Chương 7
Cậu có thể nói cái gì? Tôi đây ngủ một giấc dậy thời tiết liền thay đổi, làm sao mà biết được chứ? Ngày hôm qua Chính Quốc cũng không có tới, không có cách nào nghe ngóng! Thái Hanh chỉ có thể nói với Hiệu Tích:
"Không bằng hôm nay đi đưa cơm sáng cho Điền tổng?"
Trịnh Hiệu Tích:"......."
Nói thật loại vấn đề nhỏ này ai sẽ đi báo cáo với lão tổng chứ? Chả lẽ nói: "Ai lão tổng, tiết mục đại hội lúc trước, tôi nhìn thấy ai ai ai khá tốt hiện tại tôi quyết định thay đổi ai ai ai, thay ai ai ai anh xem như vậy có được không? Hoặc là đổi ai ai ai cùng với ai ai ai?"
Cái trình tự này, giám đốc hạng mục giải trí của Điền Chính Quốc có thể quyết định, rốt cuộc thì thay đổi người ra vào đều sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của tiết mục. Cho nên điều động gì đó trong tiết mục này, trong công ty có chuyên gia phụ trách cũng có bộ môn nghiên cứu. Thay người thay nhân khí! Có ảnh hưởng không tốt đến tiết mục hay không! Có thích hợp với tiết mục hay không!.....
Chính Quốc quản lý một cái công ty lớn như vậy, mỗi ngày phải làm ra những quyết sách quan trọng cũng không thể vì hạn mục hiện tại bị đổi người mà hắn phải đi nghiên cứu một chút hướng gió của giới giải trí? Vậy hắn còn phải ra lương cao thuê nhân viên làm gì? Hắn chỉ cần những người đó làm tốt công việc, bảo đảm hiệu quả, sau đó đưa đến trước mặt mình, nói rõ ràng có thể kiếm tiền hay không. Sau đó hắn phán đoán một chút, mở cái hội nghị nếu có thể liền ký tên thi hành.
Cho nên chuyện 'thời gian nhàn nhã' lâm thời thay đổi người, Chính Quốc không rõ tình hình. Nếu như là ngày thường thư ký kim cũng sẽ không tiến vào báo cáo. Thậm chí cái văn kiện này cũng sẽ không đưa tới tay thư ký Kim, nhưng sắp xếp Kim Thái Hanh tiến vào 'thời gian nhàn nhã' là do thư ký Kim Thạc Trân phân phó xuống, cho nên chuyện thay đổi người này, giám đốc của hạng mục giải trí vẫn gửi một bưu kiện cho thư ký Kim. Đương nhiên, lý do thay đổi người, tiền căn hậu quả, cùng với ảnh hưởng như thế nào đối với tiết mục anh ta đều giải thích rõ trong bưu kiện.
Thư ký Kim sau khi xem xong, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đi vào nói với Điền Chính Quốc rốt cuộc thì người muốn Thái Hanh tham gia 'thời gian nhàn nhã' chính là Chính Quốc, không phải anh ta, anh ta chỉ là truyền lời mà thôi.
"Cho nên ý của anh là tôi nhét thêm một người vào hạng mục đầu tư của mình, sau đó nhân viên của công ty tôi đem người mà hắn muốn nhét vào, đá người của tôi ra?"
Điền Chính Quốc một bên cúi đầu viết chữ, một bên hỏi. Thư ký Kim Thạc Trân tự nhận là rất hiểu Chính Quốc, nhưng gần đây anh đối với năng lực bắt trọng điểm của Chính Quốc luôn nhìn không hiểu. Lúc trước, thời điểm thư ký Kim cảm thấy Điền Chính Quốc sẽ đối quyết sách của mình hoặc công ty có ý kiến thì hắn lại để ý tình huống Thái Hanh. Hiện giờ sau khi anh báo cáo xong, thật ra căn cứ theo lúc trước mà phán đoán, cảm thấy Điền Chính Quốc hắn sẽ để ý Thái Hanh bị đổi, nhưng biểu hiện của Chính Quốc chính là nhân viên phía dưới không thức thời nên không vui.
thư ký Kim không thể nói phải cũng không thể nói không phải, chỉ có thể mở miệng nói:
"Căn cứ nội dung trong bưu kiện, Kim Thái Hanh gần đây có tai tiến với La Tại Dân nên sẽ ảnh hưởng không tốt đối với tiết mục, mức độ nổi tiếng của cậu ấy cũng quá thấp. Mà Kim Trí Tú là nữ vương lưu lượng gần đây đang hot, rất nhiều chương trình đang mời cô ấy, hơn nữa thiết lập nhân vật lại là người dựa vào tài năng, ở giới giải trí chìm nổi nhiều năm rốt cuộc thành công......."
