Cuộc điện thoại bất ngờ


Những ngày sau đó Jeon Jungkook dường như biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của tôi, không điện thoại, không nhắn tin, không đến làm phiền hay xuất hiện bất thình lình nữa.

Đáng lí ra tôi phải cảm thấy vui mừng mới đúng, bởi tôi đã mong đợi ngày này lâu lắm rồi, cái ngày mà tôi thoát khỏi hắn, kẻ luôn khiến tôi gặp xui xẻo. Nhưng trái lại, tôi cảm thấy trống vắng vô cùng, tối nào cũng thẫn thờ ngồi chờ điện thoại reo, mong muốn được một lần nhìn thấy dòng tin nhắn <chết chưa đây?> của hắn mà trước đây tôi luôn cho là cục cằn thô lỗ và sặc mùi sát khí. Nhưng từ ngày này qua ngày khác con dế vẫn chìm trong im lặng.

Có lúc tưởng như không chịu được nữa, tôi muốn chạy bổ xuống lớp A7 tìm hắn, nhưng tôi lại sợ, sợ hắn sẽ nói không quen tôi, sợ hắn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. Bởi hơn ai hết tôi biết mình đã làm tổn thương hắn. Nhưng có một điều quan trọng đã ngăn tôi đến với hắn vì tôi mãi mãi không thể trả lời bố, ông là người đã cho tôi tất cả, tôi đã nợ ông quá nhiều ...

Hôm nay đã là ngày thứ 7 tính từ khi Jeon Jungkook biến mất, vậy là đã tròn một tuần, tâm trạng rối bời khiến tôi không còn hứng thú để học, cứ ngồi ngẩn thờ, suy nghĩ mông lung.

- Này Chaeyoung... Chaeyoung này ! Làm sao thế ?_Tiếng nói lanh lảnh của Lisa đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình quay trở lại với mặt đất chơm chớp nhìn nó rồi cau mày hỏi:

- Có chuyện gì mà réo tao như chim cu thế ?

- Dám so sánh tao với con chim xấu xí ấy hả ?_ Lisa phùng mồm lên tức giận rồi chỉ xuống nền nhà_nhìn xem mày làm gì mà đổ hết ngòi chì đi thế ?

Nghe nó nói, tôi tá hỏa nhìn xuống nền nhà, nơi những ngòi chì bút kim đang nằm chỏng chơ gãy tứ tung. Lạy chúa, không biết tôi lơ ngơ thế nào lại đi dốc ngược lọ ngòi bút chì xuống mới chết chứ.

- Huhu tiền của tao, tiếc đứt ruột..._Tôi mếu máo kêu lên rồi vội vả ngồi thụp xuống, nhặt những chiếc ngòi chì còn nguyên vẹn, bỏ vào hộp.

- Haizz, tại mày thôi, trách ai. Mà sao dạo này tao thấy mày cứ như người trên mây ý, nhiều lúc chỉ muốn phang cho một phát._Nó nhìn tôi thở dài, lắc đầu.

- Mày cứ thử phang xem, tao cho xơi búa, gãy luôn cái hàm rồi đi qua Mĩ trồng răng một thể._Tôi giơ nắm đấm lên dọa.

- Hê hê làm gì mà kinh thế._Nó nhìn tôi cười hề hề.

Tôi chép miệng thu nắm đấm lại. Ngó quanh quất lớp, lạ nhỉ sao hôm nay ai trông cũng buồn thỉu buồn thiu thế. Tôi lắc đầu khó hiểu rồi quay sang Lisa thắc mắc:

- Sao hôm nay lớp mình cứ như đưa đám thế, trông mặt đứa nào cũng ỉu xìu như bánh đa nhúng nước ấy.

- Trời ơi, đã có ai nói mày vô tâm đến độ vô duyên không hả Chaeyoung ?_Lisa nhìn tôi than thở.

- Ơ hay, không dưng mày lại mắng tao là sao ?

- Mày không biết à ? Hôm nay kết thúc đợt thực tập của thầy Taehyung đấy. Tiết năm sẽ là tiết dạy cuối cùng của thầy ấy, trời ơi vậy là từ giờ hết được ngắm nghía cái khuôn mặt đẹp trai lãng tử, hết được nghe cái giọng trầm ấm dịu dàng ấy rồi, mày nói xem như thế thì sao không buồn cho được._Lisa khịt mũi nói, mặt buồn như con cá chuồn.

Nghe nhắc đến thấy Taehyung, trái tim tôi khẽ nhói đau, sự hững hờ vô tâm của tôi đã làm một ai đó phải đau lòng, mới đấy mà đã một tháng rồi, thời gian sao trôi qua nhanh vậy nhỉ.

Mọi chuyện tưởng như mới xảy ra hôm qua thôi, khi mà tôi vừa đâm sầm phải ông thầy trong lúc chạy vội vào lớp. Lúc ấy tôi đã từng mong cho một tháng này qua đi nhanh chóng thế mà giờ khi thời gian đã hết lại cảm thấy tiếc nuối. Có lẽ tôi đã rút ra được một bài học đó là khi những gì đã vụt mất ta mới cảm thấy tiếc nuối, hãy trân trọng những thứ mà ta đang có. Tôi nghĩ rồi mỉm cười nhìn Lisa hồi hởi nói:

- Tiết học cuối của thầy Taehyung, tao sẽ không ngủ nữa, sẽ chăm chú nghe giảng và phát biểu nhiệt tình.

