Phần 12: Huyết Tinh

Ngô Diệc Phàm thoáng chốc có cảm giác như mình vừa nhìn thấy thiên đường. Cậu trai xinh đẹp đeo trên vai cặp cánh trắng muốt mềm mại, cặp mắt lấp lánh với nụ cười rạng rỡ, tất cả hệt như một bức tượng thần bao phủ đầy ánh sáng chói lòa. Luồng hào quang ấm áp ấy như sưởi ấm trái tim lạnh giá của Ngô Diệc Phàm, khiến từng mạnh máu trong cơ thể anh bừng mở, một sự sống mới đang lan tràn.

"Chú à, chú không sao chứ?"

Kim Mân Thạc nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang ngây ngẩn trước mắt không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng yêu. Rõ ràng đã ba mươi, còn là người luôn giữ bộ dạng lạnh nhạt đứng trên đỉnh cao nhìn xuống vô vàn kẻ yếu phía dưới, thế nhưng lại vì một thằng nhóc mười sáu như cậu mà dao động. A, cậu có nên tự hào không đây?

Ngô Diệc Phàm nghe thấy giọng nói trong trẻo của Kim Mân Thạc liền định thần lại, sau đó lại ngạc nhiên với chính bản thân mình. Anh vừa làm cái gì, thế nhưng nhìn một cậu trai đến ngẩn người. Trong cuộc đời ba mươi năm của anh, chuyện này chính là lần đầu tiên xảy ra. Làm người lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, Ngô Diệc Phàm không hề xa lạ với những người phụ nữ xinh đẹp hay những cậu trai cực phẩm vưu vật, tuy nhiên chưa từng có ai đủ khả năng tạo nên một chút ấn tượng trong đầu anh, cho dù chỉ là đụng chạm nhỏ nhặt cũng không có. Vậy mà lúc này Ngô Diệc Phàm lại vô cùng khao khát muốn ôm chặt bóng hình nhỏ bé kia vào lòng, thậm chí còn có một loại xúc động muốn đem cả thế giới đặt xuống dưới đôi bàn chân nhỏ bé của cậu, dành cho cậu những điều tốt đẹp nhất, hoàn hảo nhất.

"Vụt."

Kim Mân Thạc chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, sau đó cả người đã bị bao phủ bởi một lồng ngực rắn chắc tràn đầy hương vị nam tính. Vòng eo nhỏ bé của cậu bị vây chặt giữa hai cánh tay màu đồng cổ đầy sức mạnh, hơi thở ấm nóng của phái nam từng đợt phả vào trán khiến lòng Kim Mân Thạc run lên. Từ ngày tiếp nhận quá trình huấn luyện khắc nghiệt kia, những cái ôm, những lời an ủi đã hoàn toàn biến mất trong từ điển của Kim Mân Thạc. Chúng quá xa xỉ với một sát thủ, kẻ chuyên đi cướp lấy mạng người như cậu. Thế mà người đàn ông này không những dám ôm cậu mà còn làm cho cảm xúc của cậu dao động. Tình cảm chính là thứ cấm kị của sát thủ, một khi đã mất đi sự tự chủ vốn có, sát thủ chỉ còn một con đường chết! Mặc dù Kim Mân Thạc có hứng thú với Ngô Diệc Phàm, nhưng không có nghĩa là cậu dễ dàng tha thứ cho hành động này của anh.

"Buông."

Giọng nói vốn trong trẻo dịu dàng đột nhiên trầm thấp xuống, Kim Mân Thạc ngước cặp mắt lạnh lùng đến cực điểm nhìn Ngô Diệc Phàm. Sát khí nồng đậm lan tỏa trong không gian, thế nhưng Ngô Diệc Phàm một chút mảy may sợ hãi cũng không có. Cặp mắt anh lúc này chỉ chứa đầy sự ôn nhu và đau lòng. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Kim Mân Thạc ở trung tâm thương mại, anh đã cảm thấy cậu không phải là người bình thường. Một cậu trai chỉ khoảng mười lăm mười sáu, trông non nớt mảnh khảnh như thế, vậy mà lại có thể bình tĩnh đứng nhìn gã khủng bố dữ tợn bên dưới tựa như khán giả đang xem một vở hài kịch. Ngô Diệc Phàm biết, để có được định lực như vậy, cậu trai nhỏ này đã phải trải qua không ít chuyện kinh khủng. Thậm chí anh còn mơ hồ cảm nhận được vị huyết tinh trên người cậu, mùi hương đặc trưng của sát thủ.

"Hãy ở lại bên tôi."

