Chap 3: Nếu như là bóng tối

-“Trương Nghệ Hưng, tỉnh lại”

Buồng phổi đau buốt. Nghệ Hưng ho một tràng thật dài tống hết nước đọng lại trong cổ họng, cố gắng thở lấy thở lể như sợ bị ai cướp hết không khí. Xem ra cái chết không hề dễ dàng như người ta tưởng.

-“Cậu giỏi lắm!”

Giọng nói làm Nghệ Hưng giật mình. Ánh mắt mở to hơn một chút khi thấy người bên cạnh mình lúc này là hắn, ác ma Ngô Diệc Phàm.

Hắn đang ngồi thở dốc, cả người ướt sũng, đôi mắt màu nâu âm trầm nhìn thẳng vào Nghệ Hưng đầy nghi vấn.

-“Anh…cứu tôi?”- Nghệ Hưng cố gắng lắm mới có thể nói ra được từng ấy chữ.

Hắn chẳng nói chẳng rằng cầm tay cậu kéo đi một cách thô bạo, tất cả người làm trong nhà đều dạt ra hai bên cúi đầu một cách kính cẩn khi hắn đi qua. Họ đều hiểu rằng, động vào hắn lúc này chính là tự tìm cái chết.

-“Anh có thể buông tay ra một chút không”.

Diệc Phàm đóng sập cửa phòng, không những không buông tay ngược lại còn ghì chặt tay ép Nghệ Hưng vào chân tường.

-“Cậu tưởng chết là thoát khỏi tôi à? Tự tử, nực cười?”

-“Tôi không tự tử, có người đẩy tôi xuống…”

Hắn hừ nhạt một cái:

-“Không có lẽ…”

-“Anh không tin thì hỏi tôi làm gì?”- Nghệ Hưng nhìn thẳng vào mắt hắn đáp không suy nghĩ.

-“Được, coi như có người hại cậu, nhưng bản thân cậu hãy nhớ một điều rằng, tôi sẽ để cậu sống, nhất định phải sống không bằng chết.”

Nghệ Hưng vùng vẫy trong vòng tay hắn. Đường nét cơ thể, bờ ngực phập phồng ẩn hiện sau lớp áo mỏng trong suốt vì ngấm nước vô tình khiêu khích thú tính trong hắn trỗi dậy. Diệc Phàm luồn tay vào trong lớp áo phông rộng…

-“Dừng lại!”- Nghệ Hưng hét lên.

Hắn bỏ ngoài tai lời Nghệ Hưng, xáp lại dây dưa đôi môi nhỏ.

_Phập_

Mặn…

Tanh…

Diệc Phàm nhổ một ngụm máu lớn, đôi mắt thâm thúy đầy đe dọa, rít lên qua kẽ răng:

-“Đừng thử thách tôi, cậu sẽ phải trả giá đắt đấy”.

Hắn lại thô bạo tiếp tục công việc giang dở, đẩy Nghệ Hưng xuống giường, điên cuồng cắn xé thân thể mềm mại của “người vợ hợp pháp”.

-“Tại sao chứ! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”- Nghệ Hưng cũng thôi giãy dụa, đôi tay buông thõng vô lực, miệng chất vấn hắn nhưng giọng nói dường như không còn một chút âm vực, nó đều đều một cách khó chịu.

Hắn lại nhếch mép cười không đáp, trong đầu vang vọng câu trả lời mà có lẽ phải còn lâu nữa Nghệ Hưng mới có thể  biết: “Chỉ có thể trách cậu sinh ra nhầm nhà  thôi”…

Ngoài trời trăng lên cao, sáng lạ lùng, trong phòng…đêm xuân không dứt…

Ngày thứ ba tại nhà họ Ngô…hắn không về, cũng có thể coi đây là một niềm vui nho nhỏ trong cái cuộc sống tù túng đến ngộp thở này.

Nghệ Hưng ra ban công nhìn ra sông Bạch Hà, đèn đường đã lên, lác đác người đi lại ven bờ. Cảnh đẹp thanh bình hiếm có làm cậu cảm thấy dễ chịu. Hít thật sâu một hơi để cảm nhận được không khí của màn đêm, Nghệ Hưng nghĩ về mấy ngày vừa qua, mọi thứ đến quá nhanh, tưởng chừng như là một cơn ác mộng… chỉ là một ác mộng thì tốt biết bao, chỉ cần có thể tình giấc, nó sẽ biến mất, thế nhưng đáng tiếc, đó là sự thật tàn khốc, một người con trai còn chưa hơn 20 tuổi sao có thể chống đỡ nổi…Dù đã chuẩn bị tinh thần rằng bước vào đây chính là bước vào chỗ chết.

Nghệ Hưng đến nay vẫn còn sống, đó có thể được coi là một may mắn không? Theo như cậu được biết, ba người trước đây kết hôn với hắn đều chết trong đêm tân hôn, còn chết như thế nào thì…đó đã trở thành một giai thoại lan truyền khắp Bắc Kinh này rồi. Không mấy ai biết sự thật như thế nào, tất cả đều chỉ là những lời đồn thổi . Nhưng giờ ở địa vị của Nghệ Hưng lúc này, cũng có gì là khó hiểu đâu.

