Chương 13

"Dạo này nó thế nào?"

"Cậu chủ đã yêu một người."

"Điều tra về người đó."

"Vâng"

"Nếu cản trở công việc, lập tức xử."

———

Taehyung lững thững bước từng bước như người vô hồn trên đường vắng. Trong đầu không ngừng tua lại hình ảnh Jungkook khi nãy, một Jungkook hoàn toàn xa lạ với cậu, đáng sợ, lạnh lùng, độc ác, nhưng chẳng thể phủ nhận đó là Jungkook cậu yêu, là Jungkook cậu nhớ nhung bao ngày qua. Trong cậu xuất hiện mâu thuẫn rằng, cậu sợ Jungkook vì hắn là kẻ xấu, bàn tay hắn nhuốm đỏ máu người, nhưng lại càng muốn gần hắn hơn, muốn khuyên hắn quay đầu trở thành người lương thiện, cậu nguyện cùng hắn gánh chịu tội lỗi hắn đã gây ra. Khi yêu con người ta sẽ càng trở nên ích kỷ, họ nghĩ cho riêng mình, cho riêng người mình yêu nữa, họ cũng trở nên giàu lòng hi sinh, giàu lòng vị tha hơn bao giờ hết đặc biệt là đối với người mình yêu.

Taehyung từng muốn là con ngoan của mẹ, tránh xa cái xấu, sống trong cái tốt và chỉ hướng đến lương thiện trên đời. Nhưng bây giờ cậu không muốn nữa, là xấu hay tốt cũng được, việc đó không còn quan trọng bằng việc Jungkook như thế nào. Taehyung không biết bây giờ mình nên làm gì cho phải, cậu đang là nhân chứng nắm giữ một bằng chứng để cảnh sát tìm ra tội phạm, nhưng tội phạm ấy là ai, là người cậu yêu. Cậu nỡ sao? Đương nhiên là không. Nhưng cậu cũng không muốn nhiều người bị giết hại hơn nữa, không muốn bàn tay Jungkook nhiễm thêm mùi máu. Cậu tin vào Chúa, tin vào những linh hồn chết oan sẽ không để yên cho kẻ giết nó, bằng cách nào đó có phải Jungkook đang dần chịu sự trả thù của những linh hồn ấy. Cậu muốn giấc ngủ hắn an yên, muốn hắn vui vui vẻ vẻ từng ngày, muốn hắn khỏe mạnh, muốn cả hắn ở bên cậu.

Trong con hẻm tối, hai tên đàn ông to lớn xuất hiện. Taehyung chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị tấn công. Chúng bắt lấy cậu dễ dàng, chút sức lực chống đối dường như chẳng nhằm nhò, miệng bị bịt kín bằng khăn tẩm thuốc.

Taehyung vô lực ngã xuống, chúng đưa cậu lên xe và rời khỏi. Ngõ vắng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

——
"Yoongi à, con có đi cùng Taehyung không ?"

"Không thưa dì. Đã khuya rồi em ấy vẫn chưa về sao?"

"Chưa, thằng bé ra ngoài từ trưa đưa cơm cho con mà đến bây giờ vẫn chưa về."

"Vâng, con có gặp em ấy lúc trưa. Taehyung đi đâu được cơ chứ?"

" Dì đã thử gọi điện cho thằng bé nhưng nó không nghe. Dì lo quá, liệu có chuyện gì xảy ra với Taehyung không ?"

"Dì bình tĩnh đã, để con liên lạc với em ấy. Có gì con báo dì sau, dì đừng lo, em ấy không sao đâu. Con đảm bảo mà."

Yoongi cúp máy, nói ra câu trấn an người khác nhưng cũng chính là trấn an lòng mình. Anh không cho phép mình mất đi bình tĩnh, bấm số gọi cho cậu. Từng hồi chuông tít tít ngân dài như kéo căng thần kinh anh, gọi thêm vài lần nữa kết quả vẫn như vậy.

'Chắc điện thoại em ấy hết pin.', anh thầm nghĩ. Rồi chợt nhớ đến người bạn thân của cậu, vội lục tìm số điện thoại lưu đã lâu mà chẳng gọi đến bao giờ. Chỉ một hồi chuông vang lên bên kia đã bắt máy đem theo hy vọng của anh, chưa để bên kia chào anh đã hỏi liền

"Chào em, Taehyung có ở nhà em không?"

" Dạ, không có. Cậu ấy không ở nhà sao?"

"Ừ, không biết em ấy đi đâu. Em có biết Taehyung hay đến đâu không ?"

"Taehyung cũng lớn rồi mà anh, thay vì quanh quẩn bên mẹ thì có lẽ cậu ấy ra ngoài tìm vui vẻ chăng, chẳng hạn như đi hẹn hò."

"Taehyung không bao giờ như thế."_ Yoongi hạ giọng đột ngột bày tỏ sự khó chịu vô cùng

"A... dạ... em xin lỗi. Tại em thấy cậu ấy và Jungkook, đúng rồi, anh thử hỏi Jeon Jungkook xem. Hình như họ hay đi với nhau..." _ Jimin trả lời ấp úng, y cũng không chắc về mối quan hệ của họ. Y quan sát thấy ánh mắt Taehyung dõi theo Jungkook, cả những lần Taehyung ngồi hóng chuyện hỏi thăm về Jungkook nữa, y chỉ nghĩ trong lòng cũng chẳng dám hỏi cậu.

