Lại là hắn..tên du côn đang ghét + Ăn vụng


 
Là Jungkook, cái giọng nhừa nhựa lạnh lùng vô duyên ấy còn của ai vào đây được nữa, xém chút nữa là tôi bị ngã trẹo cổ vì hắn, chắc tại hồi bé bố hắn hay cho hắn chơi trò ú òa đây mà, tức lắm nhưng tôi cũng cố kiềm chế quay ra nở một nụ cười hàm tiếu e lệ đáp:

- Ôi sao cái số tôi lại may mắn thế được hotboy số một của trường chờ cơ đấy, vậy mà thầy bói nói ngày hôm nay tôi đen lắm, toàn gặp phải chó cắn càn thôi haizzz chắc phải đi xem bói lại thôi

- Hừ, cậu đóng kịch giỏi lắm tôi nhìn thấu tim gan cậu rồi_ hắn nhếch mép nói

- Thật à?_ tôi giả vờ tròn mắt nhìn hắn

- Tất nhiên

- Thế thì đi với tôi, nhanh lên…_ tôi tự dưng dựng xe lên đi đến kéo áo hắn

- Cái gì? Đi đâu?_ hắn nhíu mày hỏi (vẫn còn ngây thơ lắm)

- Thì đi đến bệnh viện, không phải cậu nói nhìn thấu tim gan tôi sao, đây sẽ là một thành tựu khoa học lớn đấy, nhờ vậy các bác sĩ có thể nhìn thấy tim gan của bệnh nhân mà không cần mổ bụng ra, nào nhanh lên

- Điên à, ý tôi là tôi nhìn thấu bản chất của cậu kìa_ hắn giằng áo ra, đưa tay vuốt mồ hôi trên trán

- Chẹp thế mà tôi còn tưởng sắp có một nhà khoa học vĩ đại ra đời chứ_ tôi nhún vai tỏ vẻ chán nản

- Nói mỉa là bản chất của cậu đấy à?_ hắn gắt lên

- Ô hay, nói mỉa là gì thế? Sao tôi không biết nhỉ, chậc chắc tôi phải xem lại kiến thức của mình thôi, nông cạn quá

- Cậu… hừ thôi được rồi tôi không thèm đôi co với cậu nữa…

- Có ai thèm đôi đâu mà co

- Này… cậu có định để tôi nói hết không hả?_ Hắn quát ầm lên, khiến tôi giật bắn cả người hứ, bố mẹ vất vả sinh cho tôi cái mồm thì tôi phải nói chứ, nhưng sợ hắn lại hét lên lần nữa nên tôi đành im lặng

- Vừa rồi có phải cậu nói được tôi chờ là niềm may mắn của cậu phải không?_ hắn hỏi bằng cái giọng "nhỏ nhẹ"

- Phải_ tôi thản nhiên gật đầu

Mắt hắn sáng lên rồi không nhìn tôi hắn nói nhanh:

- Vậy sao cậu không sử dụng cái may mắn đó đi chơi với tôi một buổi nhỉ?

À định dụ dỗ con gái nhà lành đây mà

- Không_ tôi thản nhiên đáp

- Tại sao???_ lại hét

- Cậu biết đấy tôi mê tín lắm, số tôi nó đen quen rồi, đen riết rồi cũng chỉ vậy thôi, nhưng thầy bói bảo nếu tôi gặp may một lần thì lần sau sự đen đủi sẽ tăng lên gấp bội, eo ơi tôi không muốn chết sớm đâu_ tôi lè lưỡi nói

- Cậu....Hừ cứ chờ xem, rồi cậu sẽ là của Jeon Jungkook này thôi (cái thằng này lại mắc bệnh đu cây táo, trèo cây sung rồi)

- Vậy về chuẩn bị tiền đi nhé_ tôi nói

- Tại sao?_ lại ngây thơ nữa rồi

- Hỏi lạ nhỉ chuẩn bị tiền tỉ đô để mua tôi từ bố mẹ tôi chứ sao, tôi là do bố mẹ sinh ra nếu muốn tôi trở thành của cậu thì cậu phải hỏi mua từ bố mẹ tôi chứ, rõ là ngốc

- Cậu…. Sao cậu dám bảo tôi ngốc hả_ (Dây thanh quản tốt thật)

- Thôi không nói nữa cậu có thấy cái gì kia không?_ tôi hỏi chỉ tay về phía chân trời

- Là sao?

- Ngu thế, là mặt trời xuống núi đấy, ý tôi là cậu đang cản trở con đường về nhà gặp mẹ của tôi đấy, thôi muộn rồi cậu cứ việc ở đấy bao lâu tùy ý còn tôi phải về đây.

Nói rồi tôi đạp xe dông thằng. Ôi bố mẹ ơi bố mẹ phải cố gắng giữ đứa con tội nghiệp này đấy, hãy đầu tư cửa chống trộm vào phòng con đi kẻo có người đêm đến thòng dây vào cổ cướp con đi mất

Vừa về đến nhà, việc đầu tiên của tôi là ra vườn hỏi thăm sức khỏe của Chít, Pi và Ki, sau đó mùi thức ăn thơm nức mũi kéo chân tôi vào bếp, ái chà sống rồi, cả buổi chiều có được thứ gì bỏ bụng đâu cơ chứ.

