Phiên ngoại 1: Chuyện nhà Chí Mẫn và Nam Tuấn

Mạt thế. Năm 1**F, nhân loại đã có thể chung sống với tang thi.

Lần nữa mở mắt ra, nam nhân thấy bản thân trở về rồi.

Kể về kiếp trước của nam nhân, y là người đàn ông thành đạt, có gia thế, có mối quan hệ khắp nơi, lại còn giỏi sử dụng từ bộ não đến vũ khí. Y chính là người mà ai cũng hâm mộ, ai cũng ngước nhìn.

Mạt thế nổ ra vào một ngày hè oi bức. Ngày y 'bị' xuyên đến thế giới song song là ngày y bị vị hôn thê tính kế, không mạt thế, không tang thi, bản thân y rơi xuống kênh rác nhỏ rồi được chàng trai bác sĩ cứu vớt lên đem về, lúc y tỉnh dậy thì cùng chung sống với bác sĩ một thời gian không tính là dài để y làm quen với thế giới hòa bình, chơi cổ phiếu, tìm cách đi lên từ hai bàn tay trắng.

Đột ngột biến mất khỏi cuộc đời bác sĩ như cách mà y đã bước vào. Rời đi để làm giàu, y cảm thấy lý do này không sai, mạt thế đã mài giũa y thành người đàn ông máu lạnh.

Đến lúc y có chỗ đứng trên thương trường, dưới trướng có đàn em thì cái thứ gọi là hệ thống xuất hiện.

[Chào chủ nhân, tôi là BL*F, sẽ thực hiện nguyện vọng sâu thẳm nhất trong lòng của chủ nhân, với điều kiện là chủ nhân phải vượt qua 69 nhiệm vụ được hệ thống giao ra]

Nam nhân mặc kệ giọng nói trong đầu, phớt lờ nó mà bắt đầu một ngày mới của bản thân.

[Kỷ nguyên thứ **. ký ức: tam thái tử X gia. Nguyên nhân chết: bị nhị thái tử sát hại. Tình trạng ký ức: 70% mộng]

Nam nhân không hiểu dòng chữ trên đầu đàn em của mình là gì.

[Đó là thông tin của những người như chủ nhân, đồng xuyên đến thế giới này].

"Này tiểu Bạch" y ngoắc ngoắc đàn em.

"Dạ đại ca có gì sao bảo?"

"Có phải cậu hay mơ được giấc mộng gì đó kì lạ thường xuyên không? bản thân cậu sống trong biệt tự hay lâu đài chẳng hạn".

"Ặc, sao đại ca biết?! Đại ca thật siêu phàm mà!"

Nam nhân cạn lời quay mặt đi.

[Chủ nhân, ngài hẳn tin tôi rồi nhỉ? Vậy bắt đầu làm nhiệm vụ nha, một nhiệm vụ có thời gian quy định khác nhau, không hoàn thành đúng kỳ hạn sẽ bị sát phạt đó].

"Được rồi, cho tôi xem nhiệm vụ đầu tiên" phất phất tay mất kiên nhẫn.

#1_ Lật đổ S gia trên thương trường. Thời hạn: 225 giờ. (Tớ dở tính toán nên thời hạn là random nhe)

Chưa đến 220 giờ y đã vùi S gia xuống vực sâu, nhắc đến S gia là nhắc đến quá khứ huy hoàng, không ai biết chủ nhân bức màn, người nhìn vào chỉ biết S gia lụi tàn vì con cháu ăn chơi trắc tán bán gia.

#2_

#3_

#4_

[...]

#20_ Mở bệnh viện tư, khiến nó nổi tiếng. Thời hạn: 3 năm.

Xây bệnh viện không khó, chiêu mộ người tài và có tâm mới khó. Nam nhân nhướng mày nhìn chàng trai quen thuộc trước mặt.

Trên đỉnh đầu hắn mang dòng chữ [Thời hoàng đế ***. Ký ức: cầm sư thanh lâu. Nguyên nhân chết: ngựa đá xuống sông chết đuối. Tình trạng ký ức: 100% nguyên vẹn]

"Cậu là bác sĩ thật sao?" y nghi hoặc hỏi.

