oneshort 178(SMnhẹ) : phần 2
Anh nheo nheo đôi mắt sâu thẳm tối dần, quan sát con búp bê bé bỏng của mình đang "làm tình" với cái chai rượu rỗng không, với khuôn mặt nửa thích thú nửa khó chịu vì không được thỏa mãn, cũng cảm nhận được hạ thể của mình bắt đầu rục rịch. Chiếc bờm tai thỏ gần như tuột khỏi mái tóc bạch kim khi nó liên tục cọ cọ lưng vào thành giường, chiếc váy hồng trở nên quá sức thừa thãi khi mà gần như toàn bộ cơ thể cùng những đường cong mềm mại gợi cảm đều đã để lộ hết ra ngoài, làn da trắng nõn cũng nhuốm một màu tình dục. "Muốn" nhưng không được "thỏa mãn", những tiếng rên rỉ ngàu một lớn dần, trầm bổng du dương, giống như bản nhạc ái tình dạo đầu cho một đêm hết sức nỏng bỏng.
"... Chủ nhân... a... xin ngài..."
Kiềm chế dục vọng luôn là một công việc vô cùng khó khăn, nhất là khi đàn ông là thứ nô lệ trung thành của dục vọng, và Tuấn Khải thì chưa bao giờ làm tốt việc đó khi mà trước mặt anh, búp bê nhỏ bé vẫn cứ tỏ ra câu dẫn gợi tình như vậy. Anh hừ nhẹ một tiếng, nhấp một ngụm rồi buông tự do cho ly rượu đó biến thành đám thủy tinh trên sàn nhà, nhào tới vồ vập lấy đôi môi nhỏ nhắn đang chu ra, đẩy thứ chất lỏng nồng kia vào khoang miệng nó, đồng thời ngấu nghiến, cắn cắn đôi môi ngọt ngào ấy, chiếc lưỡi hư hỏng đương nhiên cũng chẳng chịu yên thân mà lanh lẹ như rắn nhỏ chui vào bên trong hang động ẩm ướt mà làm loạn, cuốn chặt lấy chiếc lưỡi rụt rè, tựa hồ muốn đoạt đi hô hấp đối phương. Lồng ngực kịch liệt thở, nó bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho toàn thân cứng đơ như bị liệt, lại theo phản xạ đưa tay lên ôm chặt lấy cổ Tuấn Khải ghì xuống. Cứ như vậy mà mãnh liệt hôn môi, cậu nhỏ phía dưới vô tình động chạm vào dục hỏa nóng bừng của Tuấn Khải, khiến mặt nó càng thêm đỏ, dục vọng trong người thêm mấy phần bùng phát dữ dội. Dứt môi ra, kéo theo chỉ bạc lóng lanh, ánh mắt mê man nhìn đối phương âm thầm đưa tới lời mời gọi, có chút ngây ngốc khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng quen thuộc và đẹp đến nao lòng. Chủ nhân của nó, tựa hồ lúc nào cũng giống như một vị thần.
" Đã biết lỗi chưa?"
Giọng nói hết sức dịu dàng, Tuấn Khải nhẹ nhàng vén vài lọn tóc bạch kim lòa xòa, âu yếm hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi. Cho dù lúc nãy không nói ra, khuôn mặt anh tuấn cũng chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào, nhưng nó biết chủ nhân đối với hành động bỏ trốn của nó hôm nay chính là vô cùng tức giận. Nó khẳng định gật đầu một cái, rất rõ ràng, nó là đứa hiểu chuyện, có lỗi đương nhiên phải chịu phạt, cùng lời hứa thầm lặng tuyệt đối sẽ không tái phạm. Tuấn Khải cũng hơi gật đầu, khuôn mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, nhưng trong lòng thực chất đã thoải mái hơn một chút, sau đó lại cúi đầu đặt lên đôi môi ngọt ngào kia thêm một nụ hôn. Đúng nghĩa của từ "đặt", chỉ là áp môi lên liền nhanh chóng dứt ra, không hơn. Nó mơ hồ nhìn anh, có thể soi rõ hình ảnh của mình lúc này trong đôi mắt đen của chủ nhân tôn kính, thật mãn nguyện khi nó là người duy nhật được chủ nhân để trong mắt.