Món thịt gà tẩm bột chiên giòn khiến tôi ứa nước miếng, lại còn có cả một con vịt trong lò vi ba nữa chứ, chẳng lẽ hôm nay mẹ biết đứa con đáng thương của mình phải chịu nhiều gian nan vất vả nên đã chuẩn bị cho tôi chăng, ôi chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ thèm thuồng rồi.

Trong bếp chị So (giúp việc nhà tôi) đang sắp thịt gà quay ra đĩa bày lên mâm, tôi liếm môi gọi to:

- Chị So….

Chị So giật bắn người quay ra nói:

- Giật bắn cả người, em về khi nào thế?

- Hê hê_ Tôi cười xòa nhìn mâm thức ăn ngon lành hỏi_ hôm nay là ngày gì mà lắm món ngon thế hả chị?

- À, mẹ em nói có khách, nên bảo chị chuẩn bị thức ăn ngon.

Chỉ hai từ thôi: "chưng hửng", ra là có khách thế mà tôi cứ tưởng mẹ tôi có thần giao cách cảm cơ đấy, rõ là viển vông.

Nhưng mà, tôi đói lắm rồi bụng sôi cả lên thế mà chị So chẳng dễ thương gì cả, sao không hỏi tôi một câu đại loại như: "em có muốn nếm thử một miếng không", chẹp chẳng lẽ thức ăn sờ sờ trước mắt mà tôi chỉ có thể nuốt nước miếng thèm thuồng, phải nghĩ ra cách gì đó mới được. Tôi gật gù nghĩ rồi hắng giọng nói:

- Ư hừm… à chị So này, chị không đi ngắm sao băng à?

- Sao băng?_ mắt chị So mở to ra ngạc nhiên thấy rõ

- Vâng, em nghe trên tivi người ta bảo hôm nay tầm này sẽ có sao băng đấy

- Thật không?

- Em nói phét chị làm gì (tội lỗi), chị không xem thật à, sắp hết rồi đấy

- Ừ ừ, chị đi ngay, ngồi đây trông thức ăn cho chị nhé!

- Chị đi nhanh lên, trèo lên tầng hai mà xem rõ hơn đấy, để em trông thức ăn cho, ước được thành tỉ phú rồi nhớ chia tiền cho em đấy_ tôi giục

- Ừ ừ ừ, chi biết rồi_ nói rồi chị So thoăn thoắt đi ra ngoài chạy lên tầng hai vui vẻ như một đứa trẻ, nhìn theo bóng chị mà tôi không khỏi phì cười, chị So, đúng là dễ thương hết biết.

Nhưng thôi phải giải quyết vấn đề của những năm 45 ngay mới được, nghĩ thế tôi bèn nhón tay bốc một miếng thịt gà thơm phức, ngon lành, một miếng chưa đã, nên tôi ăn liền tù tì ba miếng, đúng là sướng cái miệng, Đang nhai nốt miếng thứ ba thì tiếng chị So từ ngoài vọng vào khiến tôi suýt nghẹn:

- Này Chaeyoung, em có nhầm không đấy sao chị chẳng thấy ngôi sao băng nào cả thế

Thôi chết, chị ấy thể nào cũng nhìn thấy cái đĩa bị vơi đi cho mà xem, như thế thì việc tôi ăn vụng sẽ bại lộ mất, mất mặt quá.

Tôi lo lắng nghĩ rồi nhanh trí hất chiếc vung nồi đến xoảng một cái xuống đất hốt hoảng kêu to:

- Chị So ơi…. Con mèo…

Nghe thấy tiếng tôi la, chị So từ ngoài hớt hải chạy vào xót xa nhìn đĩa thịt gà kêu lên:

- Trời ơi mất một góc rồi

Tôi khịt mũi ngước đôi mắt tròn xoe, vô (số) tội lên nhìn chị So giọng hối hận:

- Xin lỗi chị, tại em sơ suất, vừa quay qua quay lại nó đã thó trộm mất ba miếng rồi

- Ủa sao em biết rõ vậy?

Thôi chết tôi nói hớ, thấy thế tôi vội vàng biện minh:

- Em nhìn thấy rõ mà, chị quên em là thần đồng à? (thần đồng thì liên quan gì đến việc này?)

Nhưng chị So lại tin sái cổ cười xuề xòa nói:

- Thôi chị không trách em, có trách thì trách con mèo đáng nguyền rủa kia_ nói rồi chị ra chỗ nấu nướng rút ra một con dao (choáng)

Chạy ra ngoài chỉ về một hướng vô định quát:

- đồ chết dẫm kia, tao mà biết mày là con nào tao chém cho nát da nát thịt.

Tôi nghe mà lạnh cả xương sống, vội nói:

- Thôi em lên nhà chào mẹ đây, chị cứ chuẩn bị đi nhé..hơ hơ

Rồi không đợi chị trả lời tôi vội lủi mất, cái sự ngây thơ dễ thương của chị So cũng có lúc làm tôi điếng hồn.

... À nhắc mới nhớ, vị khách mà chị So nói đến là ai đấy nhỉ?, tò mò quá!............

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top