Chương 6
Lâm Tại Phạm cũng hiểu cái tài nguyên này nếu Kim Thái Hanh nháo lên thì ai cũng chiếm không được chỗ tốt. Anh ta hoãn sắc mặt, ôn tồn nói:
"Tính tình Kim Trí Tú có chút kiêu ngạo, cái này tôi sẽ nói với cô ấy. Cậu cũng không phải người mới chút chuyện này cũng không cần quá quan tâm!"
Thật ra Kim Trí Tú nghiêm khắc mà nói cũng không phải người mới, cô ấy giống với cậu đều là diễn vai quần chúng nhưng hai người bọn họ có một cái khác nhau chí mạng chính là Kim Trí Tú có kỹ thuật diễn nhưng Thái Hanh không có. Mà so bề ngoài, Thái Hanh xinh đẹp hơn Kim Trí Tú, cho nên đều là sinh hoạt của diễn viên quần chúng, thật ra tài nguyên của cậu hơn xa Kim Trí Tú.
So về tuổi cô ấy nhỏ hơn cậu cho nên nói cô ấy là người mới bất quá là bởi vì cô ấy hiện giờ đang nổi lại còn mới 20 tuổi, không tính là già. Không giống như cậu mấy năm nay không hot nổi cũng có thể về hưu. Nhưng lời nói không phải nói như vậy, Kim Trí Tú nhìn Thái Hanh không vừa mắt chủ yếu là do cậu ngủ mới có tài nguyên. Kim Trí Tú thì không giống vậy nhưng mà tài nguyên tốt trong tay cô ta đều lấy từ chỗ của cậu, Kim Trí Tú không có khả năng không biết, dùng đến yên tâm thoải mái cũng thôi đi, bằng cái gì khinh thường tôi?
Thái Hanh nhìn Lâm Tại Phạm: "Đây không phải vấn đề ngạo hay không ngạo, thái độ cô ta có vấn đề. Ghét bỏ tôi bồi ngủ vậy nhổ ra hết tài nguyên từ chỗ tôi đi."
Lâm Tại Phạm sửng sốt, Kim Thái Hanh đều biết? Thái Hanh không nhìn sắc mặt Lâm Tại Phạm mà tiếp tục nói:
"Ghét bỏ tôi dơ dùng đồ của tôi cô ta sạch sẽ chỗ nào? Tôi nguyện ý cho cô ta thì cho cô ta, hiện tại tôi không muốn chính là nháo đến hai người cũng không ai có tôi cũng vui."
Lâm Tại Phạm cười cười nói: "Miệng thật ra có thể nói không ít."
"Anh Lâm tôi cũng không lòng vòng, cái 'thời gian nhàn nhã' này tôi nhất định phải tham gia. Kim Trí Tú ấy à, tự anh mang theo cô ta nhìn xem có chỗ nào tranh thủ được một danh ngạch hay không đi!" Thái Hanh nói.
Kim Thái Hanh cũng đã nói đến tình trạng này, Lâm Tại Phạm không ngốc, hiện giờ xé rách da mặt đối với anh ta một chút chỗ tốt cũng không có. 'Thời gian nhàn nhã' xác thật là một cơ hội tốt Kim Thái Hanh tham gia nếu có thể nổi đối với anh ta cũng có chỗ lợi. Nếu đoạt không được cũng không cần thiết phải làm căng, Lâm Tại Phạm đứng dậy nói:
"Vậy được công tác tháng 8 tôi đều dời cho cậu, cậu kêu Điền tổng chiếu cố cậu nhiều thêm một chút, nếu có thể ở 'thời gian nhàn nhã' nổi lên cũng là bản lĩnh của cậu."
Kim Thái Hanh cũng cười cười đứng dậy.
"Vậy cảm ơn các ngôn của anh Lâm."
Lâm Tại Phạm gật đầu liền rời đi, Trịnh Hiệu Tích lúc này mới thở ra một hơi, nói với Kim Thái Hanh:
"Thái Hanh em cũng thật lợi hại dám khiêu chiến với anh Lâm."
Thái Hanh cũng hư thoát mà ngồi xuống sofa: "Nếu muốn ăn thịt nhất định phải vùng lên."
Hiệu Tích cười cười sau đó nói: "Vậy lịch trình anh lại làm một phần mới cho em, đúng rồi suất diễn của em trong đoàn phim này còn hai cảnh nữa sẽ đóng máy, thời gian phân biệt là cuối tuần này và cuối tuần sau."
