Chap 22
*Tại Chung Gia*
"Cậu chủ đã về, lão gia và phu nhân đang ở trong phòng khách dùng trà"
Chiếc xe màu đen sáng bóng dừng lại trước một biệt thự cao cấp sang trọng, cận vệ đứng gác cổng thấy anh liền nhanh chóng đi đến mở cửa xe, cung kính chào.
"Được rồi" - Jungkook bước xuống xe, lạnh lùng nói rồi tiêu soái bước vào căn biệt thự rộng lớn kia.
"Ba, mẹ"
"Con về rồi sao, vào đây ngồi đi" - Người vừa lên tiếng là Bà Jeon - mẹ của Jungkook. Bà là một người rất đẹp lại còn hiền lành, dịu dàng lúc nào cũng quan tâm đến anh cả ông Jeon - ba của anh cũng vậy. Và anh chưa từng làm cả hai thất vọng vì điều gì cả nên ngay cả chuyện tình cảm của anh, cả hai cũng để anh tự mình quyết định, nhiều lần họ có đề nghị anh kết hôn để có cháu bồng nhưng là vì anh chưa muốn với lại trong quá khứ của anh cho đến nay anh chỉ yêu đúng một người mà thôi.
_______________________________
Thời gian đó Jungkook 15 tuổi cũng đã là cậu học sinh trung học phổ thông rồi, thân hình cũng được coi là khác trưởng thành rồi, còn người đó nhỏ hơn anh đến 7 tuổi và chỉ là một cậu bé tiểu học nhỏ nhắn xinh xắn, cậu bé rất ngây thơ và đặc biệt cậu bé ấy có một nụ cười hình hộp rất dễ thương, cả hai là hàng xóm của nhau khi còn ở Seoul, cậu bé và anh cùng nhau chơi với nhau rất thân thiết, cậu bé rất thương anh lúc nào cũng chọc cho Jungkook cười cả, Jungkook anh cũng vậy. Vì Jungkook học rất giỏi, nên ngày nào cậu bé cũng sẽ canh Jungkook đi học về là lại xách tập vở chạy sang nhà anh để nhờ anh chỉ bài học, có khi mệt rồi ngủ luôn ở nhà anh. Hàng ngày ở cạnh nhau dần rồi Jungkook đặc biệt có tình cảm với cậu bé, lúc đầu anh nghĩ là vì thấy cậu bé dễ thương nên thích thú vậy thôi nhưng càng ngày nhìn cậu lớn lên một chút thì anh lại chắc chắn rằng đó không phải là tình cảm giữa anh trai và em trai hay bạn bè gì cả, mà là tình yêu thật sự.
Ba mẹ Jungkook cũng rất thích cậu bé, nên từ lâu cũng nhận thấy được tình cảm của Jungkook con trai mình dành cho cậu bé kia cũng thoải mái chấp nhận để Jungkook được vui vẻ.
Và thời gian cứ vậy trôi qua cũng đã gần 2 năm anh và cậu ở bên nhau, cho đến một ngày, khi chiều đi học về đến nhà theo thói quen anh sẽ tắm rửa và dùng cơm xong xuôi cũng đã chập tối là lúc anh sẽ về phòng học bài thì cậu bé sẽ sang nhà anh để cùng anh học. Nhưng chờ mãi đến lúc anh cũng đã làm xong hết bài tập rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cậu đâu, anh thắc mắc đi xuống hỏi ông bà Jeon thì mới biết là nhà cậu đã chuyển nhà đi vào lúc trưa anh đi học cũng không biết nhà cậu đột nhiên tại sao lại chuyển đi gấp rút như vậy, cả ông bà Jeon cũng không hề biết. Jungkook nghe xong lúc đó như muốn chết lặng, làm gì có điện thoại để liên lạc hỏi xem cậu đang ở đâu chứ, cũng chả có thông tin gì để tìm cậu.
Kể từ lúc đó Jungkook như mất đi nguồn sống vậy, anh hầu như cười nói rất ít, có khi cả ngày anh không nói không cười lấy một lần, lạnh lùng với mọi thứ, hàng ngày lúc đi học hay về nhà anh đều đứng trước nhà cậu bé nhìn mãi hồi lâu rồi mới luyến tiếc rời đi, anh sợ khi anh vừa quay lưng đi thì cậu bé sẽ quay về tìm anh sao, như lúc anh đi cậu đã không một tiếng mà biến mất khỏi anh. Jungkook rất muốn lúc đó anh sẽ là người đầu tiên cậu bé chạy vào lòng anh và nói "Em về rồi nè, anh Jungkook" như mọi lần cậu đi đâu về là sẽ chạy sang nhà kiếm anh chỉ để ôm anh rồi nói câu đó thôi, những lần như vậy anh rất vui và hạnh phúc.
Cứ như vậy mãi đến khi anh cũng đã tốt nghiệp xong trung học, vẫn mãi là một tình cảm dành cho người nọ. Thời điểm đó, tập đoàn Jeon thị lúc đó càng ngày càng phát triển mạnh, cũng lấn sang thị trường nước ngoài, vì thế ông bà Jeon suy nghĩ sẵn đây là cơ hội cho Jungkook học tập cao hơn để sau này còn thừa kế tập đoàn thay họ. Quyết định đưa anh ra nước ngoài cùng họ một thời gian sau đó sẽ quay trở về Seoul để anh tiếp quản tập đoàn Jeon thị ở đây.
"Chờ anh nhé, chỉ vài năm nữa thôi, anh nhất định sẽ tìm được em"
___________________________
Jungkook đi lại ghế sofa lớn trong phòng khách ngồi xuống đối diện ông bà Jeon, người hầu liền bưng từ trong bếp ra một ly trà nóng để trên bàn cho anh, rồi cúi đầu lui xuống. Ông Jeon bỏ tờ báo đang đọc trên tay xuống, nhìn anh hỏi.
