Phần 25: Gặp lại Kiều Vận

"Mẹ ơi, anh kia xinh đẹp quá."

"Thiên sứ."

Kim Mân Thạc mỉm cười với lũ nhóc đang ngắm nhìn mình, khoé môi tạo thành một đường cong rực rỡ khiến bọn chúng đều bị mê hoặc đến há hốc. Lúc này cậu đang có mặt tại công viên giải trí Lạc Hà để tiến hành giao dịch vũ khí với người của Stephen. Nhẫn kim loại và súng bạc mini của cậu đều đã bị hư hỏng nghiêm trọng sau trận chiến với Ngô Diệc Phàm. Mặc dù không nhớ rõ được mọi việc xảy ra tối hôm đó, nhưng Kim Mân Thạc dám chắc 100% là vậy, bởi vì, ngoài anh ta ra, không ai có đủ khả năng thắng được cậu.

Kim Mân Thạc mặc trên người một chiếc quần lửng màu đỏ càng tôn lên cặp chân dài trắng nõn của mình, phía trên là áo sơ mi trắng tay dài viền trắng trông cực kì mềm mại. Mái tóc dài đen mượt được cậu vén sang một bên vai để lộ cần cổ non tơ đầy mị hoặc. Chiếc mũ rộng vành và đôi giày sandal đỏ khiến cậu trông dịu dàng và năng động hơn. Đừng nói là trẻ em, những chàng trai cô gái nào nhìn thấy Kim Mân Thạc đều không thể dời đi tầm mắt. Cậu giống như một vật sáng trời sinh, lúc nào cũng lôi kéo sự chú ý của mọi người. Tuy nhiên, chẳng ai biết được, ẩn sau lớp vỏ trong sáng ấy lại là một trái tim đang mục rữa bởi máu tanh và thù hận, một con quỷ cực kì khát máu!

"Xin lỗi..."

Kim Mân Thạc nhìn đồng hồ phát hiện gần đến giờ hẹn liền muốn rời đi, không ngờ lại bị một người con trai cản đường. Cậu ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người lại rất cao, gần 1m80, là điển hình của hình tượng hoàng tử bạch mã được phái nữ yêu thích. Mái tóc đen bóng được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt dài nhưng không có vẻ u buồn mà lại ấm áp như ánh dương, sống mũi rất cao, làn môi hồng nhạt đang mỉm cười thân thiện để lộ má lúm đồng tiền ở hai bên. Một số cô gái xung quanh không chịu nổi sức quyến rũ của cậu ta mà nghiêng ngả lảo đảo, hai mắt đều hóa thành hình tim hết rồi, duy chỉ có Kim Mân Thạc lại hoàn toàn bình tĩnh. Cậu thậm chí còn hơi khó chịu một chút vì bị người lạ làm chậm trễ thời gian, vì thế, chàng thanh niên nào đó muốn tán gái đã hoàn toàn xui xẻo.

Trần Phùng thấy Kim Mân Thạc cư nhiên không hề liếc mình lấy một cái mà lách người đi qua liền cực kì kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người đối xử với cậu ta như vậy. Là con út trong nhà, Trần Phùng luôn được cưng chiều, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hơn nữa vì có ngoại hình xuất chúng và học lực tốt nên cậu ta lúc nào cũng khiến phái nữ chết mê chết mệt. Thế mà bây giờ, có một người con trai dù bố thí cho cậu ta một cái nhìn, một lời nói cũng tiếc rẻ. Chẳng lẽ là do sức quyến rũ của cậu ta suy giảm sao?

"Này bạn...khoan đi đã!"

Trần Phùng đã quan sát Kim Mân Thạc được một lúc lâu rồi. Ngay từ những giây đầu tiên, cậu ta đã không thể rời mắt khỏi bóng dáng thanh mảnh xinh đẹp của cậu. Sau khi Kim Mân Thạc nở nụ cười với lũ trẻ, Trần Phùng liền biết tim mình đã bị đánh mất. Cậu ta gặp qua không ít con trai đẹp hay con gái quyến rũ, thậm chí còn cặp kè với không ít mỹ nhân vưu vật, vậy mà loại hình trong sáng thánh khiết cực độ như Kim Mân Thạc vẫn là lần đầu tiên thấy được. Chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy trong lòng thoải mái như được thiên sứ rửa sạch tội lỗi, cả người lúc nào cũng tỏa ra hào quang rực rỡ, trong ánh mắt của Trần Phùng, Kim Mân Thạc chính là người như vậy. Vì thế, cậu ta không muốn để vuột mất cơ hội làm quen hiếm hoi này, cậu ta muốn làm cho cậu phải nhớ kĩ mình.

"Buông."

Phát hiện Trần Phùng đang nắm lấy cổ tay mình, mắt Kim Mân Thạc liền tràn ra đầy sát khí. Vẻ mặt thiên sứ tươi cười ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó lại là sự băng lãnh cực độ khiến Trần Phùng không tự chủ buông tay cùng lùi bước. Đây thật sự là cậu trai ban nãy mà cậu ta nhìn thấy ư, cứ như là hai người khác nhau vậy. Thiên sứ và ác quỷ, dù là ai cũng khó gộp chung hai hình tượng này lại được.