Thái Hanh gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hiệu Tích tiếp tục hỏi:
"Vậy thời gian nhàn rỗi em có sắp xếp gì không?"
Cậu nghĩ nghĩ nói: "Vậy đi công ty trước! Bình thường không có việc gì không phải đi công ty bên kia nhìn một chút xem có công việc gì hay không sao?"
Dù sao Lâm Tại Phạm mỗi lần chỉ cấp một cái công việc đơn giản để tống cổ mình, công ty có đôi khi sẽ có cái loại lâm thời cần người hoặc là công việc mà người khác chướng mắt. Cậu nghĩ nghĩ tiền trong thẻ rồi nói:
"Em cũng muốn kiếm thêm một chút hiện tại những suất diện đó của em cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Khấu trừ cho công ty tới tay em một tháng cũng chỉ mấy ngàn."
Trịnh Hiệu Tích ở sâu trong nội tâm mắt trợn trắng nhưng ngoài miệng vẫn khuyên bảo.
"Thái Hanh lần sau không thể phung phí. Em hiện tại quần áo túi xách gì đó cũng đủ rồi tiền phải để dành."
Hiệu Tích không có nói rõ, Thái Hanh lật qua lật lại ký ức cũng biết anh nói chính là tiền mỗi tháng Điền Chính Quốc cấp cho. Cậu làm minh tinh tiền làm việc 1 tháng có thể thừa mấy ngàn nguyên, hiện giờ hàng hiệu hàng mã trên người đều là do Chính Quốc cho tiền mua. Nghệ sĩ nhỏ tuyến 18 như cậu ăn mặc thật ra cũng không thua gì Kim Trí Tú hoặc nói so với cô ta có khả năng tốt một chút.
Nói cho cùng thì Chính Quốc thực sự rất hào phóng, thời điểm tâm tình tốt một tháng cấp cho nam phụ Thái Hanh 20 vạn để mua sắm đôi khi đồ cậu ấy mua đều là nợ của Chính Quốc. Đương nhiên cũng không thể nhiều lần như thế, ký sổ nợ trước việc này phải báo cáo với thư ký Kim Thạc Trân, thư ký Kim nói có thể, nam phụ Thái Hanh mới có thể mua trời mua đất.
Cho nên vài thứ kia trong tủ quần áo hiện giờ của Thái Hanh giá trị không dưới 200 vạn đâu! Nhưng mà những điều này đối với cậu mà nói không có ý nghĩa gì, 2 vạn quần áo cùng với 200 vạn quần áo, đối với cậu mà nói là hoàn toàn giống nhau. Nếu đã có nhiều quần áo như vậy, cậu cũng không muốn mua thêm. Một năm này hầu hạ Chính Quốc cho tốt, dành dụm đủ tiền chờ một năm, nữ chính nên lên sân khấu tỏa sáng. Khi đó mình mỗi ngày ở nhà hưởng điều hòa, mỗi tháng đi ra ngoài thu tiền thuê nhà còn có thể ăn một nửa để dành một nửa. Trên thế giới này làm sao lại có nghề nghiệp vĩ đại như bao thuê phòng vậy chứ?
Đời trước Kim Thái Hanh thuê phòng ở của người ta tuy rằng là trong thành thôn, một tháng cũng tốn 500 tiền thuê nhà nhưng một tòa nhà đó Thái Hanh tính tính một tháng kiếm được gần 3 vạn! Đến lúc đó cậu ở thành phố lớn mua một đống phòng ở, tiền thuê nhà cùng với nhà trệt nhỏ ở nông thôn kia không giống nhau, tiền thuê nhà mỗi tháng ngẫm lại cũng cảm thấy vui vẻ.
Có chút tâm tư cùng với mộng tưởng như thế, cậu nghĩ nghĩ đến thất thần. Hiệu Tích nhìn cậu trong chốc lát nhíu mày trong chốc lát cười hì hì, cảm thấy Thái Hanh gần đây đều như thế này cũng không thèm để ý chỉ một lần nữa nghiêm túc bắt đầu đổi lịch trình.
Thời điểm Thái Hanh đi công ty, đối với công ty còn có chút cảm giác xa lạ. Nói cho cùng bản thân cậu chưa từng tới, nam phụ Kim Thái Hanh vốn dĩ cũng ít khi tới. Nam phụ Thái Hanh chính là loại người không biết cố gắng lại không có thực lực, có Chính Quốc nuôi liền vui vẻ còn ảo tưởng cả đời.
