Chương 17

"Vì sao lại cô lập cậu?"

Kim Thái Hanh ủy khuất đáp: "Bọn họ muốn bắt nạt em, em không cho bọn họ bắt nạt, bọn họ liền không vui vẻ."

Điền Chính Quốc: "..." Rất ngắn gọn.

Nói đến đây thì xe vừa tới cửa khách sạn, vẫn là khách sạn năm sao mà Thái Hanh cùng Chính Quốc ở. Buổi sáng hắn vừa giúp cậu trả phòng, buổi tối lại mang theo cậu tới thuê phòng. Quầy bar thấy hai người đầy mùi hôi tiến vào, nếu không phải buổi sáng vừa gặp qua, vẫn ở phòng thượng đẳng thì người phục vụ quả thực muốn đuổi hai người đi. Ngay cả bảo vệ ở cửa cũng là vì thấy cách ăn mặc cũng khí chất của Chính Quốc không dám ngăn cản, bằng không hai người đầy mùi hôi đã trực tiếp bị ném văng ra. Hai người thuê phòng, tắm rửa sạch sẽ. Lúc Chính Quốc gọi tiếp tân dưới tầng nhờ họ đi mua hai bộ quần áo, Thái Hanh còn bất mãn:

"Để bọn họ đem quần áo đi giặt là được rồi."

Hắn trừng mắt nhìn cậu: "Cậu có thể mặc được nhưng tôi thì không."

Cậu thức thời ngậm miệng, bởi vì quá muộn, không còn cửa hàng nào mở, hắn cũng chẳng làm khó, chỉ bảo bọn họ sáng hôm sau mang quần áo lên.

"Được rồi, nói một chút đi! Sao lại thế này?" Chính Quốc đưa quần áo bẩn cho nhân viên vệ sinh rồi khoanh tay ngồi trên giường nhìn Thái Hanh hỏi.

Thái Hanh sấy khô tóc, cũng dựa vào giường nói: "Chính là buổi sáng có cãi nhau với Hàn đạo diễn."

Sau đó cậu liền đem toàn bộ đầu đuôi sự việc kể cho hắn, hắn nghe xong im lặng trong chốc lát rồi nói:

"Cậu cứ ngủ đi! Ngày mai không cần phải đến đoàn phim, đợi tôi tới đó rồi tính."

Thái Hanh chớp chớp mắt nói: "Anh tới?"

Điền Chính Quốc khẽ cười, gật đầu. Hắn biết hôm nay Kim Thái Hanh bị doạ sợ, buổi tối chỉ ôm cậu ngủ. Hai người cái gì cũng không có làm, cứ ôm nhau ngủ như vậy. Chính Quốc bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn vừa xoa tóc rối loạn sau khi ngủ vừa mở cửa, là thư ký Kim mang theo quần áo đứng bên ngoài.

"Điền tổng, buổi sáng tốt lành!"

Chính Quốc nhàn nhạt nhìn anh một cái rồi lại nhìn túi quần áo trong tay anh.

Thư ký Kim Thạc Trân hiểu ý đáp: "Tôi ở dưới lầu gặp người phục vụ đưa quần áo, tôi đã trả tiền rồi, nhưng để cô ấy mang quần áo về. Đồ cô ấy mua khá bình dân, tôi đã mua đồ khác cho ngài và Kim thiếu."

Chính Quốc gật đầu, nhận quần áo nói: "Anh xuống dưới đợi trước, lát nữa cùng tôi đi Kiều Nham Hương."

"Được, Điền tổng." Thư ký Kim gật đầu rời đi.

Điền Chính Quốc mang theo quần áo trở lại phòng liền thấy Kim Thái Hanh đã ngồi dậy, nhưng vẫn trong trạng thái mơ màng. Ánh mắt còn mang theo hơi nước mờ mịt, tóc dài tán loạn, áo tắm trên người theo bả vai bóng loáng trượt xuống một chút. Hắn hít sâu một hơi, nhìn cậu nói:

"Còn muốn ngủ thêm một lát không?"