Hắn gật đầu "Tôi có giấy hành nghề đây, bằng tốt nghiệp loại xuất sắc, có cả giấy khen của viện y học quốc gia nữa. Nếu không tin, anh có thể để tôi mổ ngực anh ra lấy tim rồi khâu lại nhẹ nhàng, hứa không đau, tim đảm bảo nguyên vẹn", cong môi cười rộ lên.

Nam nhân ném hồ sơ qua chồng 'TỪ CHỐI". Chàng trai vẫn ngồi ở đó, không rời đi.

Ánh mắt lười biếng lướt trên người nam nhân, hắn cất giọng tự giễu "muốn tìm người có tâm và có tài nhưng bản thân anh cũng đâu có tâm gì cho cam".

"Ý cậu là sao?" nam nhân trừng mắt chất vấn.

"Ý trên mặt chữ, đồ ăn cháo đá bát" hừ nhẹ, hắn phủi vạt áo của mình, đứng lên và tiêu sái rời đi.

Tỉnh lại sau cơn thất thần, y nhấc điện thoại lên "theo dõi thằng nhóc ban nãy cho tôi, ừ, tôi muốn trả thù vì bị mắng ăn cháo đá bát đấy".

Sau đó, đàn em thông báo rằng người kia tự đệ đơn xin nghỉ việc ở bệnh viện hắn đang làm, đệ đơn từ chối chuyến bay sang nước ngoài để thực tập, người kia thế mà lại đút đầu vào bệnh viện tư nhỏ ở ngôi làng nào đó trên núi. Nam nhân nhún vai, người khó hiểu, y còn chưa ngược hắn, hắn lại tự ngược bản thân, ngu ngốc.

Cả hai cứ như vậy lướt qua đời nhau.

Đến ngày kia, nhiệm vụ thứ 30 đặt ra là Báo Ân & Ban Ơn khiến nam nhân rụng rời vài cọng thần kinh.

"Này hệ thống, rốt cục tôi phải báo ân ai, ban ơn ai?" y khó chịu hỏi.

[Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng thôi, chủ nhân đừng quá lo lắng nhé!]

Nam nhân đã canh cánh trong lòng nhiệm vụ này rất lâu vì nó không có thời gian. Mãi đến khi y ra tay giúp chàng trai quen thuộc trong quán bar, cứu hắn khỏi một nhóm người thì nhiệm trong đầu vang lên dòng chữ 'Hoàn thành báo ân'. Da đầu nam nhân tê một chút.

Chàng trai là người quật cường, sau khi tỉnh dậy và khỏe lại thì hỏi y rằng "tôi có thể làm gì để cảm ơn anh?".

Nam nhân không ngần ngại lên tiếng "để tôi bao dưỡng cậu". Trong đầu liền vang lên dòng chữ 'Hoàn thành ban ơn'. Y tỏ vẻ biết ngay mà...

Người ngồi trên giường im lặng không đáp. Y đành ngồi xuống cạnh hắn, vươn tay vén nhẹ tóc mái của hắn lên, lướt ngón tay dọc bên má hắn, "Thật đẹp"... y vốn là thẳng nhưng mà chàng trai này đẹp khiến y muốn cong.

"Trả tiền trước, làm tình sau, nào, mau đưa tiền cho tôi" chàng trai chìa tay ra, bình thản nói.

Quan hệ của hai người ban đầu vô cùng đơn giản, nam nhân bao dưỡng, chàng trai được bao dưỡng. Qua một đoạn thời gian, mối quan hệ này bị méo mó phức tạp.

Có đôi lần làm tình xong, nam nhân ôm chàng trai đi ngủ, chưa kịp chìm vào mộng đẹp thì y nghe tiếng thút thít cạnh bên, là chàng trai đang khóc trong lúc ngủ, y lay hắn dậy, ánh mắt nhạt nhòa mở ra, lông mi dài run rẩy, chàng trai mông lung nhìn nam nhân, vươn tay ôm cổ y, vùi mặt vào lòng y mà nức nỡ "Tuấn...Nam Tuấn... đừng đi... đừng rời đi...Nam Tuấn...Tuấn..".