Có Lâm Tại Phạm cung cấp công việc thì bắt đầu làm còn muốn một lần là nổi tiếng. Tính nết như vậy có chỗ dựa lớn sớm có được 5 vạn 8 vạn, làm sao chịu đến công ty. Cho nên tuy rằng trong trí nhớ Kim Thái Hanh cũng có bộ dáng của công ty nhưng đều có vẻ thật xa xưa. Vào đại sảnh, đại sảnh cũng giống như Điền thị có một quầy lễ tân dẫn đường, có hai vị lễ tân xinh đẹp ngồi ở chỗ kia.
Lầu một rất ít khu làm việc, chủ yếu là tạo ấn tượng cho người khác, cho nên đại sảnh giống nhau đều rất lớn. Loại công ty giải trí này, đại sảnh trừ bỏ quầy lễ tân còn có một khu nghỉ ngơi thoải mái cũng có phục vụ trà uống với điểm tâm. Thái Hanh tiến vào liền thấy khu nghỉ ngơi có không ít người vây quanh.
"Bên kia xảy ra chuyện gì?" Cậu thò đầu ra nhìn, tâm bát quái bắt đầu ngoa ngoe rục rịch. Trịnh Hiệu Tích nhìn qua nói:
"Đại khái là nhất ca hoặc nhất tỷ của công ty ở bên kia!"
Loại tình huống này rất thường thấy, địa vị không giống nhau cũng chú định người theo bên người mình nhiều hay ít. Loại bởi vì có chỗ dựa giống Thái Hanh, công ty cấp cho một trợ lý, bằng không đến tư cách có trợ lý cũng không đủ.
"Hình như là Kim Trí Tú!" Đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh nhìn thấy Kim Trí Tú, nhưng ấn tượng của nam phụ Thái Hanh đối với cô ta khắc rất sâu, cho nên chỉ liếc mắt một cái cậu cảm giác được chính là Kim Trí Tú.
"Trí Tú?"
Hiệu Tích nhìn qua theo: "Có chút giống, cô ta làm sao trở về rồi? Gần đây không phải vội đến thời gian ngủ cũng không có sao?"
"Vội như vậy sao?"
Thái Hanh không thích Kim Trí Tú nhưng cũng không có địch ý quá lớn chỉ là cảm khái một chút. Vừa nói như vậy! Liền thấy cô ta bị vây quanh ở chính giữa quay đầu nhìn lại đây, cô ta xác thật không tính là thập phần xinh đẹp. Nhưng cũng không xấu cũng coi như thanh tú, không có gì đặc biệt. Ở giới giải trí chẳng sợ bạn không đẹp, ít nhất có xấu cũng phải xấu đến nổi có thể làm cho người ta nhớ kỹ, nếu tướng mạo bạn bình thường, đừng nói Kim Trí Tú như vậy đến Thái Hanh loại có chút tư sắc này cũng bị bao phủ ở sông dài trong giới giải trí, huống chi là Kim Trí Tú.
Nhưng cô ta lại có thể đi lên có thể nổi tiếng. Ngôn luận chỉ nhằm vào người chưa nổi mà một khi bạn nổi vậy bạn có đẹp hay không đều không phải vấn đề, ở trong mắt fan bạn chính là đẹp nhất. Hiện giờ Kim Trí Tú nổi, Thái Hanh cũng không sợ. Thấy Kim Trí Tú nhìn qua cậu cũng không né tránh cô ta lại cười cười khiêu khích, trong mắt đều là khinh thường.
Thái Hanh hướng lên trời trợn trắng mắt, nhếch miệng với Kim Trí Tú sau đó xoay người rời đi. Ai nguyện ý suốt ngày cung phụng người như vậy, khinh thường nam phụ Kim Thái Hanh, vậy chính mình cao quý chỗ nào? Cậu cũng thật tình chướng mắt cô ta, cho dù là không có ý tứ cũng được nhưng người ta lại ghét bỏ nam phụ Thái Hanh. Nếu không phải nam phụ Thái Hanh, bộ dáng kia của Kim Trí Tú mà cũng muốn nổi? Cô ta cũng có thể đến ngủ với Chính Quốc kia kìa!
Nghĩ đến Chính Quốc, Thái Hanh lại nhụt chí thật ra cũng không chỉ Kim Trí Tú khinh thường cậu, Thái Hanh biết rất nhiều người đều chướng mắt cậu. Nhưng cậu nắm chặt tay, nam phụ tuy rằng bồi ngủ nhưng tất cả cũng không phải công cóc, bồi ngủ là không tính công lao của người ta sao? Mọi người đều dựa vào bản lĩnh thôi!