Thái Hanh ngơ ngác nhìn Chính Quốc, trong chốc lát lại lắc đầu, hắn ném túi quần áo cho cậu:

"Vậy thay quần áo đi! Hôm nay cậu trước tiên không cần ra ngoài, ngoan ngoãn ở lại khách sạn. Tầng hai bên kia có tiệc đứng, nếu cậu đói thì đến đó mà ăn miễn phí. Sau khách sạn có bể bơi, tầng một có quán cà phê, tóm lại cậu làm gì cũng được, nhưng hôm nay tạm thời không cần ra khỏi khách sạn."

Những người đó hẳn là còn ở gần đây, mục tiêu còn ở, bọn họ nếu lại Thái Hanh vẫn có khả năng mang cậu đi, Chính Quốc không yên tâm đến cậu ra ngoài. Cậu gật đầu, nhìn túi quần áo, thật đẹp. Chính Quốc tiếp tục nói:

"Tôi đi đoàn phim nhìn xem, cậu tự chăm sóc mình cho tốt. Trong túi còn có điện thoại mới, cậu lấy mà dùng. Điện thoại cũ đã hỏng, tôi ném rồi, lúc xảy ra chuyện mà tìm người lại tìm không thấy thì phải làm sao? Nếu hôm qua cậu ở cửa hàng di động trực tiếp đổi cái mới thì đã không phiền phức như vậy!"

Ngày hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lập tức ngây người, hắn đã ở trên máy bay, may mà còn chưa cất cánh, trực tiếp từ đầu chờ khoang thượng vọt xuống.

Sau đó gọi điện thoại cho thư ký Kim để nhờ người ở công ty định vị vị trí của cậu. Ai mà ngờ lại nhận được tin không định vị được điện thoại của Thái Hanh, hắn không có cách nào khác, chỉ có thể gọi cho thị trưởng thành phố Nam Đan nhờ cục cảnh sát toàn lực phối hợp, thông qua camera mới tìm được nơi cuối cùng Thái Hanh biến mất. Nếu không phải trước đó hắn vừa cùng thị trưởng thành phố Nam Đan ăn cơm thì hắn không nhất định có thể tìm được cậu nhanh như vậy.

Chính Quốc giáo huấn, Thái Hanh biết điều nhận sai, thái độ vô cùng đẹp, cậu chỉ là cảm thấy điện thoại kia sửa lại một chút là dùng được, không cần phải đổi cái mới thôi mà. Hắn nói xong, bữa sáng thư ký Kim gọi giúp hắn đã được đưa lên. Cậu rửa mặt thay quần áo xong liền cùng hắn ăn sáng. Lúc đó Thái Hanh mới có tinh thần hỏi:

"Hôm nay anh tới đoàn phim sao?"

Mắt to vô tội chớp chớp thể hiện mình vô cùng thuần lương dụng tâm. Chính Quốc giương mắt nhìn cậu: "Làm sao?"

"Đi làm gì thế?" Cậu tiếp tục chớp chớp mắt, lông mi cong dài chọc cho lòng Chính Quốc ngứa ngáy.

"Cậu muốn tôi đi còn gì?" Hắn buông đũa hỏi.

Cậu lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em có muốn đâu?"

Thấy Kim Thái Hanh rất có tinh thần, Điền Chính Quốc quả thật là hết chỗ nói, công năng tự chữa trị của cậu mạnh hơn hắn tưởng. Hắn sợ người con trai ngốc này tấm lòng lớn, sẹo vừa lành đã quên đau, lại dặn dò thêm một lần:

"Trước khi tôi trở về đừng rời khỏi khách sạn, biết không?"

Cậu xua xua tay nói: "Không rời không rời, em không dám đâu."

Sau đó lại nhỏ giọng nói tiếp: "Ai mà biết những người đó có còn tránh ở bên ngoài hay không!"