Y cứng nhắc vỗ vỗ lưng chàng trai, để mặc cho chàng trai tiếp tục nức nỡ gọi chính y.

"... Đừng quên mất tôi...Nam Tuấn... tôi chỉ có cậu là người thân thôi...Nam Tuấn...Tuấn ơi..."

Y đình trệ hoạt động xoa lưng, đánh vào sau gáy của chàng trai khiến hắn bất tỉnh mà an ổn ngủ. Bản thân y thì đi ra ngoài thư phòng, liên hệ phòng lấy tin để tra quá khứ của Chí Mẫn.

Người sai trước, là hắn, sai vì nhặt nam nhân về.

Người sai sau, là y, sai vì rời đi không báo trước.

Trừ dùng tiền mua sắm, đi làm bác sĩ trong bệnh viện của y, thời gian còn lại hắn dành hầu hết cho việc ngồi thừ người ở đâu đó trong nhà.

"Em không sao chứ?" nam nhân lo lắng sờ nhẹ trán hắn.

"Tôi không sao" nghiêng đầu né tránh nam nhân.

Nam nhân dù có khai sự thật bản thân giống chàng trai, cũng trọng sinh thì thế nào, khác thời không, chẳng có tiếng nói chung nào ngoại trừ lên giường.

Đến khi cả hai bị lôi kéo vào chuyện của Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc. Ngay lúc hay tin Chí Mẫn mất tích, trong lòng nam nhân như có gì đó thắt lại, trống rỗng, lo âu, cáu kỉnh với đàn em, đi tìm Chí Mẫn trong vô vọng.

"Cái gì?! Tìm được người rồi?! Bây còn ở đây làm gì? Mau dẫn đường!"

Nam nhân ôm chàng trai vào lòng. Không còn được ôm lại. Y nhìn cảnh chàng trai ngất đi trong lòng mình, y cảm thấy đau đến tột cùng. Không phải cái đau khi giết anh em hóa tang thi, không phải đau vì bị phản bội... mà đau vì cái cảm giác sẽ đánh mất người quan trọng nhất.

Vì Chí Mẫn mà nam nhân rơi lệ.

Vì Chí Mẫn mà nam nhân phá lệ tàn nhẫn.

Vì Chí Mẫn mà nam nhân nhận ra sự ấm áp trong cuộc sống nhàm chán này.

"Tôi yêu em, bảo bối, rất yêu em".

Nhiệm vụ thứ 69 để kết thúc hệ thống và lấy lại cuộc sống của người bình thường cho chàng trai.

Bụm ngực trái loang lỗ máu, quỳ trên cát trắng và dõi mắt ra biển xanh, cuối cùng thì, tất cả cũng kết thúc rồi.

Không có cảm giác mịn của cát, không có cảm giác đau đến nghẹt thở, không có cảm giác gì hết là sao? Nam nhân nghi hoặc hé mắt.

Đồng đội diệt tang thi kiếp trước đang tròn mắt sững sốt nhìn y. Y cũng không tin vào mắt mình, đồng dạng sững người nhìn đám đàn em năm xưa.

"Đại... đại ca... trở... trở lại?"

"Thiệt... thiệt đó..." một người tiến lên chạm vào nam nhân, sờ mũi nam nhân xem còn thở hay không.

Hoá ra sau khi nam nhân đột ngột mất tích, đồng đội đã thay y xử vị hôn thê quý hoá. Liên minh đã đề nghị giải tái đại đội nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mọi người tiếp tục phát triển đội lớn mạnh và nhất quyết không giải tán dù có thành rồng mất đầu đi chăng nữa.

Cuộc sống trở về quỹ đạo ban đầu, dù có hoà bình đi chăng nữa, đại đội vẫn nhận nhiệm vụ, thu tinh thạch, giết tang thi làm phản...v..v..

Nam nhân thừ người ngồi ở văn phòng, nhìn ra bầu trời màu đỏ, y chợt nhớ tới màu xanh của thế giới kia, nhớ tới Chí Mẫn của y.