Có lẽ là bởi vì xuyên vào nam phụ Thái Hanh, cậu ít nhiều cũng có chút cảm thấy không đáng giá thay nam phụ cho nên cậu hung hăng thề: 'Cậu cứ yên tâm đời này tôi nhất định sẽ giúp cậu sống tốt. Ăn ngon uống ngon ngủ ngon, sinh hoạt tốt. Làm bao thuê trọ được mọi người hâm mộ, không làm cũng có tiền!!!'
Một lần nữa ở trong lòng ảo tưởng một chút cuộc sống tương lai tốt đẹp, sau đó cùng với Hiệu Tích hai người đi thang máy. Nói đến cũng khéo, thang máy này xuống tới, cửa vừa mở ra người xuất hiện thế nhưng là Lâm Tại Phạm.
"Anh Lâm" Thái Hanh chào hỏi, nói cho cùng thì hiện tại còn đi theo dưới tay của người ta. Lâm Tại Phạm gật đầu, hỏi:
"Hôm nay làm sao lại tới công ty?"
Kim Thái Hanh cười cười: "Tới công ty nhìn một chút cũng thật lâu rồi tôi chưa có tới."
Lâm Tại Phạm gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Tôi vẫn luôn kêu cậu tới, có thời gian đến công ty, đều có lão sư dạy, học với lão sư nhiều một chút đối với phát triển của cậu rất có ích."
Hai người hàn huyên hai câu, Lâm Tại Phạm liền xua xua tay rồi rời đi. Thái Hanh kỳ quái mà nhìn Hiệu Tích nói:
"Anh Lâm vội vàng làm cái gì vậy?"
Trịnh Hiệu Tích cười nói: "Thái Hanh em quên rồi sao, anh Lâm chủ yếu là đi cùng Kim Trí Tú. Hơn phân nửa thời gian đều ở bên người Trí Tú, những người khác đều trực tiếp sắp xếp công việc để cho bọn họ tự mình chạy. Hiện tại Kim Trí Tú ở công ty cho dù là chuyện gì, anh Lâm khẳng định đều phải đi xem."
Hai người một bên nói một bên tiến vào thang máy, cậu sờ sờ cằm nói:
"Kim Trí Tú không phải muốn tham gia 'thời gian nhàn nhã' sao? Vậy thời gian tháng 8 của cô ta đều trống đúng không?"
Trịch Hiệu Tích không xác định: "Chuyện này anh không biết, lịch trình của cô ấy khẳng định đều ở trong tay anh Lâm và Hồ Huệ."
"Hồ Huệ?"
"Chính là trợ lý của Kim Trí Tú! Ăn uống với sinh hoạt hàng ngày của cô ấy đều do Hồ Huệ xử lý." Hiệu Tích giải thích.
Kim Thái Hanh tiếp tục cúi đầu trầm tư:
"Cái này thật ra cũng dễ đoán, tháng 8 cô ấy khẳng định không có nhận công việc, chỉ chờ tham gia 'thời gian nhàn nhã' thôi! Dù sao cũng là chế tác lớn, nếu được đi nhất định phải làm tốt chuẩn bị. Cũng không thể chờ đến khi nhận được thông báo của 'thời gian nhàn nhã' mới dời tất cả những công việc khác? Đây không phải đắc tội với người ta sao?"
Hiệu Tích ngẫm lại nói:
"Vậy cũng đúng. Vì tài nguyên tốt hơn thoái thác sớm những hợp đồng đã đáp ứng trước đó, chẳng những không đắc tội với người ta. Những người khác cũng không dám tùy tiện dùng tới, nói như vậy tháng 8 này cô ta khả năng thật sự không có công tác đâu!"
Kim Trí Tú dùng tài nguyên của người khác yên tâm thoải mái như vậy, làm sao sẽ cam nguyện bỏ trống 1 tháng. Hiện tại cách tháng 8 còn tới 10 ngày, thời gian này không có khả năng sẽ được sắp xếp công việc. Hầu như là những công việc quan trọng đều đã sớm tìm người rồi. Không có khả năng trong thời gian khẩn cấp như vậy mới tìm, mà có thể tìm được trong thời gian khẩn như vậy, không phải bị cho leo cây thì chính là loại công việc nhỏ đơn giản, tùy thời đều có thể tìm được người.