Hắn lười nhìn cậu, những người đó sao mà biết được cậu ở chỗ đây, nhưng cũng lười giải thích, có thể doạ cậu sợ cũng hảo. Cho nên hắn chỉ nói:

"Đúng vậy! Phương tiện giải trí ở khách sạn rất nhiều, chúng ta ở là phòng cao cấp nhất, mấy chỗ đó đều miễn phí, cậu có thể đi nhìn xem."

Mắt cậu lấp lánh tỏa sáng, miễn phí a? Cậu vô cùng thích miễn phí, vì thế dùng sức gật đầu, còn bảo đảm nói:

"Em nhất định ở khách sạn chờ anh."

"Ừ, buổi tối mói cảnh sát Mông cùng đồng đội ăn cơm, chính là những cảnh sát đã cứu cậu đó. Chiều tôi sẽ về, lúc ấy cậu nhớ ở phòng chờ tôi."

Kim Thái Hanh lại dùng sức gật đầu, không hề phản bác. Đối với một Thái Hanh ngoan ngoãn như vậy, Điền Chính Quốc rất vừa lòng, vì thế tiếp tục ăn cơm. Ở một đầu khác, sau khi Lâm Duẫn Nhi biết Thái Hanh đi sửa điện thoại vẫn luôn đứng cạnh xe chờ cậu. Mọi người sửa sang toàn bộ xong liền bắt đầu gọi Duẫn Nhi lên xe.

"Chị Duẫn Nhi nhanh lên, phải xuất phát rồi."

Duẫn Nhi có chút do dự: "Kim Thái Hanh còn chưa về."

Bởi vì Duẩn Nhi không đi nên những người khác đều dừng lại, hôm nay Hàn Trí Thành cùng Thái Hanh nảy sinh xung đột, hiện giờ bởi vì Thái Hanh làm cả đoàn chậm lại càng thêm không vui. Trương Nguyên Ánh nhíu mày nói:

"Chúng ta đi trước đi! Lát nữa cậu ta sẽ tự trở về, hiện giờ giao thông thuận tiện như vậy, không thể chỉ bởi vì một người mà bắt mọi người đều chờ!"

Duẫn Nhi nhìn trong xe, không có người phản đối, muốn gọi báo cho Thái Hanh một tiếng mới phát hiện mình không biết số điện thoại của cậu. Cô muốn đi hỏi lại nghe Lý Châu Viên nói:

"Chị Duẫn Nhi, có khi cậu ta đã về trước rồi cũng nên."

Duẫn Nhi nhìn, Châu Viên tiếp tục nói: "Cửa hàng di động gần đây nhất cách 200m, chưa tới 15 phút đi bộ. Nếu sửa điện thoại tốn thời gian thì cậu ta nhất định sẽ qua nói với chúng ta một tiếng, giờ có lẽ đã tự gọi xe đi trước rồi?"

An Hữu Trân cũng tiếp lời: "Có khả năng như vậy đấy! Hôm nay xảy ra chuyện, cả ngày cậu ta đều không cùng chúng ta nói chuyện."

Duẫn Nhi nghĩ, nếu Thái Hanh chưa về thì cũng có thể gọi xe để trở về, bèn trực tiếp lên xe cùng mọi người rời đi. Lúc tới Kiều Nham Hương, đương nhiên không thấy Kim Thái Hanh. Trịnh Hiệu Tích đi theo xe khác trở về, có thấy đoàn xe rời đi nhưng không hề nghĩ tới bọn họ sẽ bỏ Thái Hanh lại. Cho tới khi đến nơi mới biết Thái Hanh không lên xe, anh lập tức choáng váng. Nhanh chóng gọi điện thoại cho cậu, có chuông nhưng không ai nghe. Hiệu Tích đoán điện thoại của cậu chắc vẫn chưa sửa xong, yên tâm hơn chút ít.

Đến 9 giờ, cậu vẫn chưa trở về, Hiệu Tích sốt ruột chạy đi tìm Trí Thành, anh ta không kiên nhẫn nói: "Người đã lớn như vậy, không ở đó quá lâu đâu."

Hiệu Tích biết không thể nhờ Trí Thành giúp bèn chạy đi tìm Phương Xán, lúc này Phương Xán mới biết được Kim Thái Hanh chưa trở về. Anh ta nhanh chóng cùng Hiệu Tích chạy tới ký túc xá hỏi thăm, kết quả không những không hỏi ra cái gì, ngược lại còn làm mấy người không vui, cảm thấy Hiệu Tích làm quá lên. Phương Xán là người cẩn thận, anh ta sắp xếp xe cho Hiệu Tích đi thành phố Nam Đan, còn mình thì gọi điện cho Cổ La Xuân nói rõ tình huống hai ngày này.

Một đêm qua đi, Hiệu Tích không trở lại, Thái Hanh cũng không về. Hàn Trí Thành không kiên nhẫn, kêu người phụ trách liên hệ Kim Thái Hanh, nhưng điện thoại vẫn như cũ không có người nhận. Trong lòng Trí Thành không khỏi cảm thấy kỳ quái, ông có dự cảm không ổn. Phương Xán một đêm không thấy Thái Hanh trở về, cũng không thấy Hiệu Tích trở lại, trong lòng càng thêm không yên tâm, gọi cho Cổ La Xuân tới đây một chuyến.

Điền Chính Quốc đến Kiều Nham Hương vừa hay 9 giờ, nhận được tin nhắn của Trịnh Hiệu Tích. Câu chữ Hiệu Tích vô cùng cẩn thận, rất sợ chọc hắn không vui nhưng vẫn sơ lược lại việc Thái Hanh mất tích, hi vọng hắn có thể hỗ trợ tìm thử. Chờ anh thông báo tìm kiếm thì thi thể cậu ta cũng lạnh rồi. Chính Quốc nhíu mày nghĩ, nhưng vẫn gửi địa chỉ cho Hiệu Tích, sau đó thoát khỏi giao diện.

Xe dừng ở cửa sân, thư ký Kim xuống trước mở cửa cho hắn, Điền Chính Quốc khí thế hầm hố bước xuống. Hắn nhìn sân rồi đi vào bên trong, thư ký Kim theo sau. Mọi người trong viện đã rời giường, lúc này đều ở trong sân, đang thương lượng việc quay chụp. Bởi vì Thái Hanh không trở về nhưng vẫn phải tiếp tục quay gì đó, cãi cọ đến ồn ào. Chính Quốc không chút để ý nơi này có đại minh tinh hay siêu sao nào, bản thân hắn đứng ở nơi đó thì khả năng tồn tại không thua kém những người này. Rốt cuộc những người này cũng đã lăn lộn trong giới giải trí, từ vị trí thấp bò lên, miễn cưỡng được tính vào tầng lớp thượng lưu.

Nhưng Điền Chính Quốc không phải, cha mẹ hắn vốn là liên hôn thương chính, cả hai bên đều là gia tộc lớn, bên nội có lịch sử trăm năm, bên ngoại cũng là thương nhân từ dân quốc. Hai nhà đều thâm sâu, hắn là quý tộc hàng thật giá thật.

"Ai là đạo diễn?" Ánh mắt Chính Quốc quét một vòng, hỏi.

Hàn Trí Thành nhíu mày, từ phía sau máy quay đứng lên: "Anh là ai?"

Chính Quốc nhàn nhạt nhìn ông ta, quay đầu liếc nhìn thư ký Kim Thạc Trân một cái, thư ký Kim tươi cười tiến lên:

"Đây là tổng giám đốc tập đoàn Điền thị, anh cứ gọi ngài ấy Điền tổng là được. Chúng ta vào phòng trước, Điền tổng có một số việc muốn thương lượng cùng mọi người."

