whenever we meet

hạ tàn, thu sang, đông đến.

đông về rồi gió lạnh lắm anh ơi.

jeongguk khoác trên mình chiếc áo ấm dày cộm, nó rảo bước từng bước nặng nề trên con đường bao phủ đầy gió sương. đông lại về, về bên seoul ồn ào tấp nập, nơi thành phố vắng bóng người nó thương.

nó và em, quen nhau được một năm hai tháng, chia tay nhau giữa phố lạnh đông người cũng do gia đình em hết mực ngăn cản. jeongguk luôn tự hỏi, do gia đình, do bạn bè, hay do tính tình của nó. người ta bảo nó là người không chung tình, dính vào em sẽ phải ôm đau nhiều lắm. nhưng jeongguk đối với em thì lại không như vậy, nó và em vẫn yêu nhau qua từng năm tháng đó, nhẹ nhàng và đắm say.

giờ thì chia tay thật rồi, liệu có lần thứ hai cho đôi mình tái ngộ?

một năm trời ròng rã, nó mãi không quên được hình bóng của em. nó nhớ một kim taehyung dịu dàng xinh đẹp. những ngày nó kề cạnh bên em, luôn được người ta ủi an mà chăm sóc.

nó nhớ từng chiếc hôn lên môi mềm mỗi sáng, nhớ từng cái ôm mềm mịn đến mê người, nhớ mái tóc xoăn xù xù cứ dụi đầu vào ngực nó nũng nịu. nhớ mỗi lần nó bảo rằng mình thương em.

jeongguk bước đi trên con đường mòn dẫn đến tiệm bánh mà cả hai đã từng hẹn hò thân mật. nơi nó và em trao nhau vị ngọt đôi môi, từng kí ức đong đầy nỗi nhớ, về lần đầu tiên mà đôi mình gặp gỡ.

kim taehiong thật ra là đàn anh khối trên của nó, em làm thêm ở tiệm bánh ngọt cạnh trường. hôm nào jeongguk đến, cũng thấy mái đầu đen hì hục đem nướng những mẻ bánh cuối cùng, chuẩn bị mở cửa những buổi chiều nhẹ nhàng không vướng bận âu lo. thế mà nó lại si mê cái dáng vẻ dịu dàng đấy. nó xem em như là một viên kẹo đường, thứ ngọt ngào duy nhất mà nó từng nhìn thấy được trong cuộc đời đầy đắng chát chua cay.

hôm nay nó lại đến quán, thấy em đang dọn dẹp lại tiệm, đã chín giờ hơn còn gì. sắp giáng sinh rồi, nó chỉ muốn hỏi rằng em đã có người thương chưa. bao nhiêu ngày chia cách, lòng nó luôn ấp ủ bóng hình em, cầu một ngày em về bên nó, tay đan tay ấm áp như thuở ban đầu.

jeongguk đứng trước cửa tiệm, lưỡng lự không dám vào. nó sợ em sẽ không đón tiếp, cũng sợ em sẽ một mạch bỏ đi chẳng thèm nhìn mặt. thoáng chốc, nó cảm thấy mình tồi tệ, ngày đó, nó đã để em một mình chóng chọi với sự ngăn cản của gia đình, để em thương bị tát đến in hằn trên má đỏ. cái ngày định mệnh mà nó không thể ở đó, nó bất giác cảm thấy có lỗi với em nhiều.

rồi bỗng chốc nó nghe tiếng chốt cửa, bóng dáng nhỏ bé của em khuất sau chiếc áo nỉ bông, đầu đội mũ len dày màu kem sữa. bé của nó bỏ một tay vào trong túi áo, tay còn lại cố gắng cắm khóa vào trong. thời tiết đang dần trở lạnh, một chiếc áo mỏng không thể nào giữ ấm cho em. jeongguk chắc rằng điều em cần chỉ là một vòng tay, ôm chầm lấy em trong những ngày trời đông buốt giá.

nó thấy em loay hoay mãi vẫn không thể nào khóa xong cánh cửa, mới mon men lại gần mà giúp cho em. taehyung chưa định hình được người trước mặt mình là ai cả, cứ hiển nhiên đứng trơ ra đó nhìn người ta giúp mình.

"j-jeonggukie?"

em lí nhí gọi tên nó, vì sợ mình nhận sai người, cũng chẳng biết có thật sự là jeongguk hay không. nó nghe em gọi tên mình, tim bỗng chốc hẫng một nhịp, em vẫn còn nhớ nó, gọi nó bằng cái tên mà em vẫn thường. taehyung vò vạt áo, hướng mắt lên nhìn đối phương, em muốn nó xác nhận rằng mình là người em luôn tìm kiếm, muốn nó nhận ra em đã mong mỏi nó như nào.