Điền Chính Quốc giơ tay đánh gãy lời thư ký Kim nói, hắn xoa xoa cái trán:
"Tôi có một loại dự cảm thật là không tốt."
Thư ký Kim Thạc Trân: "......."
Theo âm thanh Điền Chính Quốc vừa rơi xuống, cửa phòng làm việc bị gõ hai tiếng, sau đó thư ký Trần ở phòng thư ký mở cửa nói.
"Điền tổng, lầu 1 nói Kim thiếu tới."
Thư ký Kim Thạc Trân: "!!!"
Điền Chính Quốc thở dài: "Cho cậu ấy đi lên."
Sau đó nhìn thư ký Kim nói: "Đi xem một chút xảy ra chuyện gì? Rồi gửi vào hòm thư cho tôi."
"Vâng" thư ký Kim gật đầu, sau đó mở cửa rờii đi.
Không bao lâu Điền Chính Quốc thấy cửa phòng làm việc lại mở, thư ký Kim Thạc Trân nói với người ngoài cửa:
"Kim thiếu mời bên này."
Sau đó nói với Chính Quốc là Thái Hanh tới, liền đi ra ngoài. Từ ngoài cửa mở ra, Kim Thái Hanh thăm dò tiến vào, cười cười lấy lòng: "Điền tổng!"
Chính Quốc không tự giác mà gợi lên khóe miệng lãnh ngạnh, cậu cũng không phải chưa từng lấy lòng hắn, hoặc là nói, tình nhân của hắn tiêu tiền mua đều rất đủ tư cách, cũng đều rất biết lấy lòng. Thái Hanh tự nhiên cũng vậy nhưng mà đồng dạng bộ dáng, đồng dạng lấy lòng, hai ngày này cậu lấy lòng thấy thế nào cũng vui hơn bình thường?
"Vào đi!"
"Vâng"
Cậu đi nhanh vào thuận tay còn đóng cửa lại. Chính Quốc tự nhiên thấy hộp cơm mèo Kitty trong tay Thái Hanh, hắn giật giật khóe miệng, thiếu chút nữa không nhịn được mà mở miệng hỏi: 'Có thể đổi thành màu lam không?'
"Tôi mang cơm sáng đến cho anh!"
Thái Hanh ân cần đem hộp cơm đặt lên trên bàn, khác với hộp cơm 2 tầng lần trước, lần này so với lần trước nhiều hơn một tầng. Cậu đem cháo trong hộp cơm đặt tới trước mặt hắn, một hộp khác sắc thái cũng so với lần trước phong phú hơn, có trộn lẫn đồ ăn, có trứng cuốn, có cá nướng, thế nhưng còn có trái cây. Lập tức toàn bộ hộp cơm đều lấp lánh tỏa sáng, rạng rỡ thêm không ít. Chính Quốc nhịn cười, nói:
"Hôm nay cơm sáng so với hai ngày trước nhìn muốn ăn hơn."
Cậu giật giật khóe miệng, nghĩ thầm lúc trước không muốn ăn anh cũng đã ăn không ít nha? Nhưng ngoài miệng lại lập tức cười nói.
"Thật ra đêm qua tôi đã bắt đầu nghiên cứu, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân bằng còn có trái cây bổ sung vitamin cho anh. Đương nhiên......."
Thái Hanh cầm lấy một hộp cơm cuối cùng đặt qua một bên nói: "Quan trọng nhất chính là điểm tâm ngọt sau bữa ăn."
Trong hộp cơm trải từng khối bánh kem hình vuông, mỗi khối đều là khác biệt về hoa văn cũng khác biệt màu sắc nhưng mỗi một khối đều rất tinh xảo, hắn biết những khối bánh kem này, mỗi một khối đều khác nhau về hương vị. Kim Thái Hanh xác thật là hao hết tâm tư.
Điền Chính Quốc cúi đầu liếc mắt nhìn bánh kem một cái, tiếp nhận chiếc đũa Thái Hanh đưa tới, bắt đầu ăn cơm sáng. Hắn hôm nay vẫn như cũ uống cà phê đen, hôm qua không đi chỗ Thái Hanh, giống như chứng mất ngủ đã trở lại buổi sáng tính tình lớn không muốn ăn, vốn dĩ có thể đi sớm một chút ăn sáng, nhưng sáng nay một chút ý nghĩ cũng không có.