"Em có số cậu ta không?"

"Không, em không quen cậu ta..."

Yoongi cúp máy khi chưa nói lời tạm biệt, thực lòng anh đã cảm thấy khó chịu khi y nói cậu hẹn hò người khác. Nén lo lắng cùng tức giận xuống, dùng hết chút bình tĩnh còn lại của mình mà gõ xuống bàn phím. Mất đến 15 phút để Yoongi tìm được kết quả, anh đã xác định được vị trí điện thoại của cậu. Trường hợp tốt là cậu với điện thoại cùng chỗ, trường hợp xấu thì ít nhất cũng có chút manh mối.

Yoongi rời khỏi nơi làm việc, phóng xe thật nhanh đến vị trí nhấp nháy trên bản đồ.

Xe dừng bên đường, Yoongi xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng một ai, ngõ vắng vẫn yên tĩnh như khi nãy. Yoongi bấm gọi cho cậu, nơi góc tối chợt bừng sáng. Yoongi lại gần, quả nhiên là điện thoại cậu. Nắm chặt điện thoại cậu trong tay, Yoongi vào danh bạ, cậu lưu số 4 người là mẹ, anh, Jimin và Jeon Jungkook.

Không hiểu sao từ khi nghe cái tên này anh đã cảm thấy không mấy thiện cảm, nếu là một người bạn bình thường như Jimin hẳn Taehyung đã giới thiệu với mẹ và anh nhưng chàng trai JungKook này anh chưa từng nghe cậu nhắc tới. Taehyung lưu số điện thoại đối với những người đặc biệt, không là bạn, không là tình thân, Jungkook là ai?

Anh nhấn gọi, chuông kêu lên hồi dài nhưng chẳng ai bắt máy, kiên nhẫn gọi thêm vài lần nhưng kết quả vẫn thế. Anh quyết định chọn cách ít dùng mà đối với anh là rườm rà khó chịu nhất, nhắn tin.

Hiện tại chỉ còn duy nhất hy vọng nơi Jungkook, ngồi đợi trong lo lắng cũng chẳng được gì nên anh quay trở lại nơi làm việc, tìm thêm về ví trị của cậu.

———
Jungkook ngồi cạnh điện thoại suốt từ nãy tới giờ, nhìn màn hình sáng lên rồi lại vụt tắt, nhấp nháy trên màn hình là trên người con trai hắn yêu thương. Thông báo tin nhắn gửi đến, hắn lượng lự không biết có nên mở ra không, hắn sợ nội dung tin nhắn là cậu cầu xin hắn, khuyên hắn quay đầu, trở thành người lương thiện, bảo hắn quên đi quá khứ tội lỗi mà về bên cậu. Hắn không muốn chọn lựa thêm bất kì lần nào nữa, khi trước ngay khi đặt lên bàn cân một bên tình cảm một bên tổ chức, hắn đã từng muốn buông bỏ tổ chức xuống để ấm ấm yên yên bên cậu nhưng cậu lại lựa chọn rời bỏ hắn. Jungkook đã hạ tình cảm xuống, nhưng lại chẳng dễ dàng, khi những tưởng đã quên cậu thì cậu lại xuất hiện cùng tình cảm chết tiệt của hắn.

Hắn rốt cuộc nên làm gì ...

Màn hình lại sáng lên, không phải là cậu, là anh ấy.

"Ba cậu vừa đưa một người về tổ chức, anh mày nhìn quen quen, nhìn mãi một hồi mới nhớ ra đã nhìn trên điện thoại mày. Sao, cậu ta gây ra việc gì à?"

"Anh nói sao? Ba em đưa Taehyung về tổ chức?"

"Tên thằng bé là Taehyung à, trông ngon trai đấy. Anh đang đứng cạnh nó này, có muốn gặp không. À mà nó bị đánh thuốc, ngất rồi."

Jungkook vội yêu cầu gọi facetime, anh ấy xuất hiện với gương mặt cười nhơn nhở nhưng đấy chẳng phải trọng tâm, điều quan trọng là quả thực bên cạnh anh ấy là Taehyung. Jungkook gọi tên cậu, cậu vẫn im lìm nằm yên.

Anh ta đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.

"Nhỏ miệng thôi, màu muốn anh mày chết vì bị phát hiện báo tin mật à. Bọn họ sắp trở lại đây rồi, làm gì thì làm đừng lôi anh vào. Tạm bi—"

"Trông chừng cậu ta giúp em. Em đến ngay."

Jungkook cúp máy. Ấn vào tin nhắn khi nãy của Taehyung gửi.

Tôi là Min Yoongi, người quen của Taehyung. Em ấy đã không trở về từ trưa, không biết em ấy có ở chỗ cậu không? Nhận được tin này phiền báo cho tôi biết."

Jungkook vội rời khỏi nhà, tay nắm chặt điện thoại. Trong lòng không ngừng lo lắng cho Taehyung, ông ấy rốt cuộc muốn làm gì cậu?

———

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top