Chương 10
Thời gian sau đó Taehyung không có gặp mặt Jungkook nữa, cuộc sống của cả hai miễn cưỡng trở lại như trước.
"Thưa mẹ con đi học."
"Tạm biệt con yêu."
Taehyung vào xe, Yoongi liền lái đi. Dạo này Yoongi có vẻ bận nhưng anh vẫn đưa đón cậu bình thường dù cậu đã bảo không muốn làm phiền công việc của anh. Nghe qua mấy bản tin thời sự trên ti vi thì lần này phía cảnh sát đang đối mặt với vấn đề lớn, các chính trị gia tên tuổi từng người một bị ám sát, các vụ tham nhũng của người chính phủ bị phơi bày, thông tin mật của quốc gia cũng bị hack tung lên công khai. Chính phủ rơi vào tình thế hoảng loạn, cảnh sát dốc sức điều tra thủ phạm nhưng vẫn chẳng tìm thấy tung tích gì.
Taehyung biết đám tội phạm đang hoành hành nhưng cậu chẳng thể làm gì, đúng như Yoongi nói, mấy cái đối đầu với tội phạm này chỉ có cảnh sát ra mặt. Taehyung cảm thấy căm ghét tội phạm hơn bao giờ hết chính là hành động giết người không ghê tay, họ đem sinh mạng con người ra như một trò chơi. Đối với Taehyung, tốt cũng là người ác cũng là người, chẳng ai phải chết hết, Chúa sẽ trừng phạt thích đáng đối với từng người. Taehyung muốn cứu mọi người, cậu mong thế giới này ai cũng được sống hạnh phúc, công bằng.
Giờ ăn trưa, Jimin ngồi thao thao bất tuyệt về mấy chuyện y nghe được dạo gần đây, có vẻ bây giờ đâu đâu ít nhiều mỗi người đều có ý kiến về chuyện tội phạm với nhà nước.
"Taehyung, cậu nghe nói gì chưa? Jeon Jungkook học sinh trường mình ấy, mọi người nói cậu ta trước đây từng ở trong một băng đảng xã hội đen lớn, từ khi vụ việc kia xảy ra thì cậu ta cũng nghỉ học. Có phải hay không mấy việc này là do băng đảng cậu ta làm ?"
"Cậu cũng chỉ là nghe mọi người nói, chưa có chứng cứ đừng đổ tội oan cho người ta. Băng đảng lớn chẳng lẽ cần một học sinh cấp ba làm mấy vụ việc lớn thế này sao? Sơ xảy chút thôi có thể để lại bằng chứng để chúng vào ngồi tù đấy. "
"Nhưng, biết đâu cậu ta rất tài năng..."
"Cậu đừng đổ oan cho Jungkook nữa, còn nói tớ không thèm nói chuyện với cậu."
Jimin vô cùng bất ngờ trước thái độ của Taehyung, trong lòng sinh nghi ngờ rằng Jungkook và Taehyung rốt cuộc là mối quan hệ gì ?
Taehyung cả ngày hôm đấy khó chịu, lúc về ghé qua lớp Jungkook hỏi thăm thì quả thực hắn đã nghỉ được vài tuần rồi. Taehyung tự cười chính bản thân mình, cậu lo chuyện bao đồng gì vậy chứ, người ta cần cậu quan tâm sao, lặng lẽ bước trở về nhà.
Tại một nơi khác, trong một tầng hầm ẩm mốc sộc lên mùi máu tanh, cậu thiếu niên trẻ tuổi đứng đó với con dao sắc lạnh nhiễm máu trong tay. Nụ cười của Jungkook xấu xa, hắn chỉ dao về phía trước nơi một người đàn ông đầy vết thương đang bị trói trên ghế. Máu đỏ chảy ra từ miệng vết thương nhiều vô cùng, gương mặt bị rạch đến chẳng thể nhận dạng. Hơi thở người đó yếu ớt, nước mắt chảy ra không ngừng nhưng hắn ta không thốt lên bất kì câu cầu xin nào.
"Bình thường ngươi nói nhiều lắm mà Lee thiếu gia ?"
Jungkook đặt lưỡi dao sắc lạnh trên mu bàn tay hắn ta sau đó rồi đâm thẳng xuống, cả người hắn ta run lên nhưng vẫn chẳng kêu lên câu nào. Jungkook kéo tóc hắn lên, lộ ra phần gương mặt phía dưới bị tóc che đi. Mũi bị đánh gãy, miệng bị khâu lại bằng những đường chỉ sơ sài, mắt bị chọc mù, trông thê thảm hết mức.
Jungkook khẽ cười khinh bỉ, nhấc chân đạp cơ thể hắn ngã xuống nặng nề trên sàn, rút từ trong áo ra một khẩu súng bắn một viên đạn ghim sâu vào tim người kia, kết liễu hơi thở yếu ớt của hắn ta. Jungkook vứt găng tay thấm máu, bỏ lại câu nói tự giải quyết cho đàn em rồi rời đi.