Trương Nguyên Ánh lúc nhìn thấy Điền Chính Quốc kích động không thôi nhưng vẫn nhịn xuống không tiến lên. Phương Xán thấy Chính Quốc thì trực tiếp choáng váng, nghe xong lời thư ký Kim Thạc Trân nói liền biết
hắn là vì Kim Thái Hanh tới. Phương Xán cười tiến lên nói:

"Ở bên này, mời!"

Vô luận chuyện gì, tới trước trong phòng lại nói. Phương Xán tùy tiện tìm một phòng làm việc, Chính Quốc cùng thư ký Kim đi vào trước, sau đó là Hàn Trí Thành, cuối cùng Phương Xán cũng đi theo vào rồi lập tức đóng cửa, ngăn người bên ngoài lại. Chính Quốc trực tiếp đi đến một bàn làm việc ngồi xuống, thư ký Kim đứng phía sau hắn. Trí Thành cùng Phương Xán ngồi trước mặt Điền Chính Quốc, Trí Thành mở miệng:

"Không biết Điền tổng tới là có chuyện gì?"

Chính Quốc gõ gõ mặt bàn nói: "Đoàn phim nội bộ lục đục ông biết không?"

Trí Thành tùy ý nói: "Chỉ là cáu kỉnh chút thôi."

"Vì sao?"

Hắn biết rõ cố hỏi. Trí Thành nghẹn, không muốn đem chuyện ngu xuẩn mình làm nói ra, nhưng nghĩ tới Điền Chính Quốc là kim chủ của Thái Hanh, hắn khẳng định đã biết, còn là do Kim Thái Hanh cáo trạng. Xét theo một góc độ nào đó, Hàn Trí Thành nói không sai Thái Hanh quả thật cáo trạng, nhưng Chính Quốc biết không phải bởi Thái Hanh cáo trạng mà là do thư ký Kim báo cáo.

"Sao không trả lời?" Chính Quốc híp mắt nhìn ông ta.

Trí Thành cười nhạo: "Điền tổng muốn nói gì thì cứ nói đi! Là người kia tìm ngươi nói rõ lí lẽ hả? Khó trách chúng tôi tìm một đêm cũng không thấy."

Phương Xán biết bối cảnh Điền Chính Quốc không đơn giản, tính tình hắn cũng không tốt, nhìn đến tên Hàn Trí Thành này đúng là cổn đao thịt, lúc này còn dám khiêu khích Điền tổng, bèn kéo kéo áo ông ta. Chính Quốc dựa vào ghế nhìn Trí Thành trong chốc lát mới nhàn nhạt mở miệng hỏi:

"Ông tìm cả đêm? Vậy ông tìm như thế nào?"

Trí Thành lập tức nghẹn lại, người lớn như vậy cá nhân không ai thấy sẽ không tìm được. Chính Quốc duỗi tay nhận tờ giấy A4 thư ký Kim đưa lên, ném trước mặt Hàn Trí Thành:

"Nếu hôm qua tôi không ở Nam Đan thì ông cả đời cũng không tìm thấy cậu ấy."

Phương Xán lấy tờ giấy xem. Chắc là hình ảnh in ra từ trên máy tính, có chút mờ mờ không nhìn rõ nhưng vẫn có thể thấy người trong đó là Kim Thái Hanh, cậu bị một đám người vây ở giữa, có một người lôi cậu muốn kéo đi. Phương Xán đem giấy đưa cho Hàn Trí Thành. Ông ta tiếp nhận, vừa nhìn liền ngây dại. Điền Chính Quốc gõ gõ mặt bàn, giọng hắn vẫn nhàn nhạt như cũ:

"Nếu cậu ấy đã xảy ra chuyện thì ông làm gì bây giờ? Ông mang theo một đám người đi ra ngoài quay chụp, sau đó ném một mình cậu ấy ở trong một thành phố xa lạ."

Trí Thành không quá tin tưởng, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?" Người lớn như thế lại còn có điện thoại.

