cũng chỉ có một mình cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top