Loại công tác này, đối với Kim Trí Tú hiện giờ mà nói là không có khả năng coi trọng. Cậu ngẩng đầu thở dài:
"Em có một loại dự cảm không ổn."
Trịnh Hiệu Tích: "......." xin chỉ giáo?
Cậu tuy nói như vậy nhưng nhất thời còn chưa biết hai gia hỏa cấu kết với nhau làm việc xấu phía dưới rốt cuộc muốn làm cái gì? Cho nên chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Lên lầu đụng tới không ít tiểu trong suốt tuyến 18, Lâm Tại Phạm có một gian phòng nghĩ riêng, nghệ sĩ trong tay anh ta đều sẽ ở nơi đó. Kim Thái Hanh đi vào, hôm nay bên trong chỉ có nghệ sĩ của Lâm Tại Phạm là Đặng An Duy cùng với Nhất Nhiên, giống với Kim Thái Hanh hai người này cũng đều là là diễn viên phụ vạn năm. Đặng An Duy nhỏ hơn Thái Hanh 1 tuổi, tài nguyên cũng không khác gì cậu, dù sao cũng đều là từ trong tay Lâm Tại Phạm chảy ra.
Nhất Nhiên thì lớn hơn Thái Hanh 1 tuổi, khoảng thời gian trước mới vừa quay xong một bộ võng kịch, hai ngày này đang tuyên truyền hiện giờ xem như còn tốt. Thấy cậu hai người đều sửng sốt sau đó mấy người chào hỏi với nhau. Thái Hanh cười nói:
"Tôi thấy anh Lâm vội vã đi rồi có chuyện gì vậy?"
Đặng An Duy người này tính tình tương đối thẳng thắng, nói đến nguyên nhân Lâm Tại Phạm rời đi, cười lạnh nói:
"Còn có thể có chuyện gì, Kim Trí Tú kia ở dưới lầu chờ anh ta, kêu anh ta đi xuống."
Nhất Nhiên tính tình tương đối ôn hòa nhưng hiển nhiên hôm nay cũng bị khinh bỉ, nói chuyện cũng không có cẩn thận như ngày xưa:
"Đúng vậy! Vốn dĩ anh Lâm kêu hai chúng tôi tới là có công việc cần sắp xếp, nói đến một nửa Kim Trí Tú kia liền gọi điện thoại tới. Anh Lâm nói tạm thời không có thời gian, cô ta lại nói......."
Nói tới đây, hình như có chút khó có thể mở miệng, Đặng An Duy lại không sợ nói thẳng.
"Nói cái gì không cần phải để ý đến loại phế vật không lay nổi như chúng ta, cũng không nhìn lại bản thân mình xem, bản thân lăn lộn trong dàn diễn viên quần chúng bao lâu, lại nói tiếp còn không bằng tôi đâu!"
Ít nhất Đặng An Duy thực sự đánh bằng thực lực từ diễn viên quần chúng lăn lộn tới diễn viên phụ, cũng chính là từ khi chưa từng có lời kịch đến khi có lời kịch, đến khi có suất diễn nhiều. Kim Trí Tú cái loại này, Đặng An Duy nhìn không thuận mắt, tự nhiên cảm thấy cô ta thuần túy là có vẫn khí tốt. Nói tới đây, Đặng An Duy liếc nhìn Thái Hanh một cái:
"Cô ta có thể có ngày hôm nay cũng ít nhiều có công lao của cậu."
Thái Hanh ha hả hai tiếng cũng không cùng hai người nói nữa, chào hỏi một tiếng rồi đi địa phương khác tản bộ. Lúc 5 giờ rời khỏi công ty, cậu lại tìm được một công việc nhàn nhã, công việc không tính vất vả, chỉ thay đổi quần áo làm người mẫu một chút nhưng tiền lương không ít. Lúc đầu là vị minh tinh đã hẹn trước lâm thời hủy show, người đại diện của người đó vừa lúc đang tìm người, Thái Hanh liền tự giới thiệu mình.
Dự cảm xấu của Thái Hanh chung quy trở thành sự thật, ngày hôm sau cậu còn đang ngủ mơ hồ, liền nhận được điện thoại của Trịnh Hiệu Tích:
"Thái Hanh, em hay tin gì chưa? Kim Trí Tú hình như lấy được tài nguyên 'thời gian nhàn nhã', cô ấy chuẩn bị tham gia."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top