Lisa nghe thấy thế thì trố mắt nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi:

- Tao nghe nhầm chăng, mày có phải là Park Chaeyoung bạn tao không đấy? Chẳng phải mày vẫn luôn khắc khẩu với thầy Taehyung sao ?

- Trước khác giờ khác._ Tôi nói rồi mỉm cười, để mặc cho Lisa nhìn mình chằm chằm bằng con mắt không thể tin nổi.

- À...mà dạo này mày có gặp Jeon Jungkook không ?_ Lisa đột nhiên lên tiếng.

Nghe nhắc đến Jeon Jungkook, tim tôi bỗng thót lên, cả người như bị chấn động mạnh, tôi hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh, bình thản nói với nó:

- Tao có quen thân với hắn đâu mà gặp với gỡ, sao tự nhiên mày lại hỏi thế?

- Ờ... tao chỉ hỏi thế thôi, nghe bọn A7 bảo cậu ấy đã không đi học một tuần nay rồi.

Không đi học ư ? Thông tin của Lisa khiến tôi giật mình đánh rơi cả hộp ngòi chì xuống đất.

- Mày làm sao thế ?_Nó nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng xen lẫn ngờ vực.

- Hơ hơ, không sao, không sao, tao hơi bị choáng một chút, chắc tại tối qua học khuya quá_ Tôi nói lấp liếm rồi cười như một con ngố tàu, nhưng Lisa vẫn không thôi hướng ánh mắt ngờ vực về phía tôi, nó nhíu mày dò hỏi:

- Dạo này mày lạ lắm nghe Chaeyoung, có chuyện gì xảy ra rồi phải không ? Nói tao nghe coi.

Sự quan tâm chân thành của Lisa khiến tôi mềm lòng suýt nữa giải bày hết mọi chuyện cho nó nghe. Lisa là như vậy, tưng tửng thế thôi, chứ nó là người hiểu tôi nhất.

Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa muốn nói ra cho nó biết bởi suy nghĩ của tôi vẫn còn mông lung lắm mọi thứ trong đầu cứ rối bời cả lên. Đến tình cảm của mình tôi còn chưa xác định được nữa là. Tôi nghĩ rồi cười cười vỗ vai nó trêu:

- Thôi đi mày, tao thì có chuyện gì được cơ chứ, chỉ lo hão. Mà mày bớt quan tâm tao đi, kẻo người ta lại nghi ngờ mày là dân đồng tính đấy, lúc ấy tao lại bị va lây thì khổ.

Tôi nói xong thì cười ha hả rồi bước ra khỏi lớp nói kèm theo một cái hôn gió với Lisa

- Thối, tao đi ra ngoài uống nước đây, hẹn gặp lại em yêu.

- Yêu cái đầ mày, xéo đi, tao thà đồng tính với con chó ở nhà còn hơn.

Nghe tiếng nói lanh lảnh mắng với theo mà tôi bật cười, haizz phải mau mau lấy lại tinh thần thôi...



...

Sau khi nạp năng lượng bằng một cốc nước, tôi thong thả bước vào lớp, đưa tay lên xem đồng hồ. Ui cha chỉ còn hai phút nữa là vào lớp rồi.

Tôi nhanh chân định chạy ào lớp thì chợt giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi dừng lại, móc con dế yêu ra, ai lại gọi vào giờ này nhỉ? Tôi mở máy ra xem, số lạ hoắc. Mặc dù đưa máy lên tai nghe, dè dặt nói:

- A lô, ai đấy ạ ?

Sau một hồi im lặng ở bên kia có tiếng một thằng con trai vang lên, giọng nói của hắn nghe rất quen:

- Cậu là Park Chaeyoung đúng không ?

- Phải, nhưng cậu là ai ?_tôi hỏi lại

- Tôi là Jimin. Park Jimin chắc cậu còn nhớ tôi chứ nhỉ ?

- Jimin? Á..._tôi kêu lên sợ hãi, chết rồi nếu hắn đúng là Park Jimin thì chắc chắn hắn định gọi điện để khủng bố tôi đây, quá sợ hãi tôi định tắt máy cái rụp thì chợt nghe thấy tiếng nói vội vã ở đầu dây kia vang lên:

- Khoan đã, đừng tắt máy vội, tôi không làm gì cậu đâu, chỉ là Jungkook...

Nghe thấy tên Jungkook tôi bèn dừng ngay động tác, cắn môi đưa máy sát tai, ngờ vực hỏi lại:

- Jungkook làm sao ?

- Hừ... tôi cũng không muốn nói đâu nhưng tình hình nguy cấp lắm rồi, Jungkook nó..._ Jimin ngập ngừng nói.

.....

Tôi bàng hoàng suýt đánh rơi cái điện thoại, không kịp suy nghĩ gì cả, mặc kệ đã sắp vào lớp tôi lao ra khỏi trường gọi taxi đi đến nhà Jungkook.

Khuôn mặt tái nhợt đi vì lo lắng, trong lòng không ngừng cầu nguyện...huhu cái tên ngốc này, đừng có làm sao đấy, nếu cậu bị làm sao thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu, không thèm nhớ, không thèm nhìn mặt cậu nữa. Chúa ơi làm ơn hãy nghe lời thỉnh cầu của con, làm ơn đi con xin người...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top