Chương 6

Sáng hôm sau Yoongi dọn đồ đến nhà cậu, sau khi dùng bữa sáng xong anh đưa cậu đến trường và hẹn chiều sẽ đến đón cậu. Taehyung đang vui vẻ bước vào trường thì đột nhiên bị vỗ vai, sau đó là mái đầu nâu bị xoa mạnh rối xù lên. Bên vai nặng xuống bởi cánh tay rắn chắc của ai đó, cả người xiêu vẹo, đầu đập vào vòm ngực rắn chắc. Taehyung ngẩng mặt lên nhìn tên chết tiệt nào đó, đáp lại là cái bản mặt thèm đòn với nụ cười khì khì như khỉ thèm chuối.

"Chào cậu bé anh hùng."

"Bỏ ra."

Hắn cúi xuống sát gần mặt cậu, cười sáng chói mù mắt chó, ừ thì đâu thể phủ nhận hắn cười lên rất đẹp trai mà.

"Đi chơi không ?"

"Không muốn. Bỏ ra."

"Nhưng tôi muốn."

Không nói không rằng liền bê ngang người cậu vắt qua vai, mặc cậu giãy rụa kêu la oai oái bao nhiêu người nhìn cũng không dám đến cứu. Jungkook đánh 'bốp' lên mông cậu cùng câu cảnh cáo yên lặng. Có vẻ cách đó có hiệu quả, Taehyung không làm loạn nữa, cậu gục mặt nóng ran vào tấm lưng hắn, người đung đưa tùy theo từng bước đi mạnh mẽ của hắn.

Hắn đặt cậu lên xe phân khối lớn, đội mũ bảo hiểm vào cho cậu. Hắn vỗ vỗ cái mũ, cúi sát xuống mặt cậu.

"Hôm nay tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt."

Taehyung chun chun mũi, khẽ quay đầu đi lẩm bẩm vài điều vô nghĩa gì đó. Jungkook ngồi lên xe, kéo tay cậu ôm lấy eo hắn, giữ chặt để cậu dựa sát lên người hắn, cẩn thận nhắc nhở.

"Nếu không muốn văng ra thì ôm chặt lấy."

Taehyung định đáp lại 'Tôi không sợ' thì hắn phóng đi với tốc độ nhanh kinh người, cậu tự động ôm chặt lấy hắn, hai tay bám chặt lấy eo hắn, mắt nhắm chặt miệng không ngừng xin hắn đi chậm lại.

"Quen dần sẽ thấy tốc độ này rất thoải mái."

Bên tai là tiếng xé gió, khung cảnh xung quanh mờ nhạt hòa vào nhau, cảm giác mọi sức nặng giống như tan biến hết, cả cơ thể cậu như bay trong gió, thứ cậu còn cảm nhận được duy nhất là hơi ấm cùng mùi hương gỗ trầm từ Jungkook, người cậu ôm trọn nãy giờ.

"Thật thích."

Jungkook không đáp lại, hắn khẽ mỉm cười. Cả hai thoải mái tận hưởng gió mát cùng hương vị hòa quyện của thiên nhiên, cậu bé ngoan ngoãn Taehyung trong giây phút ấy đã sớm quên đi trường học, quên đi sự không hài lòng từ mẹ.

Rất nhanh bọn họ dừng lại trước một quán bar lớn, dù là ban ngày nhưng khách vào đây vẫn thật nhiều. Hắn dừng xe, cởi mũ bảo hiểm của cả hắn và cậu, dắt tay cậu dẫn vào. Cậu khẽ níu áo hắn, nhỏ giọng nói.

"Nơi này không phải nơi chúng ta nên đến."

"Thì sao? "

"Chúng ta đi về."

"Không, đi vào thôi trai ngoan của mẹ."

Jungkook kéo tay cậu đi vào. Taehyung có điểm lưỡng lự nhưng đồng thời trong cậu cũng dậy lên chí tò mò về cuộc sống của những người như Jungkook.

Hắn đưa ra chiếc thẻ màu đen cho bảo vệ rồi bước vào trong. Chỉ qua ngưỡng cửa đấy thôi cậu chính thức bước vào thế giới mới, hai thế giới chỉ cách nhau qua ranh giới mong manh hoàn toàn khác biệt. Tạp âm ồn áo giữa âm nhạc và tiếng hú hét của bao người vô cùng lớn, chúng như những chiếc đinh đâm vào tai cậu đầy khó chịu nhói đau. Taehyung bịt tai vào, giảm đi phần nào tạp âm kia, đưa mắt láo liếc nhìn xung quanh. Những con người trong trang phục thiếu vải đung đưa thân mình, họ nhảy, hú hét dưới ánh đèn chập choạng sắc màu chói mắt. Taehyung cảm thấy họ giống như đang điên cuồng trong cơn mê, họ không còn để ý đến xung quanh, làm mọi điều điên loạn trong thế giới của riêng mình. Taehyung thấy những cái đụng chạm thân thể, những nụ hôn, những hành động như mời gọi ham muốn, quả thật là được mở rộng tầm mắt.

"Cậu tốt nhất đừng học theo họ."

Jungkook kéo cậu đi đến quầy rượu, hắn gọi một whisky và một cocktail. Taehyung thích thú nhìn bartener pha chế, từng động tác điêu luyện nhanh chính xác vô cùng mới lạ khiến cậu bị cuốn hút.

"Đây là paloma. Rất hợp với cậu."

