Vụn bánh 3.
Chuyện sinh nhật.
—————
Jeon Jungkook thật quá đáng!! Cậu ta quá đáng lắm rồi!! Tưởng là người yêu kém tuổi thì thích ngồi lên đầu lên cổ người khác à! Này là phải dỗi!! Là người yêu thì cũng phải dỗi!!
Taehyung mắt đỏ hoe nhìn màn hình đang phát lại concert năm trước của họ, tiếng fan hò reo, tiếng từng câu hát quen thuộc được hát theo bởi ARMY, ánh sáng sân khấu đẹp đẽ tắm lên từng gương mặt mướt mồ hôi nhưng vẫn luôn tươi cười của bảy thành viên. Concert vỏn vẹn chỉ có hơn 2 tiếng, bầu không khí hôm ấy tưởng như đã trở vào quên lãng bởi lịch làm việc bận rộn cùng biết bao điều trong cuộc sống phải lo nghĩ nhưng không, ánh hào quang đẹp đẽ cùng từng lời nói, sự kiện xảy ra trong ngày hôm ấy từng người họ đều nhớ rõ hơn cả. Dịch Covid đã cướp đi hàng trăm, hàng triệu mạng người, cướp đi cuộc sống hạnh phúc trên Trái Đất này, họ nhớ ARMY, nhớ sân khấu được lấp đầy bởi từng gương mặt trong đại gia đình của mình.
Taehyung cắn chặt môi, tiếng nghẹn ngào nức nở bị anh kiềm lại. Hôm nay là trước ngày sinh nhật của Jungkook, cậu đang livestream nói chuyện cùng fan, thật may họ vẫn có thể gần bên fan hơn nhờ mạng xã hội. Bởi vì Jungkook bận nên anh ngồi xem lại concert một mình, dạo này cả hai hay cùng nhau xem lại concert cho đỡ nhớ, lần nào xem xong Taehyung cũng chui vào lòng Jungkook để khóc. Jungkook mắt đỏ hoe vừa ôm vừa dỗ dành an ủi anh, dỗ mãi anh mới hết khóc rồi chịu đi ngủ. Taehyung một khi đã khóc thì rất khó dừng vậy nên anh luôn cố kiềm nén cảm xúc của mình, duy nhất có lần ở lễ trao giải MAMA năm 2018, khi anh SeokJin nhắc đến lần cả nhóm có ý định disband là anh không ngăn nổi cảm xúc của mình mà khóc nức nở trên sân khấu, cũng may Jungkook đã ôm lấy anh, cậu hiểu hơn ai hết khi ấy anh cần một chỗ dựa cỡ nào. Từ khi xác định mối quan hệ với công ty, anh và Jungkook buộc phải bớt tương tác với nhau khi xuất hiện trước fan, đối với fan tình cảm giữa họ mãi mãi chỉ dừng lại oét tình anh em thân thiết. Nhưng không sao cả, chỉ cần công ty không bắt họ chia tay là tốt rồi, nghĩ lại khoảng thời gian yêu nhau anh dựa dẫm vào Jungkook như vậy, anh không nghĩ nổi cuộc sống mình nếu thiếu đi Jungkook.
Taehyung lau lau nước mắt trên mặt, khoé mắt cùng chóp mũi đỏ ửng cả lên, môi cũng bị cắn gần như rách da, Taehyung muốn gặp Jungkook chết được! Anh bật live của cậu lên xem, em người yêu nhỏ đang vui vẻ ca hát trò chuyện cùng fan, vẻ đam mê cầm mic hát ấy sẽ tỏa sáng biết bao nếu đứng dưới ánh sáng sân khấu, đôi mắt ấy sẽ còn cong lên hơn nữa nếu bên dưới sân khấu được lấp đầy bởi ARMY thân yêu. Dịch ơi là dịch, bao giờ mới hết dịch!
Ban nãy trước khi cậu rời đi đã dặn anh phải ngủ sớm, không được cố thức đợi cậu về bởi có lẽ hôm nay cậu sẽ về khuya lắm. Taehyung gật đầu cho cậu yên tâm nhưng bản thân làm sao nghe lời được, anh canh đến phút chuyển giao ngày mới, nhắn một tin chúc mừng sinh nhật cậu, anh muốn mình là người đầu tiên chúc cậu.