"là jeonggukie của anh đây"

"hic...j-jeonggukie về rồi..."

phút chốc, jeongguk thấy cục bông nhỏ đồ ào vào người nó, dụi đầu vào ngực nó như cách em đã từng. rồi nó thấy em khóc, hàng nước mắt long lanh rơi trên hai má đào quen thuộc. taehyung quệt đi mấy giọt buồn, em chùi vào áo nó, một thói quen mà em vẫn thường làm mỗi khi em nũng nịu.

rồi em bảo rằng mình nhớ nó.

jeongguk bỗng thấy trong lòng mình cuộn trào sóng vỗ, từng cơn ồ ạt đổ vào trong tâm trí, thôi thúc nó ôm em vào lòng.

và jeongguk thật sự đã làm điều đó. vì nó thương em, mong em.

taehyung nấc nghẹn, nước mắt cứ thế mà hoen mi. hơn một năm trời em chưa từng được nó vô về an ủi, được cảm nhận hơi ấm con tim nó như lúc này. taehyung muốn kéo dài chiếc ôm này thật lâu, em chẳng muốn nó buông tay mình thêm một giây nào nữa.

vì ngoài jeongguk ra, làm gì có ai thương em nhiều như vậy.

"hic...jeonggukie ơi, xin anh..
đừng bỏ em đi thêm lần nào nữa. em nhớ anh nhiều lắm"

taehyung có một sở thích, em gọi nó là anh, giúp em có thêm cảm giác bản thân mình được người ta chở che an ủi. jeongguk cũng đồng ý với em, vì chính nó cũng thích được em cưng gọi mình như thế. jeongguk đã từng thỏa thuận với taehyung, nếu mai sau này hết yêu đừng gọi nó là anh nữa, vì em lớn hơn nó nhiều. nhưng đến mãi bây giờ em vẫn làm như vậy, một chút cũng không thèm thay đổi.

là vì taehyung vẫn còn yêu thương nó.

"nào, em không bỏ taehyung đi nữa, taehyung ngoan không được khóc"

"ư hức... xưng hô như thế là hết thương mất tiu rồi"

jeongguk bất lực, miệng em thì bảo rằng nó hết thương, nhưng tay thì vẫn bám lên người nó không buông một chút. nó xoa đầu em qua chiếc mũ len mềm, cảm nhận hơi thở em lắng động trên da thịt nó. jeongguk muốn hôn em.

nó kéo cằm em lên, nhìn vào đôi mắt ướt nước, long lanh tựa sao trời. jeongguk lau khô những giọt nước mắt còn ươn ướt trên khuôn mặt diễm lệ, nó thấy em khẽ dụi má vào tay mình. jeongguk cảm nhận đôi môi nóng ran chạm nhẹ vào bàn tay nó, rồi em ngước mắt, ánh mắt khát cầu được yêu thương. bao lâu rồi, em không được chạm vào bàn tay em thương như vậy.

jeongguk không kiềm được lòng mình nữa, vội áp nhẹ đôi môi khô khốc vì thiếu những chiếc hôn lên hai cánh môi thuận hồng của người đối diện, nhẹ nhàng mà mân mê cánh hoa đào ngọt xớt. jeongguk cảm thấy từng giác quan của nó bắt đầu tê rần, khi em thương đáp lại. ngọt, ngọt lắm, ngọt như lần đầu tiên nó được áp lên môi mềm mà tùy tiện day dưa cắn mút.

taehyung chuộng hôn môi, em thích cách jeongguk đưa lưỡi mình sâu vào trong khoan miệng của em rồi từ từ dò xét, cảm nhận được hương yêu lan tỏa trên môi mềm, thấm đẫm nỗi nhớ thương bao lâu nó gìn giữ trong tim. tình cảm này chưa từng phai mờ dần theo năm tháng chia xa.

nụ hôn vừa dứt, nó thấy em thở nhọc, hai gò má ửng hồng trông mới xinh yêu, phút chốc lại muốn dày vò đối phương thêm chút nữa.

rồi nó cởi áo khoác ngoài của mình, choàng lên người em, nó không muốn bản thân cảm thấy ấm áp còn em thì lạnh cóng giữa trời đêm. taehyung vừa nhận được áo của nó liền tròng vào, hít lấy mùi hương mà bao lâu này em hằng mong nhớ. nhớ về một jeongguk, một jeongguk hết lòng thương em.

đông lạnh rồi, đôi mình lại về bên nhau.

_

xin chào, lại là mình, là violete đây. chiếc fic này mình đã viết xong hết rồi, hôm nay mình up lên tặng cho các cậu. mình mong từng dòng cảm xúc mình đặt vào trong em bé này có thể sưởi ấm cho đêm đông, để đông không còn lạnh, không còn thiếu thốn yêu thương kia nữa.

once i love you,
violete.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top