Tự nhiên hắn chỉ uống cà phê đen, đối với cơm sáng Kim Thái Hanh đưa tới cảm thấy rất vừa lòng. Ăn xong cơm sáng, Thái Hanh lập tức đem hộp cơm cất kĩ, sau đó thật cẩn thận đưa bánh kem đến trước mặt hắn còn truyền lên cái nĩa, đến cớ cũng đã chuẩn bị xong cho Chính Quốc:
"Buổi sáng đường máu thấp, bổ sung thêm chút đường."
Chính Quốc tán đồng gật đầu, vừa ăn bánh kem máy tính lại 'đing' một tiếng, là thư ký Kim gửi bưu kiện tới.
"Tốc độ làm việc của Kim Thạc Trân vẫn luôn không tồi."
Chính Quốc một bên ăn bánh kem, một bên duỗi tay click mở bưu kiện. Thạc Trân là tên của thư ký Kim. Bưu kiện của Kim Thạc Trân cũng thật ngắn gọn, không có chút dư thừa, nguyên nhân gây ra chuyện còn có thời gian địa điểm, đều viết rõ ràng ở trong đó giống như báo cáo vậy vừa xem hiểu ngay. Hắn liếc mắt một cái xem xong, ăn xong số bánh kem còn lại chút khó chịu buổi sáng đã không cánh mà bay! Hắn nhìn cậu tiếp tục dọn dẹp hộp cơm còn sót lại nói:
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Cậu hai mắt sáng ngời, nhìn Điền Chính Quốc: "Điền tổng, không phải anh nói cho tôi tài nguyên 'thời gian nhàn nhã' sao?"
"Ừ"
"Vậy tháng 8 tôi phải đi khi khởi động máy đúng không?"
"Tài nguyên là cho cậu, chính mình bị người đại diện đổi không biết sao?"
Điền Chính Quốc gõ mặt bàn hỏi. Kim Thái Hanh hoảng sợ nhìn Chính Quốc, kêu:
"Kim Trí Tú, cái vị trí kia của tôi quả nhiên là bị cướp?!!!"
Cậu đã nói rồi, đã nói rồi, dự cảm xấu của cậu là đúng mà.
Kim Thái Hanh phản ứng có chút lớn, Chính Quốc không biết mình đã ở chỗ này rồi, cậu còn hoảng sợ cái gì? Cậu ủy khuất cực kỳ, nhìn Chính Quốc nói:
"Bị đổi tôi cũng không biết mà! Lịch trình tháng 8 của tôi đều dời rồi, hơn nữa là anh cho tôi, tôi cũng không nghĩ tới sẽ bị người khác cướp."
Đây là trách tôi? Chính Quốc nhướng mày nhìn cậu, ánh mắt đều là: 'Hợp lại vẫn là tôi không nhìn kỹ tài nguyên đã cho cậu.'
Thái Hanh ủ rũ cụp đuôi, một bộ dáng đều là người đại diện của tôi không đáng tin cậy. Nhìn thái độ nhận sai tốt đẹp của Thái Hanh, Chính Quốc tiếp tục mở miệng:
"Hợp đồng còn chưa có ký với Kim Trí Tú, đối với tôi mà nói, ký với ai cũng không có vấn đề rất đơn giản."
Thái Hanh ngẩng phắt đầu nhìn Chính Quốc, hat mắt phát ra hò hét: 'Ký với tôi đi! Ký với tôi đi!'
Chính Quốc không nhịn nổi, cười một chút hắn vốn lớn lên đẹp trai, cười rộ lên càng làm cho cậu nhìn đến mê mẫn. Hắn thích phản ứng của cậu, cho dù là vô thố hay là mơ hồ như bây giờ. Hắn tiếp tục nói:
"Cậu đã hỏi qua người đại diện của cậu chưa? Người đại diện của cậu tối hôm qua mang theo Kim Trí Tú đi ăn một bữa cơm với giám đốc của cái hạng mục này, giải thích rõ ràng cái lợi và cái hại. Anh ta làm cái gì tôi không biết nhưng giám đốc hạng mục giúp anh ta thay đổi cậu với Kim Trí Tú, hơn nữa người đại diện của cậu nói, đã ký cho cậu hợp đồng làm việc tháng 8 rồi!"
Thái Hanh:"!!!" Hợp đồng? Hợp đồng gì? Tôi không có nghe nói qua mà!