Nhưng…

Tại sao người duy nhất còn sống lại là Nghệ Hưng, hắn có mục đích gì?…nếu chỉ đơn giản là xỉ nhục Nghệ Hưng thì hắn đã làm được rồi đấy. Cái ánh mắt khinh miệt của hắn, cái cách hắn đối xử với thân xác Nghệ Hưng chính là nhục hình đáng sợ nhất.

Nơi đây là thiên đường mà không phải thiên đường, là địa ngục mà không phải địa ngục. Cùng lắm giống như hắn đã nói, đây là thiên đường…màu đen…

Cuộc sống tại thiên đường màu đen này…liệu đến bao giờ mới có thể kết thúc… hay là không bao giờ kết thúc…

Nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống, đôi mắt đẹp này đã phải rơi quá nhiều lệ trong ba ngày vừa qua rồi. Nghệ Hưng đưa tay về phía hư không để làn gió nhẹ vuốt ve da thịt mềm mại … chỉ cần có thể giống như một con chim nhỏ…có thể ra bên ngoài kia…ngoài kia không phải đẹp lắm sao…

Cậu nhẹ nhón chân, một nửa thân người đã ra bên ngoài ban công…

-“Dừng lại”- Một lực khá mạnh kéo cả người Nghệ Hưng về đằng sau, nơi an toàn so với cái “bên ngoài đẹp đẽ” cao 15m so với mặt đất ấy…

Nghệ Hưng ngạc nhiên nhìn vị khách lạ. Một..cậu nhóc…có lẽ nhỏ hơn Nghệ Hưng một chút, mái tóc màu nâu, khuôn mặt trái xoan dài, rèm mi cánh phượng, làn da trắng sữa, hai tay đỡ lấy vai Nghệ Hưng, khuôn miệng nhỏ thở hổn hển…

-“Cậu là…?”

-“Anh tuyệt đối đừng đùa nha, ngoài đó rất nguy hiểm?…”

Người lạ mặt chưa nói hết câu thì bên ngoài căn phòng bỗng trở nên ồn ào, người làm trong nhà hình như đang tìm kiếm một ai đó. Họ gõ cửa phòng Nghệ Hưng dồn dập:

-“Nghệ Hưng thiếu gia, người có thấy ai khả nghi chạy qua đây không?”.

-“Xin hãy giúp tôi”- Người lạ mặt nhìn Nghệ Hưng ánh mắt van xin tha thiết…

Nghệ Hưng nghĩ một chút rồi hé cửa ló đầu ra bên ngoài:

-“Không có, tôi không thấy ai hết”

-“Vậy không làm phiền cậu nghỉ ngơi”.

Đám bảo vệ trong nhà nhìn thoáng qua nhau rồi cúi chào Nghệ Hưng, sau đó chia nhau tản đi. Dù sao thì họ cũng không dám làm gì Nghệ Hưng quá lâu, “vợ” của Ngô Diệc Phàm, ai dám đụng vào đây?.

Nghệ Hưng đến tận phút mấy người họ bỏ đi cũng không hiểu vì cái gì mà bản thân lại bao che cho đứa nhỏ này? Vì khuôn mặt đáng yêu? Hay bộ dạng giống như chú cún nhỏ cần thương hại này.

-“Anh là Nghệ Hưng?”

*Gật gật*

-“Vậy anh là “vợ” của Ngô Diệc Phàm, trời giúp ta rồi! Ha ha”

Nghệ Hưng buồn bã hỏi lại:

-“Cậu là ai?”

-“Em là Thế Huân”

-“Cậu biết tôi à? Cậu vào đây làm gì?”

-“Biết chứ, lý lịch vị hôn thê “sống sót” của Ngô Diệc Phàm, người dân Bắc Kinh có ai không biết đâu?”

Thế Huân vừa nói vừa nhanh thoăn thoắt lôi một đoạn dây thừng từ chiếc balo sau lưng khéo léo buộc vào ban công.

-“Cậu…không phải là ăn trộm đấy chứ?”

-“Dạ không? Em đến chỉ vì cái này thôi!”

_Tách_Đèn flash lóe sáng. Khi con mắt Nghệ Hưng có thể thích ứng lại sau cú giật mình chói mắt thì Thế Huân an vị xong xuôi cho cái máy ảnh và bắt đầu tụt xuống bằng dây thừng. Cậu bé nói thì thầm chỉ để Nghệ Hưng có thể nghe thấy. Khóe miệng cong lên dễ thương.

-“Tạm biệt anh, hẹn gặp lại.”

Nghệ Hưng vỗ vỗ đầu mình khẳng định lại xem cái cuộc gặp gỡ vừa rồi có thực hay không?…Con người này thật ra là ai đây? Paparazzi? Nghệ Hưng kể cả có là vợ của Ngô Diệc Phàm thì cũng không thể được quan tâm đặc biệt như vậy được.

… to be continued…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top