"Hôm nay con về đây là có việc gì sao?"
"Lần này con về đây là có chuyện muốn nói với ba mẹ" - Jungkook đưa mắt nhìn nhìn ông bà Jeon, nghiêm túc nói.
"Là chuyện gì con mau nói đi?"
"Con đã tìm được em ấy rồi" - Lúc này, nụ cười trên gương mặt anh liền hiện rõ.
"Hả? Là ai cơ?"
"Là Taehyung đó ba mẹ"
"Thật sao???" - Ông bà Jeon ngạc nhiên, trố mắt nhìn nhau.
"Phải là thật" - Jungkook liền nở một nụ cười hạnh phúc.
"Sao con tìm được Taehyung vậy?"
"Em ấy là trợ lý riêng của con được tuyển vào tháng trước"
"Vậy thì hay quá rồi" - Ông bà Jeon cũng vui vẻ nhìn nhau cười, nói đến cậu bé Taehyung đó mà làm con dâu nhà họ Jeon, ông bà không thể không đồng ý, người lại ngoan ngoãn đáng yêu lại rất dễ dạy bảo, hỏi sao không thích cho được.
"Con muốn lấy Taehyung, mong ba mẹ chấp thuận"
"Ta đương nhiên đồng ý, Taehyung biết chuyện này chưa?"
"Vẫn chưa ạ... Vì em ấy không nhớ ra con" - Nói tới đây, mặt Jungkook thoáng buồn.
"Ầyyy... Vậy thì con phải mau lên, để Taehyung làm con dâu của nhà họ Jeon đi, không thôi người khác sẽ cướp mất con dâu của mẹ cho coi" - Bà Jeon nghe vậy, liền nhanh chóng hối thúc Jungkook, cứ ngỡ là đã mất tích luôn cậu bé, nhưng bây giờ Taehyung đã trở về bên Jungkook rồi nên bà chỉ chấp nhận Taehyung là con dâu thôi ngoài ra không có một con thiên kim tiểu thư nào mà có thể bước vào nhà họ Jeon được.
[Au: Bà mẹ muôn năm👍👍👍]
"Hừ... Ai mà dám cướp lấy Taehyung con sẽ cho sống không bằng chết"
"Vậy Taehyung hiện giờ đang ở Seoul sao?"
"Vâng, Taehyung đang ở nhà con"
"Hầyyy... Con mau đưa con dâu của mẹ về Chung Gia để ta gặp đấy"
"Vâng... Con sẽ làm vậy"
"À phải rồi... Ba, mẹ giúp con chuyện này đi ạ"
"Được, con nói đi"
Sau khi nói chuyện với ông bà Jeon một hồi, sau đó lên thư phòng bàn công việc với ông Jeon cũng đã đến chiều tối, rồi leo lên xe rời khỏi Chung Gia.
Ngồi trên xe, Jungkook nghĩ trong đầu không biết Taehyung đã dậy chưa và có còn dám bỏ trốn khỏi anh nữa hay không, liền đem điện thoại trong túi lấy ra, bấm một dãy số rồi gọi đi.
"Thưa cậu chủ, tôi nghe ạ" - Đầu dây bên kia, sau một hồi chuông liền bắt máy, Bác quản gia cung kính chào anh.
"Taehyung, em ấy đã dậy chưa?"
"Thiếu gia đã dậy và đang dùng bữa"
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ về, trông chừng thiếu gia cẩn thận" - Anh lạnh lùng đáp.
_____________________________
Khi Jungkook đi du học ở nước ngoài được 4 năm trở về Seoul, và bắt đầu tiếp quản tập đoàn Jeon thị được mấy tháng anh đã nhanh chóng thành công đưa Jeon thị ngày càng phát triển mạnh hơn đến nay cũng đã được một năm, là tập đoàn lớn nhất thế giới ai nghe đến cũng đều phải nể phục, đặc biệt chủ tịch của Jeon thị là một người trẻ tuổi lại còn lạnh lùng đẹp trai, khuôn mặt cùng đôi mắt hổ phách phải nói là đẹp không tả nổi, dáng người hoàn hảo đến mức khiến nhiều người ghen tị, cũng chính vì vậy mà nhiều những thiên kim nhà giàu nổi tiếng đều đến để ứng tuyển vào Jeon thị làm việc chủ yếu để quyến rũ anh rồi leo lên được cái chức vị Jeon Phu Nhân mà nhiều người chỉ dám mơ tưởng đến nhưng Jungkook nào thèm để ý đến, trong lòng anh chỉ duy nhất có một người - đó là Taehyung.
Lúc đó anh có cho người tìm kiếm cậu khắp nơi, nhưng vẫn là không thấy đâu. Rồi gần một năm sau, khi Jeon thị có đợt nhân viên mới vào được mấy tháng. Ở buổi họp đề cử thăng chức cho nhân viên, anh giao cho bên trưởng phòng thay mặt anh quyết định. Nhưng lại bỗng cảm thấy hứng thú muốn đến xem thì ngay ở buổi họp đó anh đã gặp lại cậu, ngay khi tới phiên cậu giới thiệu bản thân, cậu đã nở nụ cười hình hộp dễ thương đó với anh. Phải, anh chưa bao giờ quên nụ cười đó, cũng nhờ nó mà anh đã có khoảng thời gian anh thấy hạnh phúc nhất. Lúc đó anh liền cho cậu đặc biệt làm trợ lý riêng của anh, để lúc nào cậu cũng sẽ ở bên cạnh anh thôi.
"Để em chơi đùa đủ rồi, bây giờ bắt em về ngoan ngoãn làm vợ anh thôi, Kim Taehyung"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top