Chính Quốc tiếp tục nói: "Mỗi năm ở trong nước mất tích khoảng 30 vạn người, trong đó chiếm 30% là người trưởng thành, lúc bọn họ mất tích tuổi cũng xấp xỉ Kim Thái Hanh. Ông không phải người giám hộ của cậu ấy nhưng ông lại là đạo diễn đoàn phim này, người do ông mang ra ngoài thì phải đảm bảo họ an toàn trở về. Việc này bất luận ở nơi nào, du lịch, công ty, trường học,... thậm chí cả đoàn phim cũng đều có quy định này. Một khi cậu ấy xảy ra chuyện, chính là trách nhiệm của đoàn phim."

Trí Thành không phục, ném tờ giấy xuống đất: "Điền tổng đây là xả giận hộ người nhỉ!"

Chính Quốc lại ném tập văn kiện thư ký Kim chuẩn bị lên bàn, tiếp tục nói: "Đây là điều thứ nhất tôi muốn nói với ông. Tôi thân là nhà đầu tư lớn nhất của 'thời gian nhàn nhã' đồng thời là người lên kế hoạch, một khi xảy ra chuyện thì Điền thị cũng không thoát được quan hệ. Xả giận sao?"

Hắn chưa từng thấy qua người nào ngu xuẩn như vậy, mặc kệ Trí Thành nói tiếp: "Xả giận thay hay không thì để lát nữa, giờ chúng ta nói gì công trước đã."

Ngón tay Chính Quốc gõ vào túi văn kiện hỏi: "Tôi nghe nói ông rất bất mãn với việc tôi để Thái Hanh vào đoàn?"

Trí Thành sửng sốt, Phương Xán lập tức cười xua tay: "Không có, chúng ta vô cùng hoan nghênh Kim Tái Hanh."

Điền Chính Quốc gật đầu, quay sang nhìn Trí Thành: "Tôi không biết ông hài lòng hay không hài lòng, tôi không quan tâm. 'Thời gian nhàn nhã' là kế hoạch của công ty tôi, đầu tư của 'thời gian nhàn nhã' có 80% là tiền tôi bỏ ra. Nói cách khác, tiền lương của ông, của khách mời và nhân viên, phương tiện di chuyển, tiêu dùng, thậm chí cả xã giao quan hệ, chế tác hậu kỳ hay tuyên truyền, cơ bản đều là tôi trả tiền."

"Đúng vậy, đúng vậy." Phương Xán gật đầu.

Đây cũng là nguyên nhân anh ta thấy Điền Chính Quốc liền nói lắp, bởi vì hạng mục này cơ bản lẳ của Chính Quốc, là kế hoạch nội bộ của công ty hắn, chỉ để người ta đầu tư 20%, thậm chí 20% vốn đầu tư này cũng chỉ có ít người của giới giải trí, phần nhiều đều ở trong thưòng nghiệp. Trí Thành khẽ nhấp miệng. Người hơn 40 tuổi như ông ta mà dáng vẻ không chịu thua vẫn như cũ bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, Phương Xán quả thật muốn đánh đầu ông ta xuống xin lỗi Chính Quốc.

"Hẳn Trí Thành đúng không?" Chính Quốc từ túi hồ sơ lấy ra tư liệu của Trí Thành:

"Tôi từng nghe Cổ La Xuân nói qua về ông, tôi biết ông không thích nhà đầu tư. Quả thật ông đã quay chụp rất nhiều tiết mục tốt, cũng quay qua rất nhiều tiết mục miễn cưỡng có thể coi là tạm ổn."

Trí Thành trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc, cười lạnh: "Miễn cưỡng tạm ổn? Đó là vì cái gì? Còn không phải là do nhà đầu tư các người vẫn luôn khoa tay múa chân, nhét vào người một chút kỹ thuật diễn cũng không có, tính tình lại không nhỏ."

Chính Quốc ném tư liệu xuống, dựa vào ghế nhàn nhạt nghe ông ta oán giận xong mới hỏi: "Liên quan tới tôi không?"

Trí Thành sửng sốt, giống như không nghĩ tới Chính Quốc sẽ nói như vậy. Ánh mắt Điền Chính Quốc vừa lãnh đạm lại lạnh nhạt, nhìn Trí Thành như đang nhìn một con kiến. Những lời này không khác gì một bạt tay hung hăng tát lên mặt Hàn Trí Thành, mà mỗi câu sau của hắn đều là một bạt tay.

"Ông không thích nhà đầu tư? Vậy ông cứ không thích đi! Không liên quan tới tôi. Tôi không hiểu việc trong giới giải trí mấy người, tôi không phải người làm nghệ thuật, tôi là thương nhân. Mỗi một hạng mục tôi đầu tư đều là vì tiền lời, trừ phi đầu tư công ích, bằng không tôi mặc kệ thành phẩm là tốt hay xấu, là được khen hay bị chê, tôi chỉ cần có thể kiếm tiền trở về là được." r

Trí Thành giận không chỗ xả, tiền tiền tiền, suốt ngày chỉ có tiền tiền tiền. Nhìn ông ta giận đến đỏ mặt, hắn hỏi:

"Nếu ông chỉ nghĩ muốn quay một tác phẩm vì nghệ thuật hoặc không muốn người khác nhúng tay vào thì ông có thể không cần tôi đầu tư."

Lúc Chính Quốc nói những lời này vô cùng bình tĩnh, không hề phập phồng. Mấy ngày nay cho tới giờ, hỉ nộ ái ố của hắn đều bị Kim Thái Hanh nắm đi, lúc đối đãi với những người khác, hắn vẫn như cũ là Điền tổng. Trí Thành lại cứng đờ, ông không thể tưởng tượng được ngẩng đầu nhìn Chính Quốc, không cần đầu tư?

"Ông có thể không cần tôi đầu tư, chỉ cần tôi không đầu tư thì tự nhiên không có tư cách nói bất cứ điều gì, thậm chí không có từ khoa chân múa tay với ông. Hoặc ông tự nghĩ cách hoặc là tìm người khác đầu tư. Tóm lại tôi không có tư cách, tự nhiên sẽ ngậm miệng."

Trí Thành lại ngây dại, một tiết mục không có khả năng không có đầu tư. Ông biết ông vẫn luôn biết chỉ là bị áp lực lâu quá thôi. Biểu cảm lạnh nhạt của Chính Quốc khiến Trí Thành càng nhìn càng thấy như đang bị cười nhạo, ông ta cúi đầu. Chính Quốc hỏi:

"Sao ông không từ chối?" Hắn nhìn ông ta vẫn luôn im lặng mới cất giọng mang theo chút cười nhạo nói:

"Bởi vì ông không có cách nào từ chối? Một khi nhà đầu tư rút khỏi thì chương trình của ông không hoàn thành được?"

Trí Thành vẫn như cũ cúi đầu. Giờ khắc này ông bị lời nói của Chính Quốc tay năm tay mười đánh cho không ít cái tát, cuối cùng bị câu hỏi này làm cho tỉnh ngộ.

"Tôi mặc kệ 20 năm qua ông giãy giụa như thế nào, cùng người khác xung đột nhiều hay ít, bị chèn ép như thế nào mới biến thành như bây giờ. Cuộc sống của ông tôi không có hứng thú thì gánh vác! Tôi chỉ nói cho ông biết, hạng mục này là của tôi, là hạng mục của công ty tôi, là công ty tôi trả tiền. Tôi là tổng giám đốc công ty ấy, tôi muốn nhét người của tôi vào đây cũng không hề cảm thấy áy náy. Đối với tôi mà nói, tất cả đều là lẽ đương nhiên. Ông còn ở hạng mục này, còn lãnh tiền lương tôi phát thì không có tư cách với ý của tôi có nửa điểm bất mãn. Đổi cách nói khác, Hàn Trí Thành nếu không phải Cổ La Xuân ở hội nghị giới thiệu ông thì tôi cũng sẽ không dùng ông. Ông và Thái Hanh là giống nhau. Hai người đều do nhà đầu nhét vào."

Những lời này so với việc đánh ông ta thì càng đau hơn, Chính Quốc nói thẳng địa vị hiện tại của Trí Thành cũng là đi cửa sau, hoàn toàn đem phá vỡ tín ngưỡng lâu nay của ông ta. Đúng vậy! Đây không phải quay phim truyền hình, nơi này không cần kỹ thuật diễn, nếu là ở tổ phim truyền hình, tài năng của ông ít nhất còn có thể có giá trị hơn Kim Thái Hanh. Nhưng mà đây chỉ là một gameshow, nơi này không cần kỹ thuật diễn. Như vậy ông cũng không khác gì so với Thái Hanh. Tất cả bất mãn của ông đều có vẻ buồn cười.

Ông từ sau khi tốt nghiệp ở trường bắt đầu sự nghiệp, quay qua mấy phim văn nghệ không có tính thương nghiệp nhưng danh tiếng lại tốt, chỉ có không kiếm được tiền mà thôi. Thân là đạo diễn, không thể cả đời không kiếm tiền, ông cuối cùng cũng phải đi trên con đường quay chụp thương nghiệp. Nhà đầu tư thích nhét người, bọn họ nhét người không có kỹ thuật diễn, một người cũng có thể hủy hết tất cả. Tác phẩm của ông danh tiếng càng ngày càng kém, uất ức trong lòng cũng tích lũy càng nhiều. Cuối cùng ông đắc tội rất nhiều người. Người nguyện ý tìm ông quay càng lúc càng ít, ông cũng càng ngày càng yên lặng, càng ngày càng cực đoan.

Cổ La Xuân lúc 6 giờ sáng nhận được tin đoàn phim xảy ra chuyện liền chạy tới. Anh ta gõ cửa là Phương Xán mở. Anh ta thấy Hàn đạo diễn đang nản lòng, thở dài nói: "Điền tổng."

Chính Quốc gật đầu với anh ta, sau đó đứng dậy nói với Trí Thành: "Về sau ông đối với Thái Hanh vẫn nên khách khí một chút. Tính tình cậu ấy không tồi, cũng rất ít gây họa, nhưng đây không phải là lý do để ông có thể bắt nạt cậu ấy. Ông phải nhớ kỹ, cậu ấy là tôi mang tới, đắc tội cậu ấy chính là đắc tội tôi. Nếu có lần sau thì chờ ông sẽ là quyết định trừng phạt của công ty. Đây mới là chân chính xả giận cho cậu ấy."

Chính Quốc nói xong liền vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài, đến trước mặt Cổ La Xuân hắn mới nói: "Khuyên nhủ Hàn đạo diễn của các người đi, nếu không tiết mục này sớm muộn gì cũng vì hắn mà hỏng."

Chính Quốc rất ít khi nói nhiều như vậy. Tuy rằng trước đó đã nói với Hàn Trí Thành đây là việc công, nhưng những lời này Chính Quốc có thể tìm người tới nói thay, dù sao thì 'thời gian nhàn nhã' không phải hạng mục chủ của công ty hắn, nhưng hắn vẫn tới. Thật ra hắn biết rõ, nói đến cùng từ đầu tới đuôi đều gì giúp người con trai ngốc kia xả giận mà thôi. Hắn thở dài nghĩ, không biết người con trai ngốc kia có cảm kích hắn hay không? Lúc không có cậu, chất lượng giấc ngủ của hắn lại không tốt, buổi sáng đều uống cà phê đắng, thật sự một chút cũng không dễ uống. Còn Kim Thái Hanh? Cậu còn đang bận ngồi ở quầy cà phê đọc truyện cười, cười mãi không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top