Tuấn Khải hơi lùi ra xa, nghiêng đầu ngắm nhìn con búp bê tuyệt hảo của mình. Nó vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tựa vào thành giường với đôi chân mở rộng, cái váy hồng vén cao, mái tóc bạch kim lòa xòa ở một bên vai khi nó ngoảnh hẳn đầu lệch sang bên trái, chỗ giữa hai chân ướt trắng thứ dịch lỏng nhớp nháp, kiều diễm khoe mình, tuy rằng không có lớn như của anh, nhưng cũng thật đáng yêu. Đôi mắt nâu sáng đã nhuốm màu nhục dục mờ mịt, mơ hồ và không rõ tiêu cự, nhưng anh biết nó vẫn đang âm thầm nhìn anh. Nó là con búp bê tuyệt hảo duy nhất của anh, vô cùng quan trọng, giống như là bảo bối vậy, à mà đúng thật, nó đã là bảo bối của anh rồi còn gì.
Từng ngày, từng ngày ngắm nhìn nó lớn lên, càng lúc càng xinh đẹp, càng lúc càng kiều mị, càng lúc càng mê hoặc, anh đã vô cùng tức giận khi bắt gặp ánh mắt mơ mộng của những kẻ tầm thường khác dành cho nó. Sự chiếm hữu của anh đối với nó là quá lớn, dường như vô hạn, và anh nhốt nó lại, chỉ để một mình anh mới có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp thuần khiết đến động lòng của nó. Tuấn Khải hoàn toàn không quan tâm đến sự tự do của nó, bởi thứ kia vô cùng thừa thãi. Nó là con búp bê của anh, cũng là nô lệ của anh, và nó bắt buộc phải làm theo mọi nguyện vọng của anh vô điều kiện.
Đáy mắt nhạt dần, tâm trí không tỉnh táo khi mà dục vọng mãnh liệt thiêu đối mọi lý trí mơ hồ, nhưng nó vẫn có thể thấy được cái nhếch mép lạnh lẽo ấy từ người thanh niên trước mặt. Rât đẹp, rất hút hồn, cho dù nụ cười lãnh khốc vô tình ấy xuất hiện cũng sẽ đi kèm theo hàng nghìn mạng người kéo nhau xuống mồ, nhưng chẳng sao cả, nó chỉ cần nhận định cái nụ cười đầy chết chóc ấy rất đẹp là được. Lũ người ngu ngốc kia luôn cho rằng anh chỉ là thần chết máu lạnh không có lương tâm, thật ngớ ngẩn, Vương Tuấn Khải chính là một vị thần, một vị thần cánh đẹp tuyệt vời, ít nhất là đối với nó anh luôn là người đáng được tôn sùng như thánh sống.
Có một thứ gì đó ngăn cách nó với thứ ánh sáng nhợt nhạt từ chiếc đèn ngủ, và trước khi nó kịp nhận ra, Tuấn Khải rút mạnh cái chai rỗng không đang cắm trong tiểu huyệt sưng đỏ của nó, để lại sự trống rỗng đột ngột và sự ngứa ngáy bất thường. Tiểu huyệt của nó run rẩy, cảm giác này khó chịu vô cùng, nó cần một thứ gì đó thật lớn để lấp đầy khoảng trống ở bên trong nó, chính xác hơn là nó muốn được thỏa mãn dục vọng cháy bỏng.