"Nghe nói còn là một hợp đồng không tồi." Chính Quốc nói.
Chuyện người đại diện giúp nghệ sĩ công ty ký hợp đồng, ở trên người những nghệ sĩ hơi có danh tiếng đều là chuyện không thể được. Thật ra đến những nghệ sĩ nhỏ cũng có quyền lợi lựa chọn hợp đồng cho mình nhưng cái hợp đồng này đồng thời phải bảo đảm lợi ích cho công ty. Nhưng trên thực tế, nghệ sĩ tuyến 18 rất ít khi có quyền lựa chọn như vậy, không phải bởi vì bọn họ không muốn mà là bọn học căn bản không có lựa chọn. Công việc của bọn họ vốn đã khó tìm, tài nguyên hơi tốt một chút đều rất khó rơi xuống trên người bọn họ.
Rất nhiều nghệ sĩ thậm chí tiền tới tay mỗi tháng khả năng còn không bằng công nhân làm công bên ngoài. Giới giải trí lớn như vậy, người nổi tiếng lại nhiều nhưng trên thực tế nhân số ở giới giải trí nhiều hơn rất nhiều lần những người có danh tiếng. Nhưng công việc tốt đều sẽ tìm những người có danh tiếng, người không có danh tiếng chỉ có thể tự mình nỗ lực đi tranh thủ tài nguyên, sau đó bị sóng to trong giới giải trí bao phủ. Có thể bơi qua cuộn sóng này, đứng lên để cho người ta biết đến, thật ra mỗi mấy năm liền chỉ có mấy người như vậy.
Cho nên người đại diện thay nghệ sĩ tuyến 18 ký hợp đồng là chuyện thật bình thường, cũng không có mấy người nghệ sĩ sẽ đi từ chối. Duy chỉ có tài nguyên được ký có vấn đề hoặc là thời điểm yêu cầu nghệ sĩ bồi rượu ảnh hưởng đến lợi ích của họ hoặc yêu cầu trao đổi với nghệ sĩ, bọn họ tự nhiên cũng có quyền cự tuyệt, sau đó phai mờ trong mắt mọi người.
Đây chính là giới giải trí tàn khốc! Chính Quốc để Thái Hanh ngồi trên sofa ở một bên, cậu ngồi ở chỗ kia, hắn tiếp tục xem hợp đồng. Cậu lấy di động gửi tin nhắn cho Lâm Tại Phạm:
"Anh Lâm nghe nói anh ký cho tôi hợp đồng tháng 8?"
Tin nhắn trả lời của Lâm Tại Phạm tới cũng rất nhanh.
"Có một cái hợp đồng không tồi."
"Tôi nói rồi tháng 8 tôi muốn tham gia chương trình của công ty Điền tổng, không phải đã không cho ký hợp đồng rồi sao? Anh hủy cho tôi đi!"
"Hợp đồng cũng đã ký, hủy như thế nào? Cậu không muốn lăn lộn ở giới giải trí nữa sao?" Ký hợp đồng lại hủy, đó chính là vi ước.
"Tôi mặc kệ, trước khi ký anh không nói với tôi, không được sự đồng ý của tôi."
Lâm Tại Phạm gửi các icon khinh bỉ, sau đó nói: "Hợp đồng công tác của cậu có mấy lần là tự cậu xem, đều là do người đại diện lựa chọn."
"Đó không giống nhau, anh biết rõ tháng 8 tôi có công tác, lại đi ký hợp đồng cho tôi, loại tình huống này anh phải nói rõ ràng với tôi!"
"Cái hợp đồng này là của một bộ phim mạng, hiện tại phim mạng đang phát triển, có thể đóng được vai diễn này đối với cậu hay đối với công ty đều có chỗ lợi. Làm người đại diện ký cho cậu cái hợp đồng này, tôi cảm thấy không có vấn đề."
Lâm Tại Phạm đại khái là biết chuyện của Kim Trí Tú đã nắm chắc, nói chuyện cũng không có khách khí.
"Đối với phát triển của tôi mà nói, tài nguyên này không thắng nổi tài nguyên 'thời gian nhàn nhã', loại hành vi này của anh chính là đang tổn hại lợi ích của tôi. Lúc ấy trong hợp đồng công ty có nói, sẽ ưu tiên suy xét cho lợi ích của nghệ sĩ. Loại hành vi của anh không thể xưng là một người đại diện đủ tư cách, tôi đang ở chỗ Điền tổng, những chuyện anh làm tôi rất không cao hứng, tôi không thể tham gia, tôi cũng sẽ không để cho Kim Trí Tú tham gia."
