Tình yêu của chúng ta.
Lịch trình ngày hôm nay kết thúc sớm, cả nhóm mệt mỏi vì quần quật cả ngày trời đi diễn thì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Thế nhưng mà bầu không khí hiện tại ở phòng khách có chút ngột ngạt. Cậu bé xém áp út Park Jimin mệt muốn đứt hơi cũng không dám lên tiếng xin đi nghỉ trước. Hiện tại ở phòng khách có năm móng người đang hướng ánh mắt kì lạ đầy thắc mắc lên người bé út cưng đáng quý Jeon JungKook.
Vì sao ư?
Chả là lúc trên xe ấy, không biết cậu bé người thương siêu cấp đáng yêu của bé út đọc đọc cái gì trên điện thoại, mà sắc mặt bỗng chốc chùn xuống, xe vừa dừng lại trước cửa nhà liền không nói không rằng chạy một mạch vào nhà đóng sầm cửa làm anh cả giật mình suýt nữa ngã chúi xuống đất.
Thế là cả bọn lại nghĩ rằng bé út chọc giận anh người thương nên mới thành ra như vậy.
JungKook lướt ánh mắt qua từng người anh trong nhà, sao cậu lại có cảm giác như ngày mai là ngày tận thế ấy nhỉ?
- Các anh... đừng có nhìn em như thể em là tội nhân thiên cổ vậy chứ. Em không có biết gì đâu!
Mãi một lúc lâu sau anh cả Kim SeokJin mới lên tiếng.
- Em không biết thì ai biết chứ, rõ ràng từ sáng giờ chỉ có em quấn lấy thằng bé thôi.
JungKook cười khổ, đúng là cả hai quấn nhau từ sáng tới giờ, nhưng lúc ở trên xe chẳng phải chính anh cả là người xen giữa cậu với anh người thương sao? Còn bảo là "Em bám Taehyung từ sáng giờ rồi, giờ cho anh mượn Taehyung của em tí đi, anh có chuyện muốn tâm sự." Vậy mà chưa được năm phút thì đã ngủ mất tiêu.
Park Jimin buồn ngủ đến díp cả mắt vẫn lè nhè giọng ngái ngủ ngây thơ nói sự thật.
- Jin hyung à, lúc trên xe... anh rõ ràng là ngồi chung với Taehyungie mà?
Cả bọn nhìn Kim SeokJin cứng họng mà nhịn cười đến nội thương.
Lúc sau, không khí trong phòng khách chỉ còn vo ve tiếng muỗi và tiếng ngái nhè nhẹ của con mèo Park Jimin vang lên, Min Yoongi ngáp một cái rõ dài, sau đó mới lên tiếng giải vây cho anh em. Thật ra, cứ im lặng như thế này cũng không phải là cách.
- Chuyện của Taehyung cứ để JungKook tự giải quyết đi. Giờ thì tất cả giải tán đi ngủ, khuya rồi với lại ngày mai còn có lịch trình.
Chỉ chờ có thế, bốn con người kia nhanh chóng phi thân về căn phòng thân yêu của mình, Kim NamJoon lúc đi ngang qua JungKook còn thân yêu vỗ vai cậu út hai cái.
- Cố lên, anh tin chú!
Jung Hoseok cười cười khích lệ thằng em trai cơ bắp đáng yêu kia.
Sau đó tất cả cũng biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
JungKook lắc đầu cười khổ, lê tấm thân mệt mỏi đi vào trong phòng. Căn phòng của anh và cậu nghiễm nhiên không có lấy một chút ánh sáng. Kim Taehyung thật là, cứ mỗi lần có chuyện buồn thì lại thu mình trong góc tối thế này. Cậu mò mẫm tìm tới công tắc điện, đèn phòng chưa kịp bật lên thì lại nghe giọng nói trầm thấp của ai kia.
- Đừng mở đèn!
JungKook nghe lời không bật đèn, cậu biết anh đang không ổn, nhưng cũng chưa biết nguyên nhân là gì. Cậu út trong bóng tối đi về hướng phát ra tiếng nói của anh người thương, thật sự trong phòng lúc này tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng nhấp nháy từ đèn đường rọi vào cửa sổ.
Kim Taehyung ngồi bó gối dưới sàn, tay vẫn ôm khư khư chiếc điện thoại màn hình còn chưa tắt. JungKook nhíu mày nhìn qua thì hiểu ngay mọi chuyện, cậu thở dài bắt lấy chiếc điện thoại trên tay Taehyung, tắt màn hình rồi đặt ngay ngắn trên tủ.
- Sao lại ngồi ở dưới sàn thế này?
JungKook vừa nói, vừa ôm anh người yêu vẫn còn đờ đẫn lên giường ngay ngắn, cậu quỳ dưới sàn, đối diện Taehyung, nắm lấy tay anh áp lên má mình. Jeon JungKook nhìn sâu vào đôi mắt đã long lanh ngấn nước của Taehyung, giọng nói ấm đi rất nhiều, đồng thời cũng ẩn ẩn hiện hiện vài tia mất mát.
- Taehyungie không tin em nữa à?
Người kia ôm má JungKook, lắc đầu kịch liệt.
- Không có không có, anh tin JungKook mà!
- Vậy tại sao lại khóc?
- ...
Thấy người thương cứ im lặng mím môi, JungKook hít sâu một hơi, mắt vẫn không rời khỏi người lớn hơn kia một giây nào cả, hai bàn tay cậu lặng lẽ đan chặt vào hai bàn tay Taehyung. Nhớ lại vài câu nói gây tổn thương ban nãy trên điện thoại Taehyung.
Chỉ là một fan hâm mộ của cậu và anh đăng tấm ảnh mình chụp được cả hai trong concert lên tài khoản twitter của mình với dòng cap "Hai cậu thật đẹp đôi!", comment bên dưới một số đồng tình hưởng ứng, nhưng đa số thì lại mang tính chỉ trích.
"Đừng hoang tưởng, V và JungKook chỉ là anh em cùng nhóm thôi. Hai người đàn ông làm sao có thể yêu nhau cơ chứ?"
"V và JungKook không thể yêu nhau đâu!"
"Thật ghê tởm, tôi kì thị đồng tính."
"Chỉ là chút cảm giác nhất thời thôi. Sau này cũng sẽ lấy vợ sinh con như bao người đàn ông khác, các cậu bấn loạn như thế làm gì."
"..."
Đọc tới đây thôi, Taehyung không có can đảm đọc tiếp, chắc chắn sẽ còn nhưng câu từ kinh khủng hơn như vậy để chỉ trích cả hai. Kim Taehyung sợ, sợ anh và cậu sẽ như lời bạn fan kia nói, sau này... V và JungKook sẽ lấy vợ sinh con, nghĩ thôi cũng đã đau lòng. Từ khi biết bản thân yêu JungKook, anh đã không còn nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con nữa rồi. Cũng chẳng biết Jeon JungKook, người thương của anh sau này có thay đổi hay không. Kim Taehyung chính là sợ, sợ tất cả.
Như cảm nhận được nổi bất an trong lòng Taehyung, JungKook lặng lẽ nhích lại gần một chút, hay tay ôm lấy tấm lưng Kim Taehyung vỗ về. JungKook áp mặt mình vào bụng anh, hít hà mùi hương dễ chịu tỏa ra từ Taehyung, mùi hương đặt trưng của riêng anh làm cậu mê muội.
Kim Taehyung ôm cổ JungKook, tay vân vê mái tóc rối của cậu, làm sao đây, anh lại yêu Jeon JungKook nhiều hơn một chút rồi, ừm, là yêu đến không thể nào dứt ra được nữa.
Cả hai cứ lặng lẽ ôm nhau như thế, đến một lúc lâu sau đó, JungKook phá vỡ không gian yên tĩnh bằng chất giọng ấm áp của mình, cũng đủ làm tâm hồn Taehyung nhẹ nhõm.
- Kim Taehyung, anh đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa. Jeon JungKook này từ khi yêu anh thì cũng đã xác định hiện tại và tương lai của mình cũng chỉ có anh. Cho nên, Taehyung của em đừng lo lắng nhé, em nói được nhất định sẽ làm được.
JungKook ngẩng đầu nhìn Taehyung, lúc này dường như trong mắt cậu chỉ có mình anh, và Taehyung cũng như thế, dường như cả thế giới trong mắt họ chỉ vẻn vẹn vừa bằng người đối diện. Anh có em, em có anh, là quá đủ.
- Taehyung à, tin tưởng em, tin tưởng tình yêu của chúng ta được chứ? Dù cho ai có nói gì cũng mặc kệ, chỉ cần biết em yêu Taehyung thôi, nhé?
Kim Taehyung đã nhiều lần nghe JungKook hứa như thế này, nhưng không hiểu sao, cứ mỗi lần nghe là mỗi lần niềm tin của anh đặt ở cậu lại lớn thêm một chút, anh mỉm cười gật nhẹ đầu.
- Anh tin em, anh tin vào tình yêu của chúng ta. Dù sao này có như thế nào, chỉ cần JungKook ở bên anh, tất cả sẽ ổn!
JungKook mỉm cười ngọt ngào, Taehyung ôm má JungKook, cúi người đặt nụ hôn lên môi cậu, như lời hứa cho sự tin tưởng của bản thân. Cả cuộc đời này, Kim Taehyung chỉ cần Jeon JungKook.
Jeon JungKook lòng vui như mở hội vì hôm nay anh người thương chủ động hôn môi, đáy mắt có chút gian tà, nụ hôn cũng bị cậu dành lại thế chủ động mà trở nên nóng bỏng, hôn đến khi Kim Taehyung khó thở đến đỏ bừng cả khuôn mặt mới chịu rời ra, còn kéo theo sợi chỉ bạc như trong truyền thuyết.
Ngay lúc Taehyung còn thở hổn hển sau nụ hôn nồng cháy thì JungKook đã nhanh chóng cởi bỏ quần áo đè anh xuống giường. Đúng rồi, cả cuộc đời của Jeon JungKook cũng chỉ cần có Kim Taehyung thôi.
Ừ... một đêm dài!
...
TaeKook hay KookTae đều không quan trọng, chỉ cần là hai cậu, chỉ cần là hai ánh mắt ấy hướng về nhau. Tôi luôn tin tưởng vài tình yêu của hai người, bình yên bên nhau mãi nhé? Hai tình yêu của tôi! 💜
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top