Chương 9:Sinh nhật.

Sau đêm hôm ấy JungKook và V chẳng nói gì với nhau cả. Dường như cả hai đều vướng trong một nỗi ngại ngùng. Đôi khi ánh mắt họ giao nhau nhưng cả hai đề lãng tránh.
Trong lúc nghĩ giữa buổi tập Jimin chờ V đi lấy nước mới hỏi JungKook.
-Này, ngày mai cậu định như thế nào?
-Ngày mai thì sao? Cứ như bình thường thôi.
-Cậu thật sự không biết ngày mai là ngày gì à?
JungKook lắc đầu.
-Ngày mai là sinh nhật V đó.
JungKook thoáng ngạc nhiên một lát.
-Sao anh biết mai là sinh nhật cậu ấy?
-Trên fanclub của chúng ta có ghi mà.
-Fanclub?
-Chứ sao, cậu không biết chiến binh xưa nay rất nổi tiếng à, hầu như đề có fan cả. À mà chuyện này nói sau, bàn về vụ quà sinh nhật trước đã.
JungKook hướng về phía V đang đi tới. Quà sinh nhật sao?
-Hay cứ hỏi thẳng anh ta muốn gì là được.
-Ầy, tặng quà sinh nhật phải bất ngờ chứ. Tôi có ý này.-Jimin ghé sát thì thầm vào tai JungKook.
V từ xa nhìn thấy cảnh đó không hiểu sao lại thấy tưng tức ở ngực.
-Hai người nói chuyện gì vậy?-V hỏi Jimin, mắt không thèm nhìn JungKook.
-À không, không có gì đâu.
-Được nghỉ ba ngày các cậu định đi đâu?
-Mai tôi về thăm nhà.
-Tôi cũng vậy. Cậu không về nhà sao V?
-Không, bố tôi không cho tôi về nhà đâu, khi nào chưa trở thành chiến binh thực sự thì tôi mới được trở về.
"Đến cả sinh nhật cũng không được về sao?" Jimin tự hỏi mình rồi nhìn V với nét mặt khó hiểu nhưng vì thực hiện kế hoạch nên anh chỉ im lặng không nói.
Sáng hôm sau vừa mới tỉnh giấc V đã nhận được tin nhắn của mẹ.
"Con trai sinh nhật vui vẻ nhé. Đừng buồn vì bố con, hãy hiểu cho những gì ông ấy kì vọng vào con. Rèn luyện thật tốt nhé. Vì không tặng quà được nên mẹ chuyển vào tài khoản con một số tiền. Mời bạn đi ăn tối cho vui nhé. Mẹ yêu con."
Anh ngồi thẫn thờ tay bấm vào tin nhắn thoại này không biết bao nhiêu lần. Giọng mẹ ghèn ghẹn hẳn và suýt khóc rồi, chỉ là không muốn anh lo nên cố kìm nén.
V bỗng nhiên muốn bỏ mặc tất cả, chiến binh gì đó, danh dự gì đó. Anh bây giờ chỉ muốn về nhà, nhào vào lòng mẹ, ăn canh rong biển mẹ nấu, cùng mẹ trải qua sinh nhật tuổi mười ba này. Thời điểm tháng mười hai giá buốt này, người ta càng thèm khát hơi ấm hơn. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài lăn dài trên khuôn mặt tuấn mỹ của V.
Một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt cậu.
-Không biết cậu có chuyện gì. Nhưng nếu buồn quá thì cứ khóc, sẽ nhẹ lòng hơn.-Jimin nói rồi vỗ vỗ vai an ủi cậu.
Đi ra ngoài cửa rồi vẫn không quên nói với theo.
-Tôi về đây, đừng có nhớ thiên thần Jimin này quá đấy.
Tâm trạng V khá hơn một chút, anh mỉm cười vẫy tay với Jimin.
-Tạm biệt.
Jimin đi rồi mọi thứ bỗng nhiên chìm vào im lặng. JungKook đã đi từ lâu. Cả căn phòng rộng lớn lạnh lẽo. Dù sao hôm nay cũng được nghỉ ra ngoài hít thở khí trời một chút.
Khoác một cái áo bông thật dày, trời rất lạnh, trên đường ai cũng cố gắng chạy thật nhanh để về nhà tránh cái lạnh. Riêng chỉ có anh cố bước thật chậm, rẽ vào một quán cafe, mua cho mình một ly chocolate nóng.
Xung quanh toàn là những cặp đôi. V thở dài, tâm trạng chẳng khá lên được chút nào.
Đi lòng vòng thêm vài nơi, mua một ít thứ cần thiết. Anh cô độc trở về.
Cả kí túc xá tối om. Hình như tranh thủ được nghỉ nên ai cũng về nhà.
Lấy chìa khóa tra vào ổ, thì anh bỗng phát hiện ra cửa mở. Rõ ràng trước khi đi anh đã đóng cửa rồi mà. Khi bước vào cả căn phòng ngập trong bóng tối. Đang định bật đèn thì bỗng có tiếng mở cửa phòng tắm.
-Happy birth day to you. Happy birth day to you.
Jimin và JungKook bước ra từ phòng kèm theo là một cái bánh kem thắp thật lớn.
V đứng đơ người nhìn cảnh tượng đó.
Họ từ từ di chuyển tới gần anh miệng vẫn không thôi ca bài ca chúc mừng sinh nhật.
-Sao đứng đơ ở đấy. Ước rồi thổi nến đi chứ.
V làm theo lời Jimin như một cái máy. Nến vừa được thổi tắt. Vô số ngọn đèn led sáng rực được bật lên không gian xung quanh trở nên rực rỡ cùng những chùm bóng bay đen trắng được xếp xung quanh.
-Ngậm mồm lại đi trông xấu chết đi được. Thấy thế nào? Công sức cả ngày của bọn này đấy không tồi chứ.-Jimin vừa đẩy vai V vừa nói. V vẫn còn đang sững sờ không biết nói gì thì JungKook bưng ra một bát lớn.
-Ăn đi. Vẫn còn nóng, tôi phải về nhà nhờ mẹ nấu mang đến cho anh đấy.
V ăn một muỗng lớn. Là canh rong biển thịt bò. Nước mắt kìm nén từ lâu tuôn ra ào ạt. Anh nói trong tiếng nấc nghẹn
-Cảm... ơn... các cậu ...thật tốt.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, nhưng hơi ấm vẫn lan tỏa ra khắp khắp căn phòng nhỏ đó. Giờ đây ba người họ không còn là một đội nữa, mà là gia đình của nhau, thân thiết gắn bó hơn bao giờ hết.
_____________________________________
Haiz lặn vài ngày để xả stress. Reader đừng bỏ rơi Au nhé. Thời gian tới sẽ bận nhiều đấy nhưng hứa không drop đâu. Chúc reader vui vẻ.
P/s chương này ra đời sau khi nhìn thấy pic này đẹp xuất sắc :)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top