"Không xong rồi lão đại ơi! Lão P lỡ tay giết tang thi gây hấn bên liên mình bằng ống nước!!"

Day trán, y tự hỏi khi nào mà ra tay giết tang thi còn bị vào đồn cảnh sát thế này.

"Hung khí biến mất, chỗ có hung khí thì xuất hiện một chàng trai với ngôn ngữ khác chúng ta lắm"

Nam nhân cau mày, phất tay với đồng đội.

"Chúng ta đi xem sao".

Chàng trai ngôn ngữ khác đang ngồi quay lưng với cửa ra vào, vai hơi run nhè nhẹ, vóc dáng đó cực kì quen thuộc.

Nam nhân không tin vào mắt mình, mấp máy môi "bảo bối".

"Lão công!" Chí Mẫn nức nỡ nhào vào lòng nam nhân, ôm chặt y không rời, sợ hãi y sẽ bỏ đi.

"Bảo bối... bảo bối của tôi..." ôm chặt hắn vào lòng. Nam nhân thì thầm liên tục. Đến khi đồng đội y vỗ vai "lão đại, cảnh sát đang rất không vui...".

Bỏ tiền bảo lãnh người xong, nam nhân phất tay đuổi đồng đội tự về, bản thân y ôm thắt lưng chàng trai, một mình một cõi trên xe việt dã.

Chàng trai không tò mò về bất kì điều gì hay hỏi han lung tung bất kì điều gì suốt đoạn đường đi.

"Bảo bối mất hứng?" y nghiêng đầu hỏi.

"Không có, là quá hào hứng vì gặp lại anh nên không dậy nổi tò mò" chàng trai bình thản đáp, còn nhoài người tặng nam nhân nụ hôn ngọt đến ê răng.

Xa cách nhau đã mấy mùa, chỉ hôn thôi là chưa đủ. Hôn một hồi bén lửa lên rơm.

Cửa phòng vừa đóng, nam nhân lập tức đè Chí Mẫn lên cửa phòng, siết chặt thắt lưng hắn, cúi đầu hôn sâu

Cửa phòng vừa đóng, nam nhân lập tức đè Chí Mẫn lên cửa, siết chặt thắt lưng hắn, cúi đầu hôn sâu. Hắn vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, hé môi cuồng nhiệt hôn đáp lại. Lưỡi quấn lưỡi trao đổi dịch mật, Chí Mẫn cảm thấy bản thân bị rút hết khí lực đi rồi.

"Ha... ha..." nghiêng đầu rời khỏi môi nam nhân, hắn tựa lưng vào cửa thở dốc. Ngẩn mặt hớp lấy không khí, để lộ cần cổ trắng nõn ra ngay tầm mắt nam nhân. Nam nhân Không khách khí mà cắn lên cần cổ tinh xảo của ái nhân, cắn xong còn mút nhẹ tạo dấu hôn.

Từ cần cổ Chí Mẫn, nam nhân dời dần xuống xương quai xanh, tiếp tục gặm cắn liếm mút, đến hạt đậu nhỏ trước ngực Chí Mẫn, áo chẳng biết từ khi nào bị xé rách. Mặt hắn đỏ ửng vì xấu hổ lên, ôm lấy đầu nam nhân ấn mặt y vào ngực mình, Chí Mẫn ngượng ngùng cà lăm "... tiếp... tiếp tục hướng xuống dưới.. đừng.. đừng nhìn em".

Tiếng cười trầm thấp phát ra từ nam nhân khiến hắn triệt để xấu hổ mà vùi măt vào tóc y, hé môi nhẹ rên khẽ.

Hạt đậu dần cứng rắn nổi bật giữa làn da trắng ít dang nắng. Dấu hôn như những nụ hoa lan dọc cơ thể Chí Mẫn.

Chân bị nâng lên đột ngột khiến hắn hoảng hốt la toáng, ôm lấy nam nhân. Nam nhân quỳ trên nền đất, lột phăng chiếc quần rộng của Chí Mẫn, để lộ nam căn đang bán cương.

"Cương rồi này..." y nhẹ cong môi cười. Một tay xoa bắp đùi Chí Mẫn, một tay nâng nam căn của hắn lên, ngậm vào miệng.

