CHƯƠNG 32
Nghê Ngạo cực kỳ chán ghét lợi dụng đặc quyền, hắn thật không ngờ có một ngày hắn lại lợi dụng đặc quyền để theo đuổi người khác. Điều này có nằm mơ hắn cũng không ngờ sẽ xảy ra. Nhưng nếu hắn không lợi dùng đặc quyền trong tay, đừng nói là theo đuổi Hoàng Tử Thao, hắn sợ ngay cả mặt của cậu cũng không thấy được. Vốn hắn còn muốn trì hoãn kéo dài thêm vài ngày mới hành động, nhưng mấy ngày nay Tử Uyển cứ làm ầm ĩ suốt ngày, làm cho hắn không thể không ra hạ sách này.
"Giáo sư, thực xin lỗi, em là Hội trưởng hội học sinh, có một số vấn đề quan trọng muốn tìm bạn học Hoang Tử Thao cùng thảo luận một chút, thật có lỗi, đã quấy rầy."
"Hoàng Tử Thao, cậu ra ngoài đi." Vừa thấy hội trưởng hội học sinh, giáo sư không chút nghi ngờ kêu cậu đi ra ngoài, sau đó tiếp tục giảng bài học.
Trên lớp học, sớm đã không hề yên lặng, nhìn thấy hai người bóng dáng thật xứng đôi cùng nhau rời đi mọi người đều bàn luận.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Tử Thao thật không ngờ hắn lại đến tìm cậu , cậu cùng hội học sinh chẳng phải không có quan hệ gì sao, chẳng lẽ lại là vì Nghê Tử Uyển. Nghĩ đến bọn họ, Tử Thao trong lòng nảy lên một chút cừu hận, vốn cậu còn muốn đi tìm bọn họ tính sổ, không ngờ hắn lại dám đến tìm tới cửa trước. Bây giờ, hắn muốn gọi người đến cường bạo cậu, hay trực tiếp tìm người giết cậu? Lòng Tử Thao tràn ngập ý hận. Người nhà họ Nghê, quả nhiên từng người từng người một đều đê tiện vô sỉ.
"Chúng ta đã gặp qua vài lần, anh nghĩ em đối với anh chắc hẳn cũng không xa lạ gì!" Nghê Ngạo đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích đến, "Anh muốn theo đuổi em."
Mặc dù Tử Thao lãnh đạm nhưng cũng nhịn không được mà nhìn hắn.
"Anh là thật lòng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em, nhưng vì Phàm là bạn tốt của anh, anh không thể theo đuổi em, chỉ có thể đem tình yêu đối với em chôn sâu trong lòng. Nhưng mà tình cảm của anh dành cho em theo thời gian vẫn không giảm chút nào, ngược lại ngày càng tăng. Anh nhớ em đến phát điên. Hơn nữa em và Phàm đã lâu như vậy vẫn không có kết quả khiến anh thấy được hy vọng. Anh không muốn tiếp tục yên lặng chờ đợi, anh hạ quyết tâm cho dù có trở mặt với Phàm, anh cũng sẽ không buông em ra, Tử Thao, xin em chấp nhận anh có được không?"
Yên lặng nghe hắn bày tỏ tấm chân tình, Tử Thao một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng.
"Em không tin anh sao?" Nghê Ngạo nhẫn nại hỏi, "Em muốn anh phải chứng minh với em như thế nào?" Thật buồn nôn! Thành thật mà nói, chính hắn cũng không tin tưởng lắm, lời nói ghê tởm buồn nôn như vậy là từ hắn nói ra sao? Nghê Ngạo trong lòng tự thóa mạ mình mấy vạn lần. Nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt chân thành.