Âm thanh của tiếng vải bị xé toạc, Tuấn Khải nhan chóng đem cái váy lụa 2000 dollar biến thành mớ giẻ chùi chân không đáng một xu. Thân thể trắng nõn như hoa tuyết nhuốm thêm một màu phiếm hồng phơi bày trước mắt anh, drap giường màu tối càng tôn lên nước da trắng mịn và ẩm ướt mồ hôi của nó. Nó trần trụi, trên ngực vẫn in rõ những vết đỏ nổi bật, mảnh vải đen mà Tuấn Khải buộc vào mắt làm nó không thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt anh, và điều nàu còn khiến nó khó chịu hơn thứ dục hỏa như nham thạch đang tra tấn nó.
Tuấn Khải lơ đãng cười nhạt một tiếng, vươn tay tới ôm lấy cái eo không mấy thon gọn của nó, lại tiếp tục nhấn chìm nó trong những nụ hôn mạnh bạo liên tiếp, khiến nó gần như ngạt thở, luôn là người chủ động kết thúc khi buồng phổi gào thét đòi dưỡng khí. Anh rất thích hôn nó, đơn giản là vì mùi vị của nó rất tuyệt. Vị đào thanh ngọt nhẹ nhàng, nhưng cũng giống như thuốc phiện khiến người ta thử một lần rồi vĩnh viễn đắm chìm trong cơn say tình. Vì đào nơi khóe miệng và hương thơm thảo mộc tự nhiên từ cơ thể, Tuấn Khải hoàn toàn không hiểu sao trên người nó lại có hai mùi hương này, thực sự rất tự nhiên chứ không phải do bất kì thứ gì tác động, đơn giản, bởi những thứ đồ hóa chất thường ngày nó sử dụng đều do chính tay anh nghiên cứu mà làm ra, vô sắc vô mùi vô vị. Cơ bản mà nói, dù anh có nắm bắt nó đến cỡ nào thì những điều mà nó cố tình giấu giếm chắc chắn anh cũng sẽ chẳng tìm ra được. Bí ẩn, đôi khi cũng khá thú vị.
" Thiên"
Nó mơ hồ nghe được thanh âm trầm thấp dịu dàng của anh khi Tuấn Khải thốt tên nó. Nó thích nhất tên mình được cất lên như vậy.
" Hôm nay chúng ta sẽ thử một số điều mới mẻ"
Anh thông báo với nó như vậy, không phải là một lời yêu cầu chờ mong một lời đồng ý. Nó khẽ gật đầu, dù biết hành động này thật thừa thãi vì dù gì anh cũng sẽ làm như vậy. Ngay sau đó, nó cảm nhận được anh đang lật sấp nó lại, quỳ gối ở trên giường.
"A!!!"
Nó hét lên đau đớn khi cảm nhận được cơn đau đến bất chợt bên eo và mạn sườn. Tiếng thắt lưng vun vút trong không khí, quất mạnh xuống thân thể trần trụi của nó. Đau, thật sự rất đau. Nó cắn răng chịu đưng, mặc cho những giọt nước mắt đã vô tình thấm đẫm mảnh vải mà Tuấn Khải dùng để bịt mắt nó. Làn da trắng như tuyết hằn lên những vệt dài đỏ ửng nổi bật, thậm chí còn hơi rướm máu, nhưng đối với Tuấn Khải, như thế là gợi tình. Anh ấn mạnh tay lên những vết thương kia, lơ đãng cười một tiếng khi nghe những tiếng ư ử của nó đang cố kìm nén cơn đau. Ô, con búp bê của anh thật sự thật khiến người ta khó mà kiềm chế dục vọng.