Chiếc motor phóng đi nhanh như xé không gian bỏ lại làn bụi mù, Jungkook chìm vào không gian của riêng mình. Dạo gần đây hắn không đi học, đúng như lời đồn hắn là phục vụ cho kế hoạch của bang mình. Mọi bí ẩn về Jungkook chẳng một ai biết ngoài hắn, không đơn giản là cậu học sinh lêu lổng nghịch ngợm, hắn là một tội phạm, một tên giết người. Hắn gia nhập không chỉ là một bang lớn có tiếng trong thế giới ngầm mà là hắn ở trong một tổ chức có quy mô lớn ngang với nhà nước trong thế giới ngầm. Vốn dĩ thế giới ngầm và thế giới bên ngoài ánh sáng có một luật lệ ngầm với nhau để duy trì nền hòa bình, họ không xâm phạm đến quyền lợi của nhau, dù có chẳng may phạm vào sẽ có thế lực đứng ra mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng những năm gần đây phía thế giới bên ngoài lấn tới, ngày càng thu hẹp phạm vi hoạt động của các băng đảng, họ hẳn có kế hoạch dàn xếp ổn thỏa mọi việc nhưng chỉ không ngờ đến, các chính trị gia sớm đã bị mua chuộc, ít nhiều có chân trong thế giới ngầm. Ví như, tên thiếu gia họ Lee kia, ba của hắn ta là một nhà tài phiệt có tiếng nói trong giới thượng lưu, hắn ta con nhà giàu ngang tàn suốt ngày đến phá phách ở địa bàn của các bang, đâu đâu cũng gây chuyện khiến nhiều người ngứa mắt lâu rồi. Nay vừa xử xong ba hắn ta Jungkook liền tiện tay bắt luôn tên tiểu thiếu gia này, đánh cũng xem như hả lòng hả dạ. Kế hoạch thống trị cả hai thế giới đã sớm được định ra, tổ chức của hắn dẫn đầu tiên phong cho mọi việc, hắn không chút nào nhàn dỗi, bàn tay này gần đây dính máu không biết bao người.
Jungkook không chỉ là giết người theo kế hoạch, hắn đem giết người để giải tỏa tâm trạng không tốt của mình. Jungkook luôn nghĩ chuyện tình cảm vốn là phù du, chơi đùa vài hôm cũng chẳng ảnh hưởng gì nhưng hắn sai rồi, Taehyung không ngừng xuất hiện trong hắn. Càng nhớ hắn càng dặn lòng phải quên, hắn mà yếu lòng yêu ai điều đó chỉ đem lại phiền phức mà thôi.
Dừng xe ở công viên, Jungkook nhìn các gia đình đang vui chơi cùng nhau mà khẽ trùng lòng. Hắn ghen tị với bất kì đứa trẻ nào được ba mẹ yêu thương bởi, hắn không có được thứ tình cảm đó, từ khao khát mong muốn có được đến sinh hận. Nhưng hắn chẳng thể làm gì, hắn không thể cãi lời 'ông ấy', hắn muốn bảo vệ 'ông ấy', dù phải hy sinh điều gì đi chăng nữa kể cả mạng sống hắn vẫn không ngừng hy vọng một ngày 'ông ấy' quay đầu lại, yêu thương hắn.
Giữa dòng người ấy hắn chợt thấy bóng dáng quen thuộc, Taehyung ngồi trên ghế đá một mình, hai chân co lên đung đưa hệt như đứa trẻ. Điều gì khiến cậu phiền muộn mà ra đây ngồi một mình ủ rũ như vậy ?
Chợt, có một đứa trẻ bán hoa đứng trước hắn, đôi mắt long lanh cất giọng nói rụt rè.
"Anh ơi anh, anh mua hoa cho em đi. Hoa đẹp tặng người yêu nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Jungkook vốn chẳng thích tiếp xúc người lạ, đặc biệt là trẻ con. Định bảo cô bé đi ra chỗ khác nhưng nghĩ ngợi điều gì lại mua hết chỗ hoa của em, còn đặc biệt nhờ em đưa đến cho Taehyung.
Trên ghế đá ngồi một mình, Taehyung thở dài đã bao nhiêu lần. Hôm nay Yoongi có việc bận, mẹ có bảo cậu đợi rồi mẹ đến đón nhưng cậu nói có thể tự mình gọi taxi, cuối cùng lại tự mình đi đến công viên. Ra công viên để thoải mái hơn nhưng ra đây lại thấy từng cặp đi với nhau, một mình lại tự thấy cô đơn.
Một giỏ hoa hồng đẹp đẽ bỗng xuất hiện trước tầm mắt, ngẩng mặt nhìn thì thấy một cô bé đáng yêu. Cô bé đặt giỏ hoa vào lòng cậu sau đó nắm lấy tay cậu, nói vài câu.
"Những bông hoa đẹp đẽ này sẽ đem lại niềm vui cho anh, anh xinh đẹp. Mong những điều tốt sẽ đến với anh. TaeTae là tuyệt vời nhất, TaeTae là đáng yêu nhất"
Taehyung nghe xong những lời này từ cô bé liền nóng hết cả mặt, ngại ngùng khi một đứa bé lạ khen mình.
"Là ai bảo em nói câu đó?"
"Một anh đẹp trai, ở kia ... Ơ, anh ấy đi mất rồi..."
Taehyung khẽ xoa đầu em bé, khẽ nói cảm ơn em rồi xách rỏ hoa rời đi. Trong lòng cậu khi nghe em nói đã ngàn vạn lần hy vọng người ấy là hắn, nhưng quay ra lại không có ai. Đem niềm tin người tặng là hắn, cậu ôm lấy giỏ hoa, nghẹn ngào rơi nước mắt.
Tại sao hai người lại đi đến bước đường ngày hôm nay ?
----------
Tớ xin lỗi vì ra chap lâu quá ㅠㅠ tớ mới đi học nên chưa sắp xếp được lịch, tớ sẽ cố gắng đăng chap nhanh hơn ♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top