"Nha... a... ưm..." nam căn được bao phủ trong khoan miệng ấm nóng khiến Chí Mẫn có cảm giác tê dại, vô thức nắm chặt tóc nam nhân đẩy đầu y sát vào nam căn hơn, khiến y ngậm càng sâu nam căn của hắn.

Nam nhân vươn lưỡi liếm lộng quanh nam căn, linh hoạt nhả ra nuốt vào trong miệng, gần chạm cổ họng mình. Nam căn cương lớn lên thêm, rỉ dần ra bạch trọc.

"A... nha... a... anh... anh... em muốn... a..." hé môi thở dốc, cảm giác kích thích ập đến, nam căn của hắn hơi giật giật liền bắn ra trong miệng nam nhân. Vươn lưỡi liếm chất dịch bên khoé môi sau khi nuốt xuống chất dịch của Chí Mẫn, nam nhân nhếch nhẹ môi "thật nhanh".

Vác Chí Mẫn bị rút hết khí lực trên vai, nam nhân tiến đến giường lớn, ném người lên giường. Đè Chí Mẫn chặn đường trốn của lão bà, "bảo bối ngoan", nam nhân hôn lên môi Chí Mẫn, nụ hôn sâu dây dưa, khiến Chí Mẫn không tự chủ được ôm cổ nam nhân, hôn đáp lại một cách dữ dội.

Có mùi máu nhàn nhạt trong miệng cả hai.

"A... anh cương này" đùi Chí Mẫn cố ý cọ sát giữa hai chân nam nhân, giảo hoạt niết môi nam nhân, rồi căn hai chân vòng qua thắt lưng nam nhân, kẹp chặt để cự vật cương cứng sau lớp quần cọ ở tiểu huyệt khép chặt của hắn.

Nam nhân vươn tay lấy bôi trơn nơi đầu giường, đổ đầy hai tay mình và trườn xuống tìm tiểu huyệt Chí Mẫn.

"Đừng kẹp như vậy, anh không tìm thấy tiểu huyệt của em" nam nhân nhướng mày nhìn Chí Mẫn dính chặt.

"Kệ mẹ anh... A!" Chí Mẫn bị nhấc lên, nam nhân đỡ lưng hắn mà nâng thân dưới của hắn. Chí Mẫn bĩu môi dời hai chân gác lên cổ y, kẹp lấy cổ y khiến đầu nam nhân áp sát tiểu huyệt, Chí Mẫn dùng giọng câu dẫn lên tiếng "dùng nước bọt bôi trơn đi nào~".

Nam nhân vươn lưỡi đâm thẳng vào tiểu huyệt đang siết chặt khô ráo trước tầm mắt mình. Nam nhân liếm sau vào bên trong tiểu huyệt hơn.

Từng luồng khoái cảm ngứa ngáy ập đến, Chí Mẫn oằn người siết lấy gra giường, ánh mắt dần mông lung nhoè nước mắt. Tiểu huyệt siết vào lại thả ra, chiếc lưỡi linh hoạt không đủ kích thước khiến hắn khó chịu.

Nam căn dần cương lên lại.

Rời lưỡi khỏi tiểu huyệt, nam nhân xoa nắn mông Chí Mẫn. Hai chân hắn mất hết khí lực buông thõng xuống, y nắm cẳng chân hắn, căng ra hai bên, hướng cự vật cương lớn đến tiểu huyệt đang hé mở khát cầu lấp đầy, đâm sau vào trong.

"A~!", tiểu huyệt căng chặt khiến Chí Mẫn khó chịu vặn vẹo thắt lưng "a,,, quá... quá sâu rồi... a... nha... ưm...".

Nam nhân nhẹ thở ra, chậm rãi luận động rút ra đâm vào, một lần đâm làm đâm lút cán, vách tràng bao lấy cự vật, theo sự chuyển động mà dãn ra co vào nuốt cự vật vào sau hơn.

"A... ha... a..." từng tiếng rên rỉ mị hoặc vang lên, "a... ưm..." khuôn mặt hồng thuận, ánh mắt mông lung, cơ thể lấm tấm mồ hôi khiến Chí Mẫn trở nên câu dẫn.

Nam nhân thất thần.

"Động.. ưm... tiếp... a.. tiếp.. tiếp đi..." Chí Mẫn bất mãn vung tay, ôm lấy lưng nam nhân cào cấu.

Thuận theo lời Chí Mẫn, nam nhân dùng lực luận động mạnh bạo hơn, nhanh hơn khiến Chí Mẫn nức nỡ cầu xin "chậm... nhanh... nhanh quá... a...a... chậm lại... nha... a..."

Nam căn rỉ dần ra bạch trọc, điểm nhạy cảm bị và chạm liên hồi khiến Chí Mẫn cảm thấy vừa đau vừa khoái muốn mang thai... hết khóc rên lại van cầu...

"Bảo bối... cùng nhau tới nào..." nam nhân siết chặt thắt lưng Chí Mẫn, dùng lực đâm mạnh vào sâu bên trong, nhẹ giọng gầm lên, trước mắt Chí Mẫn như hoá sao trời... đồng thời được lấp đầy, đồng thời cùng nam nhân bắn ra.

Chí Mẫn nghĩ cuối cùng cũng xong nhưng nam nhân lại đứng lên, cứ ở trạng thái đâm vào tiểu huyệt của hắn mà đứng lên. Để đầu hắn tựa vào vai y, đi vào phòng tắm.

Chất dịch trong tiểu huyệt của Chí Mẫn theo từng bước chân vững vàng của nam nhân chảy dọc xuống, nhiễu trên sàn.

Chí Mẫn nheo mắt nghiến răng, trong lòng rơi lệ 'cái đm xong rồi... đêm nay mất giấc nữa...]%\?!|¥\*_>{^$\¥... sướng cái đm...'

Đêm dài không ngủ không nằm mộng. Trưa hôm sau, Chí Mẫn tỉnh dậy thì thấy bản thân đang một mình trên giường, thắt lưng như bị xe tải cán qua, tiểu huyệt như hoa cúc bị 'nở rộ'.

Hắn đờ đẫn nhớ lại hôm qua, vô thức xoè tay ra đếm "từ cửa đến giường là một hiệp, từ giường đến phòng tắm là hai hiệp, từ phòng tắm đến sofa là ba hiệp, từ... đến... là hiệp thứ...".

Quạ bay ngang trên đầu, thảo nê mã oanh tạc trong lòng. Chí Mẫn đập gối, tức giận mắng người đang vắng mặt trong phòng "thứ cầm thú! Ngựa đực! -825/!:&26-!&2*[%]>\$~{".

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi" Chí Mẫn sờ cổ họng khàn khàn.

Không có ai tiến vào, chỉ có giọng nói từ bên ngoài "thưa đại tẩu, đại ca hỏi ngươi ăn trên giường hay sang phòng làm việc của đại ca ăn?".

"Tôi qua phòng làm việc của anh ấy ăn" hai chân run rẩy rời giường, vơ áo sơmi đen trên ghế mặc vào, hình như hơi rộng, áo của nam nhân khiến hắn cảm thấy như mặc đầm đi dạo.

Sự mát mẻ chi phối đầu óc, Chí Mẫn quên mặc quần lót trong.

Ngồi xếp bằng đối diện nam nhân, Chí Mẫn vô tội gắp thức ăn vào chén và nhai chóp chép.

"Bảo bối..." nam nhân mấp máy môi.

"Hử?" Chí Mẫn ngẩn mặt khó hiểu nhìn nam nhân.

"Em chưa mặc quần lót... khụ"

Suýt đánh rơi chén cơm, Chí Mẫn xấu hổ đứng bật dậy, cầm chén cơm cùng dĩa thịt qua bàn làm việc của y ngồi, gan dạ ăn giữa đống giấy tờ có thể quan trọng hoặc không của nam nhân.

Đặt chén cơm sạch sẽ lên dĩa trống, Chí Mẫn thỏa mãn xoa bụng, ợ thành tiếng, tựa lưng vào ghế da êm ái, căng da bụng chùn da mắt muốn đi ngủ.