Ly cocktail có màu hồng đào rất bắt mắt, bên trên có trang trí một lát chanh, nhìn thế nào cũng khiến Taehyung muốn cầm lên và nếm vị ngay lập tức. Thức uống paloma này mang đậm vị hoa quả tươi mới, sự kết hợp hoàn hảo giữa nho và chanh tạo vị thanh mát, cùng với hương nồng của rượu tequila kích thích mọi vị giác, uống một ngụm lại muốn thêm ngụm nữa. Taehyung rất nhanh uống hết ly cocktail, nhìn qua Jungkook còn đang từ từ thưởng thức chất lỏng màu đỏ mật ong vô cùng thoải mái, Taehyung cũng muốn thử.

Cậu kéo tay Jungkook, đợi khi hắn quay qua liền ghé đến gần tai hắn nói nhỏ.

"Tôi muốn uống ly của anh."

Jungkook khẽ nhếch môi, ghé sát lại tai cậu.

"Đồ uống này không hợp với trai ngoan."

Nói xong còn thổi hơi vào tai cậu, cắn nhẹ rồi rời đi. Taehyung chun mũi lại, mặt mày nhăn nhó khó chịu, chân bên dưới đá đến chân hắn.

"Rốt cuộc cậu đưa tôi đến đây làm gì ?"

Taehyung nói to, khôn thèm quan tâm đến người xung quanh nữa. Jungkook chống cằm lên tay, mặt đầy thách thức quay qua nhìn cậu.

"Đoán xem."

"Cậu-"

"Tôi từng nói mình thích làm tình với con trai. Cậu lại không chút đề phòng uống hết ly nước tôi đưa. Rồi, đoán xem too làm gì?"

"Đ-đồ bỉ ổi..."

Taehyung giữ cho giọng mình không bị run, nỗi sợ dần lấp đầy cơ thể cậu. Cậu hối hận vì không nghe lời mẹ tránh xa tên này, hối hận vì không nói với Yoongi về toàn bộ sự thật để anh tóm gọn tên này. Taehyung thực sự nghẹn ngào phát khóc. Jungkook lại chẳng ngưng trò đùa dai của mình, thích thú nói thêm.

"Cũng chỉ là làm tình, đâu có gì to tát. Ừ thì tôi còn có thói quen ghi hình lại khi làm."

"K- không muốn đ- đâu oa oa huhu..."

Taehyung quả thực ngồi khóc ngon ơ tại quầy rượu, gương mặt đáng thương lấm lem nước mắt, miệng nhỏ há ra oa oa khóc nức. Jungkook tặc lưỡi, dùng chính miệng mình chặn tiếng khóc của người kia.

Jungkook giữ phía sau đầu cậu, phía trước cẩn thận đưa lưỡi vào trong thăm dò khoang miệng ấm nóng. Taehyung bị sốc quên luôn việc phải ngậm miệng lại, để mặc Jungkook trêu đùa bên trong. Jungkook liếm mút hai cánh môi mềm, lưỡi chọc ghẹo lưỡi cậu, đâm chọc vào sâu trong cổ họng, đưa đẩy nước bọt hai người, được một lát đến khi cậu tự mình quên thở mà giãy rụa hắn mới cắn mạnh môi cậu mà rời đi. Môi hồng bị cắn mút liền sưng đỏ lên lại càng câu dẫn, hai cánh môi như trái cherry mọng đỏ còn láng bóng bởi nước bọt, miệng nhỏ còn không khép lại cứ há ra hớp từng ngụm không khí. Nếu Jungkook quả thực có ý làm, Taehyung này không cần bỏ thuốc cũng dễ dàng ăn được !

Taehyung nước mắt ngắn nước mắt dài lại ngồi khóc tu tu, Jungkook đành phải ôm cậu vào lòng vỗ về.

"Được rồi được rồi, không làm cậu. Đừng khóc nữa."

"Oa oa"

"Hôm nay là sinh nhật tôi, muốn ở cùng cậu."

Lần này cậu ngưng khóc thật, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng vẫn còn nghẹn ngào.

"Chúc mừng sinh nhật."

Taehyung quả thực rất ngốc nghếch, ở trong hang sói vẫn ngu ngơ như cừu non. Mặc kệ Jungkook là người xấu ra sao, lừa cậu vừa rồi, cưỡng hôn cậu, rủ rê cậu làm những điều trái lời mẹ, cậu vẫn ngốc nghếch vì nghe sinh nhật hắn và vui vẻ chúc mừng.

"C- cảm ơn"

Jungkook vì cậu chúc lại bất ngờ khó nói, hắn quay đầu đi chỗ khác, tay vẫn ôm chặt cậu bên dưới. Taehyung tự nhiên thấy buồn ngủ, trong người có chút mệt mỏi, không nghĩ ngợi liền ngả đầu vào ngực hắn ngủ say.

Jungkook cảm nhận sức nặng bên dưới, cúi nhìn gương mặt trắng tròn say ngủ trong ngực mình khẽ mỉm cười. Con người này, tửu lượng quá thấp đi, chỉ là ly cocktail thôi mà !

Cừu non Taehyung cũng thật quá vô lo, vậy mà lại an ổn ngoan ngoãn ngủ trong hang sói. Cũng may sói Jungkook lại say lòng, muốn 'ăn thịt' Taehyung nhưng lại phải đợi khi cậu tỉnh táo mới muốn !

Bước qua ngưỡng cửa cách biệt hai thế giới chưa phải là bước đi rời bỏ thế giới cũ, chỉ là cậu đã dần dà hòa mình vào thế giới thứ hai. Cừu non ngây thơ liệu có mãi được cừu mẹ che chở bảo vệ, hay lại vì lời dụ dỗ của sói xám mà đi đến điểm dừng mới ?

--------

Tụi bận làm quản lý của BTS nên mới không ra được chap đó ㅠㅠ
Đùa thôi ạ, tớ xin lỗi vì mải chơi mà quên ra chap mới, tuần này hứa ra bù luônnn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top