Kim Mân Thạc mở giỏ xách lấy khăn lau chùi kỹ lưỡng cổ tay rồi mới rời đi. Cậu mặc dù không có yêu cầu cao về sự sạch sẽ nhưng lại rất ghét người khác động vào mình. Khoan đã, hình như...khi Ngô Diệc Phàm động chạm, cậu lại không hề có cảm giác ghê tởm, tại sao lại như vậy? Hay là do chênh lệch tuổi tác?

Trần Phùng thấy Kim Mân Thạc sắp đi xa mới hoàn hồn lại. Cậu ta giống như vẫn chưa ý thức được mình vừa bị cảnh cáo, còn vội vàng hét to lên:

"Tên tôi là Trần Phùng, đừng quên đấy!!!"

Trần Phùng khẽ mỉm cười, có cảm giác rất nhanh bọn họ sẽ gặp lại nhau. Đến lúc ấy, cậu ta nhất định sẽ không buông tay nữa đâu.

Lúc này, Kim Mân Thạc đã đi vào khu WC của công viên. Nhìn cánh cửa đề bảng "Đang dọn dẹp, xin chờ giây lát", Kim Mân Thạc liền nhếch miệng, sau khi quan sát bốn phía không có người chú ý cậu mới gõ lên cửa năm lần theo tiết tấu đặc biệt. Quả nhiên, cánh cửa lập tức bị mở khóa từ bên trong. Kim Mân Thạc đi vào, chỉ thấy người của tổ chức đang chờ sẵn với bộ trang phục lao công. Những đối tượng như thế này thường cs địa vị rất thấp trong tổ chức, bọn họ phải lăn lộn tứ xứ để thu thập tình báo, làm đủ mọi công việc, thân phận, không bao giờ có được một cuộc sống ổn định như người bình thường. Thậm chí, có khi họ còn phải dùng mạng của mình để đổi lấy an toàn cho các sát thủ cao cấp, ví như đánh lạc hướng truy đuổi, chịu tội thay,v,v...

"Xin chào, tôi là Red."

Thấy Kim Mân Thạc là sát thủ số 1 tổ chức nhưng lại không hề có chút khinh thị nào, hơn nữa còn chủ động chào hỏi với một cấp thấp như mình, Vic có chút bất ngờ. Hắn ta bán mạng cho tổ chức hơn mười lăm năm, đây là lần đầu tiên gặp được một sát thủ đặc biệt như thế này. Lớp vỏ cực kì hoàn mỹ, ứng xử khôn ngoan, kỹ năng xuất sắc...xem ra Stephen đã bỏ rất nhiều tâm huyết đây.

"Chào cậu Red. Tôi là Vic, rất hân hạnh trở thành người vận chuyển cho cô hôm nay. Đây là vũ khí được gửi cho cậu, xin cậu kiểm tra."

Kim Mân Thạc nhận lấy valy màu đỏ đặc trưng từ tay Vic, cậu xoay viên ruby trên tai để mở khóa rồi bắt đầu xem xét "hàng hóa". Bên trong bao gồm một cây súng bạc mini giống mẫu cũ cậu có, một cây súng bắn tỉa có thể tháo lắp dễ dàng, máy nghe trộm, bom điện tử cực nhỏ, giày và găng tay giúp bám dính trên mặt kính. Kim Mân Thạc khẽ thở dài, cậu vẫn thích dùng dây kim loại hơn, nhưng Stephen nói rằng phải mất một thời gian mới có thể sửa chữa xong nên đành thôi. Cậu lấy hết tất cả cho vào túi sách của mình, sau đó trả lại va ly cho Vic kèm theo lời cảm ơn.

Kim Mân Thạc vừa rời khỏi công viên giải trí Lạc Hà liền nhận được điện thoại của Ngô Diệc Phàm. Cậu nhìn màn hình một lúc lâu sau đó mới chịu nghe máy.

"Em đang ở đâu?"

Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của Ngô Diệc Phàm làm Kim Mân Thạc có cảm giác không thoải mái. Cậu khó chịu hỏi lại:

"Chú đang quản thúc tôi đấy à, tôi đi đâu thì có liên quan gì đến chú chứ!"

Bên kia đầu dây,Ngô Diệc Phàm nghe thế liền khổ não không nói thành lời. Vừa hoàn thành cuộc họp kéo dài 4 tiếng đồng hồ, một ngụm nước cũng chưa uống anh đã gọi điện cho cậu, vậy mà... Aizz, xem ra cần phải cố gắng hơn.

"Đi ăn cơm trưa, tôi tới đón em."

Kim Mân Thạc bất giác nhìn xuống bụng, cậu quả thật có chút hơi đói, đề nghị của Ngô Diệc Phàm cũng không tồi. Nghĩ vậy, Kim Mân Thạc liền đọc địa chỉ cho Ngô Diệc Phàm, không ngờ còn đang đọc lở dở, cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc, một bóng hình dù hóa thành tro cậu cũng nhận ra.


KIỀU VẬN!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: