Chap 8: Nếu như là bóng tối

-“Đại ca, anh thích cái ông anh tên Lộc Hàm đó thật sao?”

Anh bạn nhỏ Mao Mao bận đồng phục cấp 3 hai tay kính cẩn dâng ly trà sữa lên trước mặt Thế Huân, vừa nói vừa dò xét phản ứng của “đại ca”.

-“Thì sao?”

Thế Huân có vẻ không quan tâm gì mấy đến câu hỏi, chăm chú hút hút mấy hạt trân châu ở đáy ly đồ uống khoái khẩu.

-“Lộc Hàm đó nhìn bề ngoài rất tử tế, nhưng thật ra rất lăng nhăng, còn có… rất nhiều, rất nhiều bạn gái nữa…”- Mao Mao ngập ngừng.

-“Thì sao?”

-“Đại ca à! Với bề ngoài và thân phận của anh thật không thiếu con gái, con trai xếp hàng chờ anh chọn, hà cớ gì phải tự hạ mình đi theo người như vậy…”

Thế Huân đưa tay lên ngang mặt, Mao Mao không cần ai bảo tự động im bặt.

-“Tiểu đệ biết không? Tình yêu không có đúng sai, không có trước sau, chỉ có yêu hay không yêu thôi”

Thế Huân nói xong liền nhấc người dậy, phủi phủi mông quần rồi chạy tót đi mất, để lại Mao Mao ngây ngốc nhìn theo.

Đại ca của Mao Mao bình thường như tảng băng 2000 năm không được đục đẽo nhưng chỉ cần nhắc tới người tên Lộc Hàm kia, tâm tình sẽ biến đổi 180 độ, như trở thành một người hoàn toàn khác vậy. Mao Mao thật sự không hiểu, là do tình yêu khỉ khô gì đó hay là con người của Ngô Thế Huân vốn là loại biến thái như vậy nữa….

Nghệ Hưng mặc áo hoodie, mũ trùm kín đầu lấm lét xách túi hành lý nhẹ bẫng ra hành lang.

Tối!…

Mọi thứ đều chìm trong bóng tối, thứ duy nhất mà Nghệ Hưng có thể nghe thấy là tiếng thở gấp gáp vì hồi hộp của chính mình. Hậu quả của hành động bỏ trốn này cậu biết rất rõ, nếu bị bắt được có lẽ Nghệ Hưng sẽ phải chịu hình phạt không tưởng tượng ra được. Nhưng dù chỉ có một cơ hội có thể thoát khỏi cảnh này, cùng với số tiền đang có, Nghệ Hưng sẽ cùng mẹ tới một nơi không ai biết họ là ai sống hạnh phúc tới hết đời. Ước mơ nhỏ bé này có thể thành hiện thực hay không chính là nhờ đêm nay…

Nghệ Hưng bất giác đưa tay sờ vào túi, khi cảm nhận được sự tồn tại của tấm chi phiếu thơm nức Nghệ Hưng mới cảm thấy an tâm phần nào…

Tiền…đến cuối cùng người ta vẫn cần tiền mà sống. Đây chính là ăn cắp, nhưng khi nghĩ tới ngày tháng được tự do cùng với mẹ thì dù giá nào cũng phải bỏ trốn, sai lầm của cậu chính là đồng ý với chủ tịch Lộc lấy hắn…

Đến khúc cua, Nghệ Hưng đứng tim…một bóng đen không tiếng động bất ngờ xuất hiện.

Bàn tay của bóng đen bịt kín miệng trước khi Nghệ Hưng kịp thét lên vì sợ hãi, từ phía người đó vang lên tiếng “suỵt, suỵt” đầy thiện ý.

Nghệ Hưng nén mình bình tĩnh trở lại, nhờ sự trợ giúp của đèn hành lang hắt vào, khó khăn lắm, cậu mới có thể nhìn ra.

Là Bích Châu…

-“Nghệ Hưng thiếu gia, anh định đi thật à?”- Bích Châu thì thầm.

-“Ừm, hi vọng sẽ không bị ai phát hiện, xin em đừng nói với ai….”

Nghệ Hưng chưa kịp nói hết câu thì bị Bích Châu kéo đi một cách mạnh mẽ, cô bé không nói gì, cứ tiếp tục đi, Nghệ Hưng sợ hãi nhưng cũng không dám hé một lời, một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức bất kì ai trong cái nhà này…

Bích Châu cẩn thận đưa cậu đi xuống cầu thang bé tẹo ở phía Tây khu nhà, cái cầu thang chỉ dành cho người làm, cậu đoán thế, nơi dẫn ra khu vườn sau nhà đầy cây cối rậm rạp.

-“Bích Châu à?”- Nghệ Hưng gọi nhỏ.

Bích Châu không quay lại, giọng nói đột nhiên trở nên khó nghe, hình như cô bé đang khóc.

-“Anh mà đi đường khác sẽ bị camera quay lại đó, ở đây có một cái lỗ nhỏ, hình như có người cũng từng chui qua đây (lỗ chó của Thế Huân :D), anh đi nhanh đi, nếu không sẽ có người phát hiện ra mất!”

Nghệ Hưng kéo Bích Châu quay về phía mình, mặt cô bé đầy nước mắt. Cậu ôm Bích Châu vào lòng, thật là chặt một cái, chân thành nói những lời từ đáy lòng.

-“Cảm ơn cô bé tốt bụng, anh đi đây!”.

Nghệ Hưng nín thở chui ra ngoài, mùi tự do tràn ngập buồng phổi, len lỏi tới từng mạch máu trong cơ thể. Đã lâu rồi mới có được cảm giác thoải mái đến vậy.

Tạm biệt Ngô Diệc Phàm!

-“Không dễ dàng thế đâu Trương Nghệ Hưng”

Diệc Phàm cúp máy, khóe miệng nhếch lên quen thuộc, ánh mắt tản ra không khí lạnh lẽo.

Hắn chính là để quên tiền trong áo vest, hắn cũng chính mắt nhìn thấy Nghệ Hưng bất động trong phòng tắm với tờ chi phiếu trên tay nhưng không nói gì. Hắn cũng thừa biết sau những gì mình đã làm, tên tiểu tử đó chắc chắn sẽ bỏ trốn, chỉ là không nghĩ mọi thứ đến nhanh như vậy.

Diệc Phàm nhấc người khỏi giường, nụ cười ngạo nghễ mang theo thích thú thì thầm vào tai Nhân Mỹ vài từ đơn giản.

-“Anh có việc, mai gặp!”

Nhân Mỹ nhíu mày nhìn theo bóng Diệc Phàm ra khỏi căn hộ của mình, thời gian gần đây ngày càng có nhiều khoảnh khắc phấn khích xuất hiện trên mặt hắn, và thời gian đó trùng với thời gian hắn cưới “vợ”…Liệu có phải là vì Trương Nghệ Hưng?!

Nhân Mỹ kéo áo ngủ tròng vào người, tiến lại gần cửa kính trong suốt, Bắc Kinh đêm đẹp mê hồn nếu như chiêm ngưỡng ở tầng 19 như thế này. Nhấp một ngụm rượu vang, đôi mắt nhìn về một hướng xa xăm: “Anh rốt cục bao giờ mới là của em?Diệc Phàm?”

Nghệ Hưng ôm chặt túi vào người  nhìn ngó xung quanh, đèn đường hiu hắt, taxi cũng không thấy có lấy một cái ngang qua, phải đi thật nhanh tới chỗ của mẹ trước khi trời sáng, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Nghệ Hưng lúc này.

_Thịch thịch_

Gió thu mát mẻ sao lại khiến Nghệ Hưng rùng mình…

Cái cảm giác bị một áp lực vô hình đè nén khiến tim Nghệ Hưng trĩu xuống, cảm giác này là…

Phía cuối đường có một chiếc xe ô tô màu đen lặng lẽ tiến đến.

Có khi nào là hắn?….

Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu khiến Nghệ Hưng không khỏi khiếp sợ, không thể nhanh vậy được, có khi nào Bích Châu bán đứng Nghệ Hưng!.

Nghệ Hưng bước nhanh hơn một chút, chiếc xe cũng tăng tốc theo, dù là vẫn giữ khoảng cách đủ xa nhưng Nghệ Hưng ngầm đoán ra mình chính là mục tiêu của chiếc xe đó…

Chạy…

Nghệ Hưng cắm đầu lao về phía trước, đôi chân tùy tiện bước đi theo tâm tư hoảng loạn…

Mình không muốn quay về đó…

Ngô Diệc Phàm ngồi trong xe, chăm chú dõi theo người phía trước, thoải mái tận hưởng cảm giác của kẻ đi săn trong đêm. Hắn hoàn toàn có thể hình dung được khuôn mặt sợ hãi của Nghệ Hưng lúc này, dám chạy trốn khi hắn chưa cho phép ư! Hoang tưởng!

Diệc Phàm cười thầm ngước nhìn biển báo phía trước, ma xui quỷ khiến, nơi Nghệ Hưng vừa chạy vào là một dự án khách sạn của Ngô Thị, cuối cùng thì con mồi cũng không chạy khỏi động quỷ.

Không thể rơi vào tay hắn! Điều Nghệ Hưng lo lắng lúc này chính là nếu hắn biết Nghệ Hưng chạy trốn tức là tờ chi phiếu kia thành vô giá trị, vậy thì bệnh của mẹ…?! Nhưng dù có là trắng tay trốn đi cũng còn hơn chết vì héo hon bên cạnh Diệc Phàm.

Công trường ngổn ngang gạch đá, giàn giáo sắt thép lạnh lẽo, phất phơ những tấm nilon che màu trắng lớn như những bóng ma làm người ta rợn người. Nghệ Hưng nín thở bước lên tầng hai của khu nhà lớn đang xây dở. Không một bóng người, Nghệ Hưng sợ cái cảm giác phải ở một mình trong không gian rộng lớn này, nhưng bản thân lại không dám thét lên dù chỉ là một câu.

Tiếng động cơ xe tắt ngấm.

_Thịch thịch_

Nghệ Hưng ôm ngang ngực mình, trái tim khó bảo vẫn cứ đập liên hồi..

Thời gian tưởng chừng kéo dài vô tận…

Hắn đi rồi chăng?

10p

15p

20p

Cậu rón rén bước lùi ra cầu thang…

_Binh_

Đầu Nghệ Hưng trong bóng tối va vào vòm ngực rắn chắc… Mùi bạc hà quen thuộc làm cậu choáng váng, hận bản thân mình quá nóng vội…

-“Hình như cậu nhớ thương tôi lắm thì phải?, vừa gặp đã phải sà vào ôm ấp!”- Giọng Diệc Phàm nhàn nhạt….

….to be continued….

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top