Chương 19
Điền Chính Quốc làm như vậy không phải là ý nghĩ đột phát, hắn là muốn mang Kim Thái Hanh xuất ngoại đi chơi. Lúc Hàn Trí Thành nhận được tin tức này liền cảm thấy choáng váng, hộ chiếu của bọn họ đều đã được đưa đi thị thực. Chính Quốc ra tay vô cùng nhanh gọn, hộ chiếu đã được thị lực. Lúc Thái Hanh nhận được tin tức cũng không dám tin tưởng, cậu lập tức gọi điện cho Chính Quốc:
"Em kể cho anh một chuyện nhé, đoàn phim muốn xuất ngoại tiếp tục ghi hình!"
Chính Quốc nhấp miệng, giọng nói mang chút ý cười hỏi: "Vui lắm à?"
"Đương nhiên, em chưa ra nước ngoài bao giờ cả!" Cậu vui vẻ nói:
"Anh biết không? Em muốn đi nước Mỹ cực kỳ luôn!"
Hắn tiếp tục nói: "Ồ, thế khi nào xuất phát?"
"Mấy ngày nữa, vé máy bay đã đặt rồi, ha ha ha ha cái này bọn em sẽ không bị từ chối đâu, qua mấy ngày nữa là em xuất ngoại rồi!"
Giọng Chính Quốc nhàn nhạt từ đầu kia truyền đến: "Vui như vậy, vé máy bay ngày 23 à?"
Cảm xúc Thái Hanh đang hưng phấn đến tột cùng, không nghĩ nhiều lập tức tiếp tục nói: "Đúng vậy! Sao mà anh biết được?"
"Bởi vì vé máy bay là tôi bảo đặt." Giọng Chính Quốc vẫn nhàn nhạt như cũ.
Sự vui vẻ của cậu tức khắc bị dọa bay: "Anh đặt?"
"Đúng vậy! Vừa hay tôi cũng ngày đó ngồi máy bay đi công tác."
Cuối cùng cậu cũng biết có điểm không thích hợp, hỏi: "Sao lại trùng hợp thế?"
Hắn nhàn nhạt nói: "Cậu đoán xem?"
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Này, chắc không phải là vì anh muốn cùng em đi du lịch đấy chứ?"
Thật ra hắn chỉ không muốn một mình đến Mỹ công tác thôi, tuy rằng trước kia cũng thường xuyên đi một mình nhưng lần này hắn lại cảm thấy hoàn toàn có thể mang cậu theo. Nghĩ thế hắn liền trực tiếp mở miệng nói:
"Đúng vậy!"
Vốn muốn cho người con trai ngốc này vui vẻ hai ngày.
"Gạt người!" Miệng Thái Hanh tuy rằng nói vậy nhưng vẫn như cũ hưng phấn, cậu cười vui vẻ:
"Nhất định là kết quả mà công ty thảo luận, nhưng dù sao em cũng muốn xuất ngoại, đi cùng anh cũng tốt. Bọn em trở về sửa sang lại hành lý, hai ngày sau liền xuất phát, em đi mua ít đồ vật mang theo đây."
Cậu nói xong, không đợi Chính Quốc đáp lại đã cúp máy. Hắn sửng sốt nhìn điện thoại bị cúp một hồi, đây là lần đầu tiên hắn bị cậu cúp điện thoại, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Vật nhỏ vô lương tâm."
Kim Thái Hanh cùng Trịnh Hiệu Tích sửa sang hành lý xong xuôi, lúc xuống thang máy lại gặp Phác Thái Anh và Kim Trân Ni cũng đang kéo hành lý.
Thái Hanh: "..." Cậu cùng nữ chính có duyên với nhau nhỉ?
Phác Thái Anh nhìn hành lý của Thái Hanh, cười nói: "Cậu quay xong rồi?"
Cậu lắc đầu nói: "Chưa, đoàn phim chúng tôi muốn xuất ngoại ghi hình."
Ngữ khí kia muốn bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu kiêu ngạo. Bất thể là Thái Hanh hay là nguyên chủ đều chưa từng xuất ngoại. Đời trước cậu ngày đêm kiếm tiền dưỡng già, chưa hề ra nước ngoài, huống chi nghe nói xuất ngoại tốn phí vô cùng. Cậu sẽ không tốn hơn hơn mấy ngàn vào việc như đánh cược thế này. Dù cậu có đi thì cũng chỉ có thể ăn xin ở nước ngoài, cậu không đủ tiền duy trì để đi du lịch ngoại quốc. Nguyên chủ lúc còn có tiền đều đem đi mua quần áo, mua trang sức diễu võ dương oai. Cậu ấy không nghĩ tới việc mình sẽ bị vứt bỏ, cậu cho rằng mình vẫn sẽ luôn có tiền như vậy.
Thẳng đến bị vứt bỏ, nguyên chủ không còn tiền để sinh sống, chỉ có những quần áo, trang sức xa xỉ và sổ tiết kiệm trống rỗng. Khi đó tự nhiên cũng không có năng lực xuất ngoại, cho nên trong trí nhớ của Thái Hanh không có hình ảnh xuất ngoại du lịch. Cậu nghĩ đây đều là việc kẻ có tiền sẽ làm. Cậu cũng nghĩ tới, chờ mình trở thành bao thuê trọ là sẽ có tiền đi du lịch. Nhưng kinh hỉ tới quá đột ngột, loại người như Kim Thái Hanh không khoe ra hai ba phần sẽ cảm thấy khó chịu, cho nên cậu vui vẻ nói chuyện này với nữ chính. Sau đó, nữ chính hỏi:
"Cậu đi nước nào?"
Thái Hanh cười tủm tỉm đáp: "Nước Mỹ đó!"
Nữ chính a một tiếng: "Vậy sao?"
Kim Trân Ni lại nhìn Thái Hanh cười nhạo: "Không có kiến thức."
Biểu tình vui vẻ của Kim Thái Hanh phai nhạt không chút, Kim Trân Ni tiếp tục nói: "Nước Mỹ chúng tôi đều đã đi không biết bao nhiêu lần."
Bọn họ học thiết kế, muốn thiết kế tốt thì phải có tư liệu, ở nước ngoài học thêm kinh nghiệm là điều kiện vô cùng có lợi. Trân Ni nhờ có kinh nghiệm từng công tác ở nước ngoài mới có thể tiến vào Điền thị, sau đó cũng đi Mỹ công tác một lần, đối với cô mà nói xuất ngoại là vô cùng bình thường. Mà Phác Thái Anh cũng vậy, điều kiện gia đình cô không tính là quá kém cỏi, thời đại học cũng từng làm sinh viên trao đổi với Mỹ, kiến thức về thiết kế của cô cơ bản là học ở nước ngoài. Đối với bọn họ, hành vi của Thái Hanh thật giống người mới từ quê lên. Cậu a một tiếng, nhưng không thấy hổ thẹn, chỉ nhàn nhạt nói:
"Lần đầu tiên tôi đi, hưng phấn là chuyện bình thường."
"Hừ, cho nên mới nói là đồ nhà quê."
Kim Trân Ni nói, Phác Thái Anh lại trầm mặc, cô không làm người xấu nhưng cũng sẽ không đi ngăn cản. Thang máy dừng lại ở tầng một, Thái Hanh liếc mắt nhìn hai người một cái, nói:
"Đồ nhà quê thì đồ nhà quê! Dù sao tôi có Điền tổng đi cùng, sẽ không quá khác người, tôi cũng không lo lắng."
Cậu nói xong liền ngẩng cao đầu rời đi. Kim Trân Ni biểu cảm không thể tin tưởng nhìn theo, cậu ta đi cùng Điền tổng? Phác Thái Anh càng ngây dại hơn, bọn họ cùng đi sao? Kim Thái Hanh nổi giận đùng đùng lôi kéo hành lý, vừa đi vừa nói với Trịnh Hiệu Tích:
"Anh nói xem người kia có phải có bệnh không? Già rồi nên thích gây sự à? Gây sự với em có kiếm được tiền không?"
Tựa như chơi dẫm nắm, dùng đầu phá vỡ gạch là có thể nhảy ra đồng vàng, Thái Hanh cảm thấy mình chính là cái gạch kia.
"Có hay không thì anh không biết, nhưng sau đó chắc tâm tình sẽ thấy thoải mái?" Hiệu Tích kéo cậu đi chậm lại, nói.
"Có chỗ tốt cho cô ta à?" Thái Hanh đem hành lý nhét vào cốp xe, kéo cửa xe ngồi vào với Hiệu Tích.
Trịnh Hiệu Tích đáp: "Không có chỗ tốt gì, khi một người nhìn một người không vừa mắt thì dù người ta chỉ hắt xì một cái cũng có thể khiến người kia vui sướng khi người gặp họa nửa ngày."
Thái Hanh nghĩ sau đó phát hiện, lúc mình chán ghét một người hình như cũng giống vậy. Nhưng cậu nghĩ, trước nay cậu đều không đi khiêu khích người khác, nguyên nhân vì cảm thấy nếu khiêu khích người khác thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Cô ta thấy em liền khiêu khích, không sợ em nói cho Điền tổng à?"
"Có lẽ cô ấy cảm thấy Điền tổng sẽ không tin vào mấy lời gièm pha người khác."
Cậu hít sâu một hơi, không tin tưởng mà lấy điện thoại gọi cho Chính Quốc, hắn thế mà lại nhận. Cậu hỏi:
"Điền tổng, anh cảm thấy người mách lẻo là người thế nào?"
"Vô dụng! Làm sao?"
Cậu cười nói: "Không có gì ạ! Em đang trên đường tới đi sân bay, tối gặp nhé! Bye bye!"
Thái Hanh im lặng trong chốc lát rồi nói: "Báo cáo và cáo trạng vẫn là có chút khác nhau nha, chúng ta không cần quấy rầy Điền tổng."
Cáo trạng nữ chính? Không muốn sống nữa à? Buổi tối lúc Điền Chính Quốc trở lại chung cư của Thái Hanh, cậu làm một phần thịt kho nước tương giấm, món này hắn chưa có ăn qua. Còn có một chén canh cá cay làm món chính. Lúc hắn tới cậu cơ bản không bao giờ làm món chính là món cay cho nên hôm nay hắn nghiêm túc suy nghĩ xem có phải mình đã chọc cậu không vui hay không. Chính Quốc không ăn cay được, bởi vậy chỉ có thể cơm trắng với thịt kho, sau đó nhìn Kim Thái Hanh ăn hết món cá, ăn đến miệng bóng nhẫy.
Nhưng cũng vì thế cậu vô hình gây tội với ai kia, kết quả buổi tối liền bị Chính Quốc đè nặng giáo huấn một hồi. Ngày hôm sau, lúc Kim Thái Hanh thấy Trịnh Hiệu Tích tới còn nói:
"Làm người không thể không có điểm mấu chốt, anh có biết không! Phong thủy thay phiên luân chuyển nhé." Ai ôi, eo của tôi.
Hiệu Tích nhìn cậu không hiểu gì, đưa hộ chiếu cho cậu nói: "Ngày mai xuất phát, quần áo em đã chuẩn bị tốt chưa?"
Thái Hanh lập tức lại hưng phấn: "Xong rồi xong rồi, mọi người là cùng nhau xuất phát à?"
"Đương nhiên, bắt đầu quay từ sân bay."
"Không quay từ nhà sao?"
Hiệu Tích cũng không hiểu, đáp: "Nghe nói là phó đạo diễn không cho tới, hắn nói từ sân bay xuất phát là hoàn toàn ok."
Hoàn toàn không có nghĩ lý do thực sự là Phương Xán không hi vọng khi mở cửa liền thấy đại Boss. Kim Thái Hanh cũng không để ý, cầm hộ chiếu nhìn giấy thông hành bên trong, sờ vô cùng cẩn thận. Điền Chính Quốc đã rời giường, dựa vào ngạch cửa nhìn Thái Hanh, khóe miệng lúc này không tự chủ khẽ cong lên. Lúc trước nghe cậu nói các món ăn nước ngoài đều chưa ăn qua hắn liền nghĩ tới có phải cậu cũng chưa bao giờ ra nước ngoài không. Ngày xuất phát Thái Hanh dù có đi trước thời gian cũng bởi vì kẹt xe mà thành người tới trễ nhất. Lúc cậu đến sân bay, mọi hưng phấn đều bị tiếng thét đinh tai nhức óc bao phủ.
Nhìn biển người tấp nập bên ngoài sân bay, cậu trợn tròn mắt, Hiệu Tích nhất thời cũng há hốc mồm. Lúc này cậu mới chân chính cảm nhận được khí thế của 'thời gian nhàn nhã' khi mời minh tinh, lưu lượng hạng nhất. 'Thời gian nhàn nhã' là đại bài, từ đoàn đội là có thể nhìn ra, mỗi người tùy tiện kéo ra ngoài đóng phim đều là mấy ngàn vạn thù lao. 'Thời gian nhàn nhã' hai tuần trải qua những ngày nhàn nhã khiến cảm giác của Thái Hanh đối với mấy người kia lệch đi rất nhiều. Khung cảnh hiện giờ mới làm cậu ý thức được, mình cùng những người này có bao nhiêu khác biệt, là khác nhau như trời với đất!
"Từ Minh Hạo, Từ Minh Hạo, Từ Minh Hạo!"
"Văn Tuấn Huy, Tuấn Huy, em yêu anh, em muốn sinh khỉ con cho anh!!!"
"An Hữu Trân, aaaaa, là An Hữu Trân thật kìa!"
"Tôi chết cũng nhắm mắt rồi."
Đám người trước mắt như núi như biển nhưng bảo an sân bay vẫn làm tốt nhiệm vụ. Bất kể những người này có như thế nào thì họ đều dành được một con đường cho khách di chuyển. Thái Hanh cùng Hiệu Tích dưới sự bảo hộ của bảo an tiến vào sân bay. Không biết là ai hô lên một câu:
"Mau xem, là Đại Vương Bắt Yêu."
Kim Thái Hanh: "..."
Có ý gì sao? Bắt yêu = làm yêu, làm yêu lão đại, làm yêu Đại vương, chính là Đại Vươơng Bắt Yêu. Thái Hanh không nghĩ tới mình có thể có fan cũng không nghĩ tới mình có thể có fan, cũng không nghĩ tới mình có nhiều hắc fan như vậy. Không biết là ai mang cà chua, ném cậu. Ở đây một biển người, không thể nào biết được. Cậu bị ném trúng đầu, nhất thời không kịp phản ứng. Hiệu Tích cũng bị dọa. Anh đoán được sẽ có fan, nhưng không nghĩ tới việc này có thể liên lụy đến Thái Hanh. Dù sao thì trên mạng, việc về Kim Thái Hanh đã ngừng nghỉ.
"Đi mau!" Hiệu Tích nói.
Thái Hanh gật đầu, fan phần phía sau có chút xôn xao, có người kêu lên: "Là cậu bắt nạt Hữu Trân."
Thái Hanh cảm giác sau gáy đau xót, Hiệu Tích đẩy cậu: "Không cần quay đầu lại, có phóng viên!"
Quay đầu lại, bị chụp chính diện thì càng chết. Ngay cả nếu có quay đầu lại thì có thể biết được là ai sao? Có thể đánh fan à?
"Ném hay, ném hay!"
"Làm tốt lắm."
"Fan ai ném đấy? Tôi chuyển làm fan người đó!"
"Hahaha haha....."
"Đại Vương Bắt Yêu chạy rồi!"
Kim Thái Hanh đến lúc chết cũng chưa từng chật vật như vậy, cậu chưa làm việc gì có lỗi với những người này, bị bắt nạt còn bị cười nhạo. Dù cậu có lạc quan thì lúc này cũng đã đỏ hốc mắt, nhưng cậu lại chỉ có thể bị Hiệu Tích đẩy thoát khỏi hiện trường này. Người nổi tiếng có đôi khi rất bất đắc dĩ. Dưới loại tình huống này, nếu cậu dám quay đầu lại mắng một câu nhất định sẽ gây xôn xao, bị hắc đến che trời lấp đất.
Tại sảnh lớn sân bay quốc tế, fan đều bị ngăn ở bên ngoài, không ai có thể ném Thái Hanh. Nhưng cậu vẫn rất ủy khuất, buổi sáng cậu mới làm tóc, còn mặc quần áo mới Chính Quốc đưa tới, tất cả đều bị hủy hoại. Trịnh Hiệu Tích vừa cầm khăn giấy lau cho cậu vừa an ủi:
"Có Điền tổng ở đây, đến lúc đó phát sóng chắc sẽ ổn thôi!" Nhưng muốn tẩy trắng cũng không dễ dàng.
"Ném cũng ném rồi, đến lúc đó biết thì thế nào? Lại nói em không thuận theo An Hữu Trân là sự thật, lúc toàn bộ hành trình được chiếu thì fan của cô ta cũng chỉ cho rằng em không thông cảm."
Hiệu Tích yên tĩnh lau sạch cho cậu rồi mới nhàn nhạt nói: "Nếu em có thể hồng như cô ấy thì sẽ có fan vì em mà nói chuyện."
"Em không có năng lực như cô ta, nhưng không bạo hồng thì phải chịu bị bắt nạt à?"
"Đúng."
Hiệu Tích đáp lại một chữ. Nghề nào cũng vậy, đặc biệt trong giới giải trí, người không nổi tiếng chịu ức hiếp không phải rất bình thường sao? Kim Thái Hanh tức mà không nói được lời nào, nhưng bởi vì để kịp thời gian, chỉ có thể cùng Trịnh Hiệu Tích đi gửi hành lý trước, sau đó tới cửa soát vé khoang doanh nhân. Cuối cùng nhờ người dẫn tới chỗ đoàn phim. Thái Hanh là người tới trễ nhất, mọi người đã ở bên trong, lúc thấy cậu đều thấy kinh ngạc. Thôi Thắng Triệt tính cách ngay thẳng, trực tiếp mở miệng:
"Cậu làm sao vậy?"
Thái Hanh lắc đầu, Văn Tuấn Huy ôn hoà hỏi: "Muốn tắm rửa một chút hay không?"
Thái Hanh tiếp tục lắc đầu: "Phải đăng ký, khá mất thời gian." Cậu vì kẹt xe nên đến muộn, lúc đổi xong vé máy bay thì đã sắp đăng ký.
Lâm Duăn Nhi lôi kéo cậu ngồi xuống: "Fan bên ngoài làm sao?"
Hàn Trí Thành cũng nhìn lại đây, nếu là fan làm thì việc này cùng ông ta không thoát được quan hệ. Bởi vậy, Trí Thành thỉnh thoảng liếc nhìn phía bên này. Nhóm người họ không phải mỗi người đều là khoang doanh nhân, đoàn phim chỉ cung cấp vé cho khoang doanh nhân, nếu muốn ngồi khoang hạng nhất thì phải tự trả tiền. Kim Thái Hanh sẽ không lãng phí như vậy, nếu là bình thường cậu sẽ chọn khoang phổ thông, giờ có khoang doanh nhân là cậu đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Cậu vừa ngồi xuống không bao lâu, tiếp viên đã thúc giục đi đăng ký, Kim Thái Hanh chỉ có thể đứng dậy theo bọn họ ra ngoài nước. Lúc ngang qua Trí Thành, ông mở miệng hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
Cậu rất muốn mắng hai câu, nhưng vẫn nhịn xuống: "Không có việc gì."
Trí Thành gật đầu, thật ra ông có thể làm được như vậy đã là không dễ, ông quá ngoan cố, ông hận giới giải trí này. Nhưng khi chân chính quyền thế xuất hiện, ông phát hiện bản thân bất lực, bị mắng một trận, không phải mắng tỉnh ông mà là mắng ông đến mức không còn lời nào để nói. Bởi vì không còn lời nào để nói mới phát hiện ông chỉ biết oán trời trách đất, so với người khác thậm chí cả Thái Hanh, ông càng kém hơn. Trí Thành cho rằng cách sống của ông sai, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục cứng ngắc trôi qua cuộc sống này, ông không nói được lời xin lỗi, đành hỏi một câu hỏi thăm đơn giản.
"Không có việc gì chứ?"
Khoang doanh nhân vẫn rất rộng, Từ Minh Hạo, Lâm Duăn Nhi, Trương Nguyên Ánh, An Hữu Trân đều không ở khoang doanh nhân, bọn họ tự trả tiền đi khoang hạng nhất. Thái Hanh không biết những người khác nghĩ gì, nhưng cậu vẫn rất vừa lòng.
"Kim thiếu phải không?"
Một tiếp viên hàng không xinh đẹp mặc đồng phục khéo léo nhỏ nhắn cúi người hỏi Kim Thái Hanh. Cậu quay đầu nhìn. Đầu tóc cậu vẫn dính ít cà chua chưa rửa sạch, trên quần áo còn có chút dấu vết.
"Đúng vậy." Cậu nói, đã lên máy bay nên tâm trạng cậu cũng tốt, cho dù chật vật thì cậu vẫn rất vui vẻ.
Tiếp viên hàng không bởi vì cậu chật vật mà có biểu hiện coi khinh, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Có người mời cậu lên tới khoang hạng nhất, xin theo tôi."
Kim Thái Hanh sửng sốt, ngây người hỏi: "Tôi lên khoang hạng nhất?"
Tiếp viên hàng không mỉm cười đáp: "Đúng vậy."
Cậu quay đầu hỏi Trịnh Hiệu Tích: "Anh nói xem có phải Hữu Trân không?"
Cậu khẳng định người ném cà chua là fan Hữu Trân, tuy cậu cũng cùng Lý Châu Viên không hợp, nhưng fan của Châu Viên cũng như cậu đều ít đến đáng thương.
Châu Viên so với cậu còn kém nổi hơn, đương nhiên không có khả năng là fan Châu Viên. Thái Hanh trong lúc quay chụp cùng Nguyên Ánh và Duẫn Nhi không có xung đột, cùng những nam minh tinh lại càng không, cho nên chỉ có thể là do fan Hữu Trân làm. Nghĩ như vậy nên khi có người mua vé khoang hạng nhất cho mình, phản ứng đầu tiên của cậu là Hữu Trân muốn lập công chuộc tội.
"Đến ngay đến ngay."
Suy nghĩ một lát, cậu lập tức đuổi theo tiếp viên hàng không. Kim Thái Hanh đối với việc vứt bỏ Trịnh Hiệu Tích không có một chút áy náy, có cơ hội thể nghiệm khoang hạng nhất thì cớ sao mà không làm? Cậu lập tức đem túi xách đi theo tiếp viên hàng không. Châu Viên hâm mộ theo, Thắng Triệt cùng Tuấn Huy không có phản ứng gì, lúc Thái Hanh đi ngang qua còn cười gật gật đầu. Tiếp viên hàng không mang theo Kim Thái Hanh tới khoang hạng nhất. Khoang hạng nhất khác với khoang doanh nhân, khoang doanh nhân chỉ rộng hơn khoảng phổ thông một chút nhưng không gian ở khoang hạng nhất so với khoang doanh nhân còn muốn lớn hơn. Cậu thấy có người có thể nằm xuống, có người xem văn kiện, khoang hạng nhất so khoang doanh nhân xa hoa hơn không biết bao nhiêu lần.
Liếc mắt nhìn lại cũng chỉ có tám chỗ ngồi, người trong đoàn phim đã chiếm đến bốn. Lúc Thái Hanh tới bốn người kia đều kinh ngạc nhìn cậu. Cậu nhất thời liền có chút nghi hoặc, biểu cảm của Hữu Trân hình như không giống cậu nghĩ, linh quang đột nhiên hiện ra. Khoan khoan! Hình như cậu đã cái gì rồi thì phải? Sau đó cậu liền thấy tiếp viên hàng không dẫn mình đến một chỗ trống, mà ngồi đối diện cậu là Điền chủ đại nhân! Nhìn biểu tình của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc hơi nhướng mày:
"Cậu quên tôi?"
Thái Hanh lập tức mặt không biểu cảm lắc đầu, cố không để mình lộ ra điều gì, ngoài miệng nói: "Không có khả năng."
Chính Quốc cũng không truy cứu, hắn nhìn bộ dạng của cậu rồi nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Cậu lập tức ủy khuất: "Fan ném."
"Dùng cái gì?"
"Cà chua."
Hắn ngẩn người: "Fan ra cửa còn mang trái cây?"
Thái Hanh cũng choáng váng, cậu không biết mà! Đời trước đời này đều không có fan, cậu thật sự không biết fan theo đuổi minh tinh ra cửa mang theo cái gì. Chính Quốc thấy cậu không nói lời nào, hỏi: "Chắc không phải cố ý mang đến ném cậu chứ?"
Thái Hanh nhìn hắn một cái, xoay người cất hành lý rồi ngồi vào chỗ, cậu một chút cũng không muốn nói chuyện phiếm với Điền chủ đại nhân. Hắn cong môi cười: "Lát nữa sau khi máy bay bay lên, cậu có thể kéo màn đổi quần áo."
Cậu ai oán nhìn hắn: "Cứ như vậy mà thay á?"
Chính Quốc không đáp, dù sao hắn cũng không ngại. Trương Nguyên Ánh ở phía sau nhìn hai người nói chuyện, trong lòng đau như bị dao cắt, hắn khác hoàn toàn với Điền tổng trước mặt cô. Chờ máy bay thông báo cất cánh, Kim Thái Hanh đã ngoan ngoãn ngồi yên. Lúc cất cánh cậu không thấy quen có chút ù tai. Cho đến khi máy bay bay lên trời, chìm vào tầng mây, thành phố nhỏ đến mức chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn đến cuối. Cậu vui vẻ quay đầu nói với Điền Chính Quốc:
"Anh mau nhìn xem, mau nhìn xem, xuất phát rồi."
Ngay lập tức sẽ đến một quốc gia mới. Hắn rất nể tình quay đầu nhìn cậu. Thái Hanh ghé vào cửa sổ, mở to mắt nhìn những đám mây bên ngoài, lần đầu tiên nhìn mây từ trên máy bay cảm thấy vô cùng khác lạ. Chính Quốc trong lòng cảm thấy thú vị, chăm chú nhìn cậu. Hắn biết cậu hiện tại đang rất vui vẻ nhưng rất nhanh sau đó sẽ khác. Quả nhiên 15 phút sau, cậu đã nhìn chán. Trên bầu trời ngoại trừ mây vẫn là mây, một mảnh trắng xóa, nhìn 15 phút liền thấy không có gì đẹp.
Thái Hanh lại có tâm tư đi nhìn Chính Quốc bên kia, hắn đã kéo bàn xem văn kiện, trên bàn một ly nước trong. Mắt cậu xoay chuyển, gọi tiếp viên hàng không nói muốn uống một ly nước lạnh và ăn đồ ăn tinh xảo ở khoang hạng nhất. Không giống bên ngoài, đồ uống đều dùng ly dùng một lần, cậu nhận được đồ uống lạnh đựng trong một ly thủy tinh xinh đẹp. Từ dưới lên trên có ba tầng màu sắc, rìa ly được điểm xuyến bằng một lát chanh, ống hút theo đá lạnh dựa vào ly, cong thành một hình dáng xinh đẹp.
Thái Hanh cầm đồ uống đi đến cạnh Chính Quốc, mỗi một khoang hạng nhất đều có vách ngăn, chỉ có khi người đối diện muốn thăm dò mới có thể nhìn thấy một chút. Cậu vừa uống đồ uống vừa cúi đầu hỏi hắn: "Anh có khát không?"
Hắn ngẩng đầu nhìn cậu. Thái Hanh cười: "Cho anh uống nè."
Rồi đem đồ uống đưa cho hắn. Hắn không động đậy, vẫn như cũ nhìn hắn, nếu không phải có chút hiểu biết về Chính Quốc, Thái Hanh chỉ sợ đã sớm bại trận. Cậu thấp giọng nói: "Miễn phí mà, sao có thể chỉ uống nước lọc đun sôi để nguội chứ?"
Chính Quốc cười, người con trai này lấy cớ không tồi, sau đó hé miệng ngậm lấy ống hút, uống một ngụm. Thái Hanh ngồi cạnh bồi hắn, chỗ này rất lớn, cậu có chỗ ngồi, vừa mình một ngụm hắn một ngụm, vừa nghịch điện thoại, ngẫu nhiên mở miệng nói một hai câu quấy rầy hắn. Bốn tiếng đồng hồ sau, cậu không còn tinh lực, ngoan ngoãn kêu tiếp viên hàng không đến thu cái ly, ăn trưa rồi học theo Điền Chính Quốc đem ghế dựa kéo thành một giường nhỏ, bắt đầu ngủ. Hành trình bay tốn mười mấy tiếng, lúc cậu tỉnh lại thì máy bay cũng sắp tới nơi. Thời điểm hạ cánh, Thái Hanh ngoan ngoãn mà đứng cạnh Chính Quốc, hai người sóng vai ra khỏi sân bay. Hắn không mang hành lý, hành lý của cậu thì có Trịnh Hiệu Tích hỗ trợ.
Nơi quốc gia xa lạ này không có người nhận ra bọn họ nên cũng không có đưa tiễn long trọng như ở sân bay thủ đô kia. Hiện giờ ở Mỹ vẫn là ban ngày, cậu có chút không kịp thích ứng về giờ giấc. Lúc Hàn Trí Thành thấy Điền Chính Quốc sắc mặt không quá tốt nhưng chắc ông ta đã tự thuyết phục chính mình phải thích ứng cái xã hội này, cái giới giải trí này. Ông ta đối Điền Chính Quốc nói:
"Điền tổng, xin chào."
"Ừ."
Thái Hanh đứng giữa muốn quan sát hai người nhưng hứng thú lại bị đất nước xa lạ này kéo lấy, những người tóc vàng mắt xanh, sân bay hoàn toàn xa lạ, ngôn ngữ không hề quen thuộc.
"Điền tổng." Trương Nguyên Ánh cũng ra tới, thấy Chính Quốc liền đi lên chào hỏi. Hắn nhìn cô một cái, gật gật đầu.
"Điền tổng đang chờ xe tới đón sao?"
Chính Quốc gật đầu, Nguyên Ánh muốn nói thêm cái gì lại bị người đại diện giữ chặt ngăn lại. Những người khác rất nhanh tụ lại đây, Phương Xán lúc thấy Chính Quốc vô cùng nhiệt tình:
"Điền tổng, xin chào, xin chào!"
Hắn gật đầu, hắn đối với Phương Xán vẫn có chút ấn tượng. Chờ Hiệu Tích bước ra, Kim Thái Hanh lấy được hành lý, mọi người cơ bản cũng đông đủ, bắt đầu xếp hàng đi ra ngoài. Bên ngoài có không ít người tới đón, cũng có người tới đón tiếp đoàn phim, lúc thấy Chính Quốc còn kinh ngạc một chút, lập tức chào hỏi:
"Điền tổng, xin chào."
Hắn gật đầu, tới đón hắn là một người khác, mặc tây trang sang quý, anh ta thấy Chính Quốc chạy tới giúp Thái Hanh đẩy hành lý: "Điền tổng, xe đã chờ ở bên ngoài."
Hắn gật đầu, hắn kéo cậu qua nói một chút với Phương Xán rồi rời đi trước. Hôm nay không ghi hình, vốn cũng chính là tự do cho hành động, hắn không có ý kiến. Chỉ có Trương Nguyên Ánh đỏ hốc mắt nhìn hai người rời đi, vốn tưởng rằng hắn vẫn luôn là dáng lãnh đạm kia, kết quả thì ra cũng sẽ có lúc nùng tình mật ý. Cô không phục, cô kém Kim Thái Hanh ở chỗ nào? Nếu Thái Hanh có thể nghe được, có lẽ sẽ ngây ngốc trả lời 'Tuổi!'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top