Chương 7: Ra mắt
"Đi đâu vậy?" Kim Thái Hanh ngơ ngác.
"về nhà tôi!" Điền Chính Quốc bình thản.
"thế cho tôi xuống xe! Tôi tự mình bắt xe về nhà!" Kim Thái Hanh xoay người định mở dây an toàn.
Điền Chính Quốc quả nhiên ấn phanh, Kim Thái Hanh suýt chút bay lên phía trước. Vừa định mở cửa lại bị Điền Chính Quốc ấn lại ghế.
"Giúp tôi một lần được không?"
"Giúp?" Kim Thái Hanh không hiểu.
"Vừa rồi cậu cũng nghe rồi!" đừng có giả bộ vậy chứ.
"Thế tôi giúp được gì? Tôi cũng không phải nữ nhân!" Kim Thái Hanh lắc đầu, giúp giúp cái gì chứ? Loại chuyện này lại đi nhờ một nam nhân như tôi?
"Chính vì cậu không phải nữ nhân, nên tôi mới nhờ..." Điền Chính Quốc cười cười.
Kim Thái Hanh vẫn không hiểu lắm, nhíu mày nhìn hắn.
"Mấy nữ nhân kia rất phiền phức, không khéo lại ảo tưởng tôi thích họ! Cậu thì khác!" Điền Chính Quốc nham hiểm mở lời.
Kim Thái Hanh vẫn không hiểu. Quả thật phương diện này cậu rất rất rất là mù tịt. Càng nghe hắn nói càng mờ mịt.
"Dù sao thì...chúng ta cũng đã..." Điền Chính Quốc vờ ấp úng, tỏ vẻ có chút khó xử.
"Thì sao?" Kim Thái Hanh bình tĩnh.
"Thì chúng ta đều là nam nhân, có những thứ...dễ dàng hơn so với phụ nữ!" Điền Chính Quốc vẫn lấp liếm.
Kim Thái Hanh lại như được khai thông. Dễ dàng hơn?
Là muốn mò đi đâu thì mò.
Muốn sờ đâu thì sờ.
Muốn hôn đâu thì hôn.
Muốn thân mật bao nhiêu thì có bấy nhiêu không cần phải chịu trách nhiệm chứ gì?
Đúng là quân lợi dụng.
"Nói như anh, thì tôi không khác gì trai bao?" Kim Thái Hanh âm trầm.
"Không, không phải!" Điền Chính Quốc quả thật không có ý đó, chỉ muốn nhờ cậu giúp thôi "Tôi không có ý đó!!"
"Vậy nếu tôi giúp anh, thì tôi có lợi gì?" Kim Thái Hanh sâu sắc nhìn hắn.
Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, không tìm được điều kiện thích hợp nên quay lại hỏi "cậu muốn thế nào?"
Lần này Kim Thái Hanh rất nhanh nhẹn, "giảm một nửa thời gian tôi phải ở lại Willsuns! Dù sao thì so với một tư liệu cơ mật vô tri kia thì Tổng giám đốc như anh vẫn quan trọng hơn đúng không?"
"...." Điền Chính Quốc nghe xong trầm ngâm.
Chẳng phải mình sẽ lỗ sao? Kim thiếu gia đây quả nhiên rất biết cách tính toán.
"Thế nào?" Kim Thái Hanh đắc ý.
"Thái Hanh đại thiếu gia đây thật biết cách lợi dụng!" Điền Chính Quốc nhìn cậu "Vừa mở miệng đã đòi hẳn năm mươi phần trăm!"
"Bây giờ là anh lợi dụng tôi kia mà!" Kim Thái Hanh vắt chân, khuỷu tay chống lên bệ cửa ung dung đáp lại.
"Cậu cũng không thể cắt cổ tôi như vậy được! Như vậy đi, giảm ba mươi phần trăm thời gian!"
"bốn mươi tám..." Kim Thái Hanh hạ giá.
"ba mươi lăm..." Điền Chính Quốc kiên nhẫn.
"bốn mươi lăm!" Kim Thái Hanh nào dễ dàng chịu thua.
"bốn mươi... Hết giá!" Điền Chính Quốc chốt giá, kì kèo mãi, cảm giác như đang ra chợ mua cá lại gặp phải thương lái thách giá.
Kim Thái Hanh nhìn hắn, suy tính một lúc, cảm thấy con số này không tệ, giảm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vì vậy miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
....
"Tiểu Vy! Con xem mẫu áo cưới nào đẹp, con chọn đi!" Lâm Mỹ Cơ đưa cho cô bé trước mặt một cuốn album áo cưới của studio nổi tiếng nhất Bắc Kinh.
"Dì...Điền Chính Quốc có biết việc này không ạ?" Lý Tiểu Vy rụt rè hỏi.
"Lần này dù tiểu Quốc có chịu hay không thì dì cũng bắt nó lấy con! Con cứ yên tâm!!" Lâm Mỹ Cơ uy quyền khí phách trả lời.
Thằng con này của bà năm nay cũng đã hai mươi tám rồi, còn nhỏ nhoi gì nữa cơ chứ? Suốt ngày làm việc chẳng kiếm nổi một cô gái nào, thật khiến người làm mẹ này sốt ruột.
Sau khi sàn lọc kĩ càng, Lâm Mỹ Cơ nhắm trúng Lý Tiểu Vy. Cô gái này vừa xinh xắn lại hiền lành, làm việc điềm tĩnh, lại giỏi nấu ăn. Đặc biệt còn là bạn học ngày trước của Điền Chính Quốc. Bà vẫn còn nhớ ngày đó hắn chỉ nói chuyện với một mình Lý Tiểu Vy, hơn nữa còn giống như người yêu, đưa đón chăm sóc con bé rất tốt. Lại chẳng hiểu tại sao Điền Chính Quốc lại không chọn cô làm bạn gái.
Nói đến lại thấy gấp. Hơn mười năm rồi, từ lúc còn học cao trung đến khi lên đại học, hiện tại vẫn còn qua lại, hai đứa đều dính như sam, thế nào cho đến bây giờ lại chưa từng có một mối quan hệ rõ ràng.
Lâm Mỹ Cơ nghĩ mãi cũng không thông nổi, vì vậy chính mình hành động, nhanh chóng tóm lấy con dâu.
"Phu nhân, thiếu gia đã về!" một cô người hầu chạy vào thông báo.
Lâm Mỹ Cơ nghe xong liền mỉm cười.
"Về rồi, con yên tâm, dì sẽ làm chủ cho con!" bà nhìn về phía Lý Tiểu Vy, ôn nhu trấn an.
"Mẹ!" Điền Chính Quốc bước vào nhà.
Theo sau đương nhiên là Kim Thái Hanh.
"Chào dì!" cậu cũng gật đầu lễ phép.
"Ô? Hôm nay dắt cả bạn về ư?" Lâm Mỹ Cơ hơi bất ngờ, thằng nhóc này đã bao giờ dẫn ai về nhà đâu "Chào con, trông hiền lành đứng đắn hơn tiểu Quốc nhiều!!"
Điền Chính Quốc nghe xong méo cả mặt.
"Dì nói quá rồi ạ!" Kim Thái Hanh cười cười ngượng ngùng.
"Không có đâu, nào nào, con ngồi đi!" Lâm Mỹ Cơ càng nhìn Kim Thái Hanh càng thuận mắt, vui vẻ tiếp đón.
"Cám ơn dì ạ!" Kim Thái Hanh mỉm cười ngồi xuống.
Có lẽ không ai biết, nụ cười của Kim Thái Hanh chính là vũ khí vô hình giết chết bao nhiêu người, vì cậu rất ít khi cười, sau khi mẹ cậu mất lại càng không vui.
Lý Tiểu Vy vô tình nhìn thấy, bỗng nhiên tim đập cũng nhanh hơn một nhịp.
Lâm Mỹ Cơ lại không phải nói, dù đã đứng tuổi nhưng bà vẫn rất chuộng cái đẹp, huống chi nụ cười này...lại đẹp đến hoàn mỹ như vậy.
Người không cần bàn cãi nhất chính là Điền Chính Quốc, nhìn cậu đến say đắm, mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
"Chính Quốc, anh sao vậy?" Kim Thái Hanh vờ không biết gì, ngây thơ nhìn hắn.
"Còn không mau lấy nước cho thằng bé!" Lâm Mỹ Cơ liếc xéo Điền Chính Quốc, rõ ràng xem hắn như con ghẻ, sau đó quay sang bắt chuyện với cậu "Con tên gì nhỉ?"
"Dạ con là Kim Thái Hanh, dì cứ gọi con là Thái Hanh!" Kim Thái Hanh thân thiện vô cùng, không giống lúc ở Willsuns chút nào.
"à,Thái Hanh, nghe thật đáng yêu!" Lâm Mỹ Cơ cười đến híp mắt, rõ ràng rất hài lòng với cậu bé này "Con là bạn của tiểu Quốc nhà dì à? Nó có bắt nạt con không?"
"Dạ không ạ, Chính Quốc rất tốt!" Kim Thái Hanh lắc đầu, miệng vẫn nở nụ cười.
"Thế thì tốt, dì sợ nó đôi lúc nóng tính lại cư xử không đúng, người dễ thương như con nếu bị nó bắt nạt thì thật là không được nha!" Lâm Mỹ Cơ yêu chiều khen ngợi Kim Thái Hanh.
Lại nhìn thấy Lý Tiểu Vy ngồi im lặng chẳng biết nói gì, Kim Thái Hanh rất tâm lý chủ động nhìn cô, rồi lại nhìn Lâm Mỹ Cơ " À đây là...?"
Lâm Mỹ Cơ hào hứng đáp lại "aa, đây là con dâu tương lai của dì!"
Sắc mặt Kim Thái Hanh trầm xuống hẳn, nhưng rất nhanh đã được che giấu, mỉm cười chào cô.
Nhưng nụ cười này không giống nụ cười lúc nãy...
"Chào anh!" Lý Tiểu Vy cũng khách khí đáp lễ.
"Thái Hanh aa, con có bạn gái chưa?" Lâm Mỹ Cơ lại tìm ra đề tài để nói.
"Dạ con không có bạn gái!" Kim Thái Hanh lắc đầu.
"ô? Sao lại như vậy? Rõ ràng tốt như vậy lại không có bạn gái!!" Lâm Mỹ Cơ không tin "Hay là do con kén chọn đấy?"
"Thật ra con có người trong lòng rồi ạ!" cậu ngập ngừng, tỏ vẻ rất khó nói.
"Điều kiện con tốt như vậy, ai lại không xiêu lòng với con!!" Lâm Mỹ Cơ vỗ vỗ vai cậu, thân thiết như mẹ con "Hay là con mau ngỏ ý với người ta, sau đó nhanh chóng tổ chức đám cưới chung với tiểu Quốc nhà dì luôn!"
"Mẹ!" Điền Chính Quốc vừa lúc mang nước ra, nghe được lời này cực kì không vui "Ai nói con sẽ tổ chức đám cưới?"
"Mẹ đã quyết định! Con đừng có bướng." Lâm Mỹ Cơ bắt đầu ra uy.
"Nhưng con không đồng ý!" Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đưa cốc nước cho Kim Thái Hanh, sau đó ngồi cạnh cậu.
"Con đã lớn như vậy rồi, cả người yêu cũng không có! Con không sốt ruột nhưng mẹ sốt ruột!"
"Ai nói con không có người yêu?" Điền Chính Quốc có chút gắt gỏng.
Lý Tiểu Vy vừa nghe xong đã chấn động!
Anh có người yêu rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top