Taehyung cặm cụi soạn một văn bản dài ơi là dài rồi lại xoá đi, quanh đi quẩn lại chẳng biết nên viết gì. Thoáng cái đã đến giờ, Taehyung cuối cùng chỉ kịp soạn vỏn vẹn "Chúc em sinh nhật vui vẻ! Một đời bình an! Yêu em thật nhiều!". Tin nhắn gửi đi, Taehyung quay trở lại live xem em người yêu sẽ có biểu hiện như thế nào khi thấy tin nhắn.
Anh thấy ánh mắt cậu chợt trở nên dịu dàng nhìn vào màn hình điện thoại, khoé môi cong lên thấy rõ. Gần như ngay lập tức anh nhận được tin nhắn từ cậu, "Anh mau đi ngủ, muộn lắm rồi. Ngủ ngon, yêu anh."
Taehyung thấy cậu buông điện thoại, tiếp tục trò chuyện với fan. Trong khung hình xuất hiện thêm anh Hoseok, anh ấy cũng canh giờ để chúc mừng sinh nhật em. Taehyung có chút hụt hẫng, thật muốn chạy sang ôm lấy cậu chúc cậu sinh nhật vui vẻ bằng một nụ hôn sâu.
Taehyung ôm cục nghẹn đi ngủ, đêm em người yêu trở về cũng không biết, buổi sáng ngủ dậy đã thấy mình được bao trọn bởi vòng tay vững chãi của em người yêu. Taehyung ngước mắt nhìn Jungkook còn say ngủ, hiếm lắm mới có ngày anh dậy trước cậu. Nhớ đến đêm hôm qua một mình ngồi trong phòng phát sầu, anh có chút bực mình muốn phá cậu ngủ. Taehyung vươn người dậy, ở trên mặt cậu hôn loạn, từng tiếng chóc chóc phát ra liên tục. Em người yêu cuối cùng cũng chịu mở mắt, ngay lập tức đè anh xuống dưới thân. Mắt cậu vẫn còn chút mơ màng buồn ngủ, hai tay cậu ghim lấy anh người yêu ở giữa rồi nhìn thẳng anh. Taehyung đã chọc tổ kiến thì phải chọc đến cùng, vươn lưỡi liếm một vòng quanh môi dưới quyến rũ cậu. Buổi sáng sinh lý mạnh mẽ, Jungkook không kháng cự nổi mình, lập tức đè anh người yêu rồi hôn lấy hôn để. Jungkook mạnh mẽ cậy mở khớp hàm, càn quấy trong khoang miệng ấm nóng của anh, nụ hôn sâu kéo dài khiến nước bọt không kịp nuốt trào ra ngoài. Tiếng cậu nút lưỡi, mút hai phiếm môi hồng của anh phát đỏ vang lên trong không khí. Cậu bé nhỏ Jungkookie chào cờ, xin hân hạnh được phục vụ Taehyung!
Jimin đứng trước cửa phòng hai người, nghe mấy tiếng không dành cho trẻ em phát ra từ bên trong mà thầm chửi thề. "Má, mới sáng ra đã ăn cơm chó."
Jungkook đè Taehyung quan hệ đến mệt, anh tự mình khơi lửa rồi lúc sau thút thít khóc nói cậu bắt nạt mình. Cả người chi chít dấu hôn, tay cũng không muốn nhấc, con thỏ cơ bắp anh nuôi càng ngày càng khỏe, quan hệ xong lần nào là y rằng anh không thể làm gì nữa. Cũng may hôm nay lịch trống, mùa dịch nên công việc cũng ít đi phần nào, công ty quyết định cho mọi người nghỉ ngơi vào sinh nhật mỗi thành viên.
"Em cắn nhiều như vậy đến ngày mai, ngày mốt cũng chả hết."- Taehyung nhìn mình trước gương sau khi được Jungkook tẩy rửa cho sạch sẽ. Jungkook như an còn chưa đã, ôm lấy anh từ phía sau, răng thỏ đã làm thêm một ngụm trên cổ anh. Taehyung kêu oai oái trong vòng tay em, cọ tới cọ lui cuối cùng lại thanh cọ đến Jungkook bé nhỏ nổi lửa. Taehyung khóc thêm một trận trong nhà tắm, hai chân quả thật không đứng nổi nữa, không khép nổi vào. Jungkook bế anh người yêu nằm lên giường, cúi xuống hôn thêm một ngụm, lại còn thì thào.