Đưa chiếc lưỡi ẩm ướt lướt qua những vệt đỏ rướm máu, cơ thể nó run rẩy khi tấm lưng trần của nó cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ bờ ngực săn chắc của Tuấn Khải đang áp sát. Nó rên rỉ, những tiếng rên rỉ của nó thật sự rất biết cách kích thích dục vọng đang sôi trào của anh. Một bàn tay lần mò xuống cặp mông tròn trịa nhẹ nhàng xoa bóp, anh kéo nó lại gần mình, mải mê rải lên khắp tấm lưng trần những nụ hôn nồng nàn, kéo theo vệt nước chảy dài rồi lại ngược lên trên, bàn tay từ eo di chuyển lên đầu nhũ non mềm của nó. Nó liên tục rên rỉ thiếu kiểm soát, từng điểm nhạy cảm trên cơ thể bị anh chủ ý kích thích, nó thật sự rất "muốn". Cố ý cọ xát cặp mông của mình vào thứ dương vật thô to nóng rực sau lớp áo choàng tắm, nó bật ra những lời cầu xin, đôi môi sưng đỏ hé mở cố hớp lấy từng ngụm dưỡng khí, cậu nhỏ của nó sắp chịu hết nổi rồi, dựng đứng và rỉ nước, nếu anh cứ tiếp tục chơi đùa nó như thế này thì chắc chắn nó sẽ chẳng chống cự đang bao lâu nữa.
" Chủ nhân... chủ nhân... em xin ngài..."
Tuấn Khải nhếch mép cười, con búp bê nhỏ của anh luôn là một kẻ yếu đuối ở trên giường, một chút kích thích nhỏ cũng đủ khơi dậy dục vọng trong nó. Nếu là bình thường, đương nhiên anh sẽ không chần chừ đem cái thứ dục tính thô to của mình đâm thẳng vào trong tiểu huyệt chật trội, và làm tình với nó như thể không có ngày mai. Nhưng bây giờ thì không, anh muốn nó phải chết chìm trong dục vọng khó kiểm soát, muốn nó phải chân thành cầu xin anh làm tình với nó, muốn nó phải hiểu ai mới có quyền đối xử như thế này với nó. Đây cũng là một hình phạt, không có tra tấn không có cực hình, nhưng lại khổ sở hơn rất nhiều lần.
Anh tự động lột bỏ chiếc áo choàng tắm vướng víu. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, thân thể của Tuấn Khải trần trụi lộ ra, khỏe khoắn và mạnh mẽ, hoàn toàn không như cái dáng vẻ gầy gò ốm yếu như thư sinh như những kẻ khác lầm tưởng. hừ, Vương Tuấn Khải mà trói gà không chặt thì anh đã chẳng sống đến thời điểm này.
Những ngón tay thon dài trượt dọc theo mạn sườn, anh kéo nó lại, đặt những dấu hôn lên vùng lưng trắng muốt của nó, xoay đầu nó lại để có thể hôn được lên đôi môi sưng đỏ ngọt ngào. Nó cố tình ấn cặp mông của mình lại gần dương vật trướng lớn kia mà ra sức cọ cọ, như là đang cố gắng an ủi cho cơn khát dục vọng bên trong đang tra tấn nó, thở dốc một cách nặng nhọc. Tuấn Khải chẳng có vẻ gì là vội vàng trong việc chiếm đoạt nó, cứ chậm rãi liếm láp phần cổ và gáy làm nó vô thức nghiêng đầu sang một bên cho anh dễ dàng tiếp xúc hơn, bàn tay vẫn từ tốn xoa nắn đôi tiểu nhũ non mềm trước ngực nó, làn da trần va chạm, mỗi lần vô tình động tới những vết thương rướm máu lại làm nó hơi đau nhức mà thuận miệng kêu rên, không hiểu sao anh lại thấy những điều đó gợi tình vô cùng. Những ngón tay thon dài vẽ lên những vòng tròn xoáy kì quặc và bàn tay còn lại thì chuyển xuống bên dưới mơn trớn phần đùi non mẫn cảm, nó run rẩy trước mỗi kích thích mà anh mang lại, đôi chân chống đỡ cho cơ thể nóng rực vô thức mở rộng hơn, và ở vị trí này Tuấn Khải có thể nhìn thấy tiểu huyệt nhỏ hẹp, nhăn nhúm của nó. Bên tai vang lên tiếng cười khe khẽ châm chọc, nó cảm nhận được những nụ hôn của anh rơi rớt dần xuống phía dưới và kéo dài đến tận cặp mông căng tròn của nó, rồi bất chợt dừng lại. Khóe môi run nhẹ khi nó cảm nhận được đỉnh đầu nhớp nháp của thức dục tính cứng ngắc kia đặt ngay trước tiểu huyệt của mình nhưng lại không tiến vào mà nhẹ nhàng ma sát bên ngoài. Điều tồi tệ là nó vẫn chẳng nhìn được gì ngoài bóng tối bắt buộc vì mảnh vải khốn khiếp trên mắt nó lúc này.