Giọng nói không có một chút gợn sóng tựa như một câu trần thuật đơn giản, nhưng lại bộc lộ sự bá đạo tuyệt đối. Kim Mân Thạc nghe xong trong lòng bỗng tràn lên một cỗ tức giận mà chính cậu cũng không nhận ra. Sát thủ có trái tim mục rửa từ lâu vốn không còn hỉ nộ ái ố lại tức giận, chuyện này chẳng phải đáng kinh ngạc sao?

"Là mày!!!"

Đúng lúc này một giọng nữ chói tai vang lên, Thịnh Diệp Hân giận dữ đi tới. Thịnh Diệp Hân căm hận chỉ tay vào Kim Mân Thạc, hai tròng mắt long lên sòng sọc đầy ghen ghét nhìn hai người đang ôm nhau ân ái kia. Thằng điếm nhỏ kia không chỉ bẻ gãy ngón tay của cô, hại cô phải đeo băng đi dự tiệc thế này, bây giờ lại còn dám cướp người đàn ông của cô. Đê tiện, quá đê tiện mà!

"Còn nhỏ tuổi như thế đã lẳng lơ quyến rũ đàn ông, buổi sáng còn dám hành hung tao, bảo vệ đâu, mau bắt con đỉ này lại cho tôi! Sao các người có thể để loại người dơ bẩn này vào đây chứ!"

Kim Mân Thạc khẽ liếc ngón tay mà Thịnh Diệp Hân đang chỉ vào mình, trong lòng cười lạnh không thôi. Xem ra bài học ban ngày vẫn chưa đủ a~ Mà cũng tốt thôi, dù sao con mồi tối nay của cậu...cũng chính là...cô ta.

"Cậu ấy là người của tôi."

Lời nói của Ngô Diệc Phàm vừa thốt ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngơ ngẩn. Thịnh Diệp Hân há hốc không tin vào tai mình, đội bảo vệ khách sạn cũng dừng bước không dám tiến đến. Ngay cả người có định lực cao như Kim Mân Thạc cũng không tránh khỏi dao động một chút. Rõ rànNgô Diệc Phàm lên tiếng cũng chính là xác lập địa vị của Kim Mân Thạct, người của tổng giám đốc tập đoàn lớn nhất châu Á XSX không phải ai cũng có thể động vào. Cặp mắt đầy sát ý cùng uy áp mạnh mẽ của anh khiến Thịnh Diệp Hân và đội bảo vệ đều run lên, đầu gối như muốn khụy xuống mặt đất.

"Tại sao, tại sao không phải em mà là thằng điếm ghê tởm ấy? Nó chẳng qua chỉ là hạng tiện dân thấp kém lẳng lơ mà thôi, có chỗ nào hơn người chứ! Ngô Tổng, em yêu anh, rõ ràng là em yêu anh trước mà!"

Thịnh Diệp Hân không cam lòng lớn giọng oán trách, cứ mỗi từ ngữ từ trong miệng cô ta thoát ra lại khiến sắc mặt của Ngô Diệc Phàm càng ngày càng trầm xuống, còn nét cười trên mặt Kim Mân Thạc lại càng lúc càng sâu thêm. Cậu định cho cô ta sống lâu thêm chút nữa, nhưng xem ra không được rồi.

Ngô Diệc Phàm còn chưa kịp sai người tống cổ Thịnh Diệp Hân ra ngoài thì chuyện kì dị đã xảy ra. Chỉ thấy Thịnh Diệp Hân vốn đang to họng chửi bới đột nhiên im bặt, hai tay dừng giữa không trung không hề có động tác. Mọi người chưa ai phản ứng thì hai tròng mắt cô ta bống nhiên trợn to lên như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng. Sau đó...

"Phụt!!!"

Đầu tiên là phần đầu, tiếp theo là hai cánh tay, cặp chân dài của Thịnh Diệp Hân bỗng nhiên rời khỏi cơ thể rồi rơi xuống. Máu loãng bắn ra xối xả, thấm ướt cả khuôn mặt và váy áo của vài thiên kim tiểu thư đứng gần đó.

"Á! Á! Á!"

Tiếng thét kinh hoàng chói tai không ngừng vang lên, tất cả mọi người đều hoảng loạn muốn chạy trốn khỏi khu vực có thi thể Thịnh Diệp Hân, thậm chí có vài người còn bị sợ hãi đến mức ngất xỉu, sau đó bị những người khác giẫm đạp lên không biết còn sống hay đã chết. Giữa khung cảnh hỗn loạn đầy huyết tinh đó chỉ có duy nhất hai con người vẫn còn đang đứng ôm nhau không chút thay đổi, nam cao lớn tuấn mỹ, nam nhỏ nhắn thướt tha, quả là một cặp đôi đẹp biết bao.

"Chú à, nếu chú còn không buông tay...đầu...sẽ...bay...nha~"  


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: