c18:Không cần phải tha thứ

- Em không định hôn tạm biệt anh sao? - JungKook nhói người sang gỡ dây an toàn cho cậu, ánh mắt mờ ám sâu thẳm nhìn cậu

-Anh...- TaeHyung  ngượng ngùng kéo cổ áo anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng chạm vào môi anh, chỉ là nụ hôn tạm biệt thế mà Jeon  đại thiếu gia nào đó tự dưng thân nhiệt nóng lên rồi đè TaeHyung xuống ghế, hôn cuồng nhiệt, chiếm đoạt môi lưỡi cậu, quấn quít hơn hai phút.

chậu cứ ngỡ mình sẽ bị tắt thở, may mắn anh vừa buông ra. TaeHyung tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn anh.

-Sao anh lại thế cơ chứ? - Rồi nhìn xuống cơ thể mình. - "Anh xem xem quần áo của em xốc xếch hết rồi này?

TaeHyung chu môi lên hờn dỗi, nhanh tay sửa sang lại quần áo rồi định nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của sói nhưng dường như đã chậm mất một bước rồi. JungKook  nhanh chóng tóm lấy cậu, vuốt ve khuôn mặt đỏ như cà chua chín ấy.

-Nhớ cẩn thận nhé! Tan tầm anh sẽ đến đón em.

-Anh nhiều việc thế mà, em có thể tự đón xe về ạ! - TaeHyung  nhíu mày suy nghĩ, cậu sợ làm phiền đến người công việc bề bộn như anh.

-Không được cãi lời anh. Anh sẽ đưa em tới một nơi. Giờ thì em vào đi. - Anh dịu dàng miết nhẹ cánh môi sưng đỏ của cậu, yêu thương không rời.

-Vâng ạ! Tạm biệt anh - TaeHyung nói lời tạm biệt rồi mở cửa xe bước ra, tiến về văn phòng làm việc đã hơn một tuần chưa ghé qua.

-Cậu vừa bước vào, cậu trợ lí trẻ đã vui mừng chạy lại nắm lấy tay cậu thật chặt như sợ cậu sẽ chạy mất lần nữa.

-Luật sư Kim , may quá, cuối cùng hyung cũng đến. - Kim SoekJin mắt đỏ như muốn khóc. Cậu yêu thương vuốt nhẹ đầu cậu em trai nhỏ này, cậu bé dường như đã rất lo lắng.

-Ừ. Mấy ngày nay vất vả cho em rồi.

-Hyung  đi đâu suốt cả tuần vậy? Hyung  có biết là ai cũng lo lắng cả không? Công việc em không biết nên xử lí thế nào." - Cậu bé nức nở, hờn trách cậu

-Hyung gặp một số chuyện. Xin lỗi mọi người, bây giờ thì không sao rồi. Hyung đã trở lại rồi.- TaeHyung  cười khổ.

-Vâng. Mà, lúc sáng sớm JiMin hyung   đã tới tìm hyung  rồi ạ, hyung ấy đang ngồi đợi trong phòng hyung ấy ạ

-Hyung biết rồi. Em làm việc đi- Cậu tiến thẳng về phòng làm việc của mình, cánh cửa vừa mở, đập vào mắt cậu là gương mặt đáng yêu thân thuộc suốt mười mấy năm qua của JiMin

-Cậu ấy cũng nhìn thấy cậu, nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy cậu thật chặt.

- Hyungie , cái thằng này, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi. Huhu. - JiMin  khóc, giọng cậu ấy run rẩy. TaeHyung  đau lòng vuốt nhẹ lưng cậu ấy, xót xa và cảm thấy có lỗi vô cùng. Lẽ ra cậu nên thông báo sớm cho bạn tốt.

- Minie  đừng khóc. Làm ơn, tớ đã trở về, sẽ không lại biến mất như thế nữa. Tớ xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng rồi.

-Cậu thật xấu xa, đáng ghét. Cậu có biết là tớ đi khắp nơi tìm cậu không hả?

-Tớ biết. Thật xin lỗi.

-Thôi được rồi. - JiMin  nhanh chóng trở lại vẻ mặt như cũ, nước mắt cũng không còn, kéo cậu lại ngồi xuống ghế sofa.

-Mau tới ngồi đi, kể tất cả cho tớ nghe

-Cậu chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện cho JiMin  nghe. Cậu  nhìn thấy được ánh mắt cậu ấy hằn lên từng tia máu đỏ ngầu, lộ rõ vẻ tức giận điên người. Cậu có cảm giác nếu không nhanh chóng ngăn cản, có lẽ JiMin  sẽ tức khắc đến căn nhà đó và tìm bọn người kia, trả thù cho cậu. Và... quả đúng như thế!

- Minie, không được... - Cậu nhanh tay ngăn cản, kéo mạnh cậu  ấy quay lại. Cậu đưa ly nước lọc cho JiMin , hi vọng cậu ấy có thể hạ hỏa, bớt tức giận.