" Chủ nhân... chủ nhân..."
" Ừ?"
Anh đáp trả lại tiếng gọi tha thiết của nó trong khi ngậm lấy vành tai của nó đỏ ửng, và âu yếm xoa xoa phần bụng mềm mại, kìm nén ham muốn cháy bỏng cuả bản thân mà trêu chọc dục vọng của nó. Tuấn Khải rất thích như vây, như là một thú vui tao nhã trước khi cuộc chơi thực sự bắt đầu. Anh cũng chẳng cần nhiều nhiều thời gian để chiếm đoạt nó, con búp bê xinh đẹp, số mệnh sinh ra nó là để làm người của anh, đó là một điều quá sức hiển nhiên và nó phải hiểu điều đó hơn ai hết.
" Xin ngài..."
" Em muốn ta làm gì?"
Nó nghe thấy hơi thở phảng phất mùi bạc hà hòa quyện với hương rượu Chivas phả lên má mình, và nó chắc chắn rằng Tuấn Khải đang muốn trêu đùa nó. A, thật tệ, biết nó đã như vậy mà vẫn còn cố tình muốn chọc, thật muốn nó "nghẹn" chết sao?
" ... Hãy yêu em... chủ nhân..."
Nó nói trong hơi thở khó nhọc, bên tau lại vang lên tiếng cười khanh khách. Gần như ngay lập tức, nó cảm thấy thân người bị xốc mạnh, rồi cơn đau ập tới như thể người nó bị xé làm đôi.
Tuấn Khải mạnh mẽ tiến vào bên trong nó, bằng một cú thúc tới, hoàn toàn không bôi trơn, cuộc vui thực sự bắt đầu bằng sự thô ráp. Chặt là cảm giác đầu tiên mà anh cảm nhận được, rốt cuộc thì sau bao nhiêu lần làm tình thì nó vẫn cứ chặt như vậy, nhưng cảm giác chôn vùi toàn bộ bên trong cơ thể nóng ẩm của nó thật sự quá tuyệt vời, mắt Tuấn Khải hoa lên vì sung sướng, ra sức đẩy mạnh nhịp độ vào bên trong tiểu huyệt non mềm đang gắt gao ôm chặt lấy dương vật thô to nổi gân xanh vì "nhịn" quá lâu.
Nơron thần kinh tê liệt, đại não trống rỗng, cơn đau giằng xé lẫn lộn dập dìu cùng với khoái cảm tràn ngập đầu óc, đôi môi đỏ mọng không kiềm chế nổi mà bật ra những tiếng rên rỉ trầm bổng du dương, hông bị anh nắm chặt đau nhức nhịp nhàng đưa đẩy theo những chuyển động mạnh bạo từ phía sau, nó sung sướng cảm nhận vị chủ nhân đáng kính ở bên trong luật động kịch liệt, chỉ một mình nó mới có đủ tư cách để được hưởng đặc ân này. Mái tóc bạch kim bết lại vì mồ hôi nhễ nhại, dính lại trên khuôn mặt đang ngập trong khoái cảm mộng mị, nó ngưởng đầu thở dốc, lớn tiếng rên rỉ phát ra những nguyên âm vô nghĩa, mảnh vải đen bịt mắt nó ướt đẫm, khóc trong cảm xúc mơ hồ như thế này là hạnh phúc nhỏ nhoi của nó.
" Thiên... gọi tên ta..."