Biểu tình trên mặt Tử Thao chẳng chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng đã trăm chuyển ngàn quay. Gần đây, trong trường có lời đồn không phải cậu chưa nghe qua, nhưng cậu nghĩ tin đồn kia là vô căn cứ, không ngờ thì ra nó là sự thật. Hắn có mục đích gì? Cậu đương nhiên sẽ không khờ dại đến mức tin tưởng vào những lời bày tỏ của hắn, cho rằng hắn thật sự yêu cậu. Vậy vì cái gì mà hắn muốn tiếp cận cậu? Có điều không cần biết hắn có lập bẫy với mục đích gì, cứ nhảy xuống đã, bởi vì cậu vừa mới nghĩ tới một kế hoạch kinh người để trả thù nhà họ Nghê. Khi mà anh em bọn họ thích đùa giỡn như vậy, thì cậu cũng nên cùng bọn họ chơi đến cùng.
Ngọn lửa báo thù bao trùm lấy lý trí Tử Thao. Bọn họ dựa vào cái gì đối đãi với cậu như thế? Tạ Trương vong ân phụ nghĩa đê tiện tiểu nhân kia, mười mấy năm trước cướp đi gia sản của ông ngoại, lừa gạt cảm tình của mẹ con cậu. Hôm nay, đứa con gái của hắn lại trăm phương nghìn kế hãm hại cậu, một lòng một dạ cướp đoạt hạnh phúc của cậu. Vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, quả thật là hổ phụ vô khuyển tử*! (hổ cha không sinh chó con)
Tạ Trương, Nghê Ngạo, Nghê Liệt, bọn họ từng chút từng chút một trút thêm sự thống khổ lên trên người cậu, không cho cậu có chút cơ hội nào để thoát ra.
Thì ra, trước đó không lâu Tử Thao trong lúc vô tình nhìn thấy một quyển tạp chí, cũng vô tình nhìn thấy gương mặt rất quen thuộc, gương mặt mà cậu ngày đêm tưởng niệm, dằn vặt nhớ thương, gương mặt kia cho dù có hóa thành tro, cậu cũng sẽ không quên. Đó là một bài viết giới thiệu về xí nghiệp gia đình đời thứ hai, cậu đồng thời thấy được hầu như các gương mặt quen thuộc khác..., Nghê Ngạo, Nghê Liệt, Nghê Tử Uyển... , quả thật là oan gia ngõ hẹp, không phải sao?
Hận của cậu, oán của cậu cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết rồi. Cậu muốn trả thù, dù sao cậu chỉ có sinh mệnh đang thối rửa cùng tấm thân dơ bẩn này, cậu đánh cuộc bằng sinh mệnh của cậu đồng thời cũng muốn kéo theo bọn họ cùng xuống địa ngục.
"Được, tôi đồng ý làm bạn trai của anh."
Điều này ngược lại làm Nghê Ngạo trợn mắt há hốc mồm."Em nói cái gì? Anh nghe không rõ, em lặp lại lần nữa." Hắn trong tình thế cấp bách nắm lấy tay cậu.
"Tôi nói tôi đồng ý làm bạn trai của anh." chăm chú Tử Thao quan sát phản ứng của hắn, quả nhiên có quỷ kế. Thật ra là vì lý do gì làm cho hắn không tiếc tình bạn của mình mà theo đuổi một người hắn không thích? Chẳng lẽ lại là vì Nghê Tử Uyển, tốt, quả là anh em tình thâm, Tử Thao trong lòng thầm cười lạnh, cậu vẫn giữ giọng điềm tĩnh, hỏi hắn: "Thế nào, anh không muốn?"
"Không không không, đương nhiên không phải, anh cầu còn không được." Nghê Ngạo bộ dáng vừa mừng vừa lo.
"Tốt lắm, ngày mai anh tới nhà tôi đón tôi đến trường." Cậu muốn cho toàn bộ thế giới mọi người đều biết cậu đang cùng Nghê Ngạo kết giao, Tạ Trương, khi hắn biết, mọi chuyện đã quá muộn .
"Được."
Hắn gật đầu, nhìn thấy bóng dáng cậu dần dần đi xa, hắn mới lộ ra vẻ bất đắc dĩ cười khổ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top