Kim Thái Hanh gửi xong một đoạn này cũng không hề muốn trả lời Lâm Tại Phạm nữa. Cậu mắt trông mong nhìn Chính Quốc.
"Quá khi dễ người, làm sao có thể khi dễ người như vậy chứ?"
Nói xong hốc mắt cũng đỏ. Phim mạng đều là đoàn phim nghèo, có được bao nhiêu tiền? Cậu đi 'thời gian nhàn nhã', Chính Quốc cũng đã đáp ứng cấp 300 vạn phí tiêu dùng cho mình, tuy rằng công ty muốn điều động đi 200 vạn, tuy rằng so với những người nổi tiếng kia thì cực kì rẻ. Nhưng đối với cậu mà nói đã đủ nhiều rồi!
"Ách" Điền Chính Quốc có chút luống cuống nhìn cậu. Thái Hanh chà chà nước mắt sắp rơi xuống.
"Anh nói rất đúng, anh ta là người đại diện của tôi, anh ta muốn hố tôi, tôi đến năng lực phản kháng cũng không có."
Chuyện này cậu là không có chỗ để nói rõ lí lẽ, nói với người khác là Lâm Tại Phạm tự ký hợp đồng cho mình, người khác tin sao? Người khác sẽ chỉ cho rằng cậu là vì tài nguyên tốt hơn mới từ bỏ đoạn phim này. Sau đó thanh danh của cậu sẽ bị bôi xấu rồi truyền đi trong giới giải trí về sau ai còn dám dùng cậu? Điền Chính Quốc thở dài, đứng dậy đi đến bên người cậu, duỗi tay lau sạch nước mắt treo trên lông mi của cậu, mở miệng nói.
"Cậu vì sao không cầu tôi chứ?"
Kim Thái Hanh chớp chớp mắt to, âm thầm mềm mại nói: "Vậy cầu xin anh."
Điền Chính Quốc: "......." Vì sao cảm nhận không được thành ý thế này?
Không nghĩ ra mấu chốt nằm ở nơi nào, hắn mở miệng nói:
"Đối với những người kia mà nói tự nhiên đã không còn cách xoay người, cậu thì không giống, phía sau cậu không phải còn có tôi sao? Người đại diện của cậu trái với hợp đồng tự mình ký hợp đồng đó cho cậu, muốn làm lớn chuyện đối với tôi cũng rất đơn giản. Nếu anh ta còn muốn lăn lộn ở giới giải trí, loại thanh danh này anh ta tự nhiên không thể mang. Cho nên việc này anh ta chỉ có thể tự mình đi giải thích với đối phương, cũng bồi thường tự nhiên không có quan hệ gì với cậu."
Đúng vậy những chuyện không có chỗ nói rõ lí lẽ, thật ra phía sau nếu có chỗ dựa mà nói, tự nhiên rất đơn giản. Đặc biệt, thời điểm cái lý còn đang ở bên phía cậu, vậy thì càng thêm đơn giản. Kim Thái Hanh tiếp tục chớp chớp hai mắt còn treo nước mắt liền duỗi tay giữ chặt đôi tay Điền Chính Quốc, mười phần nghiêm túc nói.
"Điền tổng, tôi cũng không biết nên cảm ơn anh như thế nào. Thật là quá yêu anh, anh làm sao lại tốt như vậy chứ!"
Điền Chính Quốc: "......." Vì sao vẫn như cũ không cảm nhận được thành ý đây? Đương nhiên, vẫn như cũ không phát hiện nơi xảy ra vấn đề, hắn tiếp tục nói.
"Nhân cơ hội này, đề nghị với công ty một chút đổi người đại diện đi!"
Thái Hanh bổ nhào vào trong lòng ngực Chính Quốc, ôm cổ hắn nói: "Tôi yêu anh quá đi mất, Điền tổng."
"......." Điền Chính Quốc biết vấn đề ở nơi nào, hợp lại vừa rồi cậu đều nói cảm tạ ngoài miệng?
Đương nhiên, tôi dùng tiền mua tình nhân, cảm tạ tự nhiên muốn từ thể nghiệm! Hắn đối với nguyên nhân bất mãn cậu chỉ cảm tạ ở ngoài miệng tìm tìm một chút, phát hiện cũng chỉ có cái này. Cho nên hắn rất tự nhiên ôm cậu vuốt ve một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top