Giọng nói trầm khàn đục vì dục vọng phảng phất ở phần gáy phía sau, chuyển động càng lúc càng thêm thô bạo, dương vật kia ngày càng trướng to mạnh mẽ đâm chọc vào nơi tiểu huyệt ướt át dâm thủy.
"... Khải... Tiểu Khải...a...a..."
Cái cách mà nó gọi tên anh đầy dụ tình như vậy thật sự khiến Tuấn Khải không thể kiểm soát nổi. Siết chặt lấy phần eo chẳng hề thon gọn, anh gia tăng lực đẩy tới, đâm chọc kịch liệt, mỗi lần luật động đều rút ra gần như toàn bộ rồi lại mạnh bạo đi vào, cố gắng chạm tới nơi sâu nhất trong cái tiểu huyệt dâm đãng vừa thả lỏng vừa ôm chặt lấy dương vật thô to không muốn rời. Nó rên rỉ to hơn, gọi tên anh liên tục trong cơn khoái cảm lẫn lộn bao phủ cả thân thể đang bị bòn rút sức lực và nồng mùi mồ hôi, mất kiểm soát mà siết chặt drap giường đến nỗi trắng bệch cả mười đầu ngón tay, cố gắng đưa đẩy hông cho theo kịp tốc độ kinh hoàng mà cái vật thể kia liên tục ra vào bên trong nó không ngừng nghỉ. Chẳng ai biết được khi trên giường, một Tuấn Khải lạnh lùng, máu lạnh lại có thể trở thành con dã thú đói khát như thế này, trừ nó.
Âm thanh va chạm của hai thân thể vang vọng khắp căn phòng lớn, cùng với tiếng thở dốc và rên rỉ hòa quyện tạo thành bản nhạc ái tình êm ái. Bụng dưới quặn lại nhức nhối, nó khẽ nhăn mặt, cậu nhỏ của nó ngóc đầu dựng đứng cho dù nó không nhìn thấy nhưng nó khá chắc chắn về điều đó.
Tuấn Khải cũng có thể nhận thấy được điều này khi đôi lông mày của nó nhíu lại và thân thể mềm mại đang run rẩy một cách bất thường. Anh cười nhạt, vẫn duy trì tốc độ ra vào mạnh bạo bên trong tiểu huyệt nhỏ câu dẫn của nó, bàn tay nắm lấy phần thân cương cứng của nó và bịt lại bằng ngón tay cái.
" A...a... đừng"
Nó khó chịu vặn vẹo, và động tác này chỉ khiến Tuấn Khải thêm hưng phấn mà khám phá cơ thể thơm mùi thảo mộc và trêu đùa nó. Nó hiện tại thật sự bức xúc, theo động tác cố ý ấn mạnh cặp mông của mình vào dương vật thô to mỗi lần thúc tới để cái thứ kia chạm tới được nơi sâu nhất, điều đó khiến nó phần nào quên đi cái nhức nhối mà cậu nhỏ kia đang phải chịu đựng. Tuấn Khải gầm nhẹ một tiếng, những cú thúc đột ngột trở nên mạnh mẽ điên cuồng, phả hơi thở nóng ẩm lên làn da trắng hồng bóng loáng mồ hôi của nó, rồi ngay sau đó Tuấn Khải bắn ra bên trong nó, đồng thời buông bàn tay đang nắm chặt cậu nhỏ, giải thoát nỗi khó chịu đang tra tấn nó. Nó bắn ra rất nhiều, một khoảng drap giường thấm tinh dịch trắng đục của cả nó và anh, điều đó càng khiến không gian xung quanh hai người trở nên dâm mỹ.
Tuấn Khải vươn người tháo mảnh vải bịt mắt nó ra, đôi mắt nâu đẫm nước được giải thoát, nó thấy mình được anh đặt lên ngồi trước ngực, giống như đang ôm trẻ con, tách rộng hai chân nó ra, từ phía dưới đẩy lên lại bắt đầu cuộc chơi mới. Nó tựa đầu lên vai anh, đáy mắt mơ hồ mờ tịt ngoài mảng sương trắng xóa trước mặt thì chẳng còn thấy gì nữa, môi đỏ hé mở lại triền miên rên rỉ, động tác cũng phối hợp với anh và quấn quít điên cuồng. Đĩnh động mạnh mẽ lên xuống đều đặn, đế khi cắm ngập vào, tiến sâu toàn bộ, hăng hái đâm chọc kịch liệt trong tiểu huyệt mềm mại. Tinh dịch bên trong theo chuyển động của Tuấn Khải mà chảy ra ngoài, có tác dụng bôi trơn làm cho anh đi vào dễ dàng hơn, một tay ôm lấy cặp mông tròn trại, đưa đẩy càng lúc càng hoang dại. Nội bích nóng ẩm bó chặt lấy dương vật cứng ngắc, nó luôn làm cho anh chìm đắm trong dục vọng như vậy, Tuấn Khải ghé sát bành tai nó mà cắn nhẹ, kích thích mọi giác quan của nó, bàn tay chu du trên cơ thể trắng nõn kiều mĩ, con búp bê mê hoặc đến tội lỗi.
" Thiên... nói xem em là của ai.."
"...a... Khải.. em là của ngài... của một mình ngài...."
Nó nhắm mắt thưởng thức nụ hôn cuồng bạo của anh, một nụ hôn đầu sự chiếm hữu mãnh liệt.
Nó chỉ thuộc về một mình Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải, vị vua của thế giới ngầm, nắm trong tau mọi quyền lực, thâu tóm mọi băng đảng xã hội đen nổi tiếng nhất. Một vị vua có quyền lực thống trị lớn mạnh khiến nhiều người sợ hãi, và cũng lắm kẻ mơ ước muốn được chiếm đoạt. Tuy nhiên bất kì ai sống ở trên đời đều có ít nhất một điểm yếu, nhất là trong bối cảnh xã hội phức tạp đầy rẫy những điều không tưởng, cũng giống như việc một mình Vương Tuấn Khải có thể lật đổ được cả dòng họ lẫy lừng thế giới ngầm lúc bấy giờ chỉ sau một đêm để bước chân lên làm vua, điểm yếu của anh chính là thứ bị nhiều thế lực thù địch rình rập, âm mưu ám sát nhiều nhất, con búp bê bé nhỏ của đức vua.
Nhưng chúng lại không biết, điểm yếu của Vương Tuấn Khải cũng chính là sức mạnh kinh khủng nhất của anh.
Nó ngồi thẫn thờ trên bậc cửa sổ, thu mình lại trong chiếc áo sơ mi trắng dài quá khổ, áo gò má phúng phính lên đầu gối, mái tóc bạch kim lòa xòa trên gương mặt xinh đẹp như thiên thần, và đôi mắt nâu sáng như sao Đại Hùng vô hồn nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ dày, bầu trời u ám với những vệt mây xám xịt vắt ngang đổ xuống cơn mưa rào trắng xóa như muốn quét sạch những gì dơ dáy nhất.
Nói ngồi như thế, không cử động đã hàng giờ đồng hồ rồi, cứ hệt một con búp bê vô tri vô giác.
Tiếng gót giày đều đặn gõ trên mặt đá hoa cương đen cứng ngắc tạo nên thứ âm thanh khô khốc đều đều không có nhịp điệu, khuất đằng sau cánh cửa sắt dày đến gần 20 xentimet, nhưng cũng đủ để đánh thức thính giác gần như đã ngừng hoạt động của nó. Con búp bê nhỏ ngước mặt lên, với một vẻ chờ mong, nó đặt đôi chân trần xuống nền đá lạnh ngắt, kéo theo tiếng loảng xoảng khô khốc của sợi xích bằng sắt khóa cứng ở một bên cổ chân, và thật may mắn là sợi xích kia đủ dài để nó có thể đứng ra trước cửa đợi vị chủ nhân đáng kính, mà chuyện này đối với nó cũng là một đặc ân mà Tuấn Khải dành cho nó.
Như mong đợi, cánh cửa sắt nặng nề mở ra, rồi lại nặng nề đóng lại, mang tới cho nó vị chủ nhân mà nó tôn kính. Tuấn Khải vẫn mặc trên người bộ vest đen lịch lãm, cùng mái tóc đen lòa xòa và đôi mắt lạnh lẽo đen tuyền như hố sâu không đáy hút vào trong đó mọi ánh nhìn. Anh giống như là vị thần Atula chết chóc đến từ địa ngục hơn là một con người.
" Thiên"
Tuấn Khải cất tiếng gọi nó, giọng nói trầm thấp âu yếm như tình nhân, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm hiếm hoi cùng khuôn mặt hiền hòa chỉ dành cho một mình con búp bê nhỏ đáng yêu. Nó nhào tới vòng tay mở rộng của anh, ôm chặt lấy cổ Tuấn Khải, với nụ cười khúc khích rạng rỡ chỉ có thể thấy được khi nó ở bên cạnh anh, nụ cười ngoài Tuấn Khải ra bất cừ người nào khác nhìn thấy đều coi như đã tự kí cho mình một tờ giấy báo tử.
Anh bế con búp bê nhỏ của mình và đặt nó lên đùi khi đã yên vị trên chiếc ghế lớn phủ lông thú mềm mại, vị trí yêu thích của anh sau chiếc giường kingsize màu hồng nhạt có rèm phủ.
Nó nhận lấy ly Cherry sóng sánh từ Tuấn Khải, đưa lên miệng nhấp một ngụm, sau đó rướn người hôn lên môi anh, đẩy thứ chất lỏng cay ngọt đó vào miệng Tuấn Khải. Nó biết anh rất thích nó làm vậy. Siết lấy eo nó một cách đầy chiếm hữu, anh cúi đầu liếm đi giọt rượu còn xót lại trên khóe môi nó, sau đó tiến xuống cái cổ trắng ngần còn ẩn hiện những dấu hôn đỏ ửng nổi bật, hít lấy mùi hương thảo mộc lẫn trong mùi bạc hà, nó lại mặc áo sơ mi của anh.
" Hôm nay em đã làm những gì?"
" Ngắm mưa thưa chủ nhân"
" Thích mưa đến thế sao?"
" Mưa rất đẹp mà"
Nó cười, nụ cười của nó thật sự có thể khiến cho trái tim băng đá của anh xao động, chỉ mình nó mới có khả năng này. Tuấn Khải đưa tay vuốt ve gò má hồng phớt mềm mại của nó, con búp bê này lúc nào cũng đáng yêu như vậy.
" Có muốn ra ngoài không, Thiên?"
Anh nhẹ nhàng hỏi, và đôi mắt nâu sáng như sao Đại Hùng bỗng chốc trở nên do dự. Nó nhìn anh, một lúc lâu sau đó lẳng lặng gật đầu, cắn môi dưới, nó khó khăn mở miệng nói.
"... Nhưng em không thể mà..."
Tuấn Khải bỗng dưng nâng cằm nó lên, trao cho nó một nụ hôn mãnh liệt và cuồng bạo, như thể không có ngày mai, đến khi khoang miệng nó ngập tràn mùi vị của anh mới chịu nhả ra, nhưng còn lưu luyến nói với nhau qua sợi chỉ bạc lóng lánh.
Anh dịu dàng vén những sợi tóc xoăn màu bạch kim lòa xòa che đi đôi mắt nâu sáng bình thản, nhìn vào gương mặt con búp bê quý giá và duy nhất đang ngượng ngùng trong lòng mình, ghé sát vành tai đỏ ửng của nó thì thầm khe khẽ, bằng chất giọng dịu dàng chỉ mình nó được nghe.
" Chẳng có gì là không thể với em..." Tuấn Khải ngậm lấy vành tai của nó "... anh trai yêu quý của ta".
End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top