-Rầm. - JiMin giận dữ đập bàn. Âm thanh vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. - Sao bọn họ dám đối xử với cậu như vậy? Họ có tư cách gì mà làm thế hả?

-Cậu trầm mặt không nói gì.JiMin  biết, lúc này đây đáy lòng của TaeHyung đã lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Chỉ có cậu mới hiểu được hết những đau khổ mà người con trai này đã trải qua suốt những tháng năm qua.

- Hyungie , tin tưởng tớ. Tớ sẽ khiến những kẻ đó phải hối hận, hứng lấy đau khổ như cậu đã từng chịu - JiMin nắm chặt tay cậu, vừa an ủi vừa sẻ chia. Cậu chưa từng nghi ngờ những lời nói này của JiMin , bởi là tổng giám đốc của Park thị, cậu ấy hoàn toàn có khả năng làm điều đó. Huống hồ lúc này, đằng sau JiMin  còn có Jung tổng chống lưng cho cậu ấy

-Nhưng có một số việc, tự cậu giải quyết vẫn tốt hơn. Có lẽ cũng đến lúc kết thúc rồi, một số chuyện, một số người đã đến lúc cậu nên bỏ lại phía sau. Không cần quan tâm, chẳng cần đắn đo và cũng không cần suy nghĩ.

- Minie chuyện này... có lẽ chuyện này nên để tớ tự xử lí.

-Không được. Lần nào cũng vậy, họ hết lần này đến lần khác tổn thương cậu nhưng rồi sao, cậu vẫn nghĩ đến thứ máu mủ chó má kia mà bỏ qua tất cả. Hyungie , tớ không muốn cậu chịu đựng nữa.- JiMin  đau lòng nhìn cậu

- TaeHyung mỉm cười trấn an cậu ấy. Nụ cười ấy không còn trong sáng như trước mà chứa chan sắc lạnh và tàn nhẫn.

- Minie cậu hãy nhớ,con thú dù có hiền lành đến đâu nhưng nếu hết lần này đến lần khác bị thương, vết thương càng sâu, càng đau đớn và càng khó lành sẹo thì nó sẽ vùng lên đánh trả, khiến những kẻ làm nó tổn thương phải hứng chịu đau khổ gấp trăm ngàn lần, dù cho phải đổ máu

- JiMin  không nói gì nữa. Bởi cậu  quá hiểu cậu trai này, nội tâm kiên cường mạnh mẽ ấy không mấy người đàn ông  nào có được. Cậu không phải không biết cách tự bảo vệ, chỉ có điều cậu lựa chọn tha thứ. Nhưng đến lúc này, hai từ "tha thứ" đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

-Sau khi trò chuyện ở văn phòng, hai cậu trai  cùng nhau đến một nhà hàng Ý dùng bữa trưa.

-Mới chỉ có mấy ngày mà cậu gầy quá rồi, hôm nay tớ phải nuôi béo lại cậu mới được - JiMin hùng hổ kéo cậu  vào nhà hàng, cầm Menu gọi một bàn thức ăn lớn. TaeHyung  khiếp sợ nhìn từng người phục vụ lần lượt mang thức ăn lên. Cậu rất muốn bảo họ ngừng lại nhưng cậu trai lưu manh nào đó vội đưa tay ngăn cản.

-Không được. Hôm nay cậu phải ăn hết

- Park JiMin , tớ không phải là heo - TaeHyung  trợn mắt nhìn trân trân một bàn mĩ thực trước mặt.

-Đúng vậy. Có con heo nào gầy ốm như cậu không? - Cậu nghẹn họng trân trối.

-Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. JiMin  kể cho cậu nghe về Jung tổng - vị hôn phu và cũng chính là người đàn ông một đêm kia.TaeHyung ngạc nhiên nhìn cậu , đúng là duyên phận. Thật tình cờ và trùng hợp.

-Nhưng có lẽ cả hai cậu trai đều không biết rằng, tất cả đều được sắp đặt dưới bàn tay vàng của tên hồ ly lão luyện kia.

-Vậy còn cậu, không lẽ tên Jeon tổng  kia là vừa gặp đã yêu sao hả?- JiMin  hứng thú nhìn cậu, đôi mắt linh hoạt nhanh chóng đảo một vòng khắp người cậu từ trên xuống dưới.

-Cậu... cậu nhìn gì ghê vậy?- Bỗng cậu cảm thấy rùng mình.

-Chậc... mang đậm hương vị đàn ông , không còn là cậu trai trắng trong thuần khiến của tớ nữa rồi. Tớ phải giết tên kia, dám cướp đi người đàn ông của tớ. - JiMin  tuyên bố mạnh miệng như thể nếu JungKook  ở ngay tại đây thì sẽ lập tức bị tử hình.

-Có điều cậu vừa dứt lời thì hai thanh âm mê hoặc lòng người cùng lúc vang lên phía sau lưng

- Park đại thiếu  muốn giết tôi sao?/ Em vừa gọi ai là người đàn ông  của em hả?

Hết chương 18.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top