Cảm giác bị bồng lên khiến hắn khó chịu, hơi hé mắt nhìn nam nhân trong bộ quân phục nghiêm túc "em muốn ngủ trên ghế của anh, êm êm".

Nam nhân ngồi vào ghế, đặt Chí Mẫn trên đùi. Ánh mắt nhá nhem cau mày nhìn nam nhân.

"Tôi còn phải làm việc, em muốn thì có thể ngủ trong lòng tôi".

Khinh bỉ nhìn nam nhân xong thì Chí Mẫn giãy giụa cầu thả ra. Quấy làm sao để ngã xuống sàn nhà lông thú, từ dưới sàn trừng mắt nhìn lên nam nhân, Chí Mẫn tức giận giơ ngón giữa.

"Đại ca! Em có việc gấp cần báo cáo ngay!" cấp dưới đột ngột bật tung cửa. Nam nhân ra hiệu im lặng cho hắn.

Cấp dưới không thấy đại tẩu nên nghĩ rằng đại ca đã thả người về phòng riêng, bắt đầu báo cáo này này kia nọ.

Nhàm chán bó gối dưới bàn, Chí Mẫn nhìn chằm chằm giữa hai chân nam nhân.

Ý xấu nổi lên.

Nam nhân giật mình, cố gắng điềm tĩnh đưa mắt nhìn xuống, nhìn Chí Mẫn đang lạch cạch tháo thắt lưng quần y, cởi nút kéo khoá quần y xuống, để lộ ra cự vật to lớn đang say ngủ.

Chí Mẫn gian trá nhếch môi, bắt chước nam nhân mà hé môi ngậm cự vật vào, vươn lưỡi liếm lộng, lại nhả ra nuốt vào cự vật thô to.

Cự vật vì kích thích dần cương lên, khuôn mặt của nam nhân đen còn hơn nhọ nồi. Cấp dưới nơm nớp lo sợ khi thấy khuôn mặt của nam nhân như vậy.

"Đại... đại ca không sao chứ?"

"Tiếp tục" hơi thở đầy mùi vị nam tính phả ra khiến cấp dưới hơi lạnh gáy.

Cảm nhận được cự vật trướng lớn trong khoan miệng, Chí Mẫn thích ý ra sức rút ra nuốt vào, kiếm lộng trên lớp da nhăn nheo nóng hầm hập. Hắn mút mạnh một cái, chỉ cảm thấy bản thân nuốt ực chất dịch gì đó và bị sặc nhẹ.

"Em nghe có tiếng gì đó?" cấp dưới nghi hoặc rời mắt khỏi tờ thứ ba của báo cáo.

"Đi ra ngoài" nam nhân phất tay đuổi người.

"Đại ca..."

"Tôi nói, cậu đi ra ngoài!" rống lớn đuổi người đi khỏi, y tức giận đứng dậy, lôi Chí Mẫn ở dưới gầm bàn ra, thả hắn ngã lại trên thảm lông, nam nhân rút thắt lưng, nhẹ giọng hỏi "chơi vui không?".

Chí Mẫn trừng mắt nhìn nam nhân cao cao tại thượng đang giơ thắt lưng đe doạ hắn, trong lòng cười thầm thảm lông sao mà phát nổi ra tiếng.

Nam nhân không quất thảm đe dọa mà quất lên Chí Mẫn... chưa kịp quất thì đã nghe tiếng thét của Chí Mẫn kèm tiếng khóc nức nỡ "anh không ngừng bắt nạt em!...".

Khoé miệng giật giật. Nam nhân ném thắt lưng đi khi chưa thị uy được gì. Cài kéo khoá quần, y bồng hắn lên ghế êm, hôn nhẹ môi hắn "ngủ trưa một chút đi, tiểu tao lãng".

Cắn nhẹ lên môi nam nhân, Chí Mẫn híp mắt tựa người vào ghế, chậm rãi nặng nề chìm vào giấc mộng ban trưa.

...

"Nam Tuấn, anh có muốn có con như Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc không?"

"Anh có em là đủ"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top