Chương 31

"Làm sao vậy?" Kim Thái Hanh kỳ quái.

Kim Thiều Tình ấp úng một hồi lâu mới nói: "Chị muốn ly hôn với anh rể em, đợi em trở về quyết định."

Kim Thái Hanh: "..."

Điền Chính Quốc cũng tỉnh lại, nhìn Thái Hanh vẻ mặt ngốc cúp điện thoại, hỏi: "Làm sao vậy?"

Thái Hanh mơ màng quay đầu nhìn Chính Quốc nói: "Chị em muốn ly hôn?"

"Không phải."

Hắn sửng sốt xong mới nói: "Điện thoại có phải tôi nhận đâu, cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai?"

Thái Hanh đối với nhà chồng của Thiều Tình là Trương gia không biết nhiều, thông qua đôi ba câu của Kim Nam Tuấn và ba mẹ Kim thì cũng chỉ đoán được Trương gia chẳng phải nơi tốt lành gì. Nhưng Thiều Tình chưa từng có ý định muốn ly hôn. Trương Ngọc Đào mới có 3 tuổi, Kim Thiều Tình dù có chịu khổ thế nào cũng chưa từng nói muốn ly hôn, vậy mà bây giờ.......

Cậu có chút nghi hoặc: "Hình như ý của chị em là muốn ly hôn đấy!"

Cậu quay đầu nhìn Chính Quốc nói: "Em phải trở về nhìn xem!"

Kim Thái Hanh nói đi liền đi, ngay trong ngày lập tức chuẩn bị đồ. Điền Chính Quốc nghĩ rồi nói: "Tôi cũng đi."

Nhìn gương mặt vô cảm của hắn, cậu cạn lời: "Anh đi làm gì?"

Chính Quốc nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy lấy bản lĩnh của cậu thì không thể giải quyết được việc này."

Thái Hanh thở dài nói: "Điền tổng, anh đừng nhìn em như vậy, việc này em thấy em rất thích hợp để xử lý, hơn anh là cái chắc."

Cậu vừa lấy quần áo ở trong tủ, bởi vì đang là mùa đông, mới có hai bộ mà vali nhỏ đã đầy, vừa nói: "Chúng ta á! Là hai loại người, năng lực xử lý tình huống cũng khác nhau. Anh đọc hiểu văn kiện, ký được hợp đồng, em không làm được. Nhưng những việc trong thôn, Điền tổng, anh không nhất định có thể làm tốt đâu!"

Hắn nghe xong liền thấy không thoải mái, cái gì gọi là hai loại người? Không đều là người sao? 

"Thế tôi lại càng muốn đi, tôi ngược lại muốn xem xem tôi cái gì không được?"

Hợp đồng mấy trăm triệu tôi còn có thể giải quyết, về điểm này cậu chỉ có phá là giỏi thôi. Chính Quốc lập tức từ tủ quần áo lấy ra hai bộ ném xuống trước mặt Thái Hanh. Dù sao trong nhà cũng đã biết mình yêu đương, yêu đương lại không nhất định cuối cùng sẽ phải ở bên nhau, đi thì đi! Bởi vậy, hai người cùng mua vé máy bay về nhà Kim Thái Hanh. Cậu trước khi trở về có gọi điện báo với mẹ Kim. Mẹ Kim biết Thái Hanh sẽ trở về, còn mang theo người bạn trai trên tivi kia, nhất thời vô cùng vui mừng. Khi Thái Hanh về đến nhà đã là chạng vạng, mẹ Kim đã chuẩn bị một bàn ăn vô cùng phong phú. Nhà của Kim gia đã bị phá ra, đang xây móng. Mỗi ngày ba Kim cùng mẹ Kim đều giúp đỡ làm việc. Buổi tối thì ở phòng sắt lá ngoài kia, sau khi được Thái Hanh trang hoàng lại, mùa hè không còn quá nóng, mùa đông cũng không đến mức lọt gió. Phòng lá sắt dùng một tấm vải ngăn thành phòng ngủ và phòng bếp. Vô cùng đơn giản, ở trước cửa đặt một bàn tròn lớn, bên trên bày hơn mười món ăn.

Thái Hanh buông hành lý, vào phòng liền thấy một bàn đồ ăn, ngạc nhiên nói: "Phong phú như vậy!"

Mẹ Kim cười nói: "Thì con trở về, đây đều là nó làm."

Thái Hanh sửng sốt, quay đầu quả nhiên thấy Kim Thiều Tình đang dọn dẹp phòng bếp, Thiều Tình ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt cậu còn cười cười. Nhìn bộ dáng của mẹ Kim không giống như đã biết chuyện, Kim Thái Hanh nghĩ hẳn là Thiều Tình vẫn chưa nói với bà.

"Hanh Hanh, đây là..." Mẹ Kim xoa xoa tay, nhìn Điền Chính Quốc ăn mặc chỉn chu hỏi.

Kim Thái Hanh cười nói: "Đây là bạn trai con, Điền Chính Quốc."

Sau đó lại quay đầu nhìn Chính Quốc, giới thiệu ba mẹ Kim cùng Kim Thiều Tình. Khoé miệng Chính Quốc tuy cười nhưng trong có vẻ hơi cứng nhắc, chào hỏi xong xuôi mới phát hiện, lấy thân phận của hắn, hình như đây là đang ra mắt ba mẹ 'vợ' sao? Hắn khí chất có thừa, bề ngoài tốt, ăn mặc cũng đẹp, mặt mày tuy hơi lãnh đạm nhưng không hề có ý khinh thường. Ba Kim mẹ Kim đều vô cùng vừa lòng, bọn họ biết mỗi người đều có tính cách khác nhau, ví như con rể cả của Kim gia nhà họ là một người hướng nội, thành thật, an phận. Bình thường lúc cùng Thiều Tình trở về cũng không nói lời nào, luôn yên tĩnh ngồi ở một bên. Chính Quốc nhìn qua liền biết là người không hay cười, có thể như vậy hẳn là đã cố gắng rồi.

Kim Thái Hanh còn ngoài ý muốn nhìn Chính Quốc một cái. Oa, Điền tổng thật là lợi hại! Điền Chính Quốc chẳng những lợi hại, hắn còn mua không ít lễ vật để biếu tặng, cầm đầy hai tay. Nào là rượu Mao Đài cho ba Kim, tổ yến cho mẹ Kim, còn có một bộ trang sức cho Kim Thiều Tình. Mấy đồ này cũng không phải hàng hiệu gì, đều là lúc sắp xuất phát mua ở sân bay, giá cả đối với hắn mà nói là quá bình dân, quá rẻ. Ba mẹ Kim nhận được quà, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vô cùng vừa lòng. Chờ lúc ngồi xuống, hắn mới nhướng mày nhìn cậu hỏi:

"Thế nào?"

Thái Hanh nhìn bộ dáng khoe khoang của hắn, khích lệ nói: "Điền tổng thật uy vũ."

Điền Chính Quốc với đáp án này vô cùng vừa lòng, hắn còn mang theo không ít đặc sản thành phố trở về, vịt quay đương nhiên không thể thiếu, cũng không uổng công hắn dừng lại mua. Một bữa cơm này cả khách và chủ đều vui vẻ. Ba mẹ Kim không ngừng thúc giục Kim Thái Hanh dẫn Chính Quốc đi dạo xung quanh. Thái Hanh vốn định kéo Kim Thiều Tình theo để hỏi chuyện nhưng mẹ Kim không đồng ý, Thái Hanh cũng không vội, dẫn Chính Quốc đi dạo một vòng trong thôn nơi nơi nhìn nhìn. Thôn Cam Lâm không lớn không nhỏ, từ đây lên trấn tuy tốn nửa giờ nhưng so sánh với các thôn khác thì đã được xem như là gần rồi. Dù sao hiện nay, phần lớn đều đã có xe máy chạy bằng điện, mọi người ra cửa trở về đều đạp xe, tiết kiệm được không ít thời gian. Trong thôn vẫn còn một ít người làm ruộng, nhưng phần lớn đều đã dùng để xây nhà. Người giống ba mẹ Kim không có việc gì sẽ xuống ruộng càng ngày càng ít, hầu hết tình nguyện đi ra ngoài làm công, trong thôn giờ phần lớn tuổi tác đều đã cao, con cái có thể kiếm tiền, dành thời gian hưởng thụ lúc tuổi già. Giống như ba mẹ Kim hiện giờ không nhiều lắm, chính là loại ngày thường có thể ăn đồ ăn cùng đậu phộng hay khoai lang, nếu thu được nhiều thêm sẽ được tới trấn bán. Nhưng bởi vì gần đây xây nhà cho nên lúc ăn không hết đều tặng cho hàng xóm để họ muốn ăn thì tự đến lấy. Trịnh Nghệ Nhân đã từng đến một lần nhưng ba Kim không cho, bà ta cảm thấy thật mất mặt, liền không đi nữa.

Kim Thái Hanh mang theo Điền Chính Quốc đến ruộng nhà mình, vừa chỉ vừa nói: "Từ nơi này đến chỗ kia, đều là ruộng của nhà em."

Chính Quốc nhìn nhìn, cây trồng xanh mượt, trông rất đẹp mắt. Vừa đi tới liền gặp mấy bác gái đang gánh thùng nước, lúc nhìn thấy Thái Hanh còn cười nói: "Hanh Hanh đã về rồi sao? Ôi chao, ai đây? Lớn lên cũng lịch sự quá."

Cậu cười cười chào lại nhưng không đáp, người nọ cũng không hỏi thêm, rời đi. Hắn lạnh lùng nhìn cậu: "Tôi khiến cậu mất mặt à? Còn không thèm giới thiệu tôi?"

Cậu xua xua tay nói: "Người trong thôn đều rất lắm chuyện, nếu em nói thì buổi tối bọn họ nhất định sẽ chạy tới vây xem anh."

Chính Quốc nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, Kim Thái Hanh tiếp tục kéo hắn đi nhìn thêm không ít chỗ, ngay cả mấy quán bán đồ ăn vặt cũng không tha. Khi cậu còn nhỏ, chỉ có ba bốn nhà trong thôn có bán đồ ăn vặt. Sau đó giao thông phát triển, lái xe máy vài phút là có thể đến trấn trên, so với trước kia tiện lợi hơn rất nhiều, muốn mua lúc nào thì mua lúc đó. Sau đó máy quán bán đồ ăn vặt trong thôn càng ngày càng ít, hiện giờ chỉ còn một hai nhà nhưng cũng chỉ có bọn trẻ con trên đường đi học ghé vào mua. Chính Quốc đã từng sống ở nơi cũng có quán ăn vặt, nhưng không giống như trong thôn của Thái Hanh. Cái quán đó khá lớn nhưng chỉ có một tủ kính còn một quầy đông lạnh, trong tủ kính bày đầy đồ vật để bọn trẻ con đến mua có thể thoải mái lựa chọn, mà ông chủ cũng dễ tìm. Cậu mua một lọ thổi bong bóng giá hai tệ, vừa đi cùng Chính Quốc vừa thổi, sau đó còn quay đầu hỏi hắn:

"Đẹp không?"

Hắn nhìn đến sửng sốt, cậu quả thật xinh đẹp. Có lẽ cậu không tim không phổi nhưng cũng chính cái tâm thái ấy khiến cậu mỗi khi cười đều tràn ngập thỏa mãn. Bong bóng làm từ nước và ít bột giặt quần áo, dưới ánh hoàng hôn mang theo một chút sắc hồng, theo gió bay đi.

"Đẹp."

Bong bóng đẹp, phong cảnh đẹp, người cũng đẹp. Thái Hanh cười tít mắt, cậu vừa chơi vừa mang theo Điền Chính Quốc trở về.

Mẹ Kim đã thay hai người đặt khách sạn ở trấn trên. Nói là khách sạn chứ thực chất chỉ là một cái nhà nghỉ, một đêm 89 tệ. Kim Thái Hanh từ trong nhà đi chỉ mang theo một bộ vỏ chăn cùng đồ tắm rửa. Cậu tuy không hiểu rõ nhưng vẫn biết đôi chút tình hình trên trấn. Mấy cái khách sạn ở đây thường vắng khách, có đôi khi mười ngày nửa tháng cũng không có một người, khách sạn không nhất định sẽ đổi vỏ chăn định kỳ đâu! Thái Hanh và Chính Quốc lúc ngày thường ra ngoài đều ở khách sạn cao cấp, mấy điều nhỏ nhặt này vốn không hề tồn tại. Còn nơi này.......cho nên cậu thuần túy chính là vì Điền Chính Quốc mới mang chăn mới trong nhà thay. Bằng không cậu sợ hắn đêm nay chỉ có thể đứng ngủ. Tới khách sạn Điền Chính Quốc quả nhiên ghét bỏ nhìn quanh, phòng chỉ rộng có 20 mét vuông, một cái giường, rồi WC phòng tắm, chặt cứng.

"Khách sạn bé thế này mà vẫn tồn tại sao?" Chính Quốc ngạc nhiên nhìn bốn phía.

Thái Hanh không buồn nói chuyện, im lặng trải giường chiếu, sau đó đẩy hắn vào phòng tắm nói: "Anh mau đi tắm rửa, ngày mai còn phải dậy sớm."

Điền Chính Quốc lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu: "Cậu thật sự càng ngày càng tùy tiện."

"Thế anh có tắm hay không?"

"Tắm."

Ngày hôm sau, khi hai người trở lại thôn, ba mẹ Kim đã chuẩn bị xong bữa sáng. Lúc ăn mẹ Kim còn hỏi Điền Chính Quốc một ít vấn đề, sau đó mới cùng ba Kim ra ngoài hỗ trợ làm việc. Kim Thái Hanh lúc này mới lôi kéo Kim Thiều Tình hỏi đầu đuôi ngọn ngành. Chuyện thật ra cũng rất đơn giản, chính là Trương Hiền Thắng chồng Thiều Tình ngoại tình. Đêm Giáng Sinh, Trương Hiền Thắng nói có việc bận rồi ra ngoài. Thiều Tình vốn cũng không có nghi ngờ, gã luôn rất thành thật lại an phận. Cô nghĩ cho dù toàn bộ đàn ông trên thế giới ngoại tình thì gã cũng sẽ không. Kim Thiều Tình nhân dịp lễ này mang Đào Đào đi xem phim điện ảnh, lúc từ rạp chiếu phim bước ra lập tức liền thấy một bóng dáng quen thuộc. Khi ấy cô vẫn chưa nghĩ đó là Hiền Thắng nhưng làm vợ chồng mấy năm, bóng dáng này khiến Thiều Tình nổi lên nghi ngờ.

Đi lên phía trước hai bước, liền phát hiện đúng thật là Trương Hiền Thắng. Thiều Tình sợ kinh người, không tiếp tục đi theo nữa. Nhưng buổi tối trở về, liền đem việc này náo lên. Kim Thái Hanh nghe xong nhíu mày hỏi:

"Chị suy xét kỹ chưa?"

Thiều Tình có chút do dự, cô kéo tay áo lên nói: "Đêm đó, lúc chị hỏi, hắn đã thừa nhận. Nhưng bọn chị có động tay."

Trên cánh tay Thiều Tình có một vết bầm, từ tím dần biến thành màu đen, có thể thấy được người xuống tay dùng sức rất lớn.

Điền Chính Quốc không đi ra ngoài, vẫn luôn ngồi sau Kim Thái Hanh nghịch điện thoại, lúc này mới liếc mắt nhìn một cái, lãnh đạm mở miệng nói:

"Loại đàn ông vừa ngoại tình vừa đánh phụ nữ, không ly hôn thì làm gì? Việc này có gì mà phải suy nghĩ?"

Thái Hanh trừng hắn: "Dù muốn ly hôn thì cũng không phải một hai câu là xong chuyện. Cái này liên quan tới cả của hồi môn với tiền sính lễ đấy!"

Chính Quốc ngây người: "Sính lễ? Bao nhiều?"

Thái Hanh quay đầu nhìn Kim Thiều Tình, cô liền nói: "Lúc ấy nhà bọn họ đem đến nhà mình mười vạn tiền sính lễ, chị mang theo năm vạn làm của hồi môn. Tất cả đều mang đến nhà bọn họ, mấy năm nay chỉ tiêu dùng mất một ít. Nhưng mười vạn đó chị vẫn luôn không động tới. Vì tiền lương của Trương Hiền Thắng đều giao cho mẹ hắn, chị sợ sau này Đào Đào đi học phải tiêu dùng nhiều, sợ mẹ hắn không đồng ý nên mười vạn này vẫn luôn không động tới."

Chính Quốc nhíu mày: "Có cái gì liên quan đâu? Họ muốn tiền thì cho bọn họ, chẳng lẽ còn phải vì chút tiền ấy mà cột hai người vào với nhau à?"

Hắn tự thể nghiệm tỏ vẻ với Thái Hanh. Cậu nhìn kĩ, năng lực xử lý sự việc của tôi đi. Đáng tiếc cậu không có quan tâm đến điều đó, tỏ vẻ không còn lời gì để diễn tả nhìn Chính Quốc nói: "Dựa vào cái gì chứ?"

Hiện tại mười vạn đối Thái Hanh mà nói quả thật không thiếu: "Người sai là Trương Hiền Thắng, là nhà bọn họ, tiền này không có khả năng còn đưa cho họ."

Chính Quốc nhíu mày, hắn không hiểu, vì cái gì? Đương nhiên là để sớm phân rõ ra chứ sao! Nhìn tay Thiều Tình kia kìa, loại người như tên đó mà cũng được coi đàn ông à? Thiều Tình tiếp tục nói:

"Có tiền hay không em không quan tâm nhưng em muốn giành được quyền nuôi Đào Đào, mà bọn họ nhất định không đồng ý. Cho nên em không biết."

Cùng Hiền Thắng tranh giành quyền nuôi con, Thiều Tình không có ưu thế quá lớn. Hiền Thắng ngoại tình không có nghĩa gã không thể nuôi con. Cuối cùng con do ai nuôi thì chỉ có thể xem điều khiển của ai đối với đứa con có lợi hơn thôi.

"Cái gì mà con cái thế?"

Bên này Thái Hanh còn chưa cùng Thiều Tình nói rõ ràng, mẹ Kim bên kia đã không yên tâm mấy người quay trở vào, vừa hay nghe được mấy lời này, nhất thời có chút ngây người. Thiều Tình nhìn thấy mẹ, lập tức cũng dọa ngốc. Thái Hanh thở dài thẳng thắn nói với mẹ Kim việc Kim Thiều Tình muốn ly hôn, việc này có thể giấu bao lâu chứ? Mẹ Kim nghe xong thiếu chút nữa ngất xỉu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lôi kéo tay Thiều Tình nói:

"Tình Tình à! Nếu ly hôn thì sau này con phải làm sao? Con giờ đã 29 rồi, ly hôn xong sẽ ra sao đây? Điều kiện  chúng ta không tốt, nếu còn muốn tái hôn thì phải làm sao?"

Chính Quốc nghe xong liền sửng sốt không nhịn được mà nói: "Dì, Kim Thiều Tình đã bị đánh."

Giọng hắn nghe có vẻ rất buồn bực. Nếu hắn có em gái chị gái, ai dám đánh họ thì không lột da róc xương kẻ đó hắn không mang họ Điền. Tuy quan hệ của hắn không thuần khiết gì nhưng hắn tự nhận hai bên đều là cô tình tôi nguyện, theo nhu cầu mà chỉ nói chuyện lợi ích không nói chuyện tình cảm. Cho nên, hắn đối với loại đàn ông đã ngoại tình còn ra tay đánh vợ như Hiền Thắng vẫn rất khinh bỉ. Tái hôn thì sao? Tái hôn thì không thể tìm được người tốt à? Chính Quốc không thể lý giải được suy nghĩ của mẹ Kim liền quay sang nhìn Thái Hanh, vẻ mặt đều là 'nhanh, mau thuyết phục mẹ cậu đi!'

Nhưng Thái Hanh không làm gì cả. Tâm tư của mẹ Kim, Chính Quốc không hiểu nhưng cậu lại hiểu. Suy nghĩ của mẹ Kim cũng như hầu hết các bậc cha mẹ khác, muốn con nhường nhịn được bao nhiêu thì nhường nhịn bấy nhiêu, rất cảm tính nhưng cũng rất thiết thực. Nông thôn và thành phố không giống nhau. Một khi Thiều Tình ly hôn, tin tức này đầu tiên sẽ không giấu được người trong thôn. Mà bọn họ sẽ không quan tâm lý do vì sao ly hôn mà chỉ để ý có phải Thiều Tình có vấn đề gì hay không? Vì sao đã kết hôn 5 năm lại đột nhiên muốn ly hôn? Đồng thời ở trong thôn sẽ đồn đãi vớ vẩn, rồi các loại cười nhạo. Đặc biệt những người này đều là họ hàng, Thiều Tình càng không thể chống đỡ. Nói cách khác sẽ bị nước miếng dìm cho chết đuối.

Hơn nữa sau khi ly hôn Kim Thiều Tình nhất định sẽ phải tái hôn. Hiền Thắng điều kiện trong nhà không tồi, người cũng thành thật, tìm ai tốt hơn hắn được đây? Cứ cho là ly hôn xong, Thiều Tình có được nuôi con hay không còn chưa chắc được, nếu thực sự giành được quyền nuôi con thì công thêm cái chân bị tật của cô, có thể tìm được ai? Tư tưởng mẹ Kim bảo thủ cũ kỹ, việc ly hôn đối với bà mà nói là việc lớn bằng trời.

"Để Trương Hiền Thắng tới xin lỗi đi! Nếu hắn nhận sai, bảo đảm sau này không như thế nữa, con cũng đừng náo loạn." Mẹ Kim nhìn vết thương trên tay Thiều Tình, đau lòng không thôi.

Điền Chính Quốc tới gần Kim Thái Hanh hỏi: "Như vậy cũng đúng sao?"

"Haha, cái gì cũng đều có thể chắp vá nhẫn nhịn được, riêng bạo lực gia đình thì tuyệt đối không."

Gã đã ngoại tình rồi, dù không ly hôn ai lo phận ấy thì còn được. Nhưng đây chính là bạo lực gia đình đấy! Có lần một thì sẽ có lần hai, đánh nhiều rồi sẽ thành nghiện.

"Vậy sao cậu không nói gì đi?"

Nếu không phải vì biết đây là việc của Kim gia, hắn quả thật sẽ không nhịn được bước lên nói hai câu. 

"Trước cứ để mẹ em nói xong đã. Không cho bà nói xong thì có nói gì bà cũng không nghe. Hơn nữa, ly hôn không phải việc người ngoài nói có thể xen vào. Nếu hiện tại Kim Thiều Tình không thể quyết tâm mà em lại chủ ý thì sau này chị ấy sẽ oán trách em! Dù sao thì sau khi ly hôn, người ta có oán hận hay không phải xem người ta có hạnh phúc không. Nhưng ai có thể bảo đảm sau khi chị ấy ly hôn sẽ tốt hơn chứ?"

Hắn nhìn cậu, nhướng mày: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi."

Đây cũng chẳng phải trong phim. Thái Hanh cười: "Tính chất hai cái này không hề giống nhau. Nếu là chuyện của em, dù có lật trời lật đất, hậu quả cũng chỉ có mình em chịu. Nhưng đây là thay người khác quyết định việc lớn cả đời."

"Cậu còn biết lật trời lật đất?"

"Cái gì gọi là lật trời lật đất, em chỉ lấy ví dụ thôi. Mà nói thật, em cũng cảm thấy em khá thẳng tính nhưng bọn hắn cũng không thể như vậy chỉnh em chứ, đúng không?"

Chính Quốc búng nhẹ vào trán cậu nói: "Cậu nói gì thì chính là cái đó!"

Chờ mẹ Kim nói xong, Thiều Tình quay đầu lại nhìn Thái Hanh, cậu liền hỏi cô: "Chị đã suy nghĩ kỹ chưa, chị muốn ly hôn không?"

Thiều Tình nhìn mẹ Kim, gật đầu. Kim Thái Hanh lại quay sang nói với mẹ Kim:

"Mẹ, có lẽ mẹ nói đúng. Người ta nhất định sẽ nói này nói nọ nhưng chẳng lẽ chúng ta phải vì để cho người khác ngậm miệng mà ép chị phải sống với loại người như vậy? Đúng, như vậy thì người ta sẽ không nói gì, không chê cười nhưng chị sẽ khổ. Chẳng lẽ mẹ muốn vì tránh trở thành đề tài cho người ta bàn tán mà để chị ngậm đắng nuốt cay, như vậy càng tốt hơn sao?"

Mẹ Kim lập tức bị cậu nói cho sửng sốt, còn có thể nghĩ như vậy sao? Kim Thái Hanh kéo tay áo Kim Thiều Tình tiếp tục nói:

"Lại nói sau khi ly hôn thì tái hôn không thể tìm được ai? Chính là tùy tiện vơ đại cũng vơ được người tốt hơn tên Trương Hiền Thắng vừa ngoại tình vừa đánh vợ này!"

Mẹ Kim nhất thời để nói cho á khẩu không trả lời được, nhìn Thái Hanh ngơ ngác hỏi một câu:

"Con nói như vậy, nếu chị con ly hôn thì con sẽ gánh trách nhiệm sao? Đây không phải là việc nhỏ?"

Kim Thái Hanh nhìn mẹ Kim nói: "Sao con phải gánh trách nhiệm? Việc này, ngay lúc này, ly hôn hay không, chị con phải tự suy xét rõ ràng. Nói như vậy, nếu chị không ly hôn sau này lại càng khổ, có phải mẹ sẽ gánh trách nhiệm không?"

Mẹ Kim lại sửng sốt: "Con đừng ăn nói linh tinh."

Điền Chính Quốc lập tức nói tiếp: "Dì, con cảm thấy Hanh Hanh nói rất đúng."

Chính Quốc mặt không biểu cảm nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn đang nói nghiêm túc. Con đây đang chống lưng cho Hanh Hanh nhà dì đấy! Mẹ Kim thở dài:

"Vậy để mẹ gọi điện cho Trương gia trước đã?"

Kim Thiều Tình vội vã nói:

"Mẹ, đừng gọi. Mẹ hắn hoàn toàn không cảm thấy con trai mình làm sai. Ngày hôm qua lúc con trở về, bà ta còn tìm con nói chuyện. Bà ta nói con trai bà ta ngoại tình không thể trách hắn mà phải trách con hồ ly tinh kia. Có con mèo nào trên thế giới không ăn cá chứ? Mèo đều tham tanh, chỉ cần không có những con hồ ly tinh đó thì tốt rồi. Bà ta còn nói phụ nữ không thể nháo. Nếu con không làm ầm lên thì con trai bà ta cũng sẽ không đánh con, bảo con đây là chuyện nhỏ mà náo thành chuyện lớn. Tóm lại, cái sai đều là do con. Con không muốn có quan hệ với bọn họ, cũng không muốn lại trở về đó. Con sẽ đón Đào Đào qua đây."

Mẹ Kim nén giận nói: "Sai không phải do con. Nhưng dù con muốn ly hôn thì mẹ cũng phải cùng bọn họ làm cho ra ngô ra khoai, ba mặt một lời nói rõ ràng."

Chờ mẹ Kim đi khỏi Kim Thái Hanh mới chớp chớp mắt nhìn Điền Chính Quốc. Hắn nhìn mà muốn cười, cúi đầu nhìn cậu. Cậu chỉ chớp mắt thì ai mà hiểu được cậu có ý tứ gì chứ? Thấy Chính Quốc không phản ứng, cậu liền trực tiếp hỏi:

"Anh đoán xem mẹ em có thể làm rõ ràng với bọn họ không?"

Kim Thiều Tình cũng làm vẻ mặt ngốc quay đầu xem hai người. Điền Chính Quốc nhướng mày nhìn cậu. Kim Thái Hanh liền nói: "Anh đợi mà xem, nghe mấy câu kia của mẹ em là đoán được chuyện sau đó rồi. Lát mẹ em trở về, nhất định sẽ bị bên kia giáo dục một trận."

Thiều Tình nghĩ tới thân phận giáo viên của mẹ Trương. Khi cô còn ở đó cũng không ít lần bị giáo huấn. Quả nhiên, lát sau mẹ Kim trở về, vẻ mặt đen thui.

"Bà ta nói con cứ ở bên này rồi đến lúc trở về thì tình cảm vợ chồng nhất định sẽ nảy sinh vấn đề."

Chính Quốc mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại giật mình, Kim Thái Hanh nói rất đúng. Đối với suy nghĩ của mấy người này, hắn quả nhiên thích ứng không được, thậm chí cũng không thể tưởng tượng rằng mình sẽ nghe được mấy lời này. Nếu là hắn thì hắn sẽ trực tiếp giải quyết bằng bạo lực nhưng xem ra Kim gia không thể làm như vậy. Thái Hanh hỏi mẹ Kim:

"Mẹ có nói với bà ta là chị con muốn ly hôn không?"

"Ngay từ đầu thì không có, mẹ gọi điện qua chỉ nói với Trương Hiền Thắng đánh người là không đúng. Bà ta lại bảo là do Tình Tình vẫn luôn quấn lấy Hiền Thắng đòi công đạo mới có thể bị đánh, người phụ nữ nào như vậy nhất định đều sẽ bị đánh, không phải do Hiền Thắng sai. Mẹ tức quá, nói một hơi liền nói muốn ly hôn. Bà ta liền hòa giải, bảo cái gì mà nếu ly hôn với con trai bà ta thì có thể tìm được ai tốt hơn chứ? Còn dọa nói Tình Tình như bây giờ làm bộ làm tịch về nhà mẹ đẻ, về sau lúc quay về nhà chồng sao có thể sống tốt? Rồi cái gì mà nồi nào úp vung nấy!" Mẹ Kim kể lại đơn giản.

Cậu đứng dậy, vén tay áo lên nói: "Đã xác định muốn ly hôn thì sợ cái gì? Còn nồi nào úp vung nấy? Chúng ta lập tức cho hắn biết cái gì gọi là 'bồi Liễu phu nhân hựu chiến binh'."

Chính Quốc yên lặng ngồi nhìn, sau đó lãnh đạm hỏi: "Lạnh không?"

Cậu run một trận, da gà đều nổi đầy tay: "Lạnh!"

Hắn nhìn cánh tay của cậu hỏi: "Muốn bỏ tay áo xuống không?"

Thái Hanh im lặng buông tay áo xuống rồi tiếp tục nói:

"Trương Hiền Thắng như vậy vẫn giống như trong trí nhớ của em, lớn lên mà còn nghe lời mẹ răm rắp. Đã 34 tuổi rồi, tiền lương mỗi tháng vẫn giao cho mẹ, ngoại trừ đi làm thì mỗi ngày đều ru rú trong nhà. Hơn nữa, keo kiệt vô cùng, sau khi kết hôn với chị, bữa cơm đầu tiên mời nhà em chính là đồ ăn vặt ở Sa huyện."

Chính Quốc ngẩng đầu nghĩ nghĩ, hắn biết đồ ăn vặt ở Sa huyện nhưng chưa từng ăn qua, cho nên hắn quay đầu nhìn Kim Thái Hanh. Cậu lập tức hiểu, nói với hắn: "Buổi chiều dẫn anh đi ăn."

Sau đó lại quay đầu nhìn Kim Thiều Tình nói: "Chị nói chuyện với Trương Hiền thắng trước đi. Nếu thật sự đã quyết tâm muốn ly hôn thì chị đừng nghĩ nhiều nữa, một lòng một dạ muốn là được."

Thiều Tình gật đầu. Còn một lòng một dạ của Điền Chính Quốc hiện tại, chắc đều là đồ ăn vặt ở Sa huyện nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top