"Thật muốn ôm anh làm cả ngày. Năm nào cũng được tặng một Taehyungie thơm ngon mềm mại như vậy thật vui vẻ!"
Taehyung nhớ đến năm trước, chỉ nghe một câu "Taehyung gói mình làm quà tặng em đi." mà đem dây gói quà cuốn quanh thân trần, lại thêm một chiếc nơ xinh xắn ngay giữa bụng. Khi cậu trở về liền nhìn thấy một Taehyung ngon miệng chờ mình, không ngại ngày hôm sau phải đi làm mà đè anh ra đại chiến 300 hiệp. Năm nào cũng vậy, Taehyung luôn bị thỏ lừa vào hang sói, gói thân làm quà, bị ăn đến không còn mảnh xương!
"Anh đói rồi."
"Đợi em đi nấu chút gì đó cho anh."
Jungkook rời đi, Taehyung nằm trong phòng quay mình tìm kiếm điện thoại, định bụng lên chúc mừng sinh nhật em người yêu trên mạng xã hội nhưng chẳng thấy điện thoại đâu. Cựa mình một chút cũng thấy đau, Taehyung đành phải đợi em người yêu vào rồi tìm hộ.
Jungkook bê bát mì nóng hổi đem vào đặt trên bàn, sau đó nâng anh ngồi dậy đặt dựa vào chiếc gối mềm phía sau. Thay đổi tư thế khiến nơi khó nói lại đau, anh nhăn mày khẽ lườm trách móc ai đó.
Jungkook thổi nguội đũa mì, đặt trước miệng anh. Taehyung há miệng ăn, sợi mì trơn trượt để lại vệt dầu loáng bóng trên môi anh. Jungkook nhìn anh ngoan ngoãn ăn mì, đôi môi sưng lên vì bị cậu gặm hôn khi nãy chuyển động mà khiến cậu nóng ran người. Quả thật muốn đè anh mà!
Jungkook là người một khi nếm được vị ngon liền nghiện, bình thường có thể chịu đựng không đụng đến anh vì lịch trình nhưng một khi lịch trống liền đè anh ra làm đến bền. Taehyung khá lo ngại vì em người yêu khỏe mạnh như vậy, chênh lệch thể lực giữa cả hai là mối lo cắm rễ trong lòng anh đã lâu.
"Điện thoại của anh đâu?"
"Hôm nay anh đừng hòng đụng đến điện thoại, tội không nghe lời. Đi ngủ muộn đã đành, anh còn ngồi xem concert rồi khóc một mình. Người yêu em anh không xót thì để em xót."
"Nào có chuyện quá đáng như thế, trả anh điện thoại đây mau."
"Anh vẫn còn có sức xem điện thoại cơ à? Thế thì thà rằng cùng em thêm vài lần nữa, bao giờ không anh từ bỏ ý định xem điện thoại thì thôi."
Taehyung thấy Jungkook quả nhiên có ý định lao đến chiến thêm vài hiệp liền xanh mặt, xua xua tay nói không cần. Cuối cùng Jungkook cũng thương anh, chỉ gặm cắn cho bõ chứ không làm, từng vết cắn mờ mờ lại bị đè lên bằng vết cắn mới, cả người anh không chỗ nào là không có dấu hôn đỏ chói.
Taehyung chiều em quá nên em hư rồi đúng không, Jungkook?
Taehyung không nhớ nổi ngày hôm đó mình bị đè ra làm bao nhiêu lần nữa, cứ mệt đi ngủ dậy lại làm, đói thì ăn no xong lại làm. Taehyung mệt đến mở mắt còn lười, ngày hôm sau cùng vài ngày sau nữa cũng không thể đi làm, thành ra công ty cho nghỉ một ngày mà anh phải nghỉ thêm gần một tuần nữa.
Jungkook quá đáng lắm rồi! Là người yêu mà có thương gì anh đâu? Đè người ta ra rồi làm đến khi mệt như cọng bún mà vẫn cười hì hì răng thỏ đáng yêu cho ai xem? Dỗi! Thế này là phải dỗi! Là người yêu thì cũng phải dỗi!
————
Không phải Taehyung quên sinh nhật Jungkook đâu, là do anh không có sức